Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 27

“Tướng quân… Tướng quân… nhất định là hiểu lầm, là Hạ Cốc quốc châm ngòi ly gián, ngài đừng nên nghe lời một phía.”

Dật Hiên vừa bước đến ngoài trướng bồng đã nghe thanh âm chúng tướng cầu tình vang dội. Lẳng lặng đứng nghe, ra là truy cứu nguyên nhân Lâm thành rơi vào hiểm cảnh.

Đại đội nhân mã Tiêu gia quân, theo lý phải hội quân cùng với quân đội của Tiêu Hán Thần vào hôm qua nhưng lại kéo dài đến sáng nay. Thống lĩnh đại đội giảng giải là do nhận được quân lệnh phải đóng quân tại chỗ chờ mệnh lệnh tiếp theo mới đến trễ, thậm chí còn giao ra quân lệnh do Tiêu thiếu tướng quân truyền đến. Nếu không phải bọn họ cảm thấy có điểm kì quái, mạo hiểm kháng lệnh chia một nửa số quân, tiếp tục hành quân, thì cho đến bây giờ Lâm Thành chẳng có lấy bóng dáng một viện quân.

Trên quân lệnh rõ ràng là nét chữ của Tiêu Dật Vân, còn có cả con dấu, chúng tướng lĩnh nhíu mài lặng thinh, mà đương sự chỉ gục đầu quỳ gối đến một câu cũng không nói.

“Tiêu Dật Vân, ngươi giải thích cho bổn tướng nghe tờ quân lệnh này là thế nào?” – Dù chứng cớ rõ ràng trước mắt nhưng Tiêu Hán Thần không bao giờ tin con hắn làm ra loại sự tình này.

“Sao lại trở thành thế này?”

Dật vân tuyệt vọng, buồn khổ. Hắn dù căm ghét khinh thường cái tên Dật Hiên lắm lời kia nhưng mơ hồ làm theo lời hắn cố gắng dưỡng thương, tu tĩnh bản thân chờ ngày đi tìm San San trở về.

Cho đến hiện tại hắn nhận ra lời tên kia nói đều rất đúng, hắn hoàn toàn không biết một chút gì về San San. Hắn chỉ nhớ đến ánh mắt sùng bái của nàng khi nhìn hắn xử lý việc quân, khen chữ hắn rất đẹp thật muốn học theo. Lại có thời điểm nàng ngồi trong lòng hắn tỉ tê hiếu kỳ quân doanh trông như thế nào, muốn hắn một lần nào đó dẫn nàng đến xem thử một chút.

Nguyên lai hết thảy đều là giả dối, cái gọi là tình đầu ý hợp bất quá là một âm mưu từ trước. Đáng cười thay chính hắn lại vì nàng mà chống đối phụ thân để bây giờ trở thành trò cười cho thiên hạ.

“Mệnh lệnh đúng là Dật Vân ban ra, không lời nào để nói.” – Trước mắt hiện lên hình ảnh các huynh đệ lần lượt ngả xuống, Dật Vân càng thêm khó chịu trong lòng.

“Các người nghe rõ rồi chứ?… chính miệng hắn đã thừa nhận… người đâu lôi ra ngoài… Chém!” – Lòng tràn đầy niềm tin lại nghe được mấy lời đại nghịch như vậy, Tiêu Hàn Thần giận đến run người.

“Tướng quân… Không thể nào a… Tiêu thiếu tướng quân vừa rồi còn ở ngoài thành anh dũng giết địch sao có thể là kẻ thông địch bán nước.”

“Chính miệng hắn đã thừa nhận… còn có cái gì không thể. Ai còn dám cầu tình… xử đồng tội.”

“Tướng quân, tờ quân lệnh này không phải Tiêu thiếu… không phải Đại ca ban ra!” – Dật Hiên nén đau đi vào doanh trướng, đến bên cạnh Đại ca chậm rãi quỳ xuống.

