Mạc Tử Uyên nhìn thấy ánh mắt Mục Chiêu Hòa hiện lên nét đau khổ chỉ vì một câu nói của anh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vô cùng. Chuyện Lê Tử Du chết do tai nạn xe làm lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác khác thường. Kỳ thực anh không nên nổi cáu với Mục Chiêu Hòa, dù thế nào đi chăng nữa, thì chính đứa trẻ này đã giúp anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Thở dài một hơi, Mạc Tử Uyên đưa tay ôm lấy vai của Mục Chiêu Hòa rồi ấm áp nói: “Là anh lỡ lời, em đừng nóng giận.”
Mục Chiêu Hòa không nói câu nào, chớp mắt liếc nhìn anh. Vì tức giận mà đôi mắt cậu trở nên thật ướt át, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời sau 12 giờ trưa đôi mắt ấy càng trở nên sinh động, có linh khí hơn, nhưng. Mạc Tử Uyên giật mình, nhịn không được xoa mắt của cậu: “Đừng nhìn anh như vậy, được không?”
“Hứ!” Mục Chiêu Hòa hừ lạnh một cái, quyết định không tính toán với anh nữa, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được nói toẹt: “Vì tình nhân cũ mà thương tâm như vậy anh rốt cuộc có phải đàn ông không? Nói em nghe đi, anh thích cái gì ở y?”
“Không biết, có lẽ do y là mối tình đầu chăng? Nói ra có điểm buồn cười, đừng nhìn sơ mà nghĩ anh là người trăng hoa bay bướm nhưng Lê Tử Du thật sự là mối tình đầu của anh. Thật ra lúc mới bắt đầu hẹn hò anh biết y gạt anh rất nhiều chuyện, chỉ là anh không muốn đào sâu vào. Lúc gặp Lăng Tây Thành, anh biết bộ mặt thật của y, cũng minh bạch người mình thích hóa ra chỉ là một ảo ảnh, nhưng sau này cứ chân thật như vậy ra đi, khiến lòng anh luôn cảm thấy khó chịu. Anh có giống đàn ông không khi cứ mâu thuẫn thế này mãi?”
“Anh thích nhất cái gì của y?” Mục Chiêu Hòa hết ý đành hỏi Mạc Tử Uyên câu khác.
“Mắt.” Ánh mắt Mạc Tử Uyên mang theo hoài niệm: “Lê Tử Du không phải là người tốt, nhưng ánh mắt của y lại đặc biệt sạch sẽ, nhìn giống như tiểu thiên sứ.”
“Thôi đi, anh sến quá, em nghe đủ rồi.” Mục Chiêu Hòa bĩu môi khinh thường, mình cũng là đứa não tàn, cùng người mình thích hoài niệm về tình cũ và vân vân quả thực hại não mà: “Nếu em nói ở đâu cũng có người như vậy thì sao, là do anh thích dạng này thôi, y như trẻ con kém phát triển hay ấu trĩ!”
“Cậu thì biết cái gì, cậu còn trẻ con lắm!” Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt chán ghét của cậu không nhịn được đánh cậu một cái: “Nhưng mà Chiêu Hòa này, thật ra anh rất muốn được như Lăng Tây Thành, buông tay là chấm hết. Lúc đó cũng vì Lê Tử Du, cậu ấy cũng làm ầm ĩ long trời lở đất, kết quả sự tình bại lộ, đoạn tuyệt so với ai cũng kiên quyết hơn, anh thấy bây giờ cậu ta sống chung với Lê Mặc rất tốt. Nếu như anh cũng có được một phần quyết đoán của cậu ta thì tốt rồi…”
“Hanh! Loại người như vậy có gì đáng để hâm mộ, chẳng qua cũng là một tra nam mà thôi.” Mục Chiêu Hòa nhìn Lăng Tây Thành thế nào cũng không vừa mắt, đã kết hôn rồi mà còn có tình nhân bên ngoài… Thêm nữa, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh, đường đường là Lăng gia đại thiếu gia mà tiểu tình nhân của mình cũng không quản được, lại còn để y có thời gian đi câu dẫn Mạc Tử Uyên. Lại nghĩ tới báo cáo điều tra viết Mạc Tử Uyên rất sủng ái Lê Tử Du, Mục Chiêu Hòa liền giận không có chỗ phát tiết.
