Đoàn người lần lượt nhảy xuống thông đạo dưới đáy quan, bên trong bậc thang nối tiếp nhau như trải dài vô tận, không biết mò mẫm đi trong bóng tối bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Bọn họ vậy mà đã ở trong lăng hai ngày rồi.
Cả nhóm tháo dỡ xuống một số gạch đá, động tĩnh quá lớn khiến cho bốn phía binh sĩ đều vây đến.
Nam tử dẫn đầu nhìn thấy Triệu Mặc Tiên, rất nhanh tiến lên hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến thất điện hạ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội."
Triệu Mặc Tiên tràn đầy mệt mỏi khoác tay, tỏ ý bọn hắn đứng lên. Sau đó quay đầu nói: "Tô cô nương, các vị định thế nào?"
Phó Ngôn Khanh cõng Triệu Tử Nghiễn, thanh âm không có một chút nhiệt độ: "Chúng ta muốn dẫn nàng đi."
Triệu Mặc Tiên nhíu nhíu mày: "Tử Nghiễn là hoàng muội của ta. Muội ấy cùng ta đi Ích Châu, chuyện đến thế này, ta cần thích hợp hướng phụ hoàng giao phó..."
"Giao phó?" Phó Ngôn Khanh cười trào phúng: "Giao phó nàng vì sao cùng ngươi xuất hiện ở địa phương quỷ quái này, giao phó nàng vì sao không chết bởi cơ quan ám khí trong lăng, mà lại chết bởi đao tẩm độc trong tay thiếp thân hộ vệ của ngươi?"
Triệu Mặc Tiên thần sắc ngưng lại, nhỏ giọng nói: "Tô cô nương cẩn thận lời nói."
"Triệu Mặc Tiên, đừng ép ta. Giải dược có hay không cho ngươi, chính ngươi quyết định."
Thống lĩnh đội kỵ binh đứng một bên nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía, nữ nhân này dám lớn mật như vậy nói chuyện cùng thất điện hạ, hơn nữa người trên lưng nàng....là cửu điện hạ?
Sau một hồi, Triệu Mặc Tiên cắn răng nói: "Giải dược như thế nào cho ta?"
Vô Ngôn trầm giọng nói: "Ta sẽ lưu lại, ngươi cùng ta đi Thanh Phong Lâu, ta sẽ nói cho ngươi cách điều chế giải dược."
Triệu Mặc Tiên chỉ có thể thỏa hiệp, nhìn xem Phó Ngôn Khanh cõng Triệu Tử Nghiễn, bên người Tư Nhạc cùng Quỷ Xú loạng choạng theo sau, giờ phút này dĩ nhiên là buổi chiều, phía tây ánh sáng mặt trời sáng rọi nhuộm hồng nửa bầu trời, ánh sáng màu vàng kim lấp lánh tựa hồ khảm viền vàng lên hết thảy, mà nhóm người Phó Ngôn Khanh đi giữa ánh chiều tà, lại lộ ra cỗ tiêu điều thê lương khó mà diễn tả được.
-------------------
Bảy ngày sau, tại Ích Châu hành quán.
Triệu Mặc Tiên trong tay gắt gao nắm chặt danh sách bảo vật Tề Thịnh đưa tới, sắc mặt u ám không thôi. Toàn bộ lăng Vĩnh Đế đã được lật tung đến đáy, đội kỵ binh đi vào một lần nữa lại chạm phải rất nhiều cơ quan, dù đã sớm có phòng bị cũng tổn hại không ít người, nhưng cuối cùng vẫn không thu được cái gì, trừ đi cỗ quan tài có giá trị xa xỉ cùng một ít Huyền Giáp, lần này tổn hao nhiều binh tướng như vậy, kết quả gần như không thu hoạch được gì.
Tiêu Thác ba phen mấy bận hối thúc người đến hỏi, khổ nỗi phía trước Thổ Dục Hồn từng bước ép sát, Ích Châu Tây Cảnh bốn phía cửa ải dĩ nhiên mất rồi hai nơi, lúc này mới chưa thể tự mình đến nhìn. Nhưng Triệu Mặc Tiên như trước một chút tiến triển cũng không, hơn nữa tin tức Triệu Tử Nghiễn chết tại lăng Vĩnh Đế vậy mà lộ ra ngoài. Lục Uy mấy lần đến hành quán không có gặp Triệu Tử Nghiễn, dĩ nhiên bắt đầu hỏi thăm. Dù sao, công chúa điện hạ tại nơi hắn quản hạt bị mất tích, thậm chí nghe đồn thân vong, hắn như thế nào ngồi yên được.