“Không phải hắn không lẽ là ngươi?” – Nghe được có người dám kháng lệnh cầu tình, Tiêu Hán Thần nội tâm nhẹ nhàng thở ra.

“Không phải ta, người viết quân lệnh này là…” – Quay đầu nhìn Đại ca, Dật Hiên quyết định vạch trần chân tướng.

“Là San San cô nương ở Vạn Hoa lâu.”

Một câu nói làm làm toàn bộ những người có mặt một phen sững sờ.

“Đại ca là bị nàng ta lừa gạt… Chuyện này Dật Hiên cũng có sai lầm. Trước đây, Dật Hiên đã cảm giác San San cô nương kia có điều không ổn, thậm chí hoài nghi nàng cùng địch quốc có liên quan. Nhưng lúc ấy Dật Hiên chưa suy nghĩ cặn kẽ chỉ ép bức nàng ly khai.”

“Là Dật Vân tiết lộ quân tình, Dật Vân đáng tội chết” – Nghe lời Dật Hiên biện giải, Dật Vân càng thêm hổ thẹn.

Chân tướng đã rõ ràng, tất cả mọi người trầm mặc không biết nên xử sự thế nào cho phải.

“Bẩm Tướng quân… có một người tự xưng là Tiêu Dật Hi xông vào quân doanh nói muốn gặp tướng quân.”

“Cho hắn vào” – Một đám càn quấy, muốn làm lão tử tức chết mà.

“Phụ thân…” – Tiêu Hán Thần vốn định răn dạy một phen nhưng gặp phải nét mặt tiều tụy, hai mắt phiếm hồng cảu nhi tử lại ngẩn người. Hắn nhắm chặt mắt thậm chí không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì.

“Phụ thân… Nhị ca sắp không được rồi” – Dật Hi khi nghe Tiết bá bá nói Nhị ca khó qua khỏi bảy ngày liền quất ngựa đuổi đến Lâm Thành. Nó chạy đến đây đã mất hết bốn ngày, Lâm thành bị vây hãm không vào được lại mất thêm một ngày.

“Phụ thân… Nhị ca muốn gặp người… người về gặp huynh ấy lần cuối đi, có được không?”

Tiêu Hán thần ngã ngồi trên ghế, Dật Hiên quỳ trên mặt đất trợn tròn hai mắt.

“Thật hoang đường… Đại quân xuất chính, thân là chủ tướng có lý nào tự tiện rời khỏi quân doanh. Người đâu, Tiêu Dật Vân tiết lộ quân cơ khiến đại quân tổn thất nghiêm trọng, trước giam vào đại lao chờ ngày hồi kinh thỉnh Hoàng thượng xử trí. Về phần Tiêu Dật Hi tự tiện xông vào quân doanh… lập tức đuổi ra ngoài.

Tiêu đại tướng quân thất thần tựa vào ghế không nói thêm lời nào… trông như già đi gần mười tuổi.

“Phụ thân… Nhị ca cố sức giữ chút hơi tàn chỉ để gặp người một lần cuối… phụ thân… phụ thân.”

Đứng ở ngoài trướng bồng, Đông Phương Ninh lẳng lặng nhìn Dật Vân cùng Dật Hi bị binh lính kéo ra ngoài. Đây là nhẫn tâm cùng lựa chọn mà Hiên ca ca đã nói hay sao? Đối với Tiêu Dật Vân hay Tiêu Dật Phong đều quá mức tàn nhẫn đi.

Thời gian có hạn, Dật Hiên dặn dò Thái tử vài câu liền nhanh chóng rời khỏi quân doanh.

Phi ngựa như bay thẳng tiến về Tiêu gia, Dật Hiên hối hận khôn cùng. Chỉ còn có hai ngày, nhất định trong hai ngày này phải kịp trở về nếu không cả đời này, hắn sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình.

Hắn vô cùng hối hận bản thân vì sao lại do dự không quyết. Bạch ngân Tu la vương một đêm diệt sạch Huyết sát môn danh hiệu rất đáng tự hào, trên chiến trường một đường chém giết thoải mái, được tướng sĩ tôn xưng là chiến thần đến vô cùng đắc ý? Chỉ vì thế mà bỏ mặc Nhị ca không màng tới.