“Cậu giống như không ưa Lăng Tây Thành, vì sao?” Mạc Tử Uyên hơi kinh ngạc khi Mục Chiêu Hòa bài xích Lăng Tây Thành, hai người kia cũng mới gặp mặt một lần, sao lại giống như là oan gia từ kiếp trước. Lúc trước ở chỗ Văn Lý ăn cơm anh cũng phát hiện, ánh mắt Lăng Tây Thành nhìn Mục Chiêu Hòa có gì đó sai sai, mang theo cảnh giác và bài xích. Mà Mục Chiêu Hòa cũng giống vậy, đối Lăng Tây Thành có một loại chán ghét đặc biệt, toàn bộ bữa cơm cũng không cho bạn mình chút mặt mũi.
“Thì sao, không thích thì không thích thôi!”
“Vậy cậu thích ai?”
“Em thích anh!” Mục Chiêu Hòa cũng không chú ý, lại đem lời thật lòng nói thẳng ra miệng. Cậu sở dĩ vẫn ăn nhờ ở đậu tại đây không chịu đi bởi vì cậu phát hiện mình coi trọng bác sĩ ngoài mềm trong cứng này. Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, cậu có thể cảm nhận được Mạc Tử Uyên không đối đãi với cậu như người bình thường, nhưng còn chưa đủ, cậu muốn để người này toàn tâm toàn ý thích mình, trong mắt hay trong tim đều chỉ có sự tồn tại của mình, không có cái khác. Mục Chiêu Hòa biết Mạc Tử Uyên là người ăn mềm không ăn cứng, cho nên cậu vẫn luôn cố ý giả trang thành người khả ái hy vọng Mạc Tử Uyên dỡ xuống đề phòng đối với mình. Không nghĩ tới giả bộ có điểm hơi quá, sự phòng bị của Mạc Tử Uyên đã tháo xuống, nhưng lại khiến anh xem mình như đệ đệ mà dỗ dành, lúc cậu kề cận Mạc Tử Uyên, Mạc Tử Uyên đều cho cậu là tiểu hài tử làm nũng, không liên tưởng đến phương diện nào khác.
“Ha ha, cái gì, cậu thích anh, đúng rồi chứ không thì đâu có ở lại nhà anh lâu như vậy?” Mạc Tử Uyên bị dáng vẻ ảo não của cậu chọc cho không nhịn được cười rộ lên, sự lo lắng về Lê Tử Du vơi đi không ít. Nhu nhu tóc của cậu, anh thấy rất hài lòng khi đem Mục Chiêu Hòa về. Tuy cậu độc mồm độc miệng, ngạo kiều, lại hay sai bảo người khác, bình thường nói chung là giống như quan lớn, nhưng thỉnh thoảng toát ra tính trẻ con làm cho anh nghĩ cậu rất đáng yêu.
Mục Chiêu Hòa ít khi nào thuận theo cúi đầu, tay của Mạc Tử Uyên dừng lại trên đầu cậu, cậu đã không khống chết được khát vọng đối với người trước mắt, hết lần này đến lần khác Mạc Tử Uyên một điểm cũng không phát hiện, một lòng cho rằng mình là một hài tử cần chăm sóc.
Đối mặt với Mạc Tử Uyên vô cùng thân mật, lòng của Mục Chiêu Hòa rất phiền táo. Khí tức Mạc Tử Uyên gần trong gang tấc, Mục Chiêu Hòa chỉ có thể cố sức nắm chặt vạt áo của mình để khống chế bản thân muốn lập tức đè người phía trên ra làm chuyện bậy bạ.
“Mạc Tử Uyên…” Nhìn ánh mặt trời sau giờ Ngọ chiếu lên mặt Mạc Tử Uyên khiến anh phá lệ ôn nhu, Mục Chiêu Hòa nhịn không được thân thủ xoa mặt anh. Mạc Tử Uyên cũng không né tránh, trong mắt anh, Mục Chiêu Hòa như đệ đệ của anh, anh không ghét sự thân cận của tiểu hài tử này. Thở dài, Mục Chiêu Hòa thả lỏng thân thể, đem đầu dựa lên vai Mạc Tử Uyên, có chút rầu rĩ không vui.
“Mất hứng rồi à? Không phải vừa nãy ăn nói hùng hồn lắm sao? Hỉ nộ bất thường, quả nhiên là một tiểu hài tử.”
“Em không phải tiểu hài tử! Mạc Tử Uyên, đừng quan tâm tới chuyện nhà Lê gia được không?”
“Hôm qua cậu cũng nói vậy, cậu biết cái gì phải không?”
“Anh biết nguyên nhân làm gì?”
“Lê Huyền là huynh đệ của anh!”
“Em thì sao?”
“Ách…” Mạc Tử Uyên thoáng cái nghẹn họng, không biết nói thế nào.
“Bỏ đi, anh chính là một tên ngốc! Không thèm nói chuyện với anh nữa!” Mục Chiêu Hòa lẩm bẩm rồi đè Mạc Tử Uyên xuống giường.
