Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 6

Khi trở lại Lạc phủ, bầu trời tối đen, Lạc Ngọc rón ra rón rén vào cửa, lão nhân gác cổng thấy hắn về trễ đã mãi thành quen, hạ mi mắt, kéo dài thanh âm nói: “Tiếu thiếu gia, đại gia sáng nay đã về Võ Lăng, ngài không cần né.”

“Quay về Võ Lăng? Sao lại không nói với ta.” Lạc Ngọc giật mình, Võ Lăng là quê nhà của bọn họ, hiện nay mọi người đều ở kinh đô, không có việc gì một hai năm cũng không trở về một chuyến, đang êm đẹp lại quay về Võ Lăng làm gì.

“Ngài đi gấp, đại gia còn chưa nói được một câu, đã không thấy thân ảnh.” Lão nhân gác cổng trả lời.

“Vậy có nói đi làm chi không?”

Lão nhân lắc đầu, chà xát tay, đem cửa đóng lại: “Lão nô là một hạ nhân, làm sao biết những chuyện này.”

Nói cũng đúng, Lạc Thừa Nam cùng Lạc Tây mấy ngày nay cũng không trở về, quả thực rất tốt! hắn cứ nghĩ đêm nay không biết phải quỳ trước mắt liệt tổ liệt tông bao lâu, không nghĩ tới ca hắn không ở nhà.

“Thế nhưng trước khi thiếu gia đi có dặn, sau này ngài đi học đường về, sẽ cho quản gia đưa ngài đi mã tràng.”

Mã tràng ở ngoại thành, là chỗ tập võ rèn luyện cơ thể, trước kia chưa tiến cung, hơn phân nửa thời gian Lạc Tây đều ở nơi này, nhưng nếu là Lạc Ngọc chây lười, mỗi khi đi luyện tập, liền lấy rất nhiều cớ. Da hắn vừa non vừa mềm, không có năng khiếu luyện võ, đi một lúc sẽ đầy vết thương, Lạc lão phu nhân đau lòng cháu trai, cung ngăn cản không cho đi, sau khi Lạc Tây tiến cung nhậm chức, hắn liền cũng không tới mã tràng nữa.

“Nếu vậy, ngày mai ta đi học về sẽ đi.” Lạc Ngọc nói, trải qua đủ chuyện ở kiếp trước, hắn biết rõ tầm quan trọng của võ công đối với bản thân, khi có quyền thế, tác dụng không lớn, khi không có quyền thế, thì sẽ có tác dụng hơn đi.

Lão nhân gác cổng giật mình, thiếu gia hôm nay sao lại nói như vậy, ngày mai mặt trời sợ là sẽ mọc đằng tây.

Đứng giữa trời thực là mệt, Lạc Ngọc ba xạo vài câu chấm dứt đối thoại, sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, thái dương vạn năm không thay đổi vẫn dâng lên từ phía đông, gà trống gáy sáng, từng nhà thắp đèn.

Liên tiếp mấy ngày rơi tuyết lớn rốt cục ngừng, bọn hạ nhân bắt đầu làm những công việc của mình, nấu cơm thì nấu cơm, xúc tuyết thì xúc tuyết, A Lương đánh thức Lạc Ngọc, hầu hạ hắn rời giường, ba nha đầu bên cạnh một người bưng nước một người lấy khăn, còn có một người ở phía sau nghe dặn dò.

Lạc Ngọc vốc nước vỗ hai cái, lấy khăn xoa xoa, dù đã xong việc, buổi trưa ngày hôm qua đứng một chút, buổi tối không cảm thấy gì, hiện tại xương sống thắt lưng đều đau, nâng tay lên cũng khó khăn.

“Xoa xoa cho bản thiếu gia một chút.” Hắn nằm trở lại giường, nhắm mắt nói.

Nha đầu hầu hạ lập tức tiến lên, xoa bóp vài và chân cho hắn.

