Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 67

Lăng Tây Thành ngây người một lúc, rồi điện thoại cho Mục Chiêu Hòa nói rõ tình hình mọi việc, nhắc nhở cậu ta nhất định phải cẩn thận bảo vệ tốt Mạc Tử Uyên.

Sau khi sắp xếp xong những việc có thể, Lăng Tây Thành cầm lấy áo khoác, trở về nhà cha mẹ một chuyến. Kể về những chuyện gần đây với hai người xong, Lăng Tây Thành hơi do dự hỏi: “Ba, nếu cuối cùng Lăng gia sụp đổ trong tay con, ba có trách con không?”

Cha Lăng lắc đầu, nói với anh: “Hiện tại con chính là người quản lý Lăng gia, là người đứng đầu quyết định mọi việc, cha biết con sẽ tự mình có chừng mực, cho dù con muốn làm gì, cha và mẹ sẽ luôn ủng hộ con!”

“Vâng.” Lăng Tây Thành gật đầu, rời khỏi nhà cha mẹ.

Gần hai tuần nay, Thần Thời gặp phải nguy cơ rất lớn. Đầu tiên là hàng hóa bị hải quan giữ lại, bản thiết kế trang sức vốn đã được cơ quan sở hữu trí tuệ Trung Quốc thông qua đột nhiên bị hoãn lại, trong khoảng thời gian này Thần Thời đã hai lần bị kiểm tra toàn diện, việc cao tầng trong công ty nhận hối lộ trước kia cũng bị khơi ra. Bây giờ chỉ có thể nói Thần Thời đang bị tấn công tứ phía bởi thù trong giặc ngoài, nhìn đống báo cáo từ các phòng ban đưa đến chồng chất trên bàn, Lăng Tây Thành đốt một điếu thuốc.

Anh biết Dương Nghị đang cố ý chèn ép mình, tính tính thời gian, còn không đến 10 ngày nữa cuộc tổng tuyển cử sẽ bắt đầu, Diêu Kỳ đã đưa tin cho anh, ngày đó sẽ tặng Dương Nghị một phần đại lễ cực lớn, cho nên chỉ cần anh cố gắng vượt qua giai đoạn này thì tất cả sẽ bình an. Xoa xoa thái dương, Lăng Tây Thành dập tắt điếu thuốc rồi tiếp tục xử lý công việc. Văn Lý không ở công ty, anh quả thật rất kiệt sức, nhưng cho dù là thế, anh nhất định phải khiến cho Văn Lý rời khỏi đây.

Anh cùng với Trương Huy Nhiên và Mục Chiêu Hòa đã bàn qua. Đời trước, ba người bọn anh dây dưa không rõ với Lê Tử Du, sống lại kiếp này thế mà lại ngoài ý muốn trở thành bạn tốt. Luôn sát cánh cùng anh từ trước tới nay chỉ có hai thằng bạn thân cùng nhau lớn lên và đàn em Văn Lý. Lê Huyền đã bị Diêu Kỳ mang đi, ở bên anh ta cậu ấy sẽ rất an toàn, Mạc Tử Uyên dù sao cũng là nhị thiếu gia nhà họ Mạc, hơn nữa luôn có Mục Chiêu Hòa ở cạnh nên anh cũng không bận tâm mấy. Chỉ có Văn Lý, anh nhất định phải đưa cậu rời khỏi đây, một là vì Văn Lý đi theo anh đã nhiều năm, anh lo lắng Dương Nghị không làm gì được anh thì sẽ gây bất lợi cho Văn Lý. Hai là Văn Lý không còn ai thân thích, nếu Dương Nghị thật sự ra tay, chỉ bằng mình anh không dám khẳng định có thể bảo vệ Văn Lý chu toàn, vì để yên tâm anh quyết định nói Trương Huy Nhiên dẫn cậu đi cùng.

