Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 26

Chỉ muốn gặp người nhà? Trong lòng hoàng đế khẽ run, gật đầu đáp ứng:" Còn....điều gì nữa không?"

Tô Dư trên mặt vui mừng, cười lắc đầu:" Thần thiếp không cần gì nữa."

_______________________________________

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế hạ chỉ, triệu cô của Tô Dư Kỷ Tô thị tiến cung. Mẫu thân Hoắc Niệm của Tô Dư đã sớm qua đời sớm, từ nhỏ người nàng thân nhất chính là vị cô này, Kỷ Tô thị cũng đối với nàng rất tốt. Nghe cung nhân nói nàng đã đến, Tô Dư liền vội ra ngoài tiếp đón, đưa tay ngăn Kỷ Tô thị đang muốn cúi người hành lễ, hai mắt rưng rưng khẽ nói:"Cô vạn phúc."

" A Dư..."_ Kỷ Tô thị cũng nước mắt lưng tròng, quan sát nàng nửa ngày mới cười nói _" Hiện tại nên gọi là Tiệp Dư nương nương hay Sung Nghi nương nương đây?"

" Chưa dự lễ sách phong, cứ gọi Tiệp Dư đi."_ Tô Dư nhẹ cúi đầu _" Cô gọi con A Dư là được rồi..."

Tô gia gần đây vì chuyện Tô Dư mà lo lắng không yên, đến ngay cả nàng (Kỷ Tô thị) là người đã gả ra ngoài nhiều năm cũng khó tránh lo lắng. Trong hai năm qua, cho dù Tô Dư chưa từng vì hoàng đế hoài long thai, người trong nhà cùng lắm chỉ có thể lo lắng suông; nhưng hôm nay nàng đột nhiên tấn vị -- đã vậy trong thời gian ngắn còn thăng liền hai cấp, khiến Tô gia ngoài vui sướng còn tràn đầy kinh hãi, không biết hoàng đế đang có tâm tư gì.

Đừng nói Tô gia, chỉ sợ bá quan văn võ lẫn tam cung lục viện cũng đều thấy kỳ quái.

Kỷ Tô thị cầm tay Tô Dư, lo lắng hỏi:" Gần đây ngươi cùng bệ hạ..."

" Cô hãy vào trong ngồi đã."_ Tô Dư trước mời Kỷ Tô thị vào điện, sau khi kính trà cho nàng mới thở dài cười nói _" Cô đừng hỏi việc này. Chuyện cô biết cũng chính là chuyện A Dư biết, những thứ khác.......A Dư cũng không biết rõ."

" Bệ hạ làm sao lại..."_ Kỷ Tô thị nghe vậy lại càng kỳ quái. Nhưng Tô Dư cũng chỉ biết lắc đầu:" A Dư không biết, hắn đột nhiên trở nên như vậy. Chuyện tấn vị cùng dời cung tạm không nói, hắn thậm chí còn bắt tay tra lại chuyện Sở Tu Viện năm đó sẩy thai."

"Ngươi quá đa tâm rồi."_ Kỷ Tô thị tuy vui vẻ nhưng rất nhanh liền nặng nề thở dài _ "Dù sao bệ hạ...."

"Ta biết."_Tô Dư gật đầu. Không muốn tiếp tục bàn luận những thứ này, nàng hỏi:" Phụ thân có khỏe không?"

Kỷ Tô thị ngưng thần định giá, sau đó lắc đầu:" Tô gia thành cái dạng này, hắn còn có thể tốt sao? Năm đó Tô gia đột nhiên chuyển thành như vậy, hắn vẫn luôn không cam lòng."

Tô Dư nghe vậy nhíu mày, cảm thấy lo lắng, đồng thời cũng có chút bất mãn: "Cô hãy cố khuyên nhủ phụ thân, nói người đừng cố tranh giành quyền lực nữa. Lúc sống không có được lúc chết cũng chẳng thể mang theo, tại sao cứ phải hao phí tâm lực vì những thứ này? Hôm nay bệ hạ chịu đối tốt với ta, ta cũng sẽ vì Tô gia mà tranh một lần; nhưng nếu phụ thân vẫn cứ cố chấp tranh đoạt...những chuyện sau này ta sẽ không giải quyết giúp người đâu."

Tô Dư đương nhiên hận hoàng đế đối với Tô gia nàng vô tình, cũng đối với nàng bạc nghĩa; nhưng mặt khác, nàng cũng biết, tất cả đều là do dã tâm phụ thân mình quá lớn. Tô gia vốn do tiên đế một tay bồi dưỡng, tổ phụ cùng phụ thân nàng lại đều là người có tài, tất nhiên sau này được hưởng không ít vinh hoa phú quý.