Triệu Mặc Tiên làm sao cũng tìm không thấy một chút tung tích về đoàn người Phó Ngôn Khanh, nàng cũng không biết phải ăn nói như thế nào với phụ hoàng. Nàng cảm thấy bản thân lúc này sứt đầu mẻ trán không nhẹ, nàng vốn cho rằng trừ đi hoàng muội liền sẽ để mình ngày sau thoải mái, lại không ngờ tới, hết thảy đều là bắt đầu cho tai họa của nàng.
Cách ngoại vi Ích Châu mấy chục dặm chính là núi Cẩm Bình, ở lưng chừng núi tọa lạc một tiểu viện, sân nhỏ xây dựa lưng vào núi, ẩn giấu bên trong tầng tầng cây cối, tiếp cận đến gần cũng chỉ có thể nhìn thấy một góc mái hiên. Trong nội viện có mấy gian phòng nhỏ mái ngói màu xanh, bên ngoài dùng cây trúc vây quanh tạo thành hàng rào, được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Trong đình viện trồng một gốc cây đào, thân cây khí thế tang thương, cũng có nhất định tuổi tác, lúc này dĩ nhiên đã qua mùa hoa nở, hoa đào diễm lệ sớm đã tàn phai, chỉ sót lại một ít tàn nhụy nhỏ vụn, còn lại chồi non đều đã phủ khắp nơi, mượt mà đầy sức sống.
Trong sân không có một bóng người, chỉ có một lò thuốc hừng hực bốc lên nhiệt khí, thanh âm lửa cháy bừng bừng ở giữa núi rừng tĩnh mịch vắng vẻ, càng phát ra rõ ràng.
Bên trái sương phòng cửa sổ mở ra một nửa, mang theo làn gió ấm áp cuối xuân tràn vào. Trong phòng bố trí cũng thật đơn giản, một tấm tứ phương đàn mộc bàn nhỏ, hai cái ghế trúc màu sắc còn rất xanh tươi, hiển nhiên là mới được làm thành. Trên bàn đặt một bộ chén trúc cùng một ấm trà bằng sứ men xanh, có hai chén đã được dùng qua, bên trong còn tàn lại nửa chén trà xanh, dĩ nhiên lạnh thấu rồi.
Xa hơn bên trong, liền có thể nhìn trộm đến một trương giường gỗ, phía dưới bày chỉnh tề một đôi giày gấm màu trắng, hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ mà quý phái, sạch sẽ vô cùng, cũng tỏ rõ người nằm bên trên đã thật lâu không có xuống giường.
Một lát sau, cửa gỗ phát ra cọt kẹt..t..tttt thanh vang, có người chậm chạp đẩy cửa phòng ra, nàng còn chưa đi vào, ánh mắt dĩ nhiên đã rơi vào phía trên giường nhỏ. Trên giường nhỏ yên tĩnh nằm một nữ nhân áo trắng, nàng quá mức xinh đẹp, thế cho nên khiến cho gian phòng vô cùng đơn giản này càng trở nên nhạt nhòa.
Bạch y nữ tử trên giường có làn da trắng đến lợi hại, rơi vào trong tầng ánh sáng mong manh phảng phất giống như trong suốt. Hai con mắt nhẹ đóng lại, có thể thấy rõ hai hàng lông mi dài cong lên, ánh sáng nhỏ vụn rơi vào phía trên càng phát ra lấp lánh. Môi mỏng tái nhợt có chút nhếch, sống mũi cao thẳng tinh xảo, cả người nàng thoạt nhìn thật bình thản dịu dàng. Kia một đầu tóc dài như thác nước tán lạc ở trên gối, ngẫu nhiên vài sợi tóc bị gió thổi động, quấn quanh ở trên mặt của nàng.