Mệt mỏi một ngày, Lăng Tây Thành nằm trên giường ở phòng nghỉ nhưng lại không ngủ được, chuyện tình hai đời cứ quay đi quay lại như một thước phim trong đầu anh. Thẫn thẫn thờ thờ nằm cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Tây Thành cảm thấy không được khỏe. Qua loa ăn cho xong bữa sáng tại một tiệm cháo nằm gần Thần Thời, Lăng Tây Thành lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng của mình rảo bước về lại công ty. Tiếng chuông di động vang lên, Lăng Tây Thành theo bản năng bắt điện thoại, là Lê Mặc.

“Ngô… Mặc Mặc.” Thanh âm Lăng Tây Thành vô cùng mệt mỏi, không có chút tinh thần nào.

“Anh làm sao vậy?” Tại đầu dây bên kia Lê Mặc nhíu mày. Cậu cảm thấy Lăng Tây Thành có chỗ nào đó không ổn, bình thường mỗi ngày anh ít nhất gọi cho cậu 3 lần nhưng gần đây đột nhiên lại thay đổi, có đôi khi cậu gọi qua còn bị treo máy. Lê Mặc nhìn di dộng tỏ vẻ nghi ngờ. Thật ra cậu nhận thấy được, mấy ngày nay không khí trong nhà rất kì lạ, Lăng Tây Thành bên đó không nói, nhưng mọi người đều có vẻ vô cùng khẩn trương.

Khi cùng Văn Lý nói chuyện phiếm cậu mới biết được tin Văn Lý bị Lăng Tây Thành ép nghỉ phép, bảo Văn Lý đi ra nước ngoài với Trương Huy Nhiên. Mà theo lời anh hai kể, Mạc Tử Uyên cũng bỗng dưng bị Mục Chiêu Hòa tha đến Mục gia ra mắt cha mẹ rồi bàn việc đính hôn. Chờ đến lúc cậu gặp Quan Nhĩ Viễn ở Diêu gia, Lê Mặc có cảm giác xấu, hành động của Lăng Tây Thành vô cùng kì lạ, không giống như những lời nhẹ nhàng mà anh nói, dường như anh cố ý đem mọi người đẩy đi, rốt cuộc đã xảy ra việc gì, Lê Mặc hơi lo lắng, cậu biết anh đang giấu cậu chuyện gì đó.

“Anh không sao, chỉ hơi mệt một chút, Mặc Mặc dạo này thế nào?” Lăng Tây Thành khinh miêu đạm tả (miêu tả một cách nhẹ nhàng), bâng quơ nói về tình trạng của bản thân, cố ý đổi đề tài: “Mỗi ngày trôi qua tốt chứ?”

“Em sống rất tốt, Tây Thành có phải anh bị bệnh hay không? Sao em nghe giọng anh có vẻ mệt mỏi thế?”

“Không đâu, chắc tại anh vẫn chưa tỉnh ngủ thôi.” Lăng Tây Thành cố gắng khiến thanh âm của mình nhẹ đi một chút, nhưng hiệu quả vẫn không tốt lắm.

“Lăng Tây Thành!” Lê Mặc trở nên nôn nóng, giọng anh khàn đặc, hơn nữa còn rất nhẹ, cho dù không bị bệnh, thì tình trạng thân thể nhất định cũng chẳng tốt.

“Anh đây ~ có phải em nhớ anh lắm rồi phải không?” Lăng Tây Thành đi đến ngồi lên một chiếc ghế dài ven đường.

“Đừng quậy, anh bây giờ đang ở đâu?”

“Anh đang ở ngoài công ty ăn sáng, Mặc Mặc em đừng hiểu lầm, mấy bữa nay anh hơi bận chút, em không biết đâu, Văn Lý vô lương tâm vứt anh ở công ty một mình, bị Trương Huy Nhiên lừa đi rồi. Mạc Tử Uyên cũng vội vàng ở nhà dỗ dành tiểu tình nhân của mình, không đến giúp anh, một mình anh ở đây rất cô đơn đó, mỗi ngày đều phải nhìn tên đàn em đáng ghét kia ở trước mặt mình anh anh em em. Anh mặc kệ, Mặc Mặc phải bồi thường cho anh.”

