Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 57

Tại nhà Lăng Tây Thành, thời điểm Lê Mặc tỉnh lại đã không thấy ai. Sờ sờ vị trí còn lưu lại chút độ ấm bên cạnh, Lê Mặc lặng lẽ xê dịch đến chỗ mà Lăng Tây Thành từng nằm, đem đầu vùi vào gối. Nhớ tới tối qua mình cố tình gây sự, Lê Mặc cảm thấy thật dọa người, không biết phải đối mặt với Lăng Tây Thành như thế nào.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lăng Tây Thành đi vào. Thấy Lê Mặc đã tỉnh, anh tới bên người, cúi đầu chạm vào trán cậu, nhiệt độ có vẻ đã thấp hơn.

“Xuống lầu ăn sáng nào.” Nhìn Lê Mặc đã không sao, tâm tình Lăng Tây Thành rốt cuộc cũng thả lỏng, cả đếm anh đều không dám ngủ, sợ cậu sẽ lại sốt cao, cũng may là không có việc gì.

Thấy ánh mắt săn sóc của Lăng Tây Thành nhìn mình, Lê Mặc quay đầu đi né tránh tầm mắt anh, cậu nhỏ giọng hỏi: “Là đồ anh nấu hả?”

“…” Lăng Tây Thành trầm mặc một lát rồi trả lời: “Là đồ anh mua.”

“Nga.” Lê Mặc lên tiếng, đứng dậy xuống giường, có lẽ vì cơn sốt tối qua, thân thể cậu hơi chút suy yếu, mới vừa đứng lên cậu liền cảm thấy đầu mình choáng váng, thân thể cũng hơi không vững. Lăng Tây Thành thấy thếm đi nhanh đến ôm lấy Lê Mặc. Tới phòng tắm, Lăng Tây Thành đưa cậu đến bệ rửa mặt, anh vừa giúp cậu tựa vào người mình, vừa lấy nước xúc miệng và kem đánh răng cho cậu.

“Cái kia, để em tự làm đi.” Lê Mặc không thích ứng lắm với thái độ cẩn thận chăm sóc của Lăng Tây Thành, nhưng thân thể cậu quả thật rất mệt mỏi, do dự một lát, cậu vẫn quyết định tựa vào người anh. Ăn sáng xong, Lê Mặc lại bị Lăng Tây Thành ôm lấy, đặt lên giường trong phòng ngủ, cậu còn chưa kịp mở lời, trên người đã bị phủ lên một tấm chăn, trong tay cũng nhiều ra cuốn sách.

“Có việc gì thì cứ kêu anh.” Lăng Tây Thành dặn dò sơ qua, rồi ngồi lên chiếc trong phòng xử lí công việc.

Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành ngồi khá khó chịu đang cầm bút điện trên tay, cậu khuyên: “Em đã không sao rồi, Tây Thành, anh cứ đến thư phòng mà làm việc.”

Lê Mặc lăng lăng nhìn Lăng Tây Thành, phát hiện dường như anh đanh giận, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng biết tại sao. Không lẽ là chuyện hôm qua, thế nhưng chả phải hai người đã dàn hòa với nhau rồi sao? Lê Mặc suy tư nửa ngày vẫn không hiểu nguyên nhân, dứt khoát đắp kín chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tập bút kí của mẹ làm cậu có cảm giác mình đang bị cuốn vào cơn lốc dữ, nguyên bản cậu vốn đã khá nhạy cảm, lúc này lại tựa như đang đứng ở mép vực, chỉ cần có chút sơ sẩy thì sẽ lập tức rơi xuống. Lê Mặc cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong đó, phát hiện rất nhiều sơ hở.

Thân phận mình cuối cùng là ai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong vườn nhà Lê gia? Mà Trịnh gia tại sao lại luôn muốn mạng cậu, chẳng lẽ vì việc mẹ của Lê Tử Du qua đời? Về phần cha, ông cần gì phải hại chết con trai ruột sau đó thay thế bằng Lê Tử Du? Việc đó có mục đích gì? Nếu Lê Tử Du thật sự là con riêng của cha, ông có thể trực tiếp đón trở về, cần gì phải sử dụng thủ đoạn như vậy.