Người đẩy cửa sững sờ đứng ở đó hồi lâu, rất nhanh đóng lại cửa đi tới. Cúi đầu cẩn thận đánh giá nàng, trong mắt lộ ra tia dịu dàng cưng chiều, còn có cỗ đau xót không cách nào tan được. Đưa tay đem những sợi tóc mất trật tự của nàng vuốt ngay ngắn lại, nhìn xem gió thổi vào khung cửa sổ, đưa tay sờ sờ tay của nàng, ôn nhu nói: "Gió thổi vào, tay nàng có chút lạnh, có phải là lạnh đến rồi không?" Phó Ngôn Khanh một bên nói, một bên cầm tay nàng ở lòng bàn tay vuốt vuốt, cảm thấy hơi ấm lên rồi mới cẩn thận đem tay nàng thả vào trong chăn đắp kín. Kỳ thật lúc này dĩ nhiên nhanh đầu mùa hè rồi, làm sao sẽ lạnh, bất quá là nàng một mực như vậy lành lạnh man mát.
Phó Ngôn Khanh ngồi ở bên người nàng, nhìn nhìn bên ngoài, tiếng nói dịu dàng thanh nhã: "An nhi, bên ngoài thời tiết rất tốt, trong núi Cẩm Bình nở rất nhiều hoa lạ, nhìn rất là đẹp mắt. Nơi này rất yên tĩnh, lại xinh đẹp, nàng hẳn là sẽ thích. Nếu như nàng còn không tỉnh, ta biết làm sao đây." Ngừng một lát, Phó Ngôn Khanh thần sắc ảm đạm, nhỏ giọng nói: "Nàng lúc trước ở trong nội cung đợi ta lâu như vậy, vẫn luôn chịu nhiều khổ cực, khẳng định là chưa từng có dịp đi xem những cảnh sắc kia. Hiện tại có thể nghỉ ngơi, nàng không muốn tỉnh lại cùng ta đi nhìn một chút sao?"
Trong phòng trừ đi thanh âm của Phó Ngôn Khanh, không có một lời đáp lại, nàng tựa hồ đang đợi người kia trả lời, như vậy yên lặng hồi lâu. Con mắt có chút nóng, Phó Ngôn Khanh cúi đầu xuống, sau đó đầu tựa vào ngực Triệu Tử Nghiễn. Chỗ đó lờ mờ truyền đến tiếng tim đập suy yếu, một chút một chút, tiết tấu không lớn, nhưng cuối cùng vẫn là còn sống đấy. Nàng ngày ấy mang theo Triệu Tử Nghiễn rời khỏi, thật sự cho rằng nàng ấy đã... đã không còn thở nữa rồi. Chất độc mà Tử Lăng tẩm trên chủy thủ kia, chính là được điều chế từ Diệt Hồn Hoa. Bình thường chỉ cần bỏ một chiếc lá vào bên trong nước, ai uống phải đều sẽ mất mạng. Phàm là độc này đi vào máu thịt, trong khoảng khắc liền sẽ độc phát thân vong.
Lúc ấy Triệu Tử Nghiễn nhổ ra rất nhiều máu, liền không một tiếng động, cả người lạnh băng, để Phó Ngôn Khanh trong lúc nhất thời tâm tình đều tan vỡ, thống khổ đến cực điểm, cũng không nghĩ tới Triệu Tử Nghiễn có thể còn sống. Sau khi mang Triệu Tử Nghiễn rời đi, liền tụ họp ở chỗ Dược Tam Thông cùng Nhạc Thắng Lân, mới biết được nàng còn sống.
Dược Tam Thông thấy đoàn người thê thảm như thế, trong lòng sốt sắng vô cùng, chờ đến khi Quỷ Xú đã muốn ngất xỉu nói cho hắn biết, lâu chủ chết rối, hắn triệt để biến sắc. Tiến lên vội vội vàng vàng bắt mạch cho lâu chủ, đầu ngón tay chạm không đến mạch đập, để Dược Tam Thông sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhưng khi nhìn qua tay phải của lâu chủ, ánh mắt hắn lại có chút tia sáng, gấp giọng nói: "Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, tranh thủ thời gian... Tranh thủ thời gian mang lâu chủ trở về!"