Nghe Lăng Tây Thành nói hưu nói vượn giống mọi ngày, Lê Mặc cũng hơi buông tâm, cậu không biết vì sao mình lại có cảm giác này, từ sau buổi tối Lăng Tây Thành nói phải xử lý việc của Lê Tử Du, cậu bắt đầu cảm thấy bất an, Lê Mặc thả nhẹ giọng nói: “Tây Thành, anh nếu xảy ra việc gì, nhất định phải nói cho em biết, được không?”

“Ừ, Mặc Mặc em cứ yên tâm đi!” Lăng Tây Thành nói chuyện với Lê Mặc thêm một lúc rồi mới cúp điện thoại. Bị gió lạnh thổi một lát lâu, Lăng Tây Thành cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, anh đoán chắc mình đã cảm lạnh, thầm nghĩ, hôm nay nên tan ca sớm một chút, lúc về còn tiện đường ghé qua hiệu thuốc. Bỗng dưng, bả vai Lăng Tây Thành bị ai đó vỗ một cái, theo bản năng anh quay đầu lại, ngay lập tức sau gáy truyền đến một cơn đau, sau đó anh liền lâm vào hôn mê…

Thời điểm Lăng Tây Thành tỉnh lại, cả người anh không còn chút sức lực nào, cảm giác giống với lần trước khi anh bị Lê Tử Du bỏ thuốc. Hơn nữa cơ thể anh vốn đã không được khỏe, Lăng Tây Thành gắng gượng một lát mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Anh phát hiện mình đang ở trong một cái kho hàng u ám.

“Tỉnh? Chủ tịch Lăng ngủ cũng thật ngon, trời đều tối đen cả rồi.”

Lăng Tây Thành ngẩng đầu, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có chút quen mắt, nhưng anh dường như chưa từng gặp qua người này. “Tôi là Trịnh Dương.”

“Ra là vậy.” Lăng Tây Thành ngồi dựa vào bờ tường phía sau, không chút yếu thế đối diện với Trịnh Dương, dường như giờ phút này anh không phải là người bị bắt, mà chỉ như đang ngồi nói chuyện ở một quán cà phê nào đó.

“Chủ tịch Lăng có vẻ thật bình tĩnh.”

“Tôi chả thấy có việc gì khiến mình phải kích động cả.”

“Thật vậy sao?” Trịnh Dương vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nhìn Lăng Tây Thành: “Những lời vô nghĩa tôi không muốn nói, chủ tịch Lăng cũng biết mục đích của tôi rồi đấy, thẳng thắn một chút thì thế nào?”

“Việc này không ổn rồi, mẹ của tôi có dạy không nên tùy tiện cùng người lạ giao thiệp.”

“Mày hình như chưa hiểu rõ tình huống lúc này của bản thân nhỉ, ở đây mày không phải là đại thiếu gia nhà họ Lăng, càng không phải là chủ tịch Thần Thời, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

“Trịnh Dương, ông chẳng dám đụng đến tôi đâu, bằng không vì sao tôi lại ở chỗ này. Tôi thử đoán xem, ông bắt tôi đến đây có phải là vì Dương Nghị biết mình xong đời rồi không? Mượn sức tôi không được nên định sử dụng bạo lực sao?”

