Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 57

Khi Thượng Quan Tử Ngọc tỉnh lại thì bắt gặp Ân đế đang ngồi bên giường, một tay đang nắm tay y còn một tay thì đang cầm quyển sách, chính là quyển sách y thường xuyên xem [Kinh Thi].

"Bệ hạ." Thượng Quan Tử Ngọc nhẹ nhàng kêu, bàn tay bị Ân đế cầm lấy hơi giật giật, ngay sau đó lại bị nắm chặt hơn.

"Tử Ngọc, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh." Ân đế buông sách xuống, tha thiết nhìn y "Có phải khát nước không?" Hắn vừa dứt lời, Lục La liền đưa qua một chén nước.

Thượng Quan Tử Ngọc thật sự có chút miệng khô lưỡi khô, y muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân đau nhức chịu không nổi như bị xe ngựa nghiền qua, nhưng so với đau đớn phải chịu khi lâm bồn thì điểm đau nhức này không tính là gì cả.

Ân đế đỡ y chậm rãi ngồi dậy, phía sau lưng kê thêm cho y một tấm đệm mềm, nhận lấy chén nước ấm từ tay Lục La, đút cho y uống. Sau khi Thượng Quan Tử Ngọc uống xong chén nước thì đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Thượng Quan Tử Ngọc thoáng nhăn mi hỏi, y chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng nghe được tiếng khóc của hài tử, sau đó y liền hôn mê bất tỉnh, sự tình sau đó hoàn toàn không biết.

"Ngươi đã ngủ một ngày một đêm, nếu không phải Liễu Tịch nói ngươi không có việc gì, chỉ là do quá mệt mỏi, Trẫm thật là lo lắng muốn chết." Ân đế sờ sờ gương mặt y nói.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy sắc mặt người trước mắt hơi tái thì liền biết hắn khẳng định là cả đêm không ngủ ở bên cạnh mình, hốc mắt không khỏi có chút đỏ lên "Bệ hạ nhất định không có nghỉ ngơi tốt, hay là lên giường ngủ một giấc đi."

Ân đế khoát tay, cao hứng nói "Trẫm hiện tại sao có thể ngủ được?Trẫm cao hứng còn không kịp." Nói xong để Lục La ôm hài tử đến cho Thượng Quan Tử Ngọc xem.

Thượng Quan Tử Ngọc lần này sinh non tới nửa tháng, hài tử đột ngột ra đời, Ân đế liền phái người tại phụ cận tìm nữ nhân cũng vừa sinh hài tử đến để làm bà vú cho tiểu hoàng tử. Ân đế không thích nữ nhân xa lạ đụng chạm vào tiểu hoàng tử, chỉ cho phép các nàng đem sữa vắt ra bát, sau đó để cho chọn nha hoàn dùng thìa đút sữa cho tiểu hoàng tử uống.

Lúc này tiểu hoàng tử vừa uống sữa no, đang ngủ say sưa trong tả lót. Anh nhi mới sinh nên trên mặt còn nhiều nếp nhăn nên cũng không nhìn ra là giống ai, bất quá mấy tiểu nha hoàn vụng trộm nghị luận, mặc kệ tiểu hoàng tử lớn là là giống Bệ hạ hay Hoàng hậu thì tương lai chắc chắn sẽ là mỹ nam tử.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn vật nhỏ trong lòng, thò ngón tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn kia, vật nhỏ thế nhưng thân thủ ôm ngón tay y ngậm vào miệng, đầu lưỡi nhỏ tại trên ngón tay mút vào, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc nhất thời một trận mềm mại, vật nhỏ này là hài tử y sinh hạ, là hài tử của y cùng Bệ hạ.

Ân đế nhìn cảnh tượng một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nhất thời tràn đầy, cũng vươn tay ôm cả thê tử cùng nhi tử vào lòng, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, cuộc đời này không có gì tiếc nuối.

Thân thể Thượng Quan Tử Ngọc hiện tại còn hư nhược, sau khi ôm tiểu hoàng tử trong chốc lát, Ân đế liền đem tiểu hoàng tử giao cho bọn nha hoàn, Lục La bưng dược đã sắc tốt tới, Ân đế tiếp nhận chén thuốc, thổi nguội rồi mới dùng thìa đút cho y.

"Tử Ngọc đói bụng không, muốn ăn cái gì, để Lục La cùng Hồng Thường làm cho ngươi." Ân đế đem chén thuốc không để xuống, lại đút một miếng mứt hoa quả vào miệng y.

Cả một ngày hôm qua Thượng Quan Tử Ngọc đều không có ăn gì, sinh sản lại tiêu hao rất nhiều tinh lực, lúc ngủ thì không nói, lúc này tỉnh lại liền phát hiện đầu váng mắt hoa, trên người một chút khí lực cũng không có, chắc là bị đói.

