Hắt xì!
Liễu Tịch đem mấy con cá ném xuống đất, ôm hai cánh tay chà xát, một trận gió núi thổi qua, hắn nhịn không được lại đánh vài cái hắt xì, như thế nào lại cảm giác có chút lạnh.
"Ngươi nhảy vào trong dòng suối lạnh như vậy để bắt cá, không đông lạnh ngươi thì đông lạnh ai bây giờ?" Bách Lý Hiên tức giận nói một câu, cởi ngoại bào của mình ra phủ thêm cho người nào đó, đem người tha đi phòng tắm tắm rửa thay quần áo.
"Không nghĩ tới Liễu ngự y cũng sẽ sinh bệnh a. Nô tỳ còn nghĩ rằng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không sinh bệnh." Lục La cười nói một câu.
"Làm sao mà không sinh bệnh, Liễu Tịch tuy rằng được xưng là "Độc y" nhưng hắn cũng chỉ là người thường, mà người thường thì đều sẽ sinh bệnh." Thượng Quan Tử Ngọc cười nhìn Lục La.
"Hoàng hậu nói phải." Lục La nhặt mấy con cá trên mặt đất lên giao cho Hồng Thường "Nô tỳ cùng Hồng Thường đem mấy con cá này đi nấu canh cho Liễu ngự y bồi bổ thân mình." Nói xong liền cùng Hồng Thường cáo lui.
"Lục La thật là một nha đầu thông minh!" Ân đế cười cười, nhớ tới lúc mình vừa mới trọng sinh, lúc đó Lục La cầm ngọc bội của hắn đi Thái y viện tìm thái y giúp Tử Ngọc trị phong hàn, khi đó hắn đã thấy nha đầu này vừa thông minh lại vừa hộ chủ.
Thời tiết tương đối nóng không thích hợp ăn thức ăn nhiều dầu mỡ nên Lục La cùng Hồng Thường liền làm chút đồ ăn thanh đạm, đương nhiên đều là những món mà Bệ hạ và Hoàng hậu thích ăn, lại đem cá Liễu Tịch bắt được xử lý sạch sẽ, một con đem nướng lên, một con là canh cá, hành cung nhiều người như vậy mỗi người một chén vẫn còn dư.
Canh cá ngon miệng nấu cùng sơn dược, cẩu kỷ, không chỉ ngon miệng mà còn bổ dưỡng.
Thượng Quan Tử Ngọc ăn canh cá, lại thêm hai chén cơm, còn ăn thêm không ít món, xem ra là thật đói bụng. Chính y cũng rất kì quái, mỗi ngày không cần làm gì, ngay cả đọc sách cũng không được Bệ hạ đồng ý, nói là sẽ hao tổn tinh thần. Thật không biết gần đây khẩu vị của y như thế nào lại tốt như vậy, hẳn là hài tử trong bụng muốn ăn đi.
Sau khi Bách Lý Hiên dùng xong cơm, Lục La đưa cho hắn một hộp đồ ăn, bên trong có một chén canh cá lớn nóng hầm hập, còn có cơm cùng thức ăn linh tinh, đầy ắp cả hộp.
"Đây là cho Liễu ngự y, hắn không phải sinh bệnh sao? Cho hắn bồi bổ thân mình." Lục La cười nói.
"Đa tạ Lục cô nương." Bách Lý Hiên tiếp nhận hộp đồ ăn, ra cửa hướng phòng Liễu Tịch mà đi, không nghĩ tới tiểu quỷ này còn rất có nhân duyên nha.
Dùng xong bữa tối, Đế Hậu hai người ra ngoài tản bộ một lát, sau khi trở lại trong điện, Ân đế muốn giải quyết một số tấu chương khẩn cấp trong cung đưa đến, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi ở một bên dạo tấu đàn cổ, Lục La cùng Hồng Thường mang lên một số hoa quả tươi ngon hái ở trong núi đặt lên bàn.
Trong điện một mảnh im ắng, chỉ có tiếng lật giấy cùng dư âm tiếng đàn lượn lờ, hai tiểu nha đầu cũng không muốn quấy rầy bầu không khí yên tĩnh này nên rón rén nhón chân đi ra ngoài, còn cẩn thận đem cửa điện khép lại, buông màn trúc bên ngoài để ngừa ruồi muỗi.
Ân đế đem tấu chương xử lý xong thấy Tử Ngọc còn ngồi ở trước bàn tấu cổ cầm, đi qua cầm lấy tay y nói "Đàn lâu rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, ăn ít hoa quả rồi chúng ta về tắm rửa sau đó ngủ."
Trong đĩa có mấy loại trái cây vừa được hái xuống, một ít nho tím, nho xanh cùng đào tử đằng, Thượng Quan Tử Ngọc bóc một quả nho đưa đến bên miệng Ân đế, Ân đế cười mở miệng nhưng không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.
"Bệ hạ sao lại không nhai?Ăn như vậy bụng sẽ khó chịu." Thượng Quan Tử Ngọc không nghĩ hắn sẽ ăn qua loa đại khái như vậy.