“…” Trịnh Dương im lặng không nói gì, những lời Lăng Tây Thành vừa nói là sự thật, Dương Nghị đã nghe được bóng gió việc Diêu gia nắm giữ chứng cứ có thể loại bỏ ông ta. Ban đầu ông còn hy vọng sự việc không đến mức nghiêm trọng thế này, nhưng từ lúc phát hiện Quan Nhĩ Viễn đột nhiên mất tích ở thành phố B rồi xuất hiện tại thành phố S ông biết bản thân bị người tính kế. Tiếp đó là tin tức Đông Dương bị Thần Thời thu mua cũng khiến ông trở tay không kịp. Những người ông cài vào Đông Dương, ngoại trừ một số ít, còn lại đều nghe theo lời Quan Nhị Viễn mà làm việc, lúc này ông mới hiểu, thì ra từ trước đến nay ông đều bị Quan Nhĩ Viễn lừa gạt, cậu ta đã âm thầm cấu kết với Lăng Tây Thành hãm hại ông.

Di động của Trịnh Dương bỗng rung lên, ông lấy ra nhìn lướt qua sắc mặt lập tức thay đổi, đưa tay nắm chặt áo của Lăng Tây Thành chất vấn: “Mày đã đưa cho tên nghiệt tử đó thứ gì hả?”

“Ông thử đoán xem?” Thân thể Lăng Tây Thành không còn chút sức nào, nhưng vẻ mặt lại cười đến phong đạm vân khinh. Anh đánh cược, cược rằng Trịnh Dương trước khi anh được cứu ra sẽ không nhẫn được nữa.

“Lăng Tây Thành mày đang tìm chết đấy!”

“Ông chẳng làm gì được tôi cả đâu, bởi vì, ông không dám! Nếu tôi đoán không lầm, hiện tại rất nhiều người đang tìm kiếm tôi! Tôi chưa bao giờ kết thù kết oán với ai, hơn nữa ở thành phố B kẻ dám bắt cóc tôi cũng chả có mấy ai. Trịnh Dương ông là người thông minh, tôi không sao, mọi việc sau này đều có thể giải quyết ổn thỏa, tôi có mệnh hệ nào, toàn bộ Trịnh gia và cả ông đều không bù nổi mạng của tôi!”

“Hừ!” Trịnh Dương bị lời nói của Lăng Tây Thành chọc giận, nhưng đúng là ông không dám thật sự làm gì, dặn dò kẻ dưới giám sát anh thật kĩ, ông xoay người rời đi.

Lăng Tây Thành thấy Trịnh Dương đã ra ngoài, thở ra một hơi, tựa vào vách tường, đầu của anh lúc này đau muốn chết, híp mắt nhìn quanh bốn phía, Lăng Tây Thành nhắm mắt lại, quyết định ngủ một giấc để tích góp sức lực. Thông qua biểu hiện của Trịnh Dương, Dương Nghị bên kia chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn, ngay cả biện pháp của đám côn đồ đều dùng đến, Dương Nghị tại thành phố S không biết còn sử dụng loại thủ đoạn thâm độc nào, chỉ mong Lê Mặc bình an.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tây Thành bị tiếng cửa mở đánh thức, nhìn Trịnh Dương thở hổn hển đến gần, Lăng Tây Thành cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào để ứng phó với ông ta.

“Lăng Tây Thành, mày tốt nhất nên thức thời đi! Tao hỏi lại một lần cuối, tài liệu gốc và đoạn ghi âm ở đâu?”

Lăng Tây Thành vừa nghe liền hiểu được, Dương Nghị hơn phân nửa là đã biết thứ Trịnh gia tìm được chỉ là đồ giả, nhưng tài liệu gốc là cái gì? Bản mà anh và Quan Nhĩ Viễn đưa cho Diêu Kỳ cũng chỉ là bản sao mà thôi! Còn có đoạn ghi âm nữa? Anh không nhớ là có thứ đó, chẳng lẽ là họ tung tin để đánh lừa Dương Nghị? Lăng Tây Thành âm thầm cân nhắc lợi và hại.

Trịnh Dương thấy anh trầm mặc, tiếp tục ép hỏi: “Có phải nó đang ở trong tay Lê Huyền phải không? Hay là Lê Mặc?”