Ngươi căn bản không có đem Nhị ca trở thành người nhà. Nếu phương pháp này có thể trị được bệnh của mẫu thân thì mình làm sao cứ phải do dự. Tiêu Dật Hiên… uổn cho ngươi lúc nào cũng tự nhận mình là người của Tiêu gia nhưng lại sinh lòng oán giận không lo. Đến chính ngươi còn không tiếp nhận họ thì có tư cách gì bắt họ phải tiếp nhận ngươi.

Phi chết tuấn mã, Dật Hiên liền thi triển khinh công, tiện đường lại chọn một con tuấn mã khác chạy không ngừng nghỉ, rốt cuộc đến chạng vạng sáng ngày cuối cùng đã về đến Tiêu gia.

Muốn nhảy xuống ngựa nhưng đôi chân chết lặng khiến Dật Hiên ngã thẳng xuống đất. Vết thương phía sau bị tra tấn suốt hai ngày đau thấu tâm can, Dật Hiên hét thảm. Tiếng hét kinh động người trong phủ chạy ra, chính là Dư bá.

“Dư bá, Nhị ca thế nào rồi?” – Dật Hiên sốt ruột hỏi.

“Nhị thiếu gia hắn….” – Dư bá nói không nên lời.

“Nói… Mau nói cho ta biết Nhị ca rốt cuộc thế nào rồi?” – Thái độ của Dư bá càng khiến Dật Hiên thêm lo lắng.

“Nhị thiếu gia chỉ còn một hơi tàn, vừa rồi là hồi quang phản chiếu, muốn gặp Tướng quân cùng Đại thiếu gia… hiện giờ… sợ là đợi không được nữa.”

Nghe xong lời Dư bá nói, Dật Hiên lảo đảo chạy đến phòng Nhị ca. Còn một hơi… còn có một hơi là tốt rồi, chỉ mong còn kịp.”

“Tiết bá bá ở lại hỗ trợ, những người khác đều ra ngoài đi. Dật Hồng đến phòng ta lấy trong tủ áo một bộ ngân châm mang đến đây, mau lên.” – Vào phòng, Dật Hiên chạy nhanh đến bên giường bắt mạch cho Nhị ca, thở nhẹ một hơi phân phó.

Đang đau lòng thương khóc, Dật Hồng nghe lệnh liền chạy thẳng ra ngoài, khi đến trước cửa phòng Dật Hiên mới dần khôi phục ý thức nghĩ ngợi

Người kia sao lại xuất hiện ở đây, còn ngang nhiên sai bảo mình? Khó hiểu nhưng nó vẫn vào phòng tìm kiếm, nó bỗng có một loại niềm tin mãnh liệt người này trở về sẽ cứu sống Nhị ca.

“Tiết bá bá, bệnh của Nhị ca cứ giao cho ta, từ thời khắc này mong ngài dốc toàn lực giúp cho ta luôn tỉnh táo.”

“Được…” – Đau lòng, bất lực… Tiết Toản kinh ngạc nhìn cái người cả thân đầy máu đột nhiên xuất hiện, còn sai Dật Hồng lấy ngân châm, không lẽ hắn có cách cứu Dật Phong? Chính mình đã không có biện pháp liền giao cho thiếu niên này vậy.

