Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 61

Ngày hè nắng gắt là mùa du lịch tốt nhất, tuy rằng đại bộ phận du khách đến từ đảo bát Phúc, nhưng bởi vì vấn đề địa lý của đảo bát Phúc nên phần lớn du khách vẫn tìm chỗ ở trong thành phố, Đức Mỹ gia liền có được không ít khách. Hơn nữa trước đó vài ngày tòa soạn đã tuyên truyền cho Lục Quân Cường và Đức Mỹ gia, nhất thời việc kinh doanh của cả hai Đức Mỹ gia đều tốt đến bất ngờ.

"Anh hai, mười một giờ rưỡi rồi, có đói bụng không."

"Đợi chút." Lục Khôn Đức vẫn còn đang nhập liệu, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Còn chưa có đói bụng đâu."

"Không đói bụng cũng đi ăn." Lục Quân Cường dụ dỗ, "Trên đường Phục Kiều một nhà hàng Tây, nghe nói hoàn cảnh không tệ, buổi trưa đến đó ăn có được hay không?" Nói rồi đưa tay không ngừng vuốt ve trên cổ Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức không thể chịu nổi loại quấy nhiễu này, chịu thua nói: "Được được, còn chưa lưu lại nữa nè..."

Lục Quân Cường vừa lừa lại gạt lôi kéo Lục Khôn Đức lên xe, Lục Khôn Đức vẫn còn nhớ mãi không quên trang sổ sách vừa rồi, Lục Quân Cường đau lòng nói: "Anh hai gần đây chỉ nghĩ tới chuyện của công ty, không cần để bụng như vậy."

"Còn không phải là do anh tham tiền sao." Lục Khôn Đức oán giận, "Gần đây đóng thuế quá nhiều, đau chết mất."

Lục Quân Cường cười: "Cái này thì không có biện pháp, cho thấy chúng ta kiếm được nhiều, để về rồi em tìm cho anh thêm một trợ thủ, như bây giờ không được."

Lục Khôn Đức tùy tay lấy một quyển tạp chí lật lật, ngẩng đầu nói: "Không cần, dù sao mùa đắt khách chỉ có ba tháng." Lục Quân Cường nhìn anh, cười cười không nói lời nào. Nhà hàng Tây mới mở trên đường Phục Kiều là một nhà hàng hợp tác Trung - Pháp, bên trong từ đầu bếp đến người phục vụ đều là người nước Pháp, trang trí cũng là mời nhà thiết kế nội thất người Pháp, vừa vào cửa là có thể cảm nhận được phong tình(*) nước Pháp nồng đậm.

(*) Chỉ các điều kiện và phong tục địa phương

Lục Quân Cường thì thầm với Lục Khôn Đức: "Một lát lúc anh gọi món ăn, không cần ngại đắt, em... em không biết nói tiếng Anh."

Lục Khôn Đức nhịn không được bật cười, cũng nhỏ giọng nói: "Nói tiếng Anh được không đó? Hay là nói tiếng Pháp đi."

Lục Quân Cường nhún nhún vai: "Dù sao cũng là anh nói, kỳ thật nếu không phải ai cũng nói nơi này tình thú em mới lười tới, người phục vụ ở đây còn không nghe hiểu tiếng Trung, chỉ được cái mã..."

Lục Khôn Đức tán đồng gật gật đầu: "Kỳ thật chúng ta đi vòng xa như vậy, tới nơi này, tốn nhiều tiền như vậy ăn chút đồ thế này cũng coi như là... à là cái đó."

Lục Quân Cường tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nam phục vụ tóc vàng đẹp trai trẻ tuổi đưa thực đơn cho cậu, Lục Quân Cường lập tức hờ hững quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chàng đẹp trai người Pháp hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức nén cười lật thực đơn gọi món ăn.

Anh đuổi người phục vụ đi, duỗi tay kéo tay Lục Quân Cường qua lắc lắc, cười nói: "Lục tổng không thể cứ như vậy mãi, hiện giờ tinh anh bên ngoài nói chuyện kinh doanh đều không cần phiên dịch, em lo mà học cho đàng hoàng đi."

