Việt quốc, trên thành lâu phòng thủ kiên cố, Tư Mã Dạ và một nhóm người tài giỏi và đắc lực đang đứng ở đây, quan sát quân liên minh các quốc gia cách gần trăm mét dưới thành, hai bên xa xa nhìn nhau, chiến sự chạm cái là nổ.
Lúc này, từ trong đội quân đen nghìn nghịt bỗng nhiên mở ra một con đường, một nam tử cao to diện mạo thô cuồng phóng khoáng, thân khoác da thú cưỡi một con ngựa lớn từ trong đám người đi ra, khí thế khá kiêu ngạo ương ngạnh.
“Tư Mã Dạ, cái kẻ yếu ớt như ngươi có bản lĩnh thì xuống dưới quá hai chiêu với bổn vương, cả ngày trốn trên thành lâu giống cô nương, có ý nghĩa không?”
Giọng nói nam tử như chuông đồng, cực kì to chính là Quốc Vương Tây Ninh quốc — Hô Duyên Lỗi, tay hắn cầm một trường đạo sẫm màu, cưỡi ngựa về phía trước chửi đổng dưới thành lâu.
Tư Mã Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ và khinh thường, trong lòng chửi thầm đối phương: một tên mãng phu hữu dũng vô mưu, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, ỷ vào võ công cao hơn so với hắn thì cả ngày kêu muốn đấu một mình với hắn, coi Tư Mã Dạ hắn là kẻ ngốc à?
“Ha ha! Tư Mã Dạ, ngươi sẽ không phải là sợ bổn vương đi.” Hô Duyên Lỗi cười lớn, binh lính phía sau hắn cũng theo hắn phát ra tiếng cười to ồn ào, đồng thời chửi bới, người Việt quốc đều là người nhu nhược, yếu ớt, không dám xuống dưới ứng chiến.
Biểu tình Tư Mã Dạ bình tĩnh, làm lơ tiếng chửi của bọn hắn, có điều một số Đại tướng bên cạnh hắn đều tức tới xanh mặt, kìm nén không nổi mong muốn xuống thành lâu giết đám người dị quốc chửi bới không còn manh giáp.
Tư Mã Dạ giơ tay ngăn tại các đại tướng sắp bùng nổ, cười lạnh nói: “Đây là phép khích tướng của đối phương, các ngươi là đại tướng thân kinh bách chiến, lẽ nào còn không nhìn ra?!”
Những đại tướng đó tức tới lầm bầm, bọn họ đương nhiên biết đây là quỷ kế của đối phương, nhưng biết là biết, bọn họ vẫn không cách nào chịu đựng, đối phương mắng quả thực quá khó nghe, lão hổ không phát huy còn thật sự coi bọn họ là mèo bệnh à!
Có điều, những đại tướng này đều là tâm phúc tri kỷ Tư Mã Dạ đề bạt đi lên, vẫn còn rất nghe mệnh lệnh từ Tư Mã Dạ, Tư Mã Dạ không cho bọn họ làm xằng làm bậy, những đại tướng Việt quốc này cũng ngoan ngoan ở trên thành lâu, tuỳ ý đối phương mắng.
Hô Duyên Lỗi gân cổ lên mắng hồi lâu, đối phương không có chút động tĩnh nào cũng có chút buồn bực, ngồi trên lưng ngựa nghĩ biện pháp.
Lúc này, một tâm phúc mưu sĩ của hắn cưỡi ngựa lên trước thấp giọng nói vài câu bên tai Hô Duyên Lỗi, Hô Duyên Lỗi cả kinh, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hỏi mưu sĩ của hắn “Chuyện ngươi nói là thật?”
Mưu sĩ vô cùng khẳng định gật đầu, nói là hắn đã tự mình chứng thực.
Trên mặt Hô Duyên Lỗi lộ ra nụ cười đắc ý, ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, nâng mắt nhìn về trên thành lâu hô: “Tư Mã Dạ, ngươi vẫn chưa biết đi, người trong lòng ngươi muốn gả chồng, ngươi còn tranh với ta cái gì?”
Sắc mặt Tư Mã Dạ thay đổi, không nhịn được trầm giọng hỏi hắn: “Lời ngươi nói có ý gì?” Tần Phi Yến nàng muốn gả chồng rồi.
