4 người Ân đế xoay người liền nhìn thấy mấy chục trường mâu sắc nhọn đang chỉ vào bọn họ. Thị vệ Việt quốc đều như hổ rình mồi đề phòng, khoé môi Tư Mã Dạ chứa ý cười lạnh nhìn bọn họ.
Ân đế giả vờ kinh hoàng liên tục xua tay nói: “Việt Vương ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ là thị vệ bình thưởng vương cung Đại Ân mà thôi, không phải thích khách gì.”
“Thị vệ bình thường?” Tư Mã Dạ cười nhạo nói, duỗi tay chỉ Thượng Quan Tử Ngọc trong 4 người “Tay của hắn trắng nõn bóng loáng, không chút tỳ vết, bên trên tới một vết chai cũng không có, thử hỏi một thị vệ bình thường thường làm việc nặng lại làm sao có thể sẽ có đôi tay như thế này? Đây rõ ràng là tay của người đọc sách chấp bút vẽ tranh!”
Thượng Quan Tử Ngọc sửng sốt, theo bản năng thu tay vào trong ống tay áo.
“Còn có hắn” Tư Mã Dạ lại chỉ Liễu Tịch, tầm mắt chuyển qua bên hông hắn, cười “Một thị vệ bình thường có thể mang loại ngọc bội này ra sao?”
Liễu Tịch hoảng sợ, cúi đầu nhìn liền phát hiện ngọc bội treo bên hông không biết từ lúc nào chạy ra ngoài bị Tư Mã Dạ nhìn thấy, cuống quýt một lần nữa nhét ngọc bội vào trong y phục.
4 người Ân đế trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Tư Mã Dạ này thận trọng như thế, có thể qua một vài chi tiết rất nhỏ tới phán định thân phận bọn họ, người như thế này, thực sự có chút đáng sợ!
Có điều tuy Tư Mã Dạ nhìn ra bọn họ không phải thị vệ, nhưng chưa nhìn thấu được thân phận thực sự của bọn họ, lúc này chỉ có thể âm thầm vui mừng, thuật dịch dung của Trương Đạo Tử cao siêu thật.
Nếu đã bị bại lộ, 4 người Ân đế cũng không muốn lại tiếp tục giả vờ, làm sao để mọi người Đại Ân toàn thân mà lui mới là sự tình quan trọng trước mắt nhất.
Ân đế khôi phục bình tĩnh trước sau như một, khí thế quanh thân khiến Tư Mã Dạ thấy làm kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: Người này tuyệt đối không đơn giản.
“Không sai, 4 người bọn ta không phải thị vệ hoàng cung, tối hôm qua thăm dò vương cung Việt Vương cũng chính là bọn ta.” Một câu của Ân đế không chỉ khiến sứ thần các nước thay đổi sắc mặt, tới cả những người khác của Đại Ân cũng giống như không quen biết bọn họ kinh ngạc không thôi.
“Một người làm việc một người đảm nhận, những người khác đều thả đi, 4 người bọn ta lưu lại đây tuỳ ngươi xử lí.” Ân đế sắc mặt bình tĩnh nói.
“Ngươi hiện giờ không có tư cách đàm phán điều kiện với bổn vương! Người của các ngươi, bổn vương một người cũng sẽ không tha!” Tư Mã Dạ lạnh như băng nói, hắn lúc nãy thiếu chút nữa bị khí thế người này làm kinh sợ.
“Vậy phải xem ngươi có cái chuyện này hay không.” Ân đế cười lạnh một tiếng.
“Các ngươi rốt cuộc là người như thế nào?” Một đôi mắt chim ưng của Tư Mã Dạ hơi hơi nheo lại, nhíu mày, hắn không thích cảm giác bị người trêu chọc như vậy.
“Là người hiệp nghĩa, người nhìn không quen hành động của ngươi, cũng là người lấy đi tính mạng ngươi.” Bách Lý Hiên tiến lên trước một bước, hiên ngang lẫm liệt nói.
Các sứ thần quốc gia vây ngoài chiến hoả thấy bọn họ tựa hồ muốn cá chết rách lưới, sợ bị vạ lây, đang muốn chuồn lại bị binh lính Việt quốc từ bốn phương tám hướng tới ngăn lại lối đi, bị trường mâu sắc nhọn bức lui về, nơm nớp lo sợ ngồi về vị trí ngồi của mình.
Tư Mã Dạ ánh mắt như ác lang đảo qua mọi người, cao giọng hô: “Hôm nay một người cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi đây, nếu không, giết không tha!”
Đám người các quốc gia đồng loạt rùng mình, hoá ra đây là trận Hồng Môn Yến, Tư Mã Dạ chẳng lẽ muốn đuổi cùng giết tận, tiêu diệt bọn họ?
Tình hình trước mắt này, xem ra Tư Mã Dạ đã từ sớm mưu tính trước, lúc này địch nhiều ta ít, lại bàn tay trống không, xem ra lần này thật sự có mọc cánh cũng chạy không thoát!