"Đây là Tử Ngọc đút cho Trẫm cho nên Trẫm không nỡ nhai." Ân đế nghiêm chỉnh nói, một chút cũng không cảm giác những lời mình vừa nói có bao nhiêu buồn nôn.
"Thần mệt mỏi, đi ngủ trước."Thượng Quan Tử Ngọc thật sự là chịu không nổi da mặt dày của người này, đỏ mặt đứng dậy muốn đi.
"Vừa lúc Trẫm cũng mệt mỏi, vậy để Tử Ngọc thị tẩm đi."Ân đế hai ba bước đuổi theo, một phen ôm tiểu mỹ nhân bụng lớn thật giống như cái đuôi dính chặt bên người đối phương, không có cách nào dứt ra.
Thượng Quan Tử Ngọc đành phải kéo tay hắn đi vào phòng, tìm bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị tắm rửa, Ân đế tiến đến ôm lấy y, nói "Trẫm cũng muốn tắm, hay là chúng ta cùng tắm đi, ôn tuyền rất lớn, để Trẫm ôm Tử Ngọc đi."
Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt trừng hắn một cái, đi theo sau hắn, tùy hắn đi, dù sao hai người cùng tắm cũng không phải một hai lần, nếu hiện tại còn xấu hổ thì lại có vẻ làm kiêu, hơn nữa nhìn tình trạng hiện tại của y cũng không tiện tự mình tắm.
Ôn tuyền trong hành cung là thông với nhau, Ân đế đem quần áo của Tử Ngọc cởi ra, đem người ôm vào trong ôn tuyền, còn mình thì hai ba cái đem quần áo ném trên bờ sau đó nhảy vào trong nước, từ dưới mặt nước trồi đầu lên.
Hơi nước lượn lờ, khuôn mặt anh tuấn trương dương kia có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, trên mặt treo ý cười ôn nhu nhìn Thượng Quan Tử Ngọc đến xuất thần.
"Tử Ngọc, ta phát hiện ngươi càng ngày càng đẹp." Ân đế tinh thần mơ hồ, không đầu không đuôi nói một câu. Tử Ngọc mang thai tuy rằng thân hình có chút mập mạp nhưng một chút cũng không làm giảm bớt vẻ tuấn tú của y, ngược lại tăng thêm vài phần biếng nhác ôn nhu khiến cho Ân đế nhìn đến lóa mắt.
"Bệ hạ là đang an ủi ta sao?" Nam tử mang thai thì có gì tốt, như thế nào có thể đẹp? Thượng Quan Tử Ngọc cho rằng Bệ hạ nhất định là đang an ủi mình, lại không biết rằng "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", trong mắt Ân đế bây giờ, vô luận y biến thành dạng gì đều là đẹp nhất.
Tục ngữ nói "Ở trong núi không biết ngày tháng". Thượng Quan Tử Ngọc ở trong hành cung an tâm dưỡng thai, mỗi ngày có thể cùng Bệ hạ sớm chiều ở chung, từng ngày trôi qua đều thập phần thư thái, bất tri bất giác đã qua hơn tháng.
Trong triều gần đây cũng không có quá nhiều sự vụ, huống hồ còn có Thượng Quan Mặc cùng Tiêu Phóng hai người thay hắn xử lý việc triều chính, nếu có chuyện gì quan trọng sẽ phái người ra roi thúc ngựa chạy đến hành cung xin ý kiến của Ân đế.
Bởi vậy Ân đế cũng không sốt ruột trở về, từ sau khi Tử Ngọc đến hành cung thì ăn no ngủ đủ, con người nhìn cũng sáng sủa hơn rất nhiều, dứt khoát chờ đến sau khi Tử Ngọc hạ sinh mới trở về cung. Có mặt Liễu Tịch ở đây, Tử Ngọc có thể hoàn toàn yên tâm ở đây mà sinh hoàng tử, mắt thấy đã sắp đến ngày y lâm bồn vẫn là không nên vội trở về để tránh đường xá xóc nảy làm cho Tử Ngọc phải chịu khổ.
Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc ngủ đến sau giờ ngọ mới tỉnh, bỏ lỡ bữa cơm trưa, Hồng Thường đã chuẩn bị cho y chút canh thanh đạm cùng vài món đồ ăn mà y thích, chỉ chờ y tới ăn.
Gần đây Thượng Quan Tử Ngọc thân thể có chút nặng nề, bụng ẩn ẩn có cảm giác trụy xuống, eo chân đều có chút đau nhức, Ân đế mỗi tối đều phải thay y xoa bóp một phen để y có thể ngủ yên.
Ân đế đỡ y đi đến bên cạnh bàn, Lục La đem thức ăn bưng lên, Thượng Quan Tử Ngọc thức dậy trễ, lúc này quả thực có chút đói bụng liền muốn cầm đũa dùng cơm.