Mạc Tử Uyên cũng không giãy dụa, để cậu nương nhờ trên người mình. Mấy ngày nay tiểu hài tử này hay lấy cớ để nương nhờ trong phòng anh không chịu ly khai, lòng Mạc Tử Uyên minh bạch có lẽ đã đến lúc cậu phải về nhà rồi. Thân phận Mục Chiêu Hòa anh cũng biết sơ sơ, tiểu thiếu gia của Mục gia sao lại vùi mình trong một tiểu khu cũ hoang phế thanh xuân. “Ai!” Mạc Tử Uyên thở dài, không những vậy… Mục Chiêu Hòa còn luyến tiếc anh, anh cũng luyến tiếc Mục Chiêu Hòa.
“Đừng thở dài! Được rồi, Mạc Tử Uyên, anh biết vì sao Lăng Tây Thảnh lại quên Lê Tử Du nhanh như vậy không?”
“Hả… Vì sao?”
“Bởi vì anh ta có Lê Mặc! Anh chưa từng nghe qua sao, biện pháp tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm là bắt đầu một đoạn cảm tình mới!”
“Ha hả, từ đâu ra vậy? Nói trắng ra là cậu bảo tôi yêu cậu sao?” Mạc Tử Uyên xem như cậu nói bậy. đẩy Mục Chiêu Hòa đang ở trên người mình một cái: “Đừng lộn xộn, mau đứng lên, cậu nặng quá.”
“Hức! Anh đây là đang ghét bỏ em sao?” Mục Chiêu Hòa không chịu đứng lên, còn cố ý dùng sức ép Mạc Tử Uyên một chút.
“Khụ.” Mạc Tử Uyên bị cậu ép đến mức không thở nổi, nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Tôi nào dám ghét bỏ ngài? Đừng ép nữa, cậu nhìn gầy nhưng lại nặng quá!”
“Do anh gầy thì có!” Mục Chiêu Hòa đánh giá thân thể Mạc Tử Uyên, ngũ quan ôn hòa kết hợp với nụ cười ôn nhu khiến cho cả người anh đều tràn ngập một loại năng lượng chữa lành. Mạc Tử Uyên cũng không phải mỹ nhân, nhưng đối với Mục Chiêu Hòa mà nói có lực hấp dẫn trí mạng.
“Được được, là do anh gầy, mau dậy, càng ngày càng không được! Anh…” Mạc Tử Uyên nói đến phân nửa liền dừng lại…
“Tử Uyên ca, thật thoải mái.” Mục Chiêu Hòa hài hước ghé vào lỗ tai anh nói.
“…” Mạc Tử Uyên không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lăng lăng nhìn cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Chiêu Hòa còn lưu lại hương vị tình dục nên đỏ ửng, khóe mắt khiêu mi nhãn thần lưu chuyển mị hoặc rung động lòng người, đầu lưỡi chậm rãi liếm môi trên, không nói được đây là tư vị gì. Mạc Tử Uyên nhịn không được hít một hơi, Mạc Tử Uyên sờ đến vị trí kia của cậu trong chăn.
“Ha hả.” Thanh âm Mục Chiêu Hòa như đàn violon hoa lệ mang theo tiếu ý nhẹ giọng nói: “Tử Uyên ca, anh đẹp quá!”
“Được rồi…” Mặc Tử Uyên chật vật giãn ra cự ly của hai người, nhưng là lại cách không ra trong không khí kiều diễm khí tức: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Em thích anh, Mạc Tử Uyên.” Mục Chiêu Hòa nghiêm túc nhìn Mạc Tử Uyên nói: “Em biết anh chưa thể hoàn toàn quên được Lê Tử Du, em cũng biết anh đối xử tốt với em không phải kiểu tình nhân thích nhau. Nhưng chuyện vừa rồi, anh không ghét em đúng không? Tuy tuổi em nhỏ hơn anh, chuyện trong nhà cũng phức tạp, nhưng những chuyện này… em có thể giải quyết, em cũng không giống Lăng Tây Thành sẽ không chịu trách nhiệm, cho nên…” Giọng của Mục Chiêu Hòa có chút thấp thỏm: “Cho em một cơ hội để theo đuổi anh có được hay không?”
Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt thành thật của Mục Chiêu Hòa không nói nên lời. Trong lòng anh vẫn xem Mục Chiêu Hòa như em trai mình, thỉnh thoảng thân mật làm nũng với mình, những câu Mục Chiêu Hòa nói vừa rồi khiến anh trở tay không kịp. tuy không biết sau này sẽ thế nào, nhưng anh không thể không thừa nhận, Mục Chiêu Hòa cho anh cảm giác rất tốt. Loại nam tính mị hoặc này khiến anh hồi tưởng lại làm cho bụng dưới căng thẳng: “Cậu buông ra trước.”
