Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 27

Trời đã tối hẳn, nhưng Thượng Quan phủ vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, khách đông nghẹt nối đuôi nhau vào cửa phủ.

Thượng Quan Mặc không chống đỡ được, sau một vòng kính rượu liền có chút không chống đỡ được, cũng may mà Ân đế cùng Bách Lý Hiên thay hắn cản không ít rượu, vụиɠ ŧяộʍ sai hạ nhân đem Thượng Quan đại nhân đưa về tân phòng.

"Giang Nam tri huyện Lăng đại nhân đến!" ngoài cửa truyền đến tiếng báo danh.

Ngay sao đó, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đi đến, tất cả mọi người cùng lần lượt đứng dậy hướng hắn hành lễ, tốt xấu cũng là quan phụ mẫu địa phương nên không dám chậm trễ.

Lăng Phong đối với mọi người cười khoát tay, ý bảo không cần khách khí, ánh mắt lướt qua mọi người chung quanh tìm kiếm thân ảnh người nọ.

Vừa rồi ở trước cửa nhìn thấy thiếu niên kia, không phải là người ngày đó tại Yến Xuân lâu cùng mọi người tranh đoạt hoa khôi sao, là nam hài đi cùng Thượng Quan Ngọc sao? Lăng Phong không nghĩ tới có thể gặp hắn ở chỗ này, đây không phải là Thượng Quan công tử cũng ở đây sao?

Hôm nay Thượng Quan Tử Ngọc phụ trách chiêu đãi tân khách, bận rộn hơn nữa ngày bụng có chút đói, ngồi xuống trước bàn gắp vài đũa thức ăn, xoay người liền thấy Ân đế vẫn còn kính rượu khách nhân, liền thấy có chút đau lòng, người này đã uống rượu cả đêm rồi.

Thượng Quan Tử Ngọc đứng dậy đi đến bên người Ân đế, giật giật ống tay hắn nói "Thần Dục, chúng ta đi ăn cơm đi, không uống rượu nữa." Nói xong hướng những khách nhân cười cười xin lỗi, đem Ân đế kéo đi.

Hai người vừa mới đi đến cạnh bàn ăn, đang định ngồi xuống cùng dùng cơm thì lại nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi hướng bọn hắn đi đến, hơn nữa vị công tử này còn nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.

"Thượng Quan công tử, biệt lai vô dạng." người tới chắp tay nói.

"Ngươi là?" Thượng Quan Tử Ngọc cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới nam nhân trước mặt, đột nhiên thốt lên "Lăng đại nhân!"

Thấy người nọ vẫn còn nhớ tới mình, trong mắt Lăng Phong lộ ra tiếu ý, chắp tay nói "Tại hạ Lăng Phong, lần trước từ biệt tại hạ không kịp đưa tiễn, không nghĩ tới cư nhiên có thể ở nơi này gặp lại ngươi, chúng ta thật đúng là hữu duyên."

"Lăng đại nhân nói đùa." Thượng Quan Tử Ngọc không được tự nhiên cười cười "Lăng đại nhân là đặc biệt tới đây sao?"

"Nhiệm kỳ ba năm của ta đã mãn, nay bị điều nhiệm đi Hàng Châu nhậm chức tri huyện. Thượng Quan công tử cùng Thừa tướng đại nhân cùng họ, lại xuất hiện ở trong này, chẳng lẽ ngươi chính là Thừa tướng?" Lăng Phong nghi hoặc hỏi.

"Thân thích." Thượng Quan Tử Ngọc lập tức đánh gãy lời hắn "Chúng ta là thân thích."

Lăng đại nhân gật gật đầu, tầm mắt lại đột nhiên chuyển tới trên người Ân đế bên cạnh Thượng Quan Tử Ngọc. Người nam nhân này vô luận là diện mạo hay khí thế đều làm cho người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Lăng Phong thấy người nọ lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ là đang nhìn một người chết.

Ân đế kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn Lăng Phong nói "Nếu Lăng đại nhân đã cùng chúng ta hữu duyên như vậy không bằng cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu, như thế nào?"

Lăng Phong vốn muốn lưu lại, nghe hắn nói như vậy cũng liền không từ chối, Ân đế gợi lên khóe miệng khinh miệt cười cười.

Trong lúc ba người cùng nhau dùng cơm, Lăng Phong chú ý thấy hai người đối diện gắp thức ăn cho nhau, nam nhân kia thậm chí còn trực tiếp uy thức ăn cho người kia, Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng thực ngại ngùng nhưng sẽ không cự tuyệt hắn.

Lăng phong đôi mắt ám ám, nhìn lâu như vậy quan hệ giữa hai người đã thật rõ ràng, liền tính hắn thích người này, chỉ sợ cũng không thể chen chân vào, huống hồ ánh mắt Thượng Quan vẫn luôn đặt trên người nam nhân kia, căn bản là chưa hề liếc mắt nhìn mình.

Lăng Phong âm thầm thở dài, tuy rằng biết rõ không có khả năng nhưng vẫn nhịn không được hãm sâu.