"Muốn ăn kê ti mặt (?), tôm rang muối, quế hoa cao, rượu nhưỡng Thang Viên." Thượng Quan Tử Ngọc một hơi kể ra, đến cuối cùng y cũng có chút ngượng ngùng.

"Ta có phải hay không muốn ăn quá nhiều?" Thượng Quan Tử Ngọc ngượng ngùng cười.

"Nhiều chỗ nào? Tử Ngọc ngươi nói ra hết toàn bộ những món muốn ăn, Trẫm để các nàng đi làm cho ngươi." Nếu không phải hiện tại thân mình Tử Ngọc không tốt, Ân đế hận không thể lập tức đem y về hoàng cung, làm cho y một bàn Mãn Hán toàn tịch.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ món ăn Thượng Quan tử Ngọc muốn liền được mang lên, y hiện tại không thể bước xuống giường, Ân đế liền đem một cái bàn thấp đặt lên giường, để y ăn ở trên giường.

Trừ những món ăn vừa rồi y nói muốn ăn còn có rất nhiều món khác mà bình thường y thích ăn cũng được đưa lên, không cần nghĩ cũng biết là hai tiểu nha đầu tự ý làm cho y, bất quá hiện tại y đang đói cũng không thể ăn hết nhiều món như vậy.

Ân đế thấy vẻ mặt khó xử của y, liền cởi hài ngồi lên giường, cười nói "Trẫm cũng chưa có ăn cơm trưa, Tử Ngọc cùng Trẫm ăn đi."

"Ân, hảo." Thượng Quan Tử Ngọc cao hứng nói, cầm đũa bắt đầu ăn kê ti mặt.

Ân đế nói là đói bụng nhưng thật ra cũng chỉ ăn một ít, thời gian còn lại đều dành để gắp thức ăn cho Thượng Quan Tử Ngọc, người này vừa mới sinh hài tử, không có cái bụng mập mạp kia, cả người tựa hồ gầy đi rất nhiều, Ân đế đau lòng đến đòi mạng, hận không thể lập tức đem y dưỡng béo lên.

Sau một đoạn thời gian, Ân đế liền không cho Thượng Quan Tử Ngọc xuống giường, nói cho hoa mỹ chính là: ở cữ. Ăn cơm cũng ở trên giường, hiện tại y không thể tắm rửa, Ân đế mỗi ngày đều lau người cho y, biết y yêu thích sạch sẽ nên có khi một ngày phải lau người vài lần.

Thượng Quan Tử Ngọc bị nhốt trên giường đến buồn chán, liền bắt đầu cân nhắc đến việc đặt tên chon nhi tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hài tử này chắc chắn sẽ được lập làm Thái tử, như vậy tên của hài tử nên để Ân đế đến đặt mới thỏa đáng, Thượng Quan Tử Ngọc chỉ muốn đặt một cái nhũ danh cho hài tử để kêu ngày thường,

"Bệ hạ, nhũ danh của hoàng nhi chúng ta gọi A Báo có được không?" Thượng Quan Tử Ngọc ôm tiểu hoàng tử trong lòng, dùng thìa đút sữa cho bé uống.

Tầm mắt Ân đế từ trên người tiểu hoàng tử dời đến trên người Thượng Quan Tử Ngọc "A Báo? Tên rất hay, bất quá vì sao lại muốn đặt tên này? Có ý nghĩa gì sao?"

Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu "Không có ý nghĩa gì đặt biệt, chỉ là muốn sau này con lớn lên có thể giống như con Báo tràn gập năng lượng, tung hoành tứ phương.

"Ý này rất hay, vậy liền gọi vậy đi." Nói xong, lấy ngón tay trạc trạc mặt tiểu anh nhi, tiểu hoàng tử đang bận rộn uống sữa, liếc mắt nhìn phụ hoàng bé một cái, liền đem mặt xoay đi.

"Vật nhỏ này, cư nhiên có thể cho Trẫm thấy bất mãn?" Ân đế thân thủ vỗ vỗ mông nhỏ thịt đô đô, dịu giọng oán.

Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười "Con còn nhỏ như vậy, nơi nào có thể bày tỏ bất mãn?" Nói xong lấy một thìa sữa đút cho tiểu hoàng tử.

"Tiểu hoàng tử tuy rằng khả ái, nhưng Trẫm vẫn thích một tiểu công chúa hơn. Tử Ngọc, nếu chúng ta sinh ra một nữ hài tử, tương lai nhất định sẽ là một tuyệt đại mỹ nhân, sẽ không có biết bao nhiêu vương tôn công tử quý tộc muốn kết hôn với nàng đâu." Ân đế ảo tưởng.

Thượng Quan Tử Ngọc liếc mắt nhìn hắn, bực mình nói "Bệ hạ quả thực lo xa a." Hài tử vừa xuất thế mà đã nghĩ đến hài tử thứ hai.

Tiểu hoàng tử ra đời cũng không thể che giấu mãi, đến thời điểm vẫn phải chiêu cáo thiên hạ.