Trịnh gia rốt cuộc đang bày ra trò gì? Lê Mặc nghĩ sao cũng thấy không ổn. Tính cách của Lê Huyền cậu rất hiểu, nếu anh thật sự biết chuyện, thì ngày hôm qua đã không shock như vậy. Quan Nhĩ Viễn trước kia nói với Lăng Tây Thành là Lê Huyền biết quá nhiều, cho nên những người kia muốn diệt khẩu anh, nhưng việc anh hai biết là việc gì? Bí mật của Trịnh gia chăng?

Theo bản năng cậu ôm chặt chăn vào ngực, Lê Mặc cuộc tròn người nhắm chặt hai mắt. Ngày hôm qua, cậu nói muốn ly hôn với Lăng Tây Thành không phải chỉ là nhất thời nóng nảy, thật ra cậu đã cân nhắc nó khá lâu, chỉ là gần đây mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, làm cho cậu luyến tiếc buông tay, cậu vẫn nghĩ rằng Trịnh gia định tha cho mình một con đường sống, nên mới im lặng.

Tuy nhiên, tối qua sau khi xem xong tập bút kí kia, Lê Mặc mới hiểu được thực tế sẽ không có việc đó xả ra. Trịnh gia từ rất lâu trước đó đã muốn giết cậu, là mẹ vẫn một mực che chở, bảo bọc nên cậu mới có thể an toàn lớn lên. Mà sau khi mẹ qua đời, bởi vì mối quan hệ đính ước với Lăng Tây Thành nên luôn ở bên người mẹ Lăng vì thế mới không gặp chuyện chẳng lành.

Gần đây mọi việc trong Thần Thời anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, từ khi Văn Lý xin nghỉ phép lượng công việc của anh quả thật tăng lên rất nhiều, nhưng phần lớn nguyên nhân còn do áp lực từ nhiều mặt khác. Việc làm ăn gần đây của Thần Thời rất không thuận lợi, tuy rằng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn tạo ra một số phiền phức. Chẳng cần hỏi, việc này nhất định do Trịnh gia gây ra, nguyên nhân chắc hẳn là vì anh.

Lê Mặc cảm thấy trên lưng mình tựa như đang gánh một vận rủi lớn, bất kể ở nơi nào đều mang đến bất hạnh cho mọi người. Đầu óc Lê Mặc vô cùng hỗn loạn, cậu tham luyến cuộc sống an ổn này, rồi lại không đành lòng gây ra tai họa cho những người thân yêu, hung hăng cắn môi dưới, Lê Mặc âm thầm quyết định, cậu nhất định phải rời khỏi Tây Thành, tuy rằng không biết Trịnh gia có vì thế mà nương tay không, nhưng ít nhất cậu cũng sẽ không tạo thêm phiền toái cho Tây Thành và anh hai…

Lăng Tây Thành ngồi trên ghế chờ Lê Mặc đến giải thích cả nửa ngày trời, kết quả anh phát hiện hình như cậu đã ngủ, căn bản không có ý muốn nói chuyện cùng anh.

“…” Lăng Tây Thành không nói gì nhìn tin nhắn trên di động mà Trương Huy Nhiên gửi đến cho mình. Rồi so sánh với hành động của mình ngày hôm nay. Không được chủ động nói chuyện với Lê Mặc, đã xong; thái độ như gần như xa, một bên ân cần, chăm sóc, một bên xa cách, cũng xong luôn; dùng giọng điệu lạnh lùng ám chỉ mình đang giận, cũng đã làm được. Rõ ràng tiếp theo Lê Mặc nên ôm lấy anh nói rằng anh yêu, em đã biết sai rồi, tha thứ cho em đi, sau đó thuận tiện hôn nhẹ hay một cái ôm thật chặt, vân vân, nhưng vì cái gì lại thành tình huống này?

Anh biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng chăng, tại sao Lê Mặc không biết anh đang giận? Chả lẽ Mặc Mặc căn bản không hề quan tâm đến cảm thụ của anh? Tâm tình Lăng Tây Thành nhất thời trầm xuống. Anh biết mình không phải là một người yêu hoàn hảo, cái gì lãng mạn, ngạc nhiên anh không biết, anh chỉ biết đem những thứ tốt nhất đem cho cậu, hơn nữa trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày anh luôn ỷ lại cậu. Phải chăng vì vậy mà cậu chán ghét anh? Nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm qua, Lê Mặc nhào vào lòng anh ẩn nhẫn khóc, anh cảm thấy có lẽ không phải thế, sự thân thiết của anh đã khiến Mặc Mặc òa khóc, vậy càng không có lí do gì khiến cậu ghét bỏ anh! Ừ, nhất định biểu hiện tức giận của mình còn chưa đủ rõ, Mặc Mặc hơi chậm chạp nên chưa phát hiện ra! Ừ, đúng vậy, nhất định là thế! Lăng Tây Thành yên lặng tự cổ vũ cho bản thân.

