"Các ngươi không cần sợ a, rắn bên trong đều đã chết hết rồi!" Liễu Tịch thấy ba người bọn họ hóa đá, hảo tâm giải thích một chút.
"Rắn chết." Sắc mặt Lục La cùng Hồng Thường đều tái xanh, chết còn ghê tởm hơn. Ngón tay Thượng Quan Tử Ngọc run run đổ một ít trà hoa lài ra ly uống một hơi mới miễn cưỡng áp chế được cảm giác khó chịu trong người.
"Hoàng hậu, chúng ta vẫn nên trở về đi, giờ nghỉ trưa đã đến rồi." Lục La nói, nếu không rời khỏi nơi này, nói không chừng một lát nữa Liễu Ngự y sẽ cho bọn họ ăn thử thứ gì đó thì sao.
Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, sau khi cáo từ Liễu Tịch, ba người cơ hồ là bỏ trốn khỏi Ngự Dược Phòng. Đi ra đến bên ngoài, ngửi được hương hoa cỏ mới cảm giác được sống lại một lần nữa.
Từ ngày từ Ngự Dược Phòng của Liễu Tịch trở về, Thượng Quan Tử Ngọc đối với tất cả những bình rượu đều sinh ra cảm giác sợ hãi, vừa nhìn thấy chúng thì da đầu của y đã run lên từng trận.
Ân đế sau khi nghe chuyện này nhịn không được cười trêu ghẹo y "Nguyên lai Tử Ngọc sợ rắn như vậy a, kỳ thật dùng rắn ngâm rượu thuốc đã là từ xưa đến nay, đích xác đối với thân thể rất có lợi, Tử Ngọc hẳn là nên uống nhiều mới phải."
Thượng Quan Tử Ngọc đen mặt, lắc đầu y như trống bỏi, tuy rằng biết là Bệ hạ nói là đúng nhưng mà y vừa nghĩ tới bình rượu kia thì bóng ma trong lòng liền hiện ra, cả người đều không thoải mái, thật giống như có rắn đang bò trên người mình, mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Ân đế trấn an hôn hôn môi y, trêu tức cười nói "Hãy để Trẫm đến xóa bỏ bóng ma trong lòng Tử Ngọc đi." Nói xong, một tay đẩy ngã người lên giường, một tay thả màn giường xuống, cùng người mình yêu trải qua một đêm tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi tựa trên nhuyễn tháp, hữu khí vô lực lật sách, tối hôm qua bị Ân đế ép buộc cả một đêm khiến y ngủ tới hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần, thắt lưng đau chân nhuyễn không nói, cổ họng còn bị khô rát lợi hại, muốn nói cũng không nói được.
Nhìn chằm chằm trang sách trong chốc lát lại phát hiện một chữ cũng không xem vào, đầu óc nặng nề choáng váng chỉ muốn ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc buông sách, kéo thảm mỏng bên cạnh đắp lên ngủ một hồi.
Đã nhiều ngày nay thời tiết càng ngày càng ấm lên, chỉ là mưa xuân liên mien không dứt, mưa phùn lất phất rơi nhuộm khắp nhân gian một màu xanh mát.
Lục La thấy y đã ngủ, tay chân rón rén bước lại gần thay y dịch dịch góc chăn, nhìn bên ngoài mưa phùn không dứt, nghĩ một chút lại đi ôm thêm một cái chăn mỏng đến đắp lên cho y. Trời mưa nên dễ bị cảm lạnh.
Khi Thượng Quan Tử Ngọc tỉnh lại, cảm giác toàn thân nóng hừng hực giống như bị quăng vào lò nướng. Y chậm rãi từ trên tháp ngồi dậy thì phát hiện trên người mình nhiều thêm một tầng chăn mỏng, vừa có thảm vừa có chăn mỏng thảo nào lại nóng như vậy.
Nghĩ chắc là Lục La sợ y bị cảm lạnh nên lấy thêm cho y. Ngủ trong chốc lát tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là trong cổ họng vẫn có chút không thoải mái, Thượng Quan Tử Ngọc ho nhẹ hai tiếng, bưng lấy tách trà lạnh bên cạnh uống hai nhụm mới thấy tốt hơn một ít.
Một giấc ngủ này y ngủ tới thiên hôn ám địa, cũng không biết hiện tại đã là canh giờ nào, ngoài trời như cũ vẫn là mưa dầm u ám, Thượng Quan Tử Ngọc từ bỏ ý định đi ra ngoài tản bộ, cầm lấy quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc.
Hồng Thường thấy y đã tỉnh, liền bưng một chén canh lên "Hoàng hậu, đây là canh tuyết lê ngân nhĩ nấu đường phèn nô tỳ vừa chưng, đối với cổ họng rất tốt, vừa lúc còn ấm Hoàng hậu nên dùng đi."