A Lương phất tay, ý bảo hai nha đầu kia đi ra ngoài, sau đó cầm đến một bộ hồng y, nói: “Vài ngày trước đó lão phu nhân đã cho Như Ý các làm trang phục mùa đông cho ngài, buổi chiều hôm qua đã mang tới, ngài thử xem?”

Một bộ xiêm y như vậy, một miếng vải dệt so với lương tháng của bọn họ còn quý hơn, quả thực người giàu có một bữa tiệc rượu bằng nửa năm tiền lương của người nghèo.

“Ừ, các ngươi cứ để đấy đi.” Lạc Ngọc lên tiếng trả lời, ánh mắt cũng không mở, “Trong nhà có phải là mở một cửa hàng ở thành tây?”

Lạc Ngọc hỏi cái này, A Lương thật rất ngạc nhiên, dù sao trong ấn tượng của hắn Lạc Ngọc chưa bao giờ hỏi chuyện trong nhà. Lạc gia gia đại nghiệp đại, có sản nghiệp ở khắp nơi, năm trước đúng là mở một cửa hàng lương thực dầu mỡ ở  thành tây.

“Đúng, là Lý thúc quản lý, thế nhưng quy mô vẫn còn nhỏ, là đang ở giai đoạn đầu.”

Lạc Ngọc trầm ngâm suy tư, A Lương là Lạc lão phu nhân đi Hàn Sơn tự bái phật nhặt được ở trên đường, lúc ấy hắn đã hơn tám tuổi, so với Lạc Ngọc năm tuổi còn nhỏ con hơn, đứa nhỏ này lúc còn nhỏ rất đặc biệt, thông minh, người lại cũng không lớn lắm, lão phu nhân đã đem người cho Lạc Ngọc, A Lương vô cùng tốt, trung tâm hầu hạ hắn nhiều năm, còn ân, sớm đã báo đủ.

“Như vậy đi ngươi đi chỗ Lý thúc đi, đi cửa hàng này, đi theo học sổ sách đi.”

A Lương hiển nhiên không hiểu ý của hắn, tưởng hắn muốn đuổi mình ra Bắc viện, vẻ mặt lập tức trắng bệch, chân tay mềm nhũn quỳ xuống: “thiếu gia….”

Lạc Ngọc bị phản ứng của hắn dọa: “Làm cái gì vậy, ta cũng chưa đuổi ngươi đi, chẳng qua là muốn khi ngươi rảnh rỗi thì học một chút thứ mà thôi.”

A Lương giật mình, hắn một chữ cũng không biết, làm sao làm được sổ sách.

“Ngươi nếu không muốn, ở lại Bắc viện làm quản sự cũng được.” Lạc Ngọc nói, hắn nghĩ về sau tự mình phát triển một chút sản nghiệp, A Lương làm sổ sách, có thể làm trở thụ của hắn.

“Đồng ý đồng ý.” A Lương không ngừng nói, trong tiềm thức của hắn, lời nói của chủ tử, luôn luôn có đạo lý.

“Vậy được, ta sẽ phái người nói với Lý thúc, ngươi chỉ cần để ý học, có cái gì không hiểu thì hỏi, có thể hỏi người của phòng thu chi, hoặc là hỏi ta, đều được.” Lạc Ngọc nhã nhặn nói.

Hắn cũng hiểu một ít kiến thức của sổ sách, dạy A Lương cũng không thành vấn đề.

“Vâng, đa tạ thiếu gia.”

…..

Bầu không khí ở học đường dị thường ngưng trọng, nghiễm nhiên chia làm ba phái, một phái do Lạc Ngọc cầm đầu, một phái do Hàn Thanh Vân cầm đầu, có có một phái trung lập, nguyên nhân gây ra đơn giản là Lạc Ngọc ra mặt giúp Hàn Đông Lâm.

Lúc trước xưng huynh gọi đệ, nâng cốc nói cười vui vẻ, đảo mắt lại vì một người ngoài mà đánh người nhà, Hàn Thanh Vân coi Lạc Ngọc là phản đồ.