Nhưng.......phụ thân cuối cùng lại bị quyền lực làm mờ mắt.

Vào vài năm cuối khi tiên đế còn tại vị, thân thể đã không còn tốt như xưa. Từ lúc đó phụ thân đã muốn nắm lấy thái tử lúc này căn cơ chưa vững, cũng chính vì thế mới để nàng gả cho hắn làm thê tử.

Cuối cùng phụ thân thua, Tô gia trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Phụ thân chỉ giữ một hư chức không thể can thiệp gì vào triều chính, còn nàng...bị biếm từ thê thành thiếp.

Im lặng một hồi, Tô Dư buồn bã nói:" A Dư biết phụ thân sống thật không dễ dàng gì nhưng người cũng phải biết nỗi khó xử của ta. Hai năm qua ta ở trong cung trải qua những gì, cao thấp trong cung đều biết, người muốn hỏi thăm cũng không khó. Nếu người thấy bệ hạ bắt đầu đối tốt với ta liền nổi tâm tư tranh đoạt những thứ kia lần nữa, A Dư thà tình nguyện chọc giận thánh nhan, chết trong lãnh cung."

"A Dư."_ Kỷ Tô thị nghe vậy liền tối tăm đầu óc, nhưng thấy bộ dạng lãnh tuyệt của nàng, đành đem lời định nói nuốt vào.

"Thôi...chuyện trong triều chúng ta cứ kệ đi."_ Kỷ Tô thị cười khổ thở dài, sau đó ngưng mắt nhìn nàng thành khẩn khuyên nhủ _" Bất quá ngươi phải nghe cô khuyên một câu, những thứ khác ngươi có thể không tranh, nhưng nhất định phải có một đứa bé... hoàng tử hay công chúa đều được, không cầu đứa bé đó giúp ngươi tranh sủng, chỉ cầu đứa bé đó có thể cùng ngươi làm bạn."

Có đứa bé....

Tô Dư nghe vậy trên mặt đỏ ửng, lời nói không được tự nhiên:" Cái này A Dư biết rõ...bất quá..."_ Nàng cắn cắn môi, có chút ảo não nhíu mày_" A Dư không biết chính mình còn có thể tiếp nhận bệ hạ hay không."

"Ngươi nói cái gì?"_ Kỷ Tô thị nghe được liền sững sờ_" Không tiếp nhận bệ hạ? Đây là ý gì?"

"Chính là.."_ Tô Dư ấp úng, mặt đỏ đến sung huyết mới ngượng ngùng nói _" Cô cảm thấy còn có thể là gì nữa...lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta thực tại..."

" Nói như vậy các ngươi..."_ Kỷ Tô thị kinh ngạc không thôi, cả kinh che miệng _" Nhưng ta nghe được từ trong cung, gần đây hoàng đế luôn triệu hạnh ngươi, chẳng lẽ là giả?"

"Là thật..."_ Tô Dư nói _" Bất quá hắn biết ta không muốn, cũng không định cưỡng cầu."

Kỷ Tô thị nghe vậy càng thêm cả kinh: " Bệ hạ tại sao có thể..."

Tại sao có thể cho phép một tần phi..... không biết điều như vậy.

"Đại khái hắn cũng không còn cách khác đi."_ Tô Dư tự phỏng đoán _ "Dù sao đây cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện."

Kỷ Tô thị kinh nghi bất định đánh giá nàng nửa ngày mới xác thực nàng không nói giỡn, thoáng yên lòng, khuyên nàng một câu:" Cho dù có khúc mắc lớn hơn nữa, ngươi cũng là phi tần hậu cung, nên biết rõ bổn phận của mình một chút."

Tô Dư nhẹ gật đầu:" Ân, A Dư hiểu."

_______________________________________

Bởi vì hoàng đế đáp ứng thỉnh cầu của nàng, Tô Dư đã hoàn toàn thỏa mãn nên cũng không nghĩ thêm gì về sinh thần sắp tới nữa. Hoàng đế vẫn năm ngày ba bữa đến Khinh Lê cung một chuyến hoặc cho truyền nàng đến, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Nếu nói "chí thân chí sơ phu thê", Tô Dư cũng không chắc bây giờ hai người bọn họ có được gọi là chí thân chí sơ hay không. Tóm lại trong những ngày này, hai người đều tự giác tránh nhắc đến những chuyện trước đây để duy trì hòa thuận, vì vậy mỗi khi hai người chung đụng cũng dần nảy sinh một chút ấm áp.

