*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mùng năm bệnh viện thú y mở cửa, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường mang theo Công Chúa Nhỏ được bọc kín mít đi bệnh viện, bác sĩ rất nhanh đã chẩn đoán được chính xác: Mang thai hai tuần.
Không phải sinh bệnh là được, Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường yên lòng, lại mua cho Công Chúa Nhỏ thức ăn cho chó mang thai, ghi nhớ một số việc cần chú ý khi chăm sóc chó mang thai. Bác sĩ nhìn ra được Lục Khôn Đức là lần đầu tiên chăm sóc chó mang thai nên rất khẩn trương, cho anh một quyển sách nhỏ để anh nghiên cứu, Lục Khôn Đức rất coi trọng mang về nhà đọc rất nhiều lần.
Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường đều có chút khẩn trương, nhưng bất đắc dĩ Công Chúa Nhỏ hoàn toàn không có tự giác mình sắp làm mẹ, mỗi ngày nên cười thì cười nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không có "nôn mửa" "kén ăn" "cáu gắt" như trên sách Lục Khôn Đức thấy, vấn đề duy nhất chính là Công Chúa Nhỏ ăn không quen thức ăn mới đổi cho nó, mỗi ngày đều tiến đến tô thức ăn của Tiền Nhiều Hơn ăn đồ còn thừa lại, Tiền Nhiều Hơn tự nhiên là nhường Công Chúa Nhỏ ăn trước, cuối cùng thành hai con chó ăn một phần thức ăn. Lục Khôn Đức miễn cưỡng mấy ngày, sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ liền đổi hết thức ăn cho hai con chó nhỏ thành thức ăn cho chó mang thai.
Tiền Nhiều Hơn đối với loại thức ăn mới này rất không hiểu, thức ăn cho chó mang thai, kỳ thật chính là thức ăn cho chó con Tiền Nhiều Hơn khi còn nhỏ ăn, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau, Tiền Nhiều Hơn không rõ tại sao mình lại phải ăn loại đồ chỉ chó con mới ăn này, may là loại thức ăn cho chó này cũng không tệ, Lục Khôn Đức trộn thịt bò đóng hộp vào cho chúng nó, hai con chó nhỏ ăn mấy ngày liền thích ứng.
Đầu năm 2006, giá nhà lại lên cao, Lục Quân Cường chuẩn bị bán một bộ phận đất mấy năm nay đã mua, công việc ngay lập tức nhiều lên, mỗi ngày trả giá với một đám đại lý bất động sản, còn muốn mời luật sư thương lượng các loại, từ khi qua năm vẫn luôn không rảnh rỗi, một ngày ít nhất có một bữa là ăn ở bên ngoài, phàm ở bên ngoài ăn tất uống rượu, gần một tháng chưa được nghỉ ngơi, cả ngày đều ở bên ngoài, Lục Khôn Đức chỉ có thể ăn mỗi bữa sáng cùng Lục Quân Cường.
"Tiểu Quân..." Lục Khôn Đức do dự nhìn Lục Quân Cường còn mang theo tia mệt mỏi, nhỏ giọng nói, "Ăn nhiều một chút, hôm nay buổi trưa vẫn ở bên ngoài à?"
Lục Quân Cường ngẩng đầu có chút áy náy nhìn Lục Khôn Đức, nói: "Vẫn ở bên ngoài, có chút việc vẫn còn chưa nói xong, sẽ nhanh thôi, buổi trưa anh hai ăn ở Đức Mỹ gia có được không? Em kêu bọn họ làm món Hồ Nam cho anh."
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Anh về nhà, Công Chúa Nhỏ cả ngày ở nhà không ai quản anh không yên tâm."
Lục Khôn Đức vòng qua bàn đến ngồi bên cạnh Lục Quân Cường, giúp anh nhúng bánh trứng nướng(*) vào canh thịt dê, mấy bữa sáng gần đây đều là Lục Quân Cường kêu người mang đến từ Đức Mỹ gia, đồ ăn ngon mà cũng rất phong phú, nhưng so với đồ Lục Quân Cường làm luôn là thiếu đi một phân hương vị.
(*)
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ nói: "Ngày mai đừng kêu bọn họ mang cơm tới nữa, anh làm cho em ăn có được không?"
Lục Quân Cường quay đầu nhìn Lục Khôn Đức, trong mắt tăng thêm một tầng hổ thẹn, kéo tay anh qua đặt ở trên đùi, nhỏ giọng nói: "Anh hai đang giận, chê em gần đây bận quá đúng không?"
"Không có." Lục Khôn Đức cười, "Sao lại giận em chứ, đợi nhiều năm như vậy giá nhà rốt cuộc cũng tăng lên, em sao có thể bỏ qua. Anh chỉ là đau lòng em quá mệt mỏi, anh muốn cùng em đi xã giao em lại không cho..."
Lục Quân Cường xoa xoa tay anh, cười nói: "Sao em có thể để anh đi xã giao với những người đó, anh không sợ mùi tiền(*) nhưng em sợ nó ám vào người anh."