Lạc Ngọc cũng không thèm để ý bọn họ, bên phải trống rỗng, vừa đến trưa là không thấy người, hắn chờ đến trong lòng thấy phiền muộn. Lôi kéo Lí Hiển ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: “Hàn Đông Lâm đâu?”

Lí Hiển rất bình tĩnh nhích về phía sau, sợ bị Lưu Thụy Đường phát hiện, mắt liếc ra phía sau, mới phát hiện Hàn Đông Lâm không tới, hắn cũng đồng thời đè nặng thanh âm trả lời: “Không biết được.”

Mấy ngày kế tiếp, ngay cả thân ảnh Hàn Đông Lâm cũng không thấy, Lạc Ngọc chờ tới lo lắng, nơi nơi không hỏi được tin tức, nhanh chóng chạy trên đường, đến hỏi Lưu Thụy Đường. Vừa hỏi mới biết, Hàn Đông Lâm hôm nay xin nghỉ học, Lạc Ngọc lại hỏi cụ thể hắn nghỉ làm chi, kết quả bị Lưu Thụy Đường mắng cho một trận.

Người đọc sách, không quen nhìn tác phong của đệ tử bọn họ, Lưu Thụy Đường sợ hắn gây phiền toái cho Hàn Đông Lâm.

Ngoài thư viện, quản gia chờ ở bên xe ngựa, nửa ngày không tháy người đi ra, hỏi vài người đều nói không thấy Lạc Ngọc, dần dần nóng nảy, buộc tốt xe ngựa, đang muốn đi vào tìm người, Lạc Ngọc đi ra.

“Thiếu gia, ở đây! ở đây!” quản gia ngoắc, đem dây thừng vừa mới buộc tốt cởi bỏ.

Tâm tình Lạc Ngọc kèm, rầu rĩ lên xe, từ đầu tới cuối không nói một lời, quản gia nhận ra, chuyên tâm đánh xe không nói lời nào, hai khắc sau đã đưa người tới mã tràng.

Mã tràng có người chuyên môn tiếp nhận, người này gọi là Vương Kinh, bốn mươi tuổi, xuất thân từ quân doanh, ban đầu là thị vệ trưởng của Lạc gia, công phu chế ngự ngựa rất giỏi, Cố Thừa Nam liền đưa hắn tới đây, quản lý cả mã tràng.

Vương Kinh ngày thường mày rộng mặt lớn, tính cách hào sảng, ở chung rất tốt. Cùng Lạc Ngọc nói một hồi, hiện giờ mã tràng thay đổi quá nhiều, hắn đem tình huống ở mã tràng giới thiệu cho Lạc Ngọc trước, phía đông là nơi nuôi ngựa, phía tây là nơi luyện ngựa, phía nam là nơi để cỏ khô, phương bắc là một mảnh rừng rộng bạt ngàn, hắn còn dặn dò riêng Lạc Ngọc, cuối rừng cây là núi hoang, bên trong có sài lang hổ báo, ngàn vạn lần không thể một mình đi vào.

Lạc Ngọc một mực nghe, hắn tay đau chân đau, cũng không có ý tưởng luyện tập cười ngựa.

Vương Kinh nghĩ hắn nghe lọt, nghĩ thầm tiểu thiếu gia còn đang nhỏ, vì thế dẫn người đi chọn ngựa.

Bởi vì lo lắng Lạc Ngọc không khống chế được con ngựa mãnh liệt, trước tiên hắn chọn vài con ngựa tính tình tốt, toàn bộ đều nhốt ở trong phòng ngựa bên phải.

Đi được một nửa, Lạc Ngọc dừng chân, trước mặt hắn là một con tuấn mã ngăm đen cao lớn, bơm ngựa thuận dài, thắt lưng tròn xoe, thân hình rắn chắc cân xứng. Con ngựa kiêu ngạo mạnh mẽ, trong lỗ mũi thổi khí phì phì, nhìn thấy bọn họ, hí lên một tiếng rất to, nhấc lên vó ngựa thật cao, Vương Kinh sợ tới mức hết hồn, vội vàng ngăn đón.