Lục Quân Cường nhướng mày: "Ai nói em sẽ không, ừm...How are you"

Lục Khôn Đức thẳng người ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Fine thank you, and you?"

Lục Quân Cường thân sĩ mỉm cười: "Me too."

Lục Quân Cường lại nghĩ nghĩ, moi hết cõi lòng: "Ừm...How old are you?"

Lục Khôn Đức nỗ lực chống đỡ không cười, gật gật đầu: "This is a secret, how about you?"

Lục Quân Cường: "..."

Lục Khôn Đức ngả lưng ra sau, kêu người phục vụ mang thức ăn lên, bỏ qua gương mặt vẫn luôn co giật của chàng đẹp trai người Pháp, an ủi Lục Quân Cường: "Nghe không hiểu đúng không? Không có việc gì, ăn trước đã."

Mỗi người tám dĩa đồ ăn được dọn lên, suy nghĩ duy nhất của Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường chính là: "Không ăn no thì không còn ngon nữa."

Lục Quân Cường cầm cái nĩa chọc nhẹ gan ngỗng trong dĩa, lăn qua lộn lại một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, nhìn Lục Khôn Đức: "Sao anh hai không ăn đi? No rồi sao?"

Lục Khôn Đức cũng là vẻ mặt chán ngán, lấy điện thoại ra coi giờ, uể oải nói: "Thôi, giờ còn sớm, không ấy đi chỗ lần trước ăn đùi dê nướng lại giật nóng điểm?"

Lục Quân Cường vui vẻ nói: "Ừ, vậy đi, tính tiền thôi."

Lục Khôn Đức vẻ mặt đau khổ gọi người phục vụ đến tính tiền, nắm tay Lục Quân Cường đi ra ngoài, Lục Quân Cường đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn chung quanh nhà hàng Tây một cái, lại hờ hững lôi kéo tay Lục Khôn Đức đi ra ngoài.

"Em làm sao vậy?" Lục Khôn Đức nhìn chung quanh, "Thấy người quen à?"

"Không có." Lục Quân Cường nghĩ nghĩ lại tự giễu cười, "Em cảm giác có người đang chụp ảnh... Ha, thật sự coi mình thành người nổi tiếng rồi."

"Vậy cũng không nhất định, nói không chừng có nữ sinh thích em, theo dõi em gì đó."

Lục Quân Cường cười cười không nhắc tới nữa, mang theo Lục Khôn Đức đi ăn thịt dê nướng.

Ăn xong lần thứ hai lại về Đức Mỹ gia thì đã sắp hai giờ, Lục Khôn Đức ngáp một cái: "Thôi hôm nay không ngủ trưa, anh đem vừa rồi kia..."

Lục Khôn Đức nhìn một loạt nhân viên công tác trong đại sảnh, khẽ cau mày nhỏ giọng nói: "Đây... người của Tổng cục thuế?"

Ngô Hạo vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên là đã đàm phán cùng bọn họ nửa ngày, thấy Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường đã trở lại, lập tức chạy tới vội nói: "Lục tổng, đây là bên thanh tra... Này..."

Một nhân viên chấp pháp đứng đầu đi tới, đưa cho Lục Quân Cường một phần văn kiện, Lục Quân Cường hờ hững cúi đầu thì thấy: 《 Thư thông báo kiểm thuế 》.

Lục Quân Cường quay đầu nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức sốt ruột nói: "Đây là có ý gì?! Giấy chứng nhận nộp thuế tháng trước của Đức Mỹ gia vừa mới khai xong, tuyệt đối không tồn tại vấn đề ở chỗ này."

Người nọ mỉm cười: "Không cần kích động, chúng tôi cũng là ngày hôm qua vừa lấy được một bức thư tố giác về Đức Mỹ gia và chi nhánh Đức Mỹ gia các cậu trốn thuế, trong thư tố giác miêu tả nói có sách mách có chứng một số tình huống của các cậu... Bên trên liền phái chúng tôi tới đây xem một chút, ai là giám đốc tài vụ? Mang cho chúng tôi xem sổ sách liên quan của các cậu đi."