“Anh nói cho em biết đáp án đi.” Mục Chiêu Hòa vẫn rất cố chấp.
Mạc Tử Uyên không muốn nói từ chối, nhưng không biết vì sao khi đối mặt với con ngươi cố chấp lại nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ bờ vai của cậu thương lượng: “Lúc mới xảy ra chuyện đó, tôi cũng rất bất ngờ, cậu cho tôi thời gian suy nghĩ thật kỹ được không?”
“Được, em chờ anh.” Ý nguyện của Mục Chiêu Hòa đã hoàn thành bước đầu, biết không thể ép được Mạc Tử Uyên, cũng vui vẻ nguyện ý cho anh chút thời gian, chỉ là chuyện ngắn hay dài, còn là do chính anh quyết định. Nhìn Mạc Tử Uyên, ánh mắt Mục Chiêu Hòa cảm giác như người này đang rơi vào tình thế bắt buộc.
Về phần Lê gia, Mục Chiêu Hòa nhăn lại mi, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng nếu Mạc Tử Uyên mong muốn bọn họ không xảy ra chuyện gì, trái lại mình có thể giúp một ít, miễn cho anh phải vì việc vặt mà hao tổn tâm tư, Tử Uyên ca là của cậu, chỉ cần nhìn cậu là được rồi, những chuyện phiền phức này, cậu sẽ thay anh giải quyết sạch sẽ.
Trở lại bên này, Lăng Tây Thành đang ngồi trong phòng làm việc của Thần Thời không thể nào chuyên tâm giải quyết công việc. Lê Mặc thấy anh tâm trạng không yên liền đi tới miễn cưỡng thoải mái anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, đúng là nhắm vào em, bây giờ không phải em không có chuyện gì sao?”
“Mặc Mặc em không biết, Trịnh gia rất nguy hiểm, anh cảm thấy hắn cực kỳ nghiêm túc.” Lăng Tây Thành nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng, anh liều mạng hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào đời trước, nhưng lại không nghĩ ra được cái gì hữu dụng. Hướng đi của mọi chuyện bây giờ đã thay đổi toàn bộ, ngay cả nhân vật then chốt muốn hủy diệt Lê nhà – Lê Tử Du đều đã chết, nhưng như vậy vẫn như cũ không sửa đổi được kết cục của Lê Mặc hay sao? Trịnh gia kia rốt cuộc là cái quái gì, tại sao không buông tha Lê Mặc. Còn tên Trịnh Viễn kia… nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, Lăng Tây Thành bực bội lấy tay giật giật tóc mình.
“Được rồi, đừng đấu trí với hắn nữa.” Lê Mặc thân thủ đem danh thiếp trong tay Lăng Tây Thành lấy đi, đưa đến một ly trà sữa.
Vị ngọt của trà sữa khiến tâm tư hỗn loạn của Lăng Tây Thành từ từ tỉnh táo lại: “Mặc Mặc, em không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì? Quan Nhĩ Viễn à?” Lê Mặc bình tĩnh liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành: “Em quả thực có nghĩ đến. Trước không nói đến Trịnh gia kia, mặc kệ lai lịch hắn thế nào, ở B thị hắn hoàn toàn không thể một tay che trời, em là tiểu thiếu gia của Lê gia, vừa là vợ của đại thiếu gia Lăng gia, trừ khi Lê thị và Thần Thời sụp đổ, bằng không, cho dù Trịnh Viễn có thủ đoạn thế nào đi chăng nữa, cũng chưa chắc động đến em được.”
“Nói như vậy không sai nhưng…” Nhớ tới kết cục đời trước của Lê Mặc, lòng Lăng Tây Thành không nói ra được hàn ý.
“Không cần lo lắng, tự em sẽ cẩn thận một chút.” Lê Mặc mỉm cười thoải mái nhìn Lăng Tây Thành, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được vậy. Kỳ thực Lê gia cũng không yên bình như nhiều người nhìn thấy, phụ từ tử hiếu. Sau khi mẹ qua đời, quan hệ giữa cha và huynh đệ bọn họ càng ngày càng rét lạnh. Đối với Lê Huyền còn như vậy, miễn bàn đến người mà phụ thân không gần gũi như mình. Từ lúc Lê Mặc bắt đầu có ký ức, cha cũng chưa ôm qua cậu lần nào. Đám hỏi của cậu và Lăng Tây Thành cũng là vì lúc mẹ lâm chung giao phó. Nếu như không phải tướng mạo của cậu và Lê Huyền tương tự nhau, chính cậu cũng hoài nghi cậu có phải là con của Lê gia hay không.