Tần Phi Yến quay về cung mình thử y phục, Liễu Tịch cũng sớm chuồn không thấy bóng, Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử đi dạo một lát, nghĩ tới buổi tối còn có dạ yến liền cũng quay về Vị Ương Cung sớm làm chuẩn bị.
Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử vừa mới đi đến cửa điện, một nhóm nha hoàn xông tới, trong tay nâng các loại y phục, nói là người của Thượng Y Cục vừa đưa tới y phục mới, bảo Hoàng hậu thử mặc một chút, nếu như có chỗ nào không thích hợp còn có thể mang đi sửa.
“Y phục mới?” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn chỗ y phục kia, có chút kì quái “Mấy hôm trước không phải mới đưa một vài bộ y phục tốt sao?” Dù sao thời tiết trở lạnh cũng không đến mức đổi nhanh như thế đi.
Lục La lắc đầu, nói những y phục này là Bệ Hạ đặc biệt phân phó làm, Hoàng hậu có thể chọn một bộ từ trong đó mặc vào lúc dạ yến buổi tối.
Thượng Quan Tử Ngọc hết cách, bị một nhóm nha hoàn đẩy vào ngoạ thất đi thay y phục, Thượng Quan Tử Ngọc mở vài bộ y phục nhìn nhìn, đều là hình thức phức tạp, phục sức cung đình tươi đẹp hoa lệ, trên mỗi bộ y phục đều thêu đồ án phượng hoàng, quả thực là đặc biệt chuẩn bị cho y.
Thấy nhóm nha hoàn bên cạnh đều mỏi mắt mong chờ đợi y thử y phục mới, Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười, cũng may những y phục này đều là mặc ở ngoài, chỉ cần cởi ngoại bào thử một chút là được.
Thượng Quan Tử Ngọc cũng không kiêng dè đám nha hoàn, bảo các nàng hầu hạ cởi ngoại bào, thay một bộ phượng phục hoa lệ, Lục La lại lần nữa thay y búi tóc, sợi tóc dài rũ xuống. Thu thập hết thảy thoả đáng xong, Thượng Quan Tử Ngọc đứng ở đó, chúng nha đầu đều lập tức bịt miệng, nhịn xuống xúc động thét gào, quả thực là kinh vi thiên nhân(1)!
“Tử Ngọc mặc y phục này quả nhiên rất đẹp, quả thực là khiến người kinh diễm!” Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng tán thưởng của Ân đế, Thượng Quan Tử Ngọc xoay người lại nhìn hắn, trên mặt hơi đỏ, Bệ Hạ làm sao lại tới lúc này?
Chúng nha hoàn thấy Bệ Hạ các nàng tới cũng không dám ở nơi này làm ầm ĩ Thượng Quan Tử Ngọc, hành lễ với Ân đế xong, từng người nén cười cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Đế Hậu hai người, ách, còn có một nhóc con đang nằm trên giường mình ngủ ngon lành. Thượng Quan Tử Ngọc thấy người kia mắt không chớp nhìn chằm chằm mình, trên mặt nóng lên.
Ân đế thấy y muốn cởi ngoại bào trên người, bước tới vài bước ôm lấy eo nhỏ đối phương từ sau lưng, bắt lấy đôi tay thon dài của đối phương, cười nói: “Tử Ngọc hôm nay sao lại chủ động tới thế, vừa thấy Trẫm liền gấp không chờ được cởi y phục?”
Sắc mặt Thượng Quan Tử Ngọc đỏ hồng, tới lỗ tai cũng nhiễm một tầng hồng phấn, Ân đế nhìn ánh mắt không khỏi u ám vài phần, há miệng ngậm lỗ tai đối phương vào miệng, khiêu khích một phen.
Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, cuống quýt đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Bệ Hạ làm cái gì? Hài tử vẫn còn ở đây.”
Ân đế ôm chặt lấy y, không cho y tránh thoát “Nhóc con ngủ rồi, Tử Ngọc không cần lo lắng, thả lỏng chút.” Nói rồi liền quay mặt đối phương lại, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ.
“Ô, Bệ Hạ, dạ yến buổi tối” Hai tay Thượng Quan Tử Ngọc chống lên ngực đối phương, một bên chống cự, một bên ngắt quãng nói.
“Dạ yến còn sớm, chúng ta có đủ thời gian” Ân đế một tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của y, bế người lên trực tiếp đè lên trên giường.
Ân đế cũng không biết □□ của mình từ đâu mà tới, đại khái là thấy Tử Ngọc mặc phượng bào hoa lệ cười dịu dàng với mình, trong tích tắc đó, lí trí của hắn hoàn toàn sụp đổ, chỉ muốn tận tình chiếm lấy người này.