Sinh thần Tô Dư là vào ngày mùng năm tháng chạp. Năm nay, ngày này rơi đúng vào Tiểu Hàn. Đó là ngày cực lạnh, tuy trong điện được đốt than nên luôn ấm áp, nhưng khi nhìn những mảnh tuyết trắng bên ngoài, liền khiến người ta không nhịn được sinh ra một cỗ lãnh ý trong lòng.

Bởi vì tuyết lớn, Giai Du Phu Nhân đã thông báo lục cung ngày đó không cần đến thỉnh an. Chạng vạng, sau khi Tô Dư dùng xong bữa tối, liền lẳng lặng đứng ở hành lang xem trận bão tuyết này. Lần trước tuyết rơi lớn như vậy là vào lúc nào nhỉ? Hình như là lúc mình vừa tiến cung không lâu. Cũng là lúc nàng bắt đầu trải qua cuộc sống khổ cực, lúc ấy hoàng đế đối với nàng chán ghét cực hạn, Tô gia thì đã ngã, Tề Mi đại trưởng công chúa lại đến đất phong ở Hoài sông, khiến nàng hoàn toàn không còn chỗ dựa.

Lúc xảy ra trận bão tuyết đó, nàng đang ở nội cung Tễ Nhan cung run lẩy bẩy. Thế nhưng lại không dám đốt than, vì lúc đốt sẽ sinh ra khói, làm cả phòng chướng khí mù mịt...

Nàng vừa nghĩ tới, đã hung ác lắc đầu, cắt đứt mạch suy nghĩ của mình. Chuyện đã qua rồi, còn nghĩ đến làm gì...

Gió bỗng nổi lên. Tô Dư hơi khép lại áo choàng, xoay người đi vào tẩm điện, mỉm cười:" Chiết Chi, đi hâm chút rượu đi."

_______________________________________

Hoàng đế đã đứng thật lâu ở vị trí gần Đức Dung điện, chỉ để nhìn một cảnh đẹp tựa như tranh: Trong bóng đêm, cung điện nguy nga chỉ còn lại chút hình dáng, những ánh nến ấm áp chiếu ra từ trong điện, làm cho hành lang nổi lên một cảm giác nhu hòa. Còn nàng thì đứng đó, một bộ áo lông cáo trắng kết hợp với trường bào hồng, được ánh trăng cùng ánh nến bao quanh, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ yên bình.

Hắn cứ nhìn như vậy thật lâu, cũng không hiểu vì sao lại không muốn phá vỡ cảnh tượng này, cứ nhìn cho đến khi nàng xoay người vào điện.

Đến lúc đó hắn mới hoàn hồn mỉm cười một cái, tiếp tục đi về phía trước.

_______________________________________

Trong Đức Dung điện, tiểu lò đang được đốt, bầu rượu được hâm nóng khẽ tỏa nhiệt khí, mang mùi thơm ngào ngạt của hoa quế thấm vào ruột gan.

Tô Dư đưa tay đụng vào nắp bình rượu, mày khẽ cong:" Nên hâm nóng thêm chút nữa."

Tâm tình của Chiết Chi hôm nay cũng tốt vô cùng, đưa mắt nhìn bếp lò phiếm hồng, kìm lòng không được ngâm một câu:" Lục nghĩ tân phôi tửu,/ Hồng nê tiểu hỏa lô...."

" Vãn lai thiên dục tuyết,/ Năng ẩm nhất bôi vô? (*)"_ Hai thanh âm không hẹn mà cùng đối tiếp câu sau, một là của Tô Dư, một là của...

Tô Dư hơi khựng lại, xoay người hạ bái:" Bệ hạ thánh an."

" Miễn."_ Hoàng đế cười đưa tay đỡ lấy nàng, vừa chạm vào, Tô Dư liền cảm thấy lạnh vô cùng. Giương mắt lên nhìn liền thấy áo lông cáo đen của hắn dính đầy tuyết, có những hạt tuyết đã tan chảy thành nước trên đó, trong suốt vô cùng.

"Bệ hạ.."_ Tô Dư do dự vương tay phủi tuyết trên vai hắn, cúi đầu nói _ "Tuyết lớn như vậy, bệ hạ còn..."

Còn đến đây làm gì.

Lời còn chưa dứt, cổ tay của nàng đã bị nắm lấy, hắn cười khẽ một tiếng:" Sinh thần của ngươi."

"..."_ Tô Dư khẽ cắn môi, thoát khỏi tay hắn, xoay người cầm lấy chén rượu hoa quế đưa lên, thấp giọng nói _" Bệ hạ làm ấm thân thể."

Hoàng đế vừa cởi áo choàng đưa cho cung nhân vừa cầm lấy chén rượu nhỏ trong tay nàng, ngay lập tức cảm nhận một trận hương khí đánh tới. Nâng chén uống thử, cười khen một câu:" Mùi vị không tệ, ngươi làm?"

"Là cùng Chiết Chi làm."_ Tô Dư cúi đầu mỉm cười _"Kỳ thật...trung thu hàng năm đều làm."

Chỉ là hắn chưa từng uống qua.

Nhất thời im lặng, hắn nhìn nàng, tiện tay đưa chén rượu cho Chiết Chi:" Rót thêm hai chén nữa đi."

"... Vâng."_ Chiết Chi khẽ cúi người, rót thêm hai chén dâng lên cho họ, rồi im lặng không tiếng động khom người cáo lui.

Lần này là Tô Dư uống trước, mang chút mê ly cười nói:" Thần thiếp chẳng qua cảm thấy rượu này vị ngọt ngào lành miệng, không biết bệ hạ cũng thích. Nếu biết sớm, đã hâm nhiều hơn một chút rồi."

Rượu vừa vào bụng, liền mang một cảm xúc không rõ. Có thứ gì đó vừa động trong lòng, khiến nàng nổi lên một khao khát trước nay chưa từng có. Nàng nhìn hắn, ánh mắt từ từ quét qua từng đường nét trên khuôn mặt hắn, khiến cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

Cảm giác này thật kỳ quái.

Tô Dư cảm thấy không thoải mái, mà thần sắc hoàng đế lúc này cũng cực kỳ khác thường. Hắn không hiểu tại sao tim lại đập nhanh lên, khuôn mặt của người con gái trước mắt phút chốc trở nên quen thuộc phút chốc trở nên xa lạ. Hắn không tự chủ được hôn lấy nàng, vừa chạm vào trán nàng liền không muốn tách rời ra, cứ thế tiếp tục hôn xuống từng phần trên khuôn mặt nàng.

Mặt của nàng, thật nóng...

" Bệ hạ..."_ Một âm thanh mềm mại vang lên, hoàng đế vô thức cách khỏi mặt nàng 2 tấc để nhìn kỹ nàng, khi tầm mắt vừa thấy khuôn mặt của nàng cũng đỏ ửng dị thường, liền thoáng chốc thanh tỉnh ba phần.

Chẳng lẽ...

Hắn kiềm lòng lấy tay cầm lấy vai nàng, đẩy nàng ra xa một chút. Lý trí cùng dục vọng tựa hồ đang tranh đấu với nhau, khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

" Người đâu...!"_ Hắn rốt cuộc kìm chế được, thanh âm trầm thấp mang theo chút tức giận vang lên. Vừa thấy thân ảnh Chiết Chi xuất hiện trước cửa điện, chưa đợi nàng phúc thân, hắn đã quát lên _"Đi bưng nước lạnh đến!"

"... Dạ"_ Chiết Chi hơi sững sờ, rồi lập tức tuân lệnh.

_______________________________________

Hắn vẫn giữ lấy bả vai của nàng, cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng, cố gắng chống đỡ cảm giác thống khổ này. Trong lòng Tô Dư cũng khó chịu vô cùng, không thể khống chế được muốn tiến lại gần hắn, nhưng lại không thể chống lại được khí lực của hoàng đế.

Mà nàng cũng nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của hắn cũng...ý loạn tình mê.

_______________________________________

Chiết Chi cùng một cung nga mang nước lạnh vào, hoàng đế liền buông Tô Dư ra nhíu mày phân phó:" Rửa mặt cho nàng."_ Còn chính mình thì bước nhanh tới, cúi người hất một vốc nước lạnh lên mặt.

Ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, hắn cuối cùng cũng định thần lại. Rượu kia chắc chắn có vấn đề...

Tô Dư lúc này cũng được Chiết Chi hầu hạ dùng nước lạnh, thở hổn hển hồi lâu mới bình phục lại hô hấp. Cũng lập tức nhận ra có chuyện không ổn, lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn hắn, trùng hợp ánh mắt của hắn vừa vặn đảo qua, thần sắc lạnh lùng đến mức khiến nàng cứng đờ.

Hoảng hốt một lát, Tô Dư vội vàng quỳ xuống, giọng nói mang theo sợ hãi:" Bệ hạ...thần thiếp không có..."

(*) Đây là bài Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị

Phiên âm

Lục Nghị tân phôi tửu,

Hồng nê tiểu hỏa lô.

Vãn lai thiên dục tuyết,

Năng ẩm nhất bôi vô?

Dịch thơ

Rượu mới sủi tăm xanh

Hâm trên lò đất đỏ

Trời chiều tuyết sắp đổ

Làm một chén không anh?

(Nguyễn Minh dịch)
Bình Luận (0)
Comment