Nói rồi mấy nhân viên công tác ở một bên bước lên, Lục Khôn Đức liếc mắt nhìn Lục Quân Cường một cái, nhỏ giọng nói: "Anh dẫn bọn họ tới văn phòng anh nhìn xem, không sao đâu."

Lục Quân Cường gật gật đầu, kêu Ngô Hạo đến bên người, nhỏ giọng kêu anh ta lập tức đi gọi điện thoại cho bên trên tìm quan hệ.

Lục Quân Cường quay sang cười cười với người bên thanh tra: "Vất vả rồi, sổ sách của mấy tháng không ít, muốn tra hẳn là cũng cần một khoảng thời gian, trước tiên tới uống một ngụm trà đã." Nói rồi kêu người pha một bình trà Lư Sơn Vân Vụ cực phẩm, mời bọn họ ngồi xuống trước.

Người đi đầu nở nụ cười, nâng lên chén trà tinh xảo nhìn trang hoàng chung quanh Đức Mỹ gia, sau một lúc lâu cười nói: "Lục tổng thật không dễ dàng, tuổi còn trẻ mà đã thành lập được công ty lớn như vậy, thật không tồi."

Lục Quân Cường khiêm tốn cười cười: "Còn trẻ không hiểu chuyện, không biết là đã đắc tội người nào, đưa tới loại sự tình như thế này."

Người nọ chỉ cười không đáp, cúi đầu uống trà, nhẹ nhàng thổi nước trà, ngẩng đầu nói: "Chỗ này của cậu trang trí thật không tệ, đèn ở đại sảnh rất tinh xảo."

Lục Quân Cường cúi đầu cười, nhướng mày: "Cảm ơn, tôi có thể tự hào rằng trang hoàng của phòng nghỉ càng có thể khiến ngài thưởng thức."

Người nọ lập tức buông chén trà, cảm thấy hứng thú nói: "Vậy tôi đây liền đi mở mang một chút, Lục tổng có tiện mang tôi đi xem không?"

Lục Quân Cường cười đứng lên: "Cực kỳ vinh hạnh."

Lục Quân Cường ra hiệu cho người phục vụ không cần đi theo, Úc Đan đi tới bất động thanh sắc đặt một cái phong thư thật dày vào trong túi cậu, cười cười với người của bên thanh tra rồi đi lên lầu hai.

Lục Quân Cường duỗi tay vào túi sờ một cái, thầm khen Úc Đan thông minh, mang người nọ vào phòng nghỉ, đi theo sau hắn giả vờ như đang xem trang hoàng của phòng nghỉ.

Vào phòng nghỉ thứ hai Lục Quân Cường không còn giả vờ nữa, mời người nọ ngồi xuống ghế sô pha, lấy ra phong thư Úc Đan mới vừa đưa cậu, đưa cho người nọ, cười: "Yên tâm, phòng này không có camera... Tôi là một người thẳng thắn, từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, chỉ là muốn hỏi ngài một chút tình huống chính xác hiện tại."

Lục Quân Cường dừng một chút: "Người tố giác chúng tôi cung cấp chứng cứ gì, là tố giác chúng tôi trốn thuế ở phương diện nào?"

Người nọ rất thức thời cất phong thư, giảo hoạt cười: "Cái này kỳ thật tôi cũng không quá rõ ràng... Chỉ là biết một chút da lông(*), nghe nói là tố giác các cậu trên vấn đề thuế tem(**)..."

(*) Biết sơ sơ, không tường tận

(**) Là một loại dấu hiệu in sẵn, có giá trị như tiền... Cơ quan tài chính thu thuế bằng cách bán tem thuế cho các cơ sở sản xuất các loại hàng hoá đó và buộc họ phải dán tem vào từng sản phẩm hàng hoá đưa ra tiêu thụ. Không dán tem là lậu thuế. Giá mua tem bằng mức thuế phải nộp trên một đơn vị hàng hoá.

Lục Khôn Đức thở dài: "Cảm tạ ngài chiếu cố, giúp tôi hiểu rõ việc này, tôi còn muốn trân trọng cảm ơn, coi như là chúng ta kết làm bạn đi... Sau này thường xuyên tâm sự thêm về vấn đề trang trí nội thất, cùng chung chí hướng với nhau cả."