“Không có.” Lăng Tây Thành trấn định trả lời: “Bản sao tôi đã giao cho Quan Nhĩ Viễn đưa đến Diêu gia, vậy ông đoán xem bản gốc hiện đang ở nơi nào? Về phần đoạn ghi âm, ha ha, trong tay Diêu Kỳ chỉ có một phần mà thôi, phần mà tôi giữ mới là đoạn quan trọng nhất, không biết ông có hứng thú không nhỉ!”

Nhìn Lăng Tây Thành tỏ vẻ thà chết cũng không nói, Trịnh Dương đột nhiên nở nụ cười: “Lăng Tây Thành, mày nhọc lòng che chở cho Lê Mặc đến vậy, thế nhưng tiếc rằng người ta hình như chả coi mày là cái thá gì cả!” Nói xong Trịnh Dương đưa đến trước mặt Lăng Tây Thành mọt tấm ảnh: “Người trên tấm ảnh này chắc mày rất quen thuộc ha! Mày hiện tại là tù nhân của tao, đáng tiếc tên tiểu tình nhân của mày lại ở rất xa a!”

Lăng Tây Thành nhìn ảnh chụp của Lê Mặc, đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm. Lê Mặc ở Diêu gia quả thật sống rất tốt, sắc mặt nhìn qua khá ổn. Hình như khi cậu đang đi dự tiệc thì bị chụp được, tuy rằng trong lòng Lăng Tây Thành tuyệt đối tin tưởng Lê Mặc, nhưng nhìn cậu cười cười nói nói cùng những người khác anh vẫn có cảm giác bất an, nhất là tấm cuối, một người đàn ông mặc quân phục có vẻ khá khôi ngô choàng vai cậu như đang nói gì đó, bộ dáng rất thân mật. Người đàn ông tuấn tú, ôn nhu kia khi đứng cùng Lê Mặc trông đặc biệt xứng đôi. Lăng Tây Thành nhắm mắt lại né tránh, sợ niền tin của mình đối với cậu bị lay động.

Trịnh Dương thấy vẻ mặt của anh, cười nói bên tai anh: “Xem ra chủ tịch Lăng cũng là một người si tình nha! Chỉ tiếc, không biết phần si tình này có đặt đúng chỗ hay không đây! Tao biết mày đang câu giờ, ta cũng chẳng ngại báo cho mày biết! Nếu lúc này Trịnh gia tránh không được, mày cũng chả tốt hơn bao nhiêu, tao nhất định sẽ kéo theo mày cùng xuống địa ngục!” Trịnh Dương nói xong, cùng bọn giữ cửa dặn dò một tiếng rồi ra khỏi kho hàng.

Ơr bên kia, Lê Mặc cũng phát hiện tình huống có gì đó không ổn, Lăng Tây Thành đã gần một ngày không nhắn tin cho cậu, từ sau cuộc gọi lúc sáng sớm, Lăng Tây Thành có nói sẽ về công ty, nên cậu tự an ủi mình, nhưng bây giờ đã 8 giờ kém, trễ thế này chẳng có lí do gì mà anh không liên lạc với cậu, chẳng lẽ đã xảy ra việc gì? Cậu gọi qua cho anh, là trạng thái tắt máy, nhớ tới giọng nói không chút tinh thần lúc sáng của anh, trong lòng Lê Mặc càng trở nên bất an.

“Em làm sao thế Mặc Mặc?” Nhìn thấy Lê Mặc cau mày, Diêu Kỳ đi đến ngồi cạnh cậu.

“Em không sao ạ, anh, em hơi lo lắng cho Tây Thành.”

Nghe thấy tên Lăng Tây Thành, Lê Huyền cũng chạy đến hỏi: “Tây Thành làm sao cơ?”

“Buổi sáng khi em gọi đến anh ấy hình như không khỏe, bây giờ lại không liên lạc được, em sợ anh ấy xảy ra chuyện!”

