Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 55

“Nhị ca”

Dật Hồng vô sự, Dật Hi bị mẫu thân thúc giục trở về phòng thoa thuốc, tình cờ đụng phải Nhị ca đang đi tới.

“Ưm, Dật Hồng như thế nào?” – Từ phòng Dật Túc đi ra, Dật Phong vội vàng chạy đi xem Dật Hồng. Tuy Dật Hồng còn có một muội muội song sinh là Dật Tuyết nhưng Dật Tuyết thường xuyên ở nhà ngoại công, vài tháng mới về Tiêu phủ một lần. Vì vậy Dật Hồng trở thành đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, luôn được tất cả mọi người thương yêu cưng chiều. Lần này bị thương ở mắt nghiêm trọng như vậy sao Dật Phong có thể không lo lắng.

“Tứ ca nói không đáng ngại, đã thoa thuốc, dưỡng vài ngày sẽ tốt. Nhị ca đi xem đệ ấy đi.” – Nghe vậy, Dật Phong tâm tư thả lỏng xuống.

Nhất thời Dật Phong