Mắt thấy sứ thần các quốc gia đều bị binh lính Việt quốc khống chế, hiện tại chỉ cần giải quyết đám người Đại Ân, tinh quang trong mắt Tư Mã Dạ chợp loé, hướng thị vệ Việt quốc phía sau vung tay lên nói: “Giết!”
Mấy chục thị vệ Đại Ân lưng dựa lưng, gắt gao tập trung cạnh nhau, thị vệ trưởng Triệu Vũ nắm chặt tay kêu rắc rắc, hào khí vượt mây nói: “Ta thao, chúng ta hôm nay liều mạng với bọn chúng, cùng lắm thì chết, Bệ Hạ sẽ báo thù cho chúng ta!”
“Đúng, liều mạng!” Đám thị vệ Đại Ân nhiệt huyết sôi trào.
Lúc này, đám thị vệ Việt quốc đã giơ trường thương xông về phía bọn họ, mọi người Đại Ân bắt đầu xông vào biển máu chiến đấu hăng hái, tuy rằng thực lực cách xa lại tay không chiến đấu, nhưng cũng không ai lùi bước.
Ân đế gắt gao bảo vệ Tử Ngọc sau lưng, một cú quét đá ngã lăn mười mấy thị vệ xong, đoạt lấy một con trường thương kê trước người, xoay người đá bay một binh lính Việt quốc mưu toan tới gần.
Trong lúc chiến đấu, Ân đế nói với 3 người còn lại: “Một chút nữa ta và Bách Lý Hiên sẽ ngăn cản thị vệ Việt quốc, Liễu Tịch mau chóng mang Tử Ngọc chạy trốn, chạy càng xa càng tốt!” Võ công Liễu Tịch bình thường, nhưng khinh công hạng nhất, mang Tử Ngọc chạy trốn là không thành vấn đề.
Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cứng đờ gật đầu, y cũng biết bản thân không biết võ công, lưu lại nơi này cũng sẽ chỉ khiến Bệ Hạ phân tâm, còn không bằng trước rời khỏi chỗ này cho tốt, y tin tưởng Bệ Hạ nhất định có thể bình an vô sự quay về bên cạnh y!
Ân đế liếc nhìn Bách Lý Hiên, Bách Lý Hiên ngầm hiểu gật đầu, hai người che chở Thượng Quan Tử Ngọc và Liễu Tịch, hít sâu một hơi, tính toán mở một đường máu vì hai người.
Lúc nhân mã hai bên đang chém giết nhau hừng hực khí thế, một giọng nữ trong trẻo ưu nhã vang lên, âm thanh đó tuy rằng không to lại đánh thẳng vào lòng mỗi người ở đây.
“Tất cả dừng tay, nếu không ta lập tức giết hắn!”
Đám người trong lúc chém giết vẫn duy trì tư thế đánh nhau, dừng động tác lại, xoay mặt nhìn về phía âm thanh phát ra liền nhìn thấy trong tay Tần Phi Yến nắm một đoản đao sắc nhọn, mũi đao để trên cổ Việt Vương Tư Mã Dạ.
Tình thế trong sân lập tức chuyển biến, ai cũng không nghĩ rằng tiểu nữ tử nhu nhược này cự nhiên sẽ ra nhất chiêu như vậy. 4 người Ân đế lúc này mới hiểu được những lời Tần Phi Yến nói với Ân đế trước khi đi Việt quốc là có ý gì.
Thị vệ Việt quốc đình chỉ đánh nhau, ngược lại tụ lại bên người Tần Phi Yến, vây quanh bốn phía nàng, đồng thời dùng thương chỉ vào nàng.
“Thả chúng ta ra, bằng không đừng trách ta xuống tay vô tình!” Tần Phi Yến dùng đao chặn Tư Mã Dạ, chậm rãi dựa gần bên cạnh đám người Ân đế.
Chúng thị vệ Việt quốc do dự không ngừng, Việt Vương không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tự ý quyết định.
Tay Tần Phi Yến dùng sức, trong phút chốc cổ Tư Mã Dạ chảy máu, đám thị vệ Việt quốc cả kinh, biểu tình Tư Mã Dạ ngược lại bình tĩnh, không có chút tức giận nào, trong ánh mắt nhìn Tần Phi Yến dường như còn mang theo chút ý tứ thưởng thức.
“Chúng ta đi!” Đám người Ân đế đều tụ lại phía sau Tần Phi Yến.
Tần Phi Yến lấy Việt Vương Tư Mã Dạ làm con tin, thành công đưa mọi người ra cửa cung, lại uy hiếp thị vệ thủ vệ trả lại binh khí cho mọi người.
Có binh khí trong tay, trong lòng mọi người cũng có chút tự tin, sĩ khí phấn chấn lại.