(*) Ý trào phúng những người kẻ hám giàu, hám lợi
Lục Khôn Đức thở dài: "Anh đã sớm ám đầy mùi tiền."
"Không không, yêu tiền cũng không phải là ám mùi tiền, anh hai vĩnh viễn đều sạch sẽ..." Lục Quân Cường ôm lấy Lục Khôn Đức hôn lên bờ môi anh, "Anh hai không cần phải giận, nhiều nhất là một tuần, tới thời điểm cuối cùng rồi, anh hai giận rồi em làm gì cũng đều uổng phí."
Lục Khôn Đức dịu ngoan dựa ở trong lồng ngực Lục Quân Cường cùng cậu hôn môi một lúc lâu mới tách ra, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ muốn chăm sóc em đàng hoàng, không để em mệt."
Lục Quân Cường đứng lên thu dọn, nghe vậy cười: "Anh nghe lời em sẽ không mệt." Lục Khôn Đức cùng cậu thu dọn bàn ăn, mặc áo khoác vào đi đến Đức Mỹ gia.
Tuy Lục Quân Cường nói không cần anh nhọc lòng, nhưng Lục Khôn Đức nhìn cậu mỗi ngày đều mệt mỏi cũng muốn giúp đỡ chia sẻ một chút.
"Tiểu Quân, anh có nấu trà sữa, mùi hoa nhài nè, em nếm thử xem có thích hay không." Lục Khôn Đức bưng một cái chén nhỏ xinh xắn đưa cho Lục Quân Cường đang xem văn kiện, "Anh kêu người ta dạy anh có hai lần thôi đó."
Lục Quân Cường cũng không ngẩng đầu lên, nhận lấy cái chén uống mấy ngụm, lại gọi một cú điện thoại, Lục Khôn Đức nhận lại cái chén không, buồn chán quơ quơ quay đi, mấy giọt trà sữa còn dư văng lên trên văn kiện Lục Quân Cường đang xem, cậu ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Lục Khôn Đức đi ra ngoài không nói gì.
"Tiểu Quân, sư phó mới vừa làm bánh kem quả hạch(*) nè, em ăn một chút đi."
(*) Chỉ các loại hạt nói chung
Lục Quân Cường ngẩng đầu nhìn Lục Khôn Đức vui tươi hớn hở bưng một cái bánh kem nhỏ, mỉm cười nhận lấy ăn một miếng rồi đặt trên bàn, do dự một chút mới nói: "Anh vào phòng mình chơi game một lát đi, không cần bồi em mãi, anh mà cứ ở đây... Em sẽ không còn tâm tư làm việc nữa đâu."
Lục Khôn Đức nháy mắt ý thức được mình đang làm vướng tay vướng chân, buồn bực xua xua tay, một ngụm ăn sạch bánh kem còn dư, bưng dĩa không đi mất.
"Anh hai!" Lục Quân Cường cười, "Em muốn nói là... chậu cây phỉ thuý(*) ở ngoài cửa kia chúng ta đã lâu không để ý tới nó, anh giúp em xới đất tưới nước gì đó cho nó với."
(*) Cây phỉ thuý
Hoa của nó
Lục Khôn Đức uể oải đáp lời, anh biết Lục Quân Cường đang an ủi mình, Lục Khôn Đức ngồi xổm ở cửa, cầm cái nĩa vừa rồi dùng để ăn bánh kem xới xới đất cho cây phỉ thuý.
Lục Khôn Đức không biết làm sao để giúp Lục Quân Cường chia sẻ công việc, anh không muốn đến khi Tiểu Quân của anh mệt mỏi rồi ngay cả người bồi bên cạnh cũng không có, nhưng Lục Khôn Đức đã quên một điều quan trọng nhất, Tiểu Quân của anh không sợ mệt, mà sợ nhất chính là khiến anh mệt.
Cây cây phỉ thuý này được đặt ở cửa phòng Lục Quân Cường đã nhiều năm, từ khi Đức Mỹ gia được thành lập vẫn luôn được đặt ở đây, hiện tại đã cao bằng nửa người, lá dày tròn tròn phiếm một tầng xanh mơn mởn, thân cây cũng tròn trịa hết sức đáng yêu. Nhưng bởi vì hay từng bị phun thuốc nên lớn lên rất yếu ớt, thân cây lại giòn, Lục Khôn Đức hơi xuất thần, không chú ý một cái liền nhổ toàn bộ cái cây lên!
Lục Khôn Đức: "!"
Lục Khôn Đức lập tức hoàn hồn, hận không thể một ngụm cắn chết chính mình, thật ra Lục Quân Cường cũng không quá thích chậu cây phỉ thuý này, nhưng Lục Quân Cường đã kêu anh một chuyện nhỏ xíu như vậy thôi mà cũng làm không xong.