“Bệ, Bệ Hạ, y phục, y phục sắp đè hỏng rồi” Thượng Quan Tử Ngọc còn nhớ thương bộ phượng bào trên người, một lát nữa dạ yến còn muốn mặc nha.
Ân đế vươn tay mở đai lưng y, tiến lại gần cười xấu nói: “Trẫm lập tức cởi nó ra không phải được rồi sao.” Nói xong liền bắt đầu cởi y phục người ta.
Toàn thân Thượng Quan Tử Ngọc nóng lên, đầu óc cũng choáng nặng nề, tới sức lực trừng người cũng không có, dần dần xụi lơ dưới thân Ân đế, tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm.
Ân đế quấn lấy Hoàng hậu nhà mình càn quấy thẳng tới khi trời tối, nhìn Tử Ngọc trong lòng mình bởi vì mệt mỏi nặng nề ngủ, Ân đế có chút sầu muộn, đợi chút nữa còn phải đi mở tiệc chiêu đãi những “phò mã” đó, Hoàng hậu không có mặt không hợp quy củ, nhưng hắn quả thực không đành lòng đánh thức người này.
Ân đế đang ôm Hoàng hậu nhà mình tự mình kiểm điểm thì nghe thấy Lưu công công đứng ngoài cửa thấp giọng hô: “Bệ Hạ, dạ yến định ở giờ Tuất, ngài nên dậy rồi.”
Ân đế cau mày lên tiếng, cúi đầu nhìn người trong lòng, phát hiện y đã tỉnh, Ân đế có chút áy náy hôn lên môi y một cái, thấp giọng nói: “Tử Ngọc, là Trẫm tuỳ hứng, thân thể người bây giờ thế nào? Nếu không Tử Ngọc đừng đi dạ yến nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu “Ta không sao.” Tuy rằng thân thể y có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần trông vẫn khá ổn, dù sao lúc dạ yến y chỉ cần ngồi thôi, cũng không có gì trở ngại.
Ân đế ôm người đi mộc dục tắm rửa một phen, sau đó đổi lí y sạch sẽ mới gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ hai người mặc y phục, chải tóc, lúc Lục La đang chỉnh lí phượng bào cho Thượng Quan Tử Ngọc, thoáng nhìn trên cổ y mơ hồ có thể thấy ấn ký màu đỏ, mặt không khỏi đỏ hồng.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu xuống, mắt không biết nên để ở đâu mới được, không khỏi có chút buồn bực, nha đầu này hôm nay làm sao thế?
Cho tới khi Lục La bùi tóc cho y, Thượng Quan Tử Ngọc trong lúc vô tình liếc mắt nhìn gương đồng trước mặt mới phát hiện trước ngực bản thân tởi cổ toàn bộ là vết tích ái muội, khó trách đám nha hoàn đều không dám nhìn thẳng mắt y.
Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ có thể tích huyết, âm thầm mắng gia hoả nào đó không biết tiết chế vài câu, vươn tay khép lại cổ áo, bộ dạng này chút nữa sao gặp người chứ.
Ân đế lúc này còn da mặt dày bước lại gần, dính lên gương mặt người ta nhỏ giọng nói: “Không sao, Tử Ngọc, mọi người dù là nhìn thấy cũng sẽ chỉ nói phu thê chúng ta ân ái ngọt ngào, có gì không tốt?”
Thượng Quan Tử Ngọc trừng hắn, muốn nói, cũng không phải tất cả mọi người đều da mặt dày giống ngươi, cái gì cũng không quan tâm.
Ân đế cười, hôn vài cái lên trên khuôn mặt tuấn tú thở phì phì kia khiến đám nha hoàn bên cạnh xấu hổ tới đầu cũng không dám ngẩng, quả thực muốn tìm cái khe đất chui vào.
Đế Hậu hai người cuối cùng thu thập thoả đáng, liếc nhìn Tiểu Báo tử còn đang ngủ say rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Bách Lý Hiên một thân y phục tướng quân bỗng nhiên vội vã đi vào, hành lễ với Ân đế nói: “Bệ Hạ, Việt Vương Tư Mã Dạ tới kinh thành rồi, đang đợi ở cửa cung, nói muốn gặp mặt Bệ Hạ.”
Ân đế nhíu mày, liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, bỗng nhiên cười nói: “Tư Mã Dạ trái lại biết chọn ngày tới ghê, hắn mang bao nhiêu người tới? Ngươi tra qua chưa?”
“Đã tra rõ ràng, Tư Mã Dạ một mình tới, bên người chỉ mang hai thị vệ, có điều thần nghĩ có lẽ có người ở trong tối bảo vệ hắn.” Bách Lý Hiên nói.