Con ngựa thu hồi vó ngựa, vẫy vẫy đuôi ngựa mềm mại, lỗ mũi trút giận với Lạc Ngọc.

Súc sinh này thế nhưng lại cười nhạo người.

Vương Kinh bắt lấy dây cương của nó nhanh chóng cột vào cái chốt an toàn, lo lắng nó làm bị thương Lạc Ngọc.

“Súc sinh này còn biết hù dọa người, tình tình mạnh không phục tùng, thiếu gia nếu không đi về phía sau nhìn xem, ngựa phía sau giống rất tốt, lại dịu ngoan hơn.”

“Là nó.” Lạc Ngọc nói, cá tính mạnh mới là ngựa tốt, ngựa dịu ngoan, không khỏe mạnh.

Vương Kinh khó xử, thân thể thiếu gia chớ nói đến phục tùng, cưỡi có ổn không ?

« giống ngựa này cũng bình thường, thiếu gia vẫn là nên xem lại đi. » Hắn khuyên nhủ.

Lạc Ngọc khăng khăng : « Không cần. »

Hắn bất đắc dĩ, đem ngựa kéo ra khỏi phòng, nắm chặt dây cương, ngựa khỏe kinh người, kéo căng dây thừng, phòng ngừa ngựa giương oai. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ngựa, chải vuốt lông bờm, trấn an con ngựa, ngựa động động chân, rất là hưởng thụ.

Súc sinh giống như chồng người ta, vuốt lông cho nó, hầu hạ nó sáng khoái, nó mới nghe lời.

Lạc Ngọc thử sờ sờ cổ nó, nó nâng nâng vó ngựa, so với vừa rồi dịu ngoan hơn, hắn cẩn thận cầm dây cương ở trong tay, chậm rãi dẫn ngựa đi.

Mã tràng của Lạc gia mở ra cho người ngoài, đào tạo ngựa cũng bán ngựa, đầu mùa xuân, buôn bán ngựa rất tốt, giá ngựa nơi này rất cao, có nhiều quan to quý tộc tới, có người tự mình tới chọn ngựa, có người là cho hạ nhân đến chọn, cho dù là gần tới chạng vạng, người mua như cũ không ít. Mã tràng giờ tuất* đóng cửa, tất cả ngựa sẽ bị đuổi về chuồng ngựa, nhóm người mua ngày mai có thể lại tới.

*bảy giờ đến chín giờ tối.

Cửa lớn chuồng ngựa, có một thân ảnh màu xanh đang tới gần, liếc mắt một cái, Lạc Ngọc liền nhận ra người tới, hắn âm thầm phẫn hận, cúi đầu nhìn ngón chân, nhất định là bị Hàn Thanh Vân cố y ức hiếp.

Ngày nào đó tìm cơ hội, hắn nhất định phải vặt cái đầu chó của tên kia xuống !

« Hàn thiếu gia tay chọn ngựa rất tốt, trước sau lựa chọn đều là mười con ngựa tốt. » Vương Kính cũng nhìn thấy Hàn Đông Lâm, ấn tượng rất sâu sắc với người này, liền nhịn không được nói vài câu.

Trên tay hắn nắm một con ngựa đỏ thắm, trong số những con ngựa được bán, tuyệt đối là nhất phẩm.

Người chọn ngựa, ngựa chọn người, con ngựa đỏ thắm vô cùng thân thiết dựa sát vào hắn, hiển nhiên nguyện ý đi cùng hắn, nhưng ngay sau đó, Hàn Đông Lâm đem dây cương trả cho người trông ngựa.

Một chút phân tâm không để ý, hắc mã bỗng nhiên giãy dây cương, hí dài một tiếng, giơ chân lên, vội vàng tung bốn vó chạy về bên kia, nó chạy tới trước mặt con ngựa đỏ thắm, vui vẻ đi qua đi lại, đuôi ngựa vung loạn lên.

Súc sinh cũng sẽ xum xoe.
Bình Luận (0)
Comment