Tận mắt nhìn hắn chữa trị cho Dật Phong, Tiết Toản hoàn toàn chấn kinh. Không bởi vì hắn đang sử dụng ngân châm độ mạch thuật đã sớm thất truyền, không bởi vì người này còn trẻ tuổi mà có thủ pháp dùng châm điêu luyện, điều tiết nội lực hoàn hảo mà hắn bị ngân châm độ mạch thuật dọa sợ. Ngân châm độ mạch thuật không phải là phương pháp châm cứu thông thường mà cần có thủ pháp châm cứu điêu luyện phối hợp với nội lực thâm hậu giúp khơi thông kinh mạch. Y sư trong khắp thiên hạ do dự sử dụng, chính bởi vì khi sử dụng, nội lực sẽ một đi không về. Sử dụng phương pháp này cứu người đồng nghĩa với việc buông bỏ đi nội lực nhiều năm vất vả tu luyện của chính mình, huống hồ nội lực cần để thi châm không phải ai cũng có thể đáp ứng được. Người đủ nội lực khơi thông một cái kinh mạch sẽ vang danh khắp giang hồ. Còn người đủ nội lực đủ khơi thông cả mười kinh mạch thì đúng là đệ nhất võ lâm vô địch thủ.

Chữa trị cho Dật Phong nhiều năm, Tiết Toản hiểu rõ nó cần khơi thông tất cả mười bảy kinh mạch, thiếu niên kia nội lực thâm hậu đến thế sao? Nếu hắn quyết tâm dùng nó để cứu người chắc chắn hiểu rõ đối với Dật Phong bỏ xót một kinh mạch không được khơi thông cũng đồng nghĩa với thất bại hoàn toàn.

Thiếu niên kia đột nhiên té ngã xuống đất bất tỉnh, Tiết Toản vội đến đỡ lấy, nhíu mài… bất quá chỉ mới có ba châm.

“Đa tạ Tiết bá bá” – Thiếu niên trong lòng hồi tỉnh lại tiếp tục cầm lên ngân châm, Tiết Toản thấy thế vội vàng ngăn cản.

“Nội lực không đủ thêm một châm hay ít một châm đều không khác biệt.”

“Tiết bá bá cũng biết phương pháp này? Ngài không cần lo lắng, thi châm rất háo tinh lực, vừa rồi là Hiên nhi mệt mỏi quá độ không liên quan nội lực. Với nội lực hiện tại, Hiên nhi có lòng tin hoàn thành đủ mười bảy châm.”

Chấn động trước lời nói kia, Tiết Toản lần nữa ngăn cản nói.

“Vết thương phía sau của ngươi còn đang chảy máu, xử lí nó đi đã hay ít nhất cũng giảm đau.” – Bàn tay thiếu niên lạnh lẽo, khí sắc nhợt nhạt, Tiết Toản chợt thấy đau lòng.

“Không cần… Hiên nhi sợ Nhị ca đợi không kịp. Là tại Hiên nhi do dự không quyết mới dẫn đến tình cảnh nước sôi lửa bỏng ngày hôm nay, có đau chết đều đáng tội.”

Nguyên lai lúc nghe Dật Hiên nhờ mình ở lại bảo đảm hắn có thể hoàn toàn thanh tỉnh, Tiết Toản còn tưởng rằng hắn một là ngượng ngùng đem mình đuổi đi, hai là lưu lại mình có thể làm cho mọi người có phần yên tâm hơn nhưng thật chất chưa cần tới mình phải nhúng tay, chỉ là lí do suông.

Đến hiện tại ôm Dật Hiên đi ra cửa, Tiết Toản mới hiểu được đứa nhỏ này thật sự cần hắn chiếu cố.

Đứa nhỏ thành công châm đủ mười bảy châm nhưng cũng ngất đi hết tám lần. Mỗi lần như vậy Tiết Toản đều không đành lòng cứu tỉnh nó, hắn cảm thấy bản thân quá tàn nhẫn, cả một cơ hội nghỉ ngơi cũng không cho nó.

Chính là lời đứa nhỏ này nói đều đúng… Tiết Toản cũng sợ, sợ Dật Phong đợi không kịp, sợ công sức cố gắng của đứa nhỏ này tan thành mây khói.

“Dật Phong… không còn nguy hiểm nữa.” – Hé cửa, đối diện với những ánh mắt đầy mong chờ, Tiết Toản nói ra thành quả mà đứa nhỏ này khổ công đánh đổi.
Bình Luận (0)
Comment