Hô Duyên Lỗi ha ha cười to vài tiếng, rất là đắc ý nói: “Người của bổn vương tận mắt nhìn thấy, Phi Yến cô nương của ngươi chủ động bảo Ân đế tuyển chọn phò mã cho nàng, mấy ngày nay kinh thành đang ồn ào huyên náo, Phi Yến cô nương của ngươi lần này quyết tâm muốn gả chồng, bổn vương đoán, nàng là muốn sớm thoát dây dưa với ngươi mới không chờ nổi muốn gả chồng đi. Ha ha!”
Sắc mặt Tư Mã Dạ nháy mắt âm trầm, đôi mắt chim ưng sắc bén bắn ra từng trận hàn quang, gắt gao nhìn chằm chằm người đang ha ha cười to dưới thành lâu, ánh mắt trầm xuống.
“Lấy cung tiễn của bổn vương tới!” Tư Mã Dạ âm thanh trầm thấp nói.
Lập tức có tướng sĩ lấy cung sừng trâu tới, Tư Mã Dạ nhận lấy cung, rút 3 mũi tên mang theo lông chim ưng, cài tên lên cung, 3 mũi tên bắn ra vọt thẳng về phía Hô Duyên Lỗi.
Động tác này của Tư Mã Dạ quá đột ngột, đối phương không lường trước được, chờ tới khi Hô Duyên Lỗi phát hiện ra, 3 mũi tên đó đã tới trước mặt hắn. Trong lòng Hô Duyên Lỗi hoảng hốt, có điều hắn phản ứng cũng đủ nhanh, lập tức rút đao chắn mũi tên.
Có điều Tư Mã Dạ tuy võ công không cao nhưng thành thạo bắn cung, xưng là “Thiện xạ” cũng không quá. Hô Duyên Lỗi rút đao cũng chỉ ngăn được 1 mũi tên, hai mũi tên còn lại lại bắn trúng hắn, một mũi tên ở vai trái hắn, mũi tên khác cắm thẳng vào ngực.
Hô Duyên Lỗi hét to một tiếng, phun ra ngụm máu xong liền từ trên lưng ngựa rơi xuống, bất tỉnh nhân sự.
Chủ soái trúng mũi tên, sinh tử chưa rõ, quân liên minh trở tay không kịp, rơi vào hoảng loạn. Lúc này Tư Mã Dạ bỗng nhiên hạ lệnh khởi động cơ quan, lập tức vạn tiễn bắn ra, binh lính các quốc gia như rắn mất đầu hoảng loạn chạy trốn.
Vài thủ hạ tâm phúc của Hô Duyên Lỗi dựng khiên, bất chấp mũi tên dày đặc nâng Hô Duyên Lỗi sinh tử không rõ đi. Nhóm quân liên minh tan tác toàn diện, chỉ lo chạy trốn.
Tư Mã Dạ hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào đuổi theo, các đại tướng vừa định đưa ra dị nghị lại thấy ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Tư Mã Dạ đều đồng thời lựa chọn im miệng, ai bận việc người nấy, tim gan run rẩy không ngừng, sắc mặt đại vương thật đáng sợ!
Tư Mã Dạ trở về vương cung Việt quốc liền lập tức triệu mật thám hỏi sự tình liên quan tới Tần Phi Yến, mật thám cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, nơm nớp lo sợ bảo hắn toàn bộ tin tức mình tìm hiểu được.
Tư Mã Dạ nghe xong, sắc mặt phút chốc trắng bệch, liên tiếp lui về sau vài bước, dường như đứng không vững, đôi mắt hắn sưng huyết, ánh mắt âm ngoan, cả người giống như Tu La địa ngục, mật thám kia liếc nhìn hắn thì bị doạ sợ, vừa muốn đứng dậy dìu hắn lại bị Tư Mã Dạ hung ác trừng mắt, gầm nhẹ với hắn: “Cút!”
Mật thám kia như được đại xá, chạy trốn rời đi, vừa nãy lúc nhìn thấy sắc mặt của Việt Vương, hắn biết hôm nay là ngày chết của hắn, không nghĩ tới còn có thể nhặt về một cái mạng.