Lê Huyền cân nhắc một chút rồi hỏi: “Để anh điện cho Tử Uyên hỏi tình hình, nếu thật sự Tây Thành bị bệnh, cậu ấy nhất định đang ở nhà em, trước mắt em vẫn đừng quá lo lắng.”

“Vâng ạ.”

Lê Huyền lấy điện thoại ra, gọi cho Mạc Tử Uyên.

Mạc Tử Uyên ở đầu dây bên kia thật lâu mới bắt điện thoại, hơn nữa còn là giọng nói lo lắng của Mục Chiêu Hòa: “Lê Huyền? Diêu Kỳ có ở cạnh anh không?”

“Có, mà sao vậy?”

“Mau đưa cho anh ấy nghe máy, Tây Thành xảy ra chuyện rồi!”

“Cậu nói cái gì?” Lê Huyền biến sắc.

“Lúc trước anh ấy bảo Quan Nhĩ Viễn đưa cho các anh thứ gì vậy? Hiện tại Trịnh gia đang tìm kiếm bản gốc gì đó, người của tôi báo, nhà của Tây Thành bị lục tung, nhưng có vẻ bọn họ không tìm được gì. Anh mau nói Diêu Kỳ đẩy nhanh tiến độ kế hoạch đi, đừng ép ông ta nóng nảy, bằng không tôi lo rằng Trịnh Dương sẽ chó cùng rứt giậu diệt khẩu Tây Thành.”

“…” Lê Huyền theo bản năng nhìn thoáng qua Lê Mặc đang ngồi bên cạnh, không biết nên nói gì cho phải, Lê Mặc từ biểu tình của Lê Huyền đoán chắc Lăng Tây Thành đã xảy ra chuyện, vội đưa tay đoạt lấy điện thoại của anh hỏi tình hình của Lăng Tây Thành hiện giờ. Mục Chiêu Hòa cũng không gạt cậu, nhất nhất kể rõ đầu đuôi sự việc.

“Anh nói Tây Thành hiện đang nằm trong tay Trịnh Dương?”

“Đúng thế, nhưng bọn tôi vẫn chưa biết anh ấy bị nhốt ở đâu. Người của tôi đang cố gắng thăm dò, trễ nhất là ngày mai sẽ có kết quả, vì vậy cậu nhanh chóng hỏi Diêu Kỳ xem có thể áp chế chuyện của Dương Nghị xuống trước không, đợi cho bọn tôi cứu được Tây Thành ra rồi tính tiếp.”

“Anh.” Lê Mặc gọi Diêu Kỳ. Diêu Kỳ gật đầu, ý bảo Lê Mặc đừng quá lo lắng, anh sẽ xử lý việc này, sau đó tiếp điện thoại cùng Mục Chiêu Hòa bàn bạc đối sách.

Lê Mặc không nghe lọt tai một lời nào, Lăng Tây Thành đã mất tích một ngày, cũng không biết Trịnh gia đã làm gì với anh, hơn nữa việc này là do cậu mà ra, Lăng Tây Thành hoàn toàn là người chịu thay cậu, nghĩ vậy, trong lòng Lê Mặc càng thêm khó chịu, cắt ngang lời Diêu Kỳ, cậu nói: “Em muốn trở về thành phố B!”

“Mặc Mặc, em bình tĩnh lại đã.”

“Em không thể nào bình tĩnh được, tình huống của Tây Thành hiện không rõ, em làm sao có thể tiếp tục ngồi ở đây, anh, hoặc là anh bảo người đưa em trở về, hoặc là em tự mình trở về.” Diêu Kỳ nhìn vẻ mặt kiên định của Lê Mặc, đành phải đồng ý.

Thời điểm Lê Mặc tới thành phố B, Mục Chiêu Hòa đã xác định được vị trí Lăng Tây Thành bị nhốt. “Ở nơi này!” Mục Chiêu Hòa một đêm không ngủ, giọng có chút khàn khàn, chỉ vào một kho hàng trên GPS nói với Lê Mặc: “Người của tôi đã qua đó thăm dò, nhưng không dám đánh rắn động cỏ, cậu ta báo rằng tình huống của Tây Thành hình như không tốt lắm, thoạt nhìn hình như luôn mê man, không biết vì bị hạ thuốc mê hay tại thân thể không khỏe.”

