Sau một hồi vận động mạnh, Lý Hách tựa ở đầu giường, trên trán đổ đầy mồ hôi, Hàn Hy bên cạnh đã sớm kiệt sức, nằm bất tỉnh một bên.
Lý Hách giúp hắn đắp chăn thật kín, vươn tay điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, đúng lúc màn hình di động lại đột nhiên phát sáng.
“Em đã đến.” Là một tin nhắn đến, bên dưới ký tên “Thẩm Uyển Vũ”.
Ngón tay Lý Hách khẽ run lên, ngón trỏ ngừng lại trước màn hình, nhưng cuối cùng vẫn dứt khóa ấn xuống.
Xóa tin nhắn thành công.
Hàn Hy ngủ một mạch đến sáng, lúc xuống lầu lão quản gia đã sớm đứng chờ ở một bên.
Hàn Hy ăn điểm tâm xong, quản gia vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh, nói: “Hàn tiên sinh hôm nay nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai ngài có lịch làm việc”.
Chiếc đũa trên tay Hàn Hy khẽ run lên một chút, hắn có chút nghi hoặc nghiêng đầu.
Quản gia tiếp tục nói: “Ngày mai ngài sẽ bắt đầu quay 《 Thanh Sơn Tiếu 》.
“Không phải thay người rồi sao?”
Quản gia một bên thu dọn bàn ăn, một bên đáp: “Lý tiên sinh nói là của người thì sẽ là của ngài.”
Hàn Hy hiểu rõ ý tứ trong lời của quản gia, lại nghĩ đến chàng trai trẻ hôm đó trên giường của Lý Hách, trong lòng không khỏi có chút cảm khái – Bị ngủ không công rồi. Sau đó lại nghĩ tới chính mình, tự giễu mà cười cười, chính mình cũng ngủ lâu như vậy, không phải y vừa nói đổi liền đổi sao? Theo ý Lý Hách, Lý Hách sẽ ném cho một ít bố thí, chán rồi thì đại khái sẽ bị ném xuống dưới đất, rõ ràng cái vị trí này chẳng tốt đẹp gì, vậy mà có rất nhiều người muốn tranh cướp. Hàn Hy nhấp một ngụm trà, lại nghĩ đến không ngờ lần này lừa gạt Lý Hách lại dễ như thế, mình kiếp trước có phải quá ngu rồi không? Hắn muốn cười nhưng trong nội tâm lại không ngăn được cảm xúc khó chịu.
…
Tại trường quay, đại diễn hiển nhiên không vui vẻ cho lắm, cũng chính vì thế mà các diễn viên đều không may bị hại. Hết lần này đến lần khác bị đạo diễn chỉ ra lỗi sai, một phân cảnh mà đã phải quay đi quay lại rất nhiều lần.
Tạ Trăn vừa thuận lợi hoàn thành xong một cảnh diễn, khác với mọi người, cậu ta cũng không gặp phải khó dễ gì, quay xong còn hữu lễ cười với Vương đạo. (Vương đạo có nghĩa là đạo diễn họ Vương đó)
“Anh Tạ.” Một chàng trai trẻ tuổi chạy đến, trên mặt lộ rõ vẻ muốn lôi kéo làm quen.
Tạ Trăn nhìn thoáng qua một cái, có chút ấn tượng, hình như là một nhân vật phụ đóng vai phản diện.
“Ừ?”
Diễn viên trẻ biết rõ phía sau Tạ Trăn có lai lịch không nhỏ, vội vàng bợ đỡ, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo ý nịnh nọt: “Hình như hôm nay tâm trạng của đạo diễn không tốt lắm thì phải?”
Tạ Trăn không lên tiếng, chờ cậu ta tiếp tục nói tiếp.