Lục Khôn Đức khóc không ra nước mắt, ôm cái cây phỉ thuý tròn tròn quay vòng vòng ở hành lang, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, nuốt một ngụm nước miếng, chuẩn bị đền bù một chút.
Lục Khôn Đức cẩn thận đặt cây phỉ thuý ở một bên, anh nhớ rõ cây phỉ thuý cắm trong đất liền sống, vậy chỉ cần mang cây này chôn trở về đất thì tốt rồi, cho dù không sống được cũng sẽ không bị người phát hiện ngay.
Lục Khôn Đức ôm chậu cây lớn dùng sức đào đất, chuẩn bị đào ra một cái hố lớn để chôn cây kỹ một chút, không thể để người ta mới chạm một cái liền ngã được.
Ngô Hạo lên lầu về văn phòng mình, run rẩy nhìn Lục Khôn Đức khổ đại cừu thâm(*) đào rễ cây phỉ thuý, Lục Khôn Đức ngẩng đầu thấy Ngô Hạo, vội vàng đưa tay lên miệng "suỵt", Ngô Hạo thức thời cũng đưa tay lên miệng "suỵt" theo, vẻ mặt lo lắng rời đi.
(*) Thù hận vô cùng
Lục Khôn Đức luống cuống tay chân đào toàn bộ rễ ra ngoài, lúc nâng cây phỉ thuý lên chuẩn bị cắm nó lại vào chậu hoa... cửa văn phòng Lục Quân Cường mở ra...
Lục Khôn Đức hận không thể đập đầu xuống đất chết luôn cho rồi.
Vẻ mặt Lục Quân Cường khiếp sợ nhìn cảnh tượng ngoài cửa: Lục Khôn Đức ôm cây phỉ thuý bị đứt tới tận gốc ngồi trên sàn nhà, chậu hoa trước mặt bị "tra tấn" thảm thương, một đám rễ cây bị ném ở một bên, trên mặt đất vương vãi từng khối bùn đất...
Lục Quân Cường nuốt nước miếng, một lúc lâu sau dò hỏi: "Anh hai không vui ạ? Sao lại đào hết rễ cây lên vậy? Anh giận em phải không?" Lục Khôn Đức không làm sao giải thích được, vẻ mặt đưa đám đứng lên, trước một câu sau một câu nói không rõ, nói chuyện gấp quá nên mặt đỏ cả lên. Lục Quân Cường vội vàng xoa xoa trán anh, ôn nhu nói: "Anh có giận thì xả giận là được, em còn có một cây chuối tây, anh cũng đào rễ nó luôn được không? Em giúp anh đào."
Lục Khôn Đức "oa" một tiếng, ném cây phỉ thuý xuống đất mặc kệ, trở về văn phòng mình mở Excel lập sổ sách.
Lục Quân Cường kêu người tới thu dọn, theo vào văn phòng Lục Khôn Đức, ôm anh từ đằng sau, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai giận thật à?"
"Không có..." Lục Khôn Đức uể oải, "Anh tự giận mình thôi, cái gì cũng làm không tốt..."
Lục Quân Cường cười: "Anh không cần làm gì tốt hết, có em mà."
Lục Khôn Đức ngẩng đầu nhìn ánh mắt yêu thương của người yêu, đột nhiên cảm thấy chuyện vừa rồi đặc biệt khôi hài, Lục Khôn Đức biết hiện tại mình đã bị Lục Quân Cường cưng chiều đến nỗi chịu không nổi một chút ủy khuất, vươn tay ôm eo Lục Quân Cường chôn mặt ở trên bụng cậu, nhỏ giọng ồm ồm nói: "Vừa rồi không phải anh xả giận, lúc anh xới đất cho nó có chút thất thần, mới khiến rễ nó bị đứt, anh không phải cố ý."
Lục Quân Cường bật cười, xoa xoa đầu anh, ôn nhu nói: "Vậy sao anh hai còn muốn đào hết rễ nó lên chứ? Để như vậy còn có thể mọc ra lại, anh trực tiếp đem đào lên thì rễ nó không thể dài ra nữa."
"Anh định..." Lục Khôn Đức đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, nhỏ giọng nói, "Anh định cắm lại cái cây kia vào đất, không phải em sẽ không phát hiện ra được sao..."
Lục Quân Cường "xì" một tiếng bật cười, liền không ngừng lại được, sau một lúc lâu mới hôn anh một cái: "Anh cố ý chọc cho em vui đúng không?"
Lục Khôn Đức vẻ mặt đưa đám: "Em có thể thật sự vui vẻ thì tốt rồi, anh chỉ là đau lòng em gần đây mệt mỏi quá."
Lục Quân Cường cười cười, dùng sức vuốt ve sau lưng vài cái anh, đứng dậy nói: "Được rồi, để anh chơi một chút như vậy em cũng không còn mệt nữa, anh hai đi ăn chút gì đi, trưa em còn phải ra ngoài xã giao."
Lục Khôn Đức "ừ" một tiếng, theo cậu cùng đi xuống lầu.