Nhìn hai người thân mật khiến Lăng Phong rất chói mắt vì thế rất nhanh liền lấy cớ cáo từ ly khai.

Thượng Quan Tử Ngọc vừa ăn đồ ăn Ân đế gắp cho y vừa trộm quan sát sắc mặt hắn, cảm thấy hôm nay hắn có điểm là lạ. Nếu là bình thường, trước mặt người ngoài, hắn sẽ không cố ý tỏ ra thân mật như thế.

Nghĩ đến lần trước Hoàng đế cũng là vì Lăng đại nhân này mà ghen, Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười cười, y nhất thời minh bạch vừa rồi Bệ hạ là cố ý chọc giận người kia.

Về phần tâm tư của Lăng Phong đối với y, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không ngốc, y cũng nhìn ra chút manh mối, tuy rằng y rất thưởng thức vị Lăng đại nhân này cũng muốn cùng đối phương làm tri kỷ, nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn mà làm Bệ hạ sinh khí.

Sáng sớm hôm sau, toàn gia Thượng Quan phủ vây quanh bàn cùng nhau dùng điểm tâm.

"Phụ thân, phụ thân, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?" Thượng Quan Tử Ngọc đem hai chén canh trứng gà phân biệt đẩy đến trước mặt hai vị phụ thân, quan tâm hỏi.

Mặt Trương đạo tử đỏ hồng, không nói lời nào cúi đầu ăn canh. Thượng Quan Mặc ngược lại rất bình thản nhưng trên mặt đã viết rõ "Đừng hỏi ta, tối hôm qua ta uống quá chén không nhớ được gì cả."

Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều đều khinh bỉ thổn thức một tiếng, tối hôm qua trong thời khắc trọng yếu như vậy, lại là sau hai mươi năm mới gặp lại thế nhưng như thế nào có thể sẽ dễ quên như vậy?

Thượng Quan Mặc bình tĩnh ăn canh, một chút cũng không bị bọn họ ảnh hưởng, thật không hổ là nam nhân lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy.

"Chúng ta đã xuất cung nhiều ngày chỉ sợ không bao lâu phải khởi hành trở về kinh thành, không biết nhạc phụ đại nhân có muốn cùng chúng ta hồi kinh hay không?" Ân đế đột nhiên hỏi.

Thượng Quan Mặc trầm mặt một chút, nói "Tâm ý của Bệ hạ thần xin nhận, chỉ là thần hiện tại muốn cùng Diệc Hàn một chỗ qua những ngày bình thản giản dị, không nghĩ lại tham dự thị thị phi phi trên triều đình, mong Bệ hạ thứ lỗi."

Mọi người còn chưa kịp khuyên bảo thì nghe thấy Trương đạo tử buồn bả nói "Kinh thành a, ta còn chưa bao giờ đi qua, hay là cùng các người đi nhìn xem một chút đi."

Mọi người nhất thời nghẹn lời, đem tầm mắt đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Mặc, ý tứ là nhạc mẫu đại nhân đã đồng ý, ngươi còn không đồng ý?

Trương đạo tử nhìn thoáng qua, Thượng Quan Mặc liền lập tức sửa lời "Tốt, vậy chúng ta cùng đến kinh thành." Ngay cả mày cũng không nhăn chút nào.

Trương đạo tử cười cười, gặp một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Thượng Quan Mặc, tươi cười kia quả thực mị hoặc chúng sinh, Thượng Quan Mặc nhìn đến thất thần, Diệc Hàn đã quay lại bộ dáng của hai mươi năm trước, nhiệt tình sáng sủa chứ không hề lạnh băng băng như trước.

Thượng Quan Mặc ăn điểm tâm, đối Trương đạo tử ôn nhu cười cười thân thủ sờ sờ hắn, này cũng là động tác ân ái của bọn họ thời niên thiếu yêu nhau.

Ân đế nhìn xem không khỏi choáng váng, chỉ cảm thấy đầy miệng đều là hương vị ngọt nị, ăn cái gì cũng thấy ngọt.

Sau khi định ra hành trình hồi kinh, bọn hắn còn có thể ở lại Giang Nam ngây ngốc hơn nửa tháng, nửa tháng này mọi người đều quyết định du biến cảnh sắc Giang Nam, Liễu Tịch xen vào góp ý nói muốn ăn hết mỹ thực Giang Nam, hắn còn nhớ rõ Hoàng hậu đã đáp ứng hắn đến Giang Nam sẽ dẫn hắn đi ăn vặt.

"Trước khi hồi kinh, ta muốn đi một chuyến đến Bồng Lai sơn gặp mặt sư phụ, các ngươi cứ ở kinh thành chờ ta." Trương đạo tử đột nhiên nói.

Thượng Quan Mặc nhíu mày "Không được, ngươi đi đâu ta liền đi chỗ đó, ta sẽ không bao giờ cùng ngươi tách ra."

"Phụ thân, chúng ta cùng ngươi đi." Thượng Quan Tử Ngọc nói.

Trương đạo tử thản nhiên cười cười "Được, chúng ta cùng đi." Hắn như thế nào quên hắn hiện tại đã không còn một mình, hắn còn có người thân.