Người nọ vừa lòng cười, để sát vào Lục Quân Cường nhỏ giọng nói: "Nói thật với cậu, còn tố giác các cậu báo cáo sai thu nhập, hai cái Đức Mỹ gia này của Lục tổng chiếm vị trí không nhỏ đâu... Nếu tài vụ động tay chân ở phương diện này, chỉ cần một tháng là có thể tiết kiệm cho Lục tổng không ít tiền chứ hả."

Vẻ mặt Lục Quân Cường nghiêm lại, mặt ngoài bất động thanh sắc, cười cười: "Nhưng tất cả đều là vu cáo, chúng tôi oan uổng lắm đó, ha hả."

Người nọ cũng cười theo, nghĩ nghĩ nói: "Tôi khuyên Lục tổng trước khi kết quả được tra ra nhanh chóng suy nghĩ đối sách, bên này tôi kéo dài một chút trước, tôi nói thật, lần này không phải tố giác đến chỗ chúng tôi, chúng tôi bình thường có lui tới bao nhiêu đâu, Ngô Hạo vẫn luôn chiếu cố, nếu không tôi cũng không thể không chào hỏi trước mà tới thẳng đây. Cậu ngẫm lại xem là đã đắc tội với ai, người ta trực tiếp thọc đến bên trên, lần này chúng tôi cũng che giấu không được, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian."

Lục Quân Cường nhíu chặt mày, người nọ cho rằng Lục Quân Cường đang suy nghĩ xem đã đắc tội với ai, vội la lên: "Lục tổng trước tiên không cần tìm người báo thù, điều cấp bách bây giờ là rốt cuộc các cậu gian lận tại phương diện nào, biện pháp trốn thuế có rất nhiều, cậu nói là cái nào tôi cũng có thể nhanh chóng nghĩ cách xoay sở cho cậu."

Lục Quân Cường quay đầu, trầm giọng nói: "Không nói gạt anh, tôi thật sự không có bày mưu đặt kế tài vụ và kế toán làm việc này, lại nói tôi cũng đã vài tháng không quản sổ sách của công ty. Đều là..."

Người nọ không tín nhiệm liếc mắt nhìn Lục Quân Cường một cái, cười: "Lục tổng thật đúng là... Hầy, trong thư tố giác các cậu nói một con số rất lớn, nếu mà xác định rồi vậy tuyệt đối phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự, vậy cũng không phải là chuyện ba năm năm năm."

Dứt lời lại nghĩ nghĩ: "Hay là giám đốc khác làm?"

Lục Quân Cường hờ hững nhìn chén trà trên bàn, trầm giọng nói: "Anh ấy không có khả năng."

Người nọ nhún nhún vai: "Tôi chỉ là phân tích toàn bộ cho cậu một lần, dù gì bản thân cậu không phối hợp thì tôi cũng không có cách nào."

Lục Quân Cường lấy ra di động nhìn tin nhắn Ngô Hạo mới vừa nhắn qua, vội vàng liếc sơ qua một cái liền bỏ xuống, trong đầu nháy mắt nghĩ tới vô số người cùng vô số tầng quan hệ, sau một lúc lâu lại hỏi: "Lỡ như... Sẽ không truy cứu bên tài vụ chứ?"

"Sẽ không." Người nọ cười, "Dù có truy cứu cũng chỉ là việc nhỏ, kỳ thật Lục tổng cậu cũng không phải là người gánh vác trách nhiệm lớn nhất, tôi vẫn luôn rất tò mò, Lục tổng vẫn luôn người đứng đầu quản lý, nhưng tại sao ngài là Lục tổng mà không phải Lục đổng(*) vậy?"

(*) Lục tổng là tổng giám đốc, còn Lục đổng là chủ tịch hội đồng quản trị. Theo lý thì việc kinh doanh do Tiểu Quân làm chủ nên đáng lẽ cậu ấy phải là Lục đổng mới đúng.

Lục Quân Cường đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét.

Người đứng tên hợp pháp của Đức Mỹ gia là Lục Khôn Đức.
Bình Luận (0)
Comment