Tần Phi Yến lại nói với Tư Mã Dạ: “Bảo thủ hạ của ngươi đều lùi xuống, đợi bọn ta an toàn tới bờ sông, lên thuyền rồi, tự khắc sẽ thả ngươi ra.”
Tư Mã Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, nói như trêu chọc: “Bổn vương dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Trung Nguyên các ngươi không phải có một câu à, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng.”
Đao trong tay Tần Phi Yến hướng gần hắn một chút, hừ lạnh một tiếng “Lời này không sai, nhưng ngươi hiện tại còn có sự lựa chọn?”
Tư Mã Dạ từ từ thở dài, vẫy tay bảo đám thị vệ Việt quốc không đi theo, mọi người mang theo Tư Mã Dạ một đường lui đến bờ sông, thị vệ Việt quốc vẫn như cũ đi theo bọn họ từ xa.
Tới bên bờ sông lại phát hiện trên mặt sông không có con thuyền nào, lúc bọn họ tới con thuyền lớn để lại cũng không biết đi đâu rồi, nhất định là có người giở trò quỷ.
“Ngươi đưa thuyền của chúng ta đi đâu rồi?” Triệu Vũ tức giận quát Tư Mã Dạ.
Tư Mã Dạ vẫn bận ung dung ngắm phong cảnh nơi xa, biểu tình đạm mạc, tựa hồ không nghe thấy lời hắn nói khiến Triệu Vũ tức quá mức.
“Bỏ đi, chúng ta tìm trên mặt sông xem, có lẽ sẽ có thương thuyền đi qua.” Bách Lý Hiên đề nghị, hắn nhảy lên một khối đá cao cao, nhìn xung quanh trên mặt sông xa xa một phen.
Đáng tiếc, nhìn một lát, trên mặt sông không có lấy một con thuyền nào, tới cả cái bè trúc cũng không có, đây không phải là vận khí bọn họ không tốt mà là Tư Mã Dạ sớm đã lên tốt kế hoạch.
Mọi người đều hung ác trừng mắt nhìn Tư Mã Dạ, người này tâm địa sao lại độc ác như thế, kế hoạch chu đáo chặt chẽ chính là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
“Ngươi bảo thủ hạ ngươi sắp xếp cho chúng ta một con thuyền, nếu không bọn ta sẽ không thả ngươi quay về!” Tần Phi Yến tiếp tục uy hiếp Tư Mã Dạ.
Đang lúc Tư Mã Dạ muốn mở miệng lại nhìn thấy đạo gió xoáy màu đen hiện lên, chưởng phong sắc bén nhắm thẳng Tần Phi Yến đánh úp sau lưng.
“Cẩn thận!” Tư Mã Dạ không kịp ngăn cảnh, chỉ đành phải kéo Tần Phi Yến vào trong ngực, thay nàng chịu một chưởng này.
Mọi người nhất thời ngây người ở hiện trường, không nghĩ tới biến cố phát sinh nhanh như vậy liền thấy Tư Mã Dạ phun một ngụm máu tươi nhiễm hồng vạt áo trước ngực.
“Chủ thượng!” Gió xoáy màu đen rơi trên mặt đất biến thành người đàn ông trẻ tuổi thân mặc áo đen, nửa bên mặt người đàn ông còn có một vết sẹo.
Người này chính là Thương Lang, hắn phụng mệnh Việt Vương tới Tây Ninh quốc điều tra, 23 Lang khác lưu lại nơi đó, bản thân quay về báo tin. Vừa mới tới đây liền nhìn thấy một nữ nhân đang cầm đao uy hiếp Tư Mã Dạ, hắn sát ý nổi lên, vận khởi một chưởng đánh úp về phía nàng, lại không nghĩ tới Việt Vương lại không chút do dự cản ở trước mặt nàng, chịu một chưởng của mình.
Một chưởng này của Thương Lang tuy rằng không dùng toàn bộ nội lực nhưng cũng có 6,7 phần, Tư Mã Dạ võ công không sâu, phun ra mấy ngụm máu liền nửa hôn mê.
“Chủ thượng, ngài thế nào rồi?” Thương Lang cực kì hoảng sợ, từ trong ngực móc ra một viên thuốc đút cho hắn. Thị vệ Việt quốc lúc này thấy tình huống bên này có biến cũng đều dồn dập đuổi lại đây.
Ân đế thấy tình huống không ổn, lúc này trước mắt không có thuyền, đằng sau còn có truy binh, cuống quýt kéo tay Tử Ngọc, nói với đám người: “Đi mau!”
Đám người Đại Ân cũng phản ứng lại, vội vàng chạy theo hắn về phía rừng cây rậm rạp. Tân Phi Yến vẫn còn sững sờ nhìn Tư Mã Dạ hôn mê bất tỉnh, trong phút chốc chưa có phản ứng lại liền bị Bách Lý Hiên kéo lại, túm lấy nàng chạy.