Trong hoàng cung Đại Ân, đám người Ân đế đang tụ tập trong Vị Ương Cung, Ân đế ôm Tiểu Báo tử, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi bên cạnh hắn, Liễu Tịch đang bắt chéo chân ăn điểm tâm Hồng Thường vừa làm, Bách Lý Hiên ôm kiếm đứng bên cạnh y. Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử cũng ở đó, hai người đang xem các bức hoạ vô cùng nghiêm túc, Tần Phi Yến ngồi một bên, trên mặt đỏ bừng.
Mọi người vì sao tụ tập một chỗ? Tất nhiên là vì chuyện tuyển chọn phò mã cho Tần Phi Yến, làm người nhà ta tất nhiên phải giúp nàng xem trước, chọn ra lang quân tốt mới được!
Trải qua vô số lần sàng lọc, cuối cùng còn lại người được chọn làm phò mã do Lễ Bộ điều tra rõ ràng gia thế, tra thẳng tới ba đời tổ tiên, sau đó lần lượt vẽ bức hoạ đưa vào trong hoàng cung.
Ân đế trực tiếp bảo người ôm những bức hoạ này vào Vị Ương Cung, tìm mọi người tới xem qua từng bức hoạ, hỗ trợ thảo luận người trên bức hoạ khiến Tần Phi Yến xấu hổ tới đầu cũng không dám ngẩng.
Cao Thắng làm Lễ Bộ thị lang, phụ trách thuyết minh cho đám người Ân đế tình huống cụ thể của người được chọn làm phò mã, cơ hồ là bức hoạ vừa đưa vào trong cung, hắn liền kéo Tiêu Phóng Hạc tới, Vị Ương Cung lúc này thật là náo nhiệt.
Trên bàn to rộng đặt vài cuộn tranh, là bức hoạ các công tử được tuyển làm phò mã, nam tử phía trên vẽ giống như đúc, hoặc phong lưu tiêu sái, hoặc anh khí bức người, hoặc tuấn dật thoát tục, khí chất khác nhau, mỗi người một vẻ.
“Trương Thắng, con trai Đại Tư Mã, năm nay 25, bây giờ đảm nhiệm chức Binh Bộ trung lang tướng” Cao Thắng treo bức hoạ lên giá trong phòng, trải từng bức, tỉ mỉ kỹ càng giới thiệu từng người một phen.
“Ngô Túc Du, con trai Bắc Bình Vương, năm nay 23, bây giờ ở trong nhà đọc sách, chờ năm sau khoa khảo” Tiểu thái giám bên cạnh gỡ bức hoạ xuống, lại thay một bức khác.
“”
Đám người Ân đế tụ tập ngồi một chỗ, uống trà ăn điểm tâm, thưởng thức các mỹ nam trên tranh, người được chọn làm phò mã đều ngàn dặm chọn một, vạn dặm mới tìm được một, tướng mạo tất nhiên thuộc hạng thượng thừa, nhìn thôi cũng đẹp mắt.
Mọi người nhìn tới hăng say, vừa nhìn vừa đánh giá sắc mặt Tần Phi Yến, xem nàng sẽ coi trọng ai, có điều Tần Phi Yến từ đầu tới cuối biểu tình đều nhàn nhạt, trừ trên mặt có hơi đỏ ra, những cái khác cái gì cũng không nhìn ra.
“Không nghĩ tới Đại Ân ta nhiều mỹ nam tử như thế này.” Liễu Tịch nhai một khối bánh hoa quế, liếc nhìn Tần Phi Yến “Ta nói này công chúa đại nhân, nhiều mỹ nam như thế, có phải chọn tới hoa mắt rồi không. Không sao, ngươi nếu như thích thì thu hết vào, lập một hậu cung mỹ nam cũng không tồi ha.”
Mọi người đều không nhịn được co rút khoé miệng, Bách Lý Hiên hung hăng gõ đầu hắn một cái “Ngươi nói bậy cái gì đó? Cái gì mà hậu cung mỹ nam, thiệt ngươi nghĩ ra được!”
Liễu Tịch giật mình tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng dậy từ trên ghế, xoa đầu trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi, xoay mặt đi hầm từ tiếp tục ăn điểm tâm, không quan tâm người nào đó!