"Được, một lát ta sẽ ăn." Thượng Quan Tử Ngọc đứng dậy đơn giản rửa mặt một chút, Lục La tiến lên sửa sang lại tóc tai quần áo cho y, sau khi thu thập thỏa đáng mới ngồi xuống ăn canh.
Tuyết lê và ngân nhĩ đã được chưng rất tốt, vừa vào miệng liền tan, nước canh đậm đà, có mùi hương thoang thoảng của tuyết lê cộng thêm vị ngọt của đường phèn, bên trong còn bỏ thêm táo đỏ và hạt sen, nguyên liệu thực phong phú. Sau khi ăn mấy miếng, cổ họng quả nhiên thông thuận hơn, không còn khô rát khó chịu nữa.
"Bây giờ là canh giờ nào rồi?" Thượng Quan Tử Ngọc vừa uống canh vừa hỏi. Cũng không biết buổi tối Bệ hạ có đến đây dùng cơm hay không, đã một ngày không nhìn thấy hắn.
"Hoàng hậu, đã qua giờ dậu." Lục La đáp.
Đã trễ vậy sao? Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc phát hiện mình đã ngủ cả một ngày, bây giờ sinh hoạt của y trừ bỏ ngủ thì chính là ăn. Y bất đắc dĩ cười cười, dùng thìa khuấy khuấy nước canh trong bát.
"Chuẩn bị thêm một chén canh để vào trong thực hạp, ta đi đưa cho Bệ hạ." Thượng Quan Tử Ngọc nói với Hồng Thường, dù sao đã sắp đến lúc dùng bữa tối, nếu Bệ hạ không thể tới Vị Ương cung thì y liền lưu lại ở đó dùng bữa chung với hắn.
"Dạ." Hai tiểu nha hoàn đáp ứng, may mà bên ngoài trời mưa không lớn, ra ngoài một chút cũng không có gì trở ngại.
Hồng Thường lấy một chén lớn canh tuyết lê ngân nhĩ đường phèn bỏ vào trong thực hạp, đây là canh khi nãy nàng nấu vừa múc ra vẫn còn nóng đến phỏng tay. Ở tầng thứ hai của thực hạp là hoa cao dứa đào, tuy rằng Bệ hạ không thích ăn đồ ngọt nhưng có Hoàng hậu ở đó thì chắc chắn sẽ dùng đến.
Hồng Thường cầm hộp đồ ăn, Lục La che dù cho Thượng Quan Tử Ngọc, lúc trước đã phái người đi hỏi qua thì được biết là hiện tại Hoàng thượng đang ở Ngự Thư Phòng nên ba người liền hướng Ngự Thư Phòng mà đi.
"Tử Ngọc, ngươi như thế nào lại đến đây?" Ân đế đang ngồi ngay ngắn phê tấu chương thì thấy y đi vào, liền vội vàng đứng dậy đi đến cầm tay y "Trẫm chuẩn bị ngồi thêm một lát sẽ đi Vị Ương cung bồi Tử Ngọc dùng bữa tối, không nghĩ tới ngươi lại đến đây trước."
Thượng Quan Tử Ngọc cười cười "Ta cũng là ở trong phòng thật sự nhàm chán nên muốn đi ra ngoài giải sầu chút mà thôi."
Ân đế nhìn thực hạp trong tay Hồng Thường, nhịn không được trêu chọc nói "Nga? Mang theo thực hạp đi tản bộ sao?" Rõ ràng là cố ý muốn đến xem hắn, còn muốn giải vờ thuận tiện đi ngang qua, thật sự là rất khả ái.
Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng, oán trách liếc mắt nhìn Ân đế sau đó đem thực hạp mở ra, lấy bát canh bên trong đặt lên bàn.
"Bệ hạ ăn trước canh này đi, bây giờ còn chưa đến giờ dùng bữa tối." Thượng Quan Tử Ngọc nói, ngồi ở bên cạnh Ân đế, thay hắn lật xem tấu chương.
Có cả một chồng tấu chương về sự tình biên cảnh rối loạn, Thượng Quan Tử Ngọc cầm lấy cẩn thận đọc, trong tấu chương nói là sau khi Tư Mã Dạ lên làm quốc vương Việt quốc đã đơn phương xé bỏ hiệp ước mà tiên vương đã ký với các nước láng giềng trước đó, âm thầm chiêu binh mãi mã, huấn luyện thân binh, lòng muôn dạ thú, rõ ràng là muốn làm bá chủ thiên hạ.
Ân đế vừa uống canh, liếc mắt nhìn tấu chương trong tay Tử Ngọc, nói "Tử Ngọc không cần lo lắng, dù sao Việt quốc cũng chỉ là tiểu quốc, Tư Mã Dạ cho dù có năng lực, trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm nên việc gì. Quân đội Đại Ân ta nghỉ dưỡng sức đã lâu, nếu tương lai thật sự muốn khai chiến thì chúng ta cũng sẽ không bị đánh bại."