Vừa dùng xong điểm tâm, Phi nhi liền tiến vào thông báo nói tri huyện Lăng đại nhân phái người đến thỉnh Thượng Quan Tử Ngọc qua phủ một chuyến.

Bách Lý Hiên hôm qua đã từ chỗ Liễu Tịch nghe nói sự tình gặp mặt vị Lăng đại nhân kia. Lăng đại nhân đối với Tử Ngọc tuyệt đối là có tư tâm, hắn không khỏi nhíu mày nói "Vị Lăng đại nhân này thật đúng là âm hồn không tiêu, đi chỗ nào cũng có thể gặp hắn."

Thượng Quan Tử Ngọc cũng có chút phát sầu, y đương nhiên là không muốn đi nhưng người ta năm lần bảy lượt mời, nếu còn cự tuyệt không đi chẳng phải là ra vẻ làm kiêu sao.

"Ta đi cùng ngươi." Ân đế thản nhiên nói. Xem ra Lăng đại nhân này vẫn chưa từ bỏ ý định vậy hắn chỉ có thể khiến đối phương nhìn rõ mới được.

"Các ngươi nói vị Lăng đại nhân này là người như thế nào?" Thượng Quan Mặc khó hiểu hỏi.

"Là tình địch của Bệ hạ chúng ta." Liễu Tịch nhanh mồm nhanh miệng nói, vừa nói xong liền bị nhét vào một hạt hạnh nhân ngăn chặn miệng hắn.

Bách Lý Hiên dùng ánh mắt ý bảo hắn "ngươi thành thật một chút"

Ân đế không lưu tâm cười cười, nhấp một ngụm trà nói "Muốn làʍ ŧìиɦ địch của ta, hắn còn chưa có cái tư cách kia, ta chỉ là cho rằng người này có chút chướng mắt, Tử Ngọc ngươi nói xem?"

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn nhìn mình cười, bất quá nụ cười kia cảm giác mang theo sát khí, y không muốn bởi vì việc này mà khiến Ân đế xử trí quan viên, nếu bị thế nhân lên án, y cũng chẳng khác gì hồng nhan họa thủy.

"Bệ hạ không cần để ý tới Lăng đại nhân, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ hồi kinh, đến lúc đó tự nhiên sẽ không nhìn thấy nữa." Thượng Quan Tử Ngọc khuyên giải an ủi.

"Tử Ngọc nói vậy cũng được." sắc mặt Ân đế hòa hoãn chút ít, không cần vì cái người này mà ảnh hưởng đến tình cảm hai người.

Một lát sau, Đế Hậu hai người cùng đi đến trước cửa huyện nha Hàng Châu, một thư đồng bộ dáng thiếu niên đem hai người thỉnh vào trong.

Hôm nay huyện nha tựa hồ thực nhàn, khó trách tri huyện đại nhân muốn cùng Tử Ngọc tán gẫu, xem ra trị an thành Hàng Châu cũng không tệ lắm, không có ai đến huyện nha cáo trạng.

Lăng Phong đang ở tại thư phòng đọc sách, thấy hai người cùng đến, một đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, sắc mặt Lăng Phong nhất thời ảm đạm đi vài phần.

Hắn vốn thầm nghĩ mời một mình Thượng Quan đến, nhưng ai ngờ hai người này lại cùng nhau đến, nguyên bản lời trong lòng đã sớm chuẩn bị từ lâu giờ phút này lại không thể mở miệng, đành phải mời hai người bọn họ ngồi xuống cùng phẩm trà.

Ân đế nhìn bài trí chung quanh chỗ ở của tri huyện đại nhân, chỉ có một ít bài trí đơn giản, nhiều nhất là văn phòng tứ bảo, Ân đế cảm giác người này là quan thanh liêm nên không muốn làm khó hắn, chỉ là muốn hắn biết khó mà lui thôi.

"Lăng đại nhân là tri huyện ở đây, vậy có thể biết, dám mơ ước thê tử của người khác tội danh ra sao không?" Ân đế vân đạm phong khinh nói.

Lăng Phong sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhớ tới lần trước tại Yến Xuân lâu, ánh mắt người này nhìn hắn, còn có cách hai người nắm tay rời đi, hắn giống như minh bạch cái gì đó.

"Vị công tử này, tại hạ mạo muội hỏi một câu, hai người các ngươi là quan hệ gì?" Lăng Phong cẩn thận hỏi, hắn sợ nghe được đáp án kia.

Ân đế cười tà, đột nhiên lại gần hôn lên môi Thượng Quan Tử Ngọc, nhìn Lăng Phong lạnh nhạt nói "Lăng đại nhân thấy được? Chúng ta là một đôi phu thê ân ái."

Sắc mặt Lăng Phong trắng đi vài phần, còn Thượng Quan Tử Ngọc thì đỏ mặt, y không nghĩ tới Ân đế ở trước mặt người khác hôn y, bất quá đối với Lăng Phong mà nói, phương pháp này xem ra rất có hiệu quả.
Bình Luận (0)
Comment