Phó Ngôn Khanh nguyên bản đã chết lặng, nghe được lời Dược Tam Thông, trong đầu trống rỗng dần dần khôi phục chút ít thanh tỉnh, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Dược Tam Thông đã từng nói qua, lấy độc trị độc, Triệu Tử Nghiễn là có một chút hi vọng sống.
Nàng mím môi run rẩy một hồi, mới có chút không dám tin mà hỏi thăm: "Dược tiên sinh ý là, nàng có thể cứu?"
Dược Tam Thông gật gật đầu: "Tuy nói chỉ có một chút cơ hội, nhưng một khi thành công, Thực Tâm Tán trong người lâu chủ cũng liền có thể giải. Ta đã sớm chuẩn bị xong dược liệu, đi theo ta, nhanh, nhanh!"
Đoàn người rốt cuộc mang Triệu Tử Nghiễn đến tiểu viện ở sườn núi Cẩm Bình. Lúc sau Phó Ngôn Khanh cũng cho người dẫn Nhạc Thắng Lân tới đây. Dược Tam Thông phương pháp điều thuốc quá mức quỷ dị, Nhạc Thắng Lân lại đích thực là danh môn chính phái đại phu, tuy nói hai bên mâu thuẫn, nhưng hợp tác cùng nhau, cuối cùng dẫn đến hiệu quả không ngờ, đã bảo vệ được tính mạng Triệu Tử Nghiễn.
Chẳng qua là Nhạc Thắng Lân nói, biện pháp lấy độc trị độc mặc dù hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng là hành động bất đắc dĩ, chỉ giữ được tính mạng, còn hậu quả thế nào, bọn hắn cũng không thể dự liệu. Diệt Hồn Hoa độc tính mãnh liệt, gây tổn thương cho lâu chủ đến mức nào, chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại mới rõ ràng. Nhưng Triệu Tử nghiễn đã hôn mê liên tiếp bảy ngày, động tĩnh gì đều không có, để Phó Ngôn Khanh trong lòng như thế nào đều không thể an ổn.
Phó Ngôn Khanh vẫn còn đang ngồi phát ngốc, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, nàng nói khẽ: "Mời vào."
Người tiến vào không phải Vô Ngôn, chính là Nhạc Thắng Lân vừa đi hái thuốc trở về. Phó Ngôn Khanh đứng lên đối với hắn thi lễ một cái: "Nhạc tiên sinh."
Nhạc Thắng Lân khoát tay áo, tay phải bưng một chén dược, nhìn thấy quận chúa tiều tụy đi rất nhiều, thở dài: "Quận chúa vẫn còn đang lo lắng sao?"
Phó Ngôn Khanh mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, sau khi mời Nhạc Thắng Lân ngồi xuống, rót cho hắn một tách trà: "Nàng đến nay một chút động tĩnh đều không có, ta làm sao không lo lắng."
Nhạc Thắng Lân lắc đầu: "Những năm qua lão phu ở tại Vương phủ, luôn cảm thấy quận chúa là một người lãnh tĩnh thản nhiên, lại cực kỳ ổn trọng, không ngờ đến hiện tại, người cũng không khác những cô nương trẻ tuổi kia bao nhiêu."
Phó Ngôn Khanh cười khổ một tiếng, cái gì cũng chưa nói. Nhạc Thắng Lân có chút phức tạp nhìn xem nàng: "Quận chúa thật lòng đối với điện hạ..."
"Nhạc tiên sinh, tuy nói ngài khả năng không thể giải thích vì sao, nhưng ta dĩ nhiên đã hãm rất sâu vào." Nói xong trong mắt nàng tràn đầy đắng chát: "Hôm đó ta thật cho là mất đi nàng, loại thống khổ này, ta không bao giờ muốn thử nữa."
Nhạc Thắng Lân trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Quận chúa từ nhỏ liền có chủ kiến, tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ vô cùng, bất luận là vương gia hay chúng lão thần đây, đều rất yên tâm về quận chúa, nếu đây là lựa chọn của quận chúa, lão phu cũng tuyệt không phản đối. Nhưng mà, vương gia thì sao?"
Phó Ngôn Khanh hơi kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, khóe miệng mang theo tia cười: "Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ tự mình đi nói cùng phụ vương."