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn sự tự tin ánh trong mắt Ân đế, tâm tình không khỏi dao động, đột nhiên nghĩ đến nếu bệ hạ mặc một thân khôi giáp, tọa trấn ba quân, quyết chiến sa trường, nhất định cũng rất có khí thế.
Đế Hậu hai người ở Ngự Thư Phòng hàn huyên chuyện quốc sự một lát, đem số tấu chương còn lại phê duyệt không sai biệt lắm, Ân đế thấy sắc trời đã tối liền buông tấu chương kéo tay Tử Ngọc đi dùng bữa tối.
Đến buổi trưa ngày thứ hai, trận mưa nhiều ngày cuối cùng cũng ngừng lại. Sau khi trận mưa này chấm dứt, thời tiết cũng càng ngày càng ấm lên, trong nháy mắt tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên trong Ngự Hoa Viên đã biến thành một trận âm thanh ồn ào của rấy nhiều loài vật khác.
Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, Thượng Quan Tử Ngọc mang thai cũng đã được bảy tám tháng, quần áo mùa hè tương đối ít, thân thể lại thuộc loại gầy nên bụng có chút phá lệ to hơn, đi đường rất lao lực.
Thời điểm trời nóng, Thượng Quan Tử Ngọc không bước chân ra ngoài, thân hình y hiện tại không thích hợp đi ra ngoài nhiều, chỉ chờ đến buổi tối khi nhiệt độ bên ngoài hạ xuống thì Ân đế mới dìu y ra ngoài hoa viên đi vài vòng.
Bụng y hiện tại đã lớn nên tương đối vất vả, thời tiết lại thật sự nóng, có khi đến cả cơm cũng ăn không vô, làm cho chúng nha hoàn trong Vị Ương cung lo lắng đến phát sầu, mỗi ngày phải nghĩ cách làm cho y ăn chút thức ăn thanh đạm. Thượng Quan Tử Ngọc cũng không muốn mọi người vì y lo lắng nên bắt buộc chính mình phải ăn chút cơm, nhưng y thật sự là ăn không vô.
Ân đế cũng lo lắng cho thân mình của y, ra lệnh cho hạ nhân lấy đến vài khối băng trong hầm đem đặt vào bên trong Vị Ương cung để hạ nhiệt. Những khối băng này đều là lúc tháng giêng thời tiết âm lãnh, hạ nhân làm ra sau đó đem vào hầm cất giữ, dùng đất để chôn kín hầm băng, đợi cho khi thời tiết sang năm nóng bức là có thể dùng được.
Khí lạnh tỏa ra từ khối băng xua tan khô nóng trong cung, Vị Ương cung dần dần trở nên mát mẻ hơn, hoàn toàn không cảm giác được bên ngoài đang nóng bức. Lục La và Hồng Thường còn cạo chút đá từ khối băng dùng ướp lạnh rượu trái cây, dưa hấu, có khi còn dùng để đông lạnh long nhãn chế thành kem để ăn.
Từ sau khi có mấy khối băng, mỗi ngày của Thượng Quan Tử Ngọc dễ chịu hơn rất nhiều, hiện tại y chỉ ngóng trông vật nhỏ trong bụng có thể thuận lợi sinh ra, chỉ còn hơn hai tháng là tới ngày lâm bồn, Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi có chút khẩn trương,
Dân gian thường nói "Nữ nhân sinh hài tử cũng giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan." Huống chi hắn là nam tử, không biết lúc sinh sẽ là cnahr tượng như thế nào?
Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc kinh hoảng, buổi tối nằm mơ đều là cảnh tượng y bị khó sinh, nơi nơi đều là máu chảy đầm đìa, y không dám nghĩ đến cảnh tượng năm đó phụ thân sinh y ra, chắc chắn cũng trãi qua rất thống khổ.
Ân đế nhiều lần thấy y từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh, sau khi hỏi ra mới biết Tử Ngọc là đang lo lắng. Ân đế tìm Liễu Tịch đến hỏi, Liễu Tịch nói thẳng rằng sinh hài tử nhất định có nguy hiểm vô luận là nam hay nữ, bất quá có hắn ở đây khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Hai người nghe hắn nói vậy, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Ân đế muốn Tử Ngọc yên tâm an thai, cách ngày liền mang theo y đi hành cung của Hoàng gia ngoại thành Ly Sơn, đây là nơi lịch đại Hoàng đế Đại Ân thường đến để nghỉ hè.
Đi theo có Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch, còn có Lục La, Hồng Thường cùng vài tiểu nha hoàn và mấy chục thân binh thị vệ võ công cao cường. Thượng Quan Tử Ngọc vốn muốn phụ thân cùng đi nhưng Trương đạo tử nói trong phủ sự vụ bận rộn nên không thể đi cùng y.
Ngự giá hiên ngang rời đi, Đế Hậu hai người ngồi trong xe ngựa có sa mạn che, đoàn người trùng trùng điệp điệp hướng Ly Sơn mà đi.