Lăng Tây Thành bên này đang ngồi suy đoán tâm tư Lê Mặc, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ thư ký, bảo anh có một đối tác quan trọng đến bái phỏng, cần anh đến công ty một lát. Không còn cách nào khác, Lăng Tây Thành đành phải đồng ý lập tức đến.

Đi đến bên giường, thấy Lê Mặc nằm yên không nhúc nhích tựa như tật sự ngủ rất say, Lăng Tây Thành do dự một chút, đưa tay sờ lên trán Lê Mặc, xác định cậu không còn sốt, mới nhỏ giọng ghé vào tai cậu dặn dò: “Anh hiện tại phải đến công ty một chuyến, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, giữa trưa anh sẽ mang đồ ăn về, cho nên em đừng nấu cơm, mệt mỏi thì ngủ thêm một lát, nếu không thì ngồi đọc sách hay làm chút việc giải trí, nhớ chú ý mặc quần áo cho tử tế, đừng để lạnh.”

Lê Mặc nghe thấy Lăng Tây Thành ở bên tai mình lải nhải một đống thứ, đột nhiên trong lòng có chút ê ẩm. Cậu biết, nếu trước mặt anh mà yêu cầu ly hôn, anh khẳng định sẽ không đồng ý, mọi việc nhất định lại giống đêm qua, cuối cùng chắc chắn sẽ day dưa chẳng dứt, cho nên biện pháp tốt nhất là thừa dịp anh không ở nhà trộm rời đi. Vốn cậu định sẽ chờ thời cơ thích hợp, chẳng ngờ lại mau đến thế, chính cậu vẫn còn chưa chuẩn bị thật tốt tâm lí.

Nghĩ đến sau này mình sẽ rất lâu không được thấy anh, Lê Mặc liền thấy tâm mình đau như cắt, lời nói đều như tắc nghẹn ở cổ.

Lăng Tây Thành nghĩ cậu không thoải mái nên không muốn nói chuyện, vì thế anh không nói thêm gì, hôn thật nhẹ lên gương mặt cậu anh dằn thêm hai cầu rồi mới đứng dậy đi. Lê Mặc nghe tiếng cửa lớn đóng lại, nhanh chóng rời giường, thay quần áo, thu dọn đồ đạc.

Tìm ra đơn li hôn lúc trước của cậu và Tây Thành, Lê Mặc bình tĩnh ký tên lên, sau đó đem tờ đơn đặt trên bàn ở phòng ngủ. Cậu lấy di động ra, chần chừ một chút, cậu bấm ra dãy số mà mình đã ghi tạc trong lòng. “Uy, tôi là Lê Mặc, tôi sẽ rời khỏi Lăng gia, đại giới là các người buông tha cho Lê Huyền, được không?” Không biết bên kia thảo luận thế nào, Lê Mặc suy nghĩ, sau đó liền nghe tiếng trả lời: “Được, có thể.” Sau đó cậu cầm lấy balo đi ra ngoài.

Mà người vừa mới ra khỏi nhà – Lăng Tây Thành bỗng cảm thấy có chỗ không ổn. Lê Mặc tuy rằng bình thường rất kiệm lời, nhưng mỗi khi anh rời nhà hay đi đâu đó cậu nhất định sẽ cẩn thận dặn dò, chúc anh lên đường bình an, lần này cậu chỉ im lặng chẳng biết sao lại làm lòng anh bất an vô cùng. Nghĩ nghĩ, anh gọi điện cho thư ký, nói anh tạm thời có việc chưa thể đến được, bảo bọn họ tìm quản lí phòng ngoại giao tới xử lý, sau đó anh lập tức lái xe quay về.

Qủa nhiên, vừa mới chạy gần đến nhà, trên đường Tiểu Mã, anh liền mơ hồ thấy bóng dáng Lê Mặc xách theo balo đứng trước nhà. Lăng Tây Thành mở cửa xuống xe, núp ở phía sau, xem cậu đang tính toán làm gì. Lê Mặc dường như đang gọi điện cho ai đó, vẻ mặt có chút kích động, bước chân cũng không ổn định như bình thường. Nhìn tới cái xe đậu bên đường cái phía đối diện anh giật mình kinh sợ, thế nhưng khi phát hiện trong xe chẳng có ai, anh liền yên tâm không ít.