“Vậy kế tiếp anh định làm sao?” Thanh âm Lê Mặc rất lãnh tĩnh.

Điều này khiến ấn tượng của Mục Chiêu Hòa đối với Lê Mặc bị thay đổi rất nhiều, anh vẫn nghĩ Lê Mặc chẳng qua chỉ là một tiểu thiếu gia luôn được bảo bọc, tuy rằng tính tình ôn nhu, nhưng khi gặp chuyện sẽ khó tránh khỏi hoảng loạn, không ngờ rằng, cậu có thể trấn định như thế này. “Lần này Diêu Kỳ phái đến đây bao nhiêu người, người của tôi hiện không đủ dùng. Trước mắt có hai phương án, một là cứng rắn xông vào, hai là điệu hổ ly sơn, tìm cách dụ Trịnh Dương đi.”

“Phương án nào tốt hơn?”

“Điều giống nhau cả thôi, chỉ khác hoặc là cậu gặp nguy hiểm, hoặc là Tây Thành gặp nguy hiểm.”

“Tôi sẽ gọi điện cho Trịnh Dương.” Lê Mặc không chút nghĩ ngợi liền ra quyết định. Nhưng cậu còn chưa kịp gọi thì Trịnh Dương đã tự mình liên lạc với cậu. “Tôi là Lê Mặc đây.”

“Ha ha, Diêu tiểu thiếu gia đây là trở về cứu tiểu tình nhân của mình sao?”

“Thả Tây Thành ra, ông muốn gì tôi sẽ đưa.”

“Việc này thì không được, chủ tịch Lăng mấy tiếng trước còn thề son sắt với tôi rằng món đồ kia đang được cất ở chỗ của anh ta, hai người các cậu thật ra ai mới là người nói thật đây? Không bằng hiện tại hai người thử thương lượng với nhau xem sao ha?” Ở đầu dây bên kia, Trịnh Dương cười lạnh đạp Lăng Tây Thành còn đang mê man một cái.

Lăng Tây Thành trong lúc mờ mịt cảm thấy bản thân hình như nghe được giọng nói của Lê Mặc: “Mặc Mặc…” Lăng Tây Thành muốn mở miệng nói chuyện, lại không thể phát ra thanh âm.

“Ông muốn thế nào?” Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Lăng Tây Thành, tâm Lê Mặc co rút đau đớn. Bình ổn lại cảm xúc, Lê Mặc bình tĩnh hỏi.

“Rất đơn giản, thứ nhất, đem đoạn ghi âm trong tay cậu giao cho tôi. Thứ hai, tôi muốn Diêu Kỳ chính miệng hứa sẽ không tiếp tục chèn ép Trịnh gia nữa, trong vòng tổng tuyển cử sau sẽ trợ giúp Dương lão thượng vị.”

“Tôi đồng ý, chỉ cần ông thả Tây Thành, đây là việc của Diêu gia và Dương gia, cùng anh ấy không có chút liên quan gì.”

“Ha ha, làm sao có thể đơn giản như thế. Tôi sẽ thả Lăng Tây Thành, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải lưu lại làm khách. Sao? Tôi là một người giữ chứ tín, chỉ cần Dương lão thượng vị trong cuộc tổng tuyến cử sau, tôi sẽ thả cậu ra. Còn nữa, tôi biết các cậu đã tìm ra vị trí của tôi, tôi ở đây đợi cậu, tôi cho cậu 5 tiếng để chuẩn bị, sau khoảng thời gian đó, nếu tôi còn chưa thấy người đến, tôi không dám chắc mình sẽ không làm gì Lăng Tây Thành đâu.”
Bình Luận (0)
Comment