Tổng cộng mười mấy bức hoạ, thêm giảng giải luân phiên của Cao Thắng, mọi người rảnh tới hốt hoảng nhìn tới nhìn lui chục lần, nhìn tới cuối cùng thế mà tới bức hoạ mới đặt lên, mọi người đều đã có thể nhận ra người này tên là gì, là công tử nhà nào, bây giờ đang làm gì.
Thượng Quan Tử Ngọc ngược lại cảm thấy những người được chọn làm phò mã này đều khá tốt, không dám nói là nhân trung long phượng, nhưng ít nhất tướng mạo đều tốt, gia thế cũng khá tốt, khá xứng đôi với Phi Yến. Y liếc nhìn Ân đế, Ân đế hiểu ý cười.
Ân đế nhìn về phía Tần Phi Yến, dịu dàng nói: “Phi Yến à, bức hoạ cũng xem xong rồi, có đặc biệt nhìn trúng người nào không? Nói cho hoàng huynh, hoàng huynh triệu hắn vào cung để các người gặp mặt một lần.”
Tần Phi Yến nhàn nhạt cười, nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ nói: “Phi Yến cảm thấy đều tốt, hoàng huynh thay ta làm chủ đi, Phi Yến không có bất cứ dị nghị gì.” Nói xong liền nói thân thể mình có chút không khoẻ, sau khi cáo lui với mọi người liền mang hai thị nữ trở về cung của mình.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau đều ẩn ẩn có chút lo lắng.
Buổi sáng hôm sau, Ân đế đang xử lí quốc sự ở Ngự Thư Phòng, Bách Lý Hiên cầm một bức mật thư tiến vào, nói sứ thần Việt quốc tiến vào kinh thành, mang theo bức mật thư của Việt Vương tới, nói bức thư này là Việt Vương viết cho Phi Yến công chúa.
“Tư Mã Dạ viết thư cho Phi Yến?” Ân đế cười lạnh một tiếng “Hắn sao có thể xác định Phi Yến sẽ nguyện ý xem thư của hắn?”
Bách Lý Hiên đặt thư tới trước mặt Ân đế, nhàn nhạt nói: “Thần cho rằng, Tư Mã Dạ chắc chắn nghe nói sự tình Phi Yến muốn tuyển chọn phò mã, vì vậy có chút đứng ngồi không yên, chính là không biết hắn sẽ nói gì với Phi Yến.”
Ân đế cầm chỗ dán thư trong tay, nhíu mày, vài lần muốn mở thư ra, cuối cùng lại do dự, nghĩ tới bộ dạng tâm sự nặng nề của Tần Phi Yến hôm qua lúc xem bức hoạ, Ân đế nghĩ nghĩ, đưa bức thư còn nguyên không động cho Tiểu Thuận tử bên cạnh, bảo hắn lập tức đưa thư cho Phi Yến công chúa.
Bách Lý Hiên có chút nghi hoặc nhìn về phía Ân đế, vì sao không mở thư ra xem? Ân đế liếc nhìn hắn, từ từ nói: “Đây là việc tư của Phi Yến, chúng ta không cần nhúng tay vào, Trẫm tin tưởng Phi Yến, nàng sẽ xử lí tốt.”
Trong Vong Ưu Cung, Tần Phi Yến cầm thư Tiểu Thuận từ vừa đưa tới, đi tới ghế bập bênh bên cửa sổ ngồi xuống, xem lá thư trong tay, khoé miệng nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Vươn tay mở bức thư, không tới một nén nhang, Tần Phi Yến xem xong bức thư trong tay, kì thực nói là thư, không bằng nói là thư tình, ngược lại càng chuẩn xác hơn chút đi.
Tần Phi Yến sớm đã biết Tư Mã Dạ có tâm tư với nàng, nhưng xem qua bức thư này xong, nàng còn bị hoảng sợ. Không nghĩ tới nam nhân dã tâm bừng bừng, hành sự độc ác, bình thường luôn là khuôn mặt lạnh lùng lại có cảm tình chân thành tha thiết nhiệt liệt với nàng như vậy.
Tần Phi Yến không chút hoài nghi lời nói của hắn trong thư, bởi vì người kia giữa những hàng chữ biểu hiện ra ngoài tâm tình ghen ghét và ghen tuông không hề giả bộ, giống như lần trước hắn chắn cho mình một chưởng kia không chút do dự, là phát ra từ chân tâm.