Đợi thân thể Tử Ngọc tốt lên, Liễu Tịch cũng xác nhận không có gì đáng ngại, qua hôm sau, Ân đế liền mang theo Tử Ngọc cùng tiểu hoàng tử, còn có đọi ngũ hộ vệ ròi khỏi hành cung, đoàn người trùng trùng điệp điệp hồi hoàng cung.

Ngày thứ hai Đế hậu vừa trở về, Vị Ương cung đã nghênh đón hai vị khách nhân, Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm tiểu hoàng tử ra cho hai người nhìn mặt, nói với hài tử "A Báo, đây là gia gia, là phụ thân của phụ thân."

"Bé con mới có bao nhiêu ngày, ngươi nói vậy làm sao hắn hiểu?" Trương đạo tử cười nói một câu, từ trên tay tháo xuống một chuỗi phật châu, đặt ở trong tả lót của tiểu hoàng tử.

"Chuỗi phật châu này ta dã đeo theo bên người nhiều năm, hôm nay đưa cho tiểu tôn tử, hi vọng hắn có thể một đời bình an, mọi chuyện suôn sẻ, cũng là một chút tâm ý của gia gia."

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn chính phụ thân của mình, đột nhiên phốc xuy một tiếng bật cười, khiến mọi người mạc danh kì diệu không biết y làm sao mà cười.

"Ngươi đứa nhỏ này cười cái gì?" Trương đạo tử vươn tay điểm điểm trán y.

"Ta là đang cười, phụ thân trẻ tuổi như vậy mà giờ đã trở thành gia gia." Thượng Quan Tử Ngọc buồn cười, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Trương đạo tử cùng lắm cũng chỉ có ba mươi mấy tuổi, căn bản không thể tưởng tượng được hắn đã trở thành gia gia.

Mọi người nghe y nói như vậy, lại nhìn sang Trương đạo tử cùng Thượng Quan Mặc, hai người này đích xác tuyệt đối không giống như đã làm gia gia, nói ra căn bản không ai tin.

Thượng Quan Mặc cũng cầm ra một khối ngọc như ý đưa cho tiểu tôn tử thêm nhiều may mắn. Thượng Quan Tử Ngọc giữ hai người ở lại trong cung dùng cơm trưa, chung quy cũng đã nhiều ngày không gặp, ai cũng đều nhớ mong lẫn nhau, hai người cũng đáp ứng.

Chẳng bao lâu sau, Tần Phi Yến cũng đến Vị Ương cung, trước hành lễ với hai vị phụ thân, sau đó mới đến nhìn tiểu hoàng tử, hiện tại nàng cũng đã xem như là cô cô của tiểu hoàng tử, đương nhiên yêu thích tiểu hoàng tử, tặng cho bé con một sợi dây hồng buộc vào một phiến tử bằng vàng được chạm rỗng, ngụ ý hài tử về sau sẽ có tài đọc sách.

Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch cũng tặng rất nhiều lễ vật cho tiểu hoàng tử. Tiểu hoàng tử còn đang mơ ngủ ở bên trong nhưng đã nhận được rất nhiều lễ vật, tất cả đều là quà của người thân trong nhà, còn về phía văn võ bá quan, dòng họ hoàng thất phái người đưa lễ vật tới thì không cần nói.

Ân đế đặt cho tiểu hoàng tử tên là Ân Tử Thần, tên này chính là ghép từ tên của hắn và Thượng Quan Tử Ngọc, mỗi tên lấy một chữ, hắn cũng chiêu cáo thiên hạ lập tiểu hoàng tử làm thái tử, về phần lễ sắc phong chỉ có thể đợi đến thời điểm tiểu hoàng tử lớn hơn một chút mới tính.

Mặt tiwwur hoàng tử dần dần nảy nở, trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, mỗi ngày đều cười ha hả, rất ít khóc nháo, ánh mắt giống như hắc diệu thạch, sáng ngời trong suốt, thời điểm đói bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại một đoàn, hai hàng nước mắt lưng tròng chực chờ khóc ra.

Bất quá lúc này chỉ cần đút cho bé ăn, bé sẽ lập tức cười cho ngươi xem, nước mắt cũng sẽ nhanh chóng ngừng chảy, chỉ cần được đút ăn no thì bé sẽ thực ngoan, một mình nằm trong nôi cũng sẽ im lặng ngây ngốc hết một ngày.

Thượng Quan Mặc nói tiểu hoàng tử rất giống Thượng Quan Tử Ngọc trước đây, Thượng Quan Tử Ngọc hi vọng bé có thể giống Bệ hạ một ít, như vậy cũng rất tốt.

Trong nháy mắt, tiểu hoàng tử đã tròn trăng, Ân đế tính toán thay bé tổ chức một lễ đầy tháng, người một nhà ở cùng một chỗ, ăn mừng tiểu thái tử trưởng thành.
Bình Luận (0)
Comment