“Phốc, Mặc Mặc ngốc.” Lăng Tây Thành nhìn bộ dáng cẩn thận, lén lún của Lê Mặc không nhịn được cười. Cậu cũng chẳng thèm nghĩ, lúc anh đi không hề gọi tài xế, nơi này cách nội thành khá xa, không có xe thì anh đi kiểu gì, thấy xe cũng phải biết là anh đã trở lại chứ! Quên đi, nếu cậu không phát hiện, chẳng bằng mình cứ theo sau cậu đi, một lát nhảy ra hù cậu chơi. Nảy sinh một chút tâm tư vui đùa, Lăng Tây Thành lặng im không tiếng động theo sau cậu, không gần không xa giữ một khoảng cách nhất định, nhìn xem cậu tính toán đi đâu.

Mà lúc này tâm tư Lê Mặc đều đặt ở cú điện thoại khi nãy, người kia rốt cuộc muốn nói chuyện với cậu ở đâu? Lê Mặc nhìn lại tin nhắn trong điện thoại, trên đó nói vị trí này hình như không quá xa so với vị trí cậu đứng, nhưng lại chẳng hề nói vị trí cụ thể. Lê Mặc do dự một chút, một lần nữa bấm dãy số kia, nhưng không ai bắt máy.

Lăng Tây Thành đi phía sau Lê Mặc, nhìn cậu đi vòng vòng nãy giờ, cũng không biết cuối cùng cậu muốn đi đâu, thấy cậu lấy điện thoại ra không biết là đang gọi cho ai, Lăng Tây Thành tính toán chuẩn bị xuất hiện cùng cậu chào hỏi một chút.

Đột nhiên Lăng Tây Thành phát hiện từ phía sau có một chiếc xe chạy rất nhanh phóng lên, nơi này là khu dân cư, tốc độ giới hạn là 30 km/h, nhưng hình như chiếc xe đó có chút mất thằng bằng, nghiêng ngã qua lại chạy tới đây, một chút ý tứ giảm tốc độ cũng không có, anh quay sang nhìn Lê Mặc đang đi qua đường lại cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ gì, Lăng Tây Thành mẫn cảm phát giác ciếc xe kia là nhắm đến Lê Mặc.

“Lê Mặc!” Lăng Tây Thành thấy việc trước mắt, chạy nhanh về phía cậu, đem cậu ôm vào lòng, phóng đến ngã xuống lề đường, chiếc xe kia không có chút dừng lại chạy thật nhanh rời đi.

Thật lâu sau, Lăng Tây Thành và Lê Mặc mới đứng lên, chưa hết kinh hoảng nhìn đối phương. Chiếc xe vừa rồi chắc chắn là nhắm vào Lê Mặc, nếu bị đụng phải, cậu không chết thì cũng tàn phế.

“Anh sao lại ở đây?” Lê Mặc cố gắng bỉnh ổn nhịp tim của bản thân, bấy giờ cậu mới biết người đã ôm lấy mình là Lăng Tây Thành, cậu rất ngạc nhiên vì anh ở nơi này, vừa rồi không phải anh nói Thần Thời có việc nên phải đến công ty sao?

“Anh trở về lấy chút đồ.” Lăng Tây Thành thuận miệng giải thích một câu, đưa tay cầm lấy balo rơi trên đất của Lê Mặc, anh cảm thấy balo này thực nặng, trong lòng không khỏi kì quái, Lê Mặc chỉ đi dạo xung quanh thì mang nhiều đồ như vậy làm gì, anh nghi ngờ hỏi: “Em đang đi đâu vậy?”

“Em…” Lê Mặc lúc này mới nhớ đến việc mình trốn ra ngoài định đi gặp mặt Trịnh gia rồi nhân tiện rời đi, chẳng nghĩ tới lại gặp Lăng Tây Thành ở đây, còn xem chút gặp tai nạn chết người, việc này cậu không biết giải thích làm sao với anh, chỉ đành trầm mặc không nói.

“Quên đi, việc này không quan trọng. Mặc Mặc, em không bị thương chứ? Chúng ta trước tiên cứ về nhà đã.” Lăng Tây Thành nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của cậu, nắm tay kéo cậu về nhà.
Bình Luận (0)
Comment