Tay y vừa đụng tới đôi đũa, bụng lại đột nhiên truyền đến một trận đau nhức như là bên trong đang có thứ gì đó đang không ngừng đi xuống, bị đau đến nỗi y căn bản không cầm được chiếc đũa nên làm cho nó rớt xuống đất, sắc mặt Thượng Quan Tử Ngọc tái nhợt, đưa tay nắm chặt tay Ân đế.
"Tử Ngọc, ngươi làm sao vậy? Có phải đau bụng không?" Ân đế thấy y như vậy, nhất thời khẩn trương mặt không có chút máu đành phải gắt gao nắm chặt tay y.
"Bệ, Bệ hạ, hài tử hình như muốn đi ra." Thượng Quan tử Ngọc cố sức nói xong lời, trên trán tất cả đều là mồ hôi, đau đớn từng cơn ập đến như tra tấn y nhịn không được kêu ra tiếng, tay Ân đế đều bị y dùng sức siết đến đỏ cả lên.
"Ngươi muốn sinh?" Ân đế sửng sốt một chút, lập tức ôm lấy Thượng Quan Tử Ngọc, nóng nảy quát hai tiểu nha đầu đang hoảng hốt đến bất động bên cạnh "Nhanh đi tìm Liễu Tịch đến!"
Lục La cùng Hồng Thường kịp phản ứng lại, vội vàng chạy đi gọi Liễu ngự y. Ân đế ôm Tử Ngọc đi vào bên trong, nhẹ nhàng đặt người lên trên giường.
"Tử Ngọc ráng nhịn, Liễu Tịch lập tức đến." Ân đế ngồi ở bên giường gắt gao nắm lấy tay đối phương, hi vọng có thể làm y phân tâm sẽ ít chịu khổ hơn.
Liễu Tich rât nhanh đã đến, trong tay cầm theo một hòm thuốc, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, thay vào đó là thần sắc nghiêm túc rảo bước tiến vào, lúc này thật sự mới có phóng thái của một thần y.
"Bệ hạ vẫn nên ra ngoài chờ đi, người ở trong này Hoàng hậu sẽ phân tâm." Liễu Tịch thản nhiên nói, chỉ cho Lục La cùng Hồng Thường lưu lại làm trợ thủ cho hắn.
Ân đế hướng Liễu Tịch nhìn thoáng qua nhưng không nhúc nhích, Thượng Quan Tử Ngọc niết tay hắn, thấp giọng nói "Bệ hạ, ta không sao, không cần quá lo lắng."
Ân đế cúi đầu hôn lên trán y, nhẹ giọng nói "Tử Ngọc không cần sợ, Trẫm ở ngay ngoài cửa, ngươi cùng hài tử chắc chắn sẽ bình an!" nói xong liền đi ra bên ngoài, thuận tay đem màn trúc buông xuống.
Qua hồi lâu cũng không thấy bên trong có bất kì động tĩnh gì, Ân đế sốt ruột phát hỏa đi qua đi lại trước cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng thét đau đớn của Thượng Quan Tử Ngọc ở bên trong, một tiếng lại một tiếng to hơn, Ân đế nghe vào trong tay nhưng lại thấy đau ở trong lòng.
Ân đế rất hiểu Tử Ngọc, nếu không phải rất đau thì Tử Ngọc sẽ không bao giờ phát ra tiếng kêu lớn như vậy, cũng không biết bây giờ Tử Ngọc đang trải qua tra tấn thống khổ như thế nào, trong lòng Ân đế nóng như lửa đốt, hận không thể vọt vào trong mà an ủi y.
Cuối cùng khi Tử Ngọc thét lên một tiếng chói tai, bên trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội của anh hài, Ân đế lập tức phát ngốc sững sờ tại chỗ, phải đến một lát sau Lục La tay ôm một anh nhi nằm trong tả lót đi bên trong đi ra hưng phấn nói với hắn "Bệ hạ, Hoàng hậu đã sinh cho người một hoàng tử!"
Ân đế chỉ liếc mắt nhìn hài tử một cái sau đó lập tức vọt vào trong phòng, thấy Tử Ngọc nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, nháy mắt tâm lạnh đi phân nửa, kinh hãi hỏi Liễu Tịch "Tử Ngọc, Tử Ngọc y làm sao vậy?"
Liễu Tịch cười hì hì nói "Bệ hạ đừng vội, Hoàng hậu chỉ là mệt nên mới ngất đi, rất nhanh sẽ tỉnh, thân thể y không có gì trở ngại, chỉ là bị mất máu quá nhiều nên có chút suy yếu. Một lát uống thuốc của ta, lại ăn chút thức ăn bổ dưỡng sẽ không sao."
Tảng đá trong lòng Ân đế cuối cùng rơi xuống, hướng Liễu Tịch nói tiếng "Vất vả." Sau đó liền ngồi ở bên giường nhìn người nọ ngủ, đầy mặt thỏa mãn "Tử Ngọc, chúng ta có hài tử."