“Cũng khó trách thôi, Tiểu Triệu đã diễn nhiều ngày như thế, vậy mà nói đổi liền đổi, bây giờ phải quay lại từ đầu, trong lòng Vương đạo khó chịu cũng dễ hiểu.” Cậu diễn viên trẻ chẹp chẹp miệng, lúc nói đến thay người, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Phải làm sao bây giờ? Phần trước lại phải thay đổi sao?” Diễn viên trẻ cảm thấy Tạ Trăn đồng quan điểm với mình, lại hăng say nói tiếp:
“Bất quá cũng chỉ là kẻ bò lên giường người khác thôi, hừ, làm việc này cũng không sợ gặp báo ứng sao!” Nhìn tiểu diễn viên tỏ vẻ chính nghĩa vì lợi ích chung, trong lòng Tạ Trăn rất muốn cười nhưng ngoài mặt cũng không có gì thay đổi:
“Không nên nói lung tung, trong lòng hiểu rõ là được rồi.”
“Anh không tức giận sao?” Tiểu diễn viên có chút oan ức, “Lý tiên sinh với anh…”.
Lời chưa còn chưa nói hết, Tạ Trăn đã đứng dậy, hoàn toàn coi tiểu diễn viên như không tồn tại. Nhìn bóng lưng tiêu sái của Tạ Trăng, tiểu diễn viên chỉ có thể ngơ ngác nuốt mấy lời chưa xong vào bụng.
Hôm nay Hàn Hy đi xe của Lý Hách tới phim trường, kỳ thật hắn cũng không muốn rêu rao như vậy, nhưng Lý Hách lại hết lần này đến lần khách kiên trì, mặc kệ ý kiến của Hàn Hy.
Hàn Hy vừa xuống xe, đã có vô số ánh mắt nhìn theo hắn, ánh mắt vừa tò mò kỳ quái lại soi mói. Hàn Hy thản nhiên như không nhìn thấy, ngoan ngoan đi theo trợ lý của Lý hách vào phòng hóa trang, sau đó thay quần áo của nhân vật vào.
Đúng lúc lại nhìn đến phân cảnh Tạ Trăn đang diễn, Hàn Hy im lặng ngồi xem, hắn không thể không thừa nhận, Tạ Trăn đúng là người rất có thực lực.
“Tốt!” Vương đạo vẫy tay, “Cảnh tiếp theo!” Hàn Hy biết rõ phân cảnh phía sau là phần diễn của mình, hắn đứng lên, chuẩn bị đi vào vị trí, lại thấy Vương đạo phất tay ngăn lại: “Cậu xuống dưới, quay mấy cảnh khác trước.”
Hàn Hy đành phải ngượng ngùng mà ngồi xuống.
Mà một cái phất tay này của đạo diễn lại làm Hàn Hy ngồi trên ghế một mạch đến tối, một cảnh cũng không được diễn. Có rất nhiều diễn viên đã sớm kết thúc công việc sau đó rời khỏi rồi nhưng Hàn Hy thì vẫn vậy.
Một chiếc xe con màu bạc đậu bên ngoài phim trường, Lý Hách đi vào, nhìn thấy Hàn Hy thất thần ngồi trên ghế liền đi tới, ôm lấy vai hắn, sau đó lại thân mật hôn một cái.
Vương đạo ghét bỏ nhìn thoáng qua, lại quay đầu đi.
“Làm việc xong rồi thì trở về, giúp tôi vài việc đi?” Lý Hách thổi hơi bên vành tai mẫn cảm của Hàn Hy.
Mặt Hàn Hy khẽ đỏ lên, lại chỉ lắc đầu: “Em còn chưa diễn đâu.”
“Hử?” Lý Hách nhíu nhíu mày, xoay người đi về phía Vương đạo.
“Từ sáng tới giờ cậu ấy không diễn?”
Vương đạo hiền lành cười nói: “Đột nhiên thay người, chúng tôi chưa điều chỉnh kịp, những cảnh của cậu ấy phần lớn đều phải thay đổi, tôi nghĩ để cuối diễn cho thuận tiện, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.”
“Hôm nay không diễn nữa, ngày mai tiếp tục, đừng xếp cảnh diễn vào buổi tối”. Lý Hách mặc kệ mặt mũi của Vương đạo, trực tiếp hạ xuống một mệnh lệnh.