Nhạc Thắng Lân hiếm khi thấy quận chúa mỉm cười như vậy, con mắt trở nên ôn hòa rất nhiều: "Phiền quận chúa đút thuốc này cho điện hạ uống, thảo dược lão phu cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, trong đêm một lần nữa cho điện hạ làm thuốc tắm, lão phu xin được cáo lui trước."
"Đa tạ Nhạc tiên sinh."
Cho Triệu Tử Nghiễn uống thuốc không phải là một chuyện dễ dàng, mấy ngày trước nàng một chút ý thức đều không có, hầu như đút thuốc vào đều đẩy ngược trở ra, một chén thuốc rót vào trong miệng nàng, chân chính trôi vào cổ cũng không có nhiều. Hơn nữa mấy lần trước trong thuốc đều có pha độc dược, Phó Ngôn Khanh một mực muốn dùng miệng uy nàng, đều bị mấy người Vô Ngôn sống chết ngăn cản, sau đó bọn họ xúm vào "thô bạo" đút thuốc cho Triệu Tử Nghiễn, để Phó Ngôn Khanh đau lòng đến không được. Hôm nay đổi lại là đơn thuốc của Nhạc Thắng Lân, một bên mấy người Vô Ngôn thập phần thức thời, cố ý nói thêm một câu, thuốc hôm nay không có độc rồi, liền trực tiếp lui ra ngoài.
Phó Ngôn Khanh nghĩ đến lại mơ hồ có chút đỏ mặt, nhưng vẫn là nhẹ nhàng đỡ lấy cằm của nàng, dùng miệng đối miệng mà uy nàng uống thuốc, lưỡi mềm có chút dùng sức đẩy ra hàm răng của nàng, đem dịch thuốc rót vào. Không biết có phải do ảo giác hay không, Phó Ngôn Khanh cảm thấy lần này uy thuốc dễ dàng hơn rất nhiều, Triệu Tử Nghiễn tựa hồ có thể phối hợp nuốt xuống, vật nhỏ mềm mại bên trong cũng có chút không an phận mà khẽ cọ cọ. Phó Ngôn Khanh trong mắt mừng rỡ không thôi, cúi đầu nhẹ giọng gọi nàng: "An nhi, An nhi? Nàng đã tỉnh sao?"
Chẳng qua là gọi hồi lâu, cũng không nghe thấy một chút đáp lại, Phó Ngôn Khanh trong lòng mất mát, chỉ có thể tiếp tục mớm thuốc cho nàng. Đợi đến khi uy xong chén thuốc đắng chát kia, Phó Ngôn Khanh dùng khăn lụa lau khóe miệng cho nàng, cúi đầu giúp nàng xoa bóp gân cốt.
"Ngủ lâu như vậy, tất nhiên không thoải mái, ta xoa bóp cho nàng, tỉnh lại sẽ tốt hơn rất nhiều."
Nàng liền như vậy ở bên nói không ngừng, lại kể rất nhiều chuyện cho Triệu Tử Nghiễn nghe, tựa hồ rất khác biệt dĩ vãng nàng luôn đạm nhạt ít lời. Phó Ngôn Khanh luôn cảm thấy, Triệu Tử Nghiễn có thể nghe được những gì nàng nói, nàng ấy cực kỳ yêu thích dính lấy nàng, ngay cả trước khi hôn mê vẫn một mực gọi tên nàng, hôm nay chỉ có thể nằm một chỗ, tất nhiên khó chịu cực kỳ.
Những ảnh vệ mật vệ từ Đại Lý đã sớm tiến vào đất Thục, chẳng qua là Phó Ngôn Khanh hôm nay không có tâm trí giải quyết những chuyện khác, nhưng nàng hiểu rõ, có một số việc đến thời điểm này tuyệt đối không thể buông lỏng, cho nên dặn dò mấy người Vô Ngôn cẩn thận đi làm. Nội thành Ích Châu đều có người của nàng hoạt động, chủ yếu là giám sát tình hình bên Triệu Mặc Tiên cùng chiến sự tại biên cương.
Lần này Triệu Mặc Tiên gây cho Triệu Tử Nghiễn tổn thương lớn đến mức này, tất cả thống khổ mà An nhi phải chịu đựng, nàng tuyệt đối sẽ bắt mẹ con Triệu Mặc Tiên trả đủ!
------------------------