“Lá gan hắn ngược lại khá to, dám một mình tiến tới, đêm tối vội vàng tới cầu kiến đêm nay, xem ra là vì chuyện của Tần Phi Yến.” Ân đế sờ cằm, Tư Mã Dạ còn thật sự khá si tình, không màng tất cả tới.
Ân đế nhìn sắc trời bên ngoài, đã sắp tới canh giờ dạ yến bèn có chút do dự, hắn hiện tại không có thời gian đi ứng phó Tư Mã Dạ, Tư Mã Dạ chọn thời điểm này tới rất rõ ràng là muốn ngăn Phi Yến tuyển chọn phò mã đi.
“Trước mang Tư Mã Dạ đi dịch quán đi, nói Trẫm tối nay có chuyện, ngày mai lại triệu kiến hắn.” Ân đế nói với Bách Lý Hiên.
Bách Lý Hiên đáp ứng, vừa muốn lui xuống lại bị Thượng Quan Tử Ngọc gọi lại “Bách Lý đại ca, ngươi trước đợi chút.”
Thượng Quan Tử Ngọc ngăn Bách Lý Hiên, xoay người nói với Ân đế: “Tư Mã Dạ lần này một mình tiến đến, rất rõ ràng là cầu hoà với Đại Ân, cứ để hắn gặp Phi Yến đi, chẳng lẽ Bệ Hạ cho rằng Phi Yến là thật sự muốn chọn một vị làm phò mã trong những công tử đó? Đây chỉ là mưu kế của Phi Yến thôi.”
Ân đế cong môi cười, nói: “Tử Ngọc nói có lý, một chiêu này của Phi Yến dùng thật sự hay! Đại Ân ta không đánh mà thắng, giải quyết được một kình địch, Phi Yến có công đầu tiên.”
Nói xong liền nói với Bách Lý Hiên: “Thỉnh Việt Vương vào cung đi, để hắn cũng tham gia dạ yến tối nay, mỡ dâng tới miệng, Trẫm làm sao có thể để hắn chạy?”
Dạ yến hoàng cung chính thức bắt đầu, Đế Hậu hai người mặc long phượng bào hoa lệ tiến vào trong điện, ngồi ngay ngắn vị trí phía trên, hai bên đại điện phân biệt ngồi hơn mười vị thanh niên tài tuấn cẩm y hoa phục, khí chất khác nhau cùng với Thượng Quan Mặc, Bách Lý Hiên, Liễu Tịch và các vị thần đắc lực.
Sau khi mọi người ngồi ổn định, Ân đế vừa định mở miệng nói vài câu, ngoài điện đột nhiên có thái giám cao giọng hô: “Việt Vương Tư Mã Dạ yết kiến!”
Mọi người trong điện đều kinh ngạc trong lòng, nháy mắt châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Ân đế, dường như không rõ Bệ Hạ làm sao sẽ chấp thuận Tư Mã Dạ bước vào hoàng cung Đại Ân, Tư Mã Dạ không phải kình địch của Đại Ân sao? Lúc trước ở Việt quốc, Bệ Hạ còn bị tâm phúc Tư Mã Dạ gây thương tích không phải sao?
Trừ vài người Thượng Quan Mặc và Bách Lý Hiên biết sự tình, những người còn lại không hiểu ra sao, không rõ vị Hoàng đế trẻ tuổi này đang nghĩ cái gì. Thế mà thỉnh kẻ địch tiến cung, còn thỉnh hắn cùng nhau tham gia dạ yến!
Ân đế làm lơ nghị luận và suy đoán của mọi người phía dưới, chỉ nhàn nhạt cười, nói: “Tuyên!” Tiểu Thuận tử lập tức cao giọng hô: “Tuyên Việt Vương Tư Mã Dạ vào điện!”
Tư Mã Dạ dường như không chút ngoài ý muốn Ân đế sẽ chấp thuận hắn tiến cung, hai người tuy rằng là đối thủ một mất một còn, nhưng Tư Mã Dạ vẫn là rất thưởng thức Ân đế người này, đồng dạng tuổi trẻ tài tuấn, chủ một quốc gia, nói là thưởng thức lẫn nhau cũng không quá.
Vì vậy cử động lần này của Ân đế hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn, có điều quan trọng nhất là, Ân đế có một vị Hoàng hậu giỏi đẹp người đẹp nết, xuất thân cao quý, Tư Mã Dạ ngược lại rất tò mò với vị Thượng Quan Hoàng hậu mỹ danh truyền xa này. Nghe nói y còn là nghĩa huynh của Phi Yến, Tư Mã Dạ này cũng coi như là yêu ai yêu cả đường đi lối về đi.
Dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của mọi người trong điện, Tư Mã Dạ bước trầm ổn tiến vào trong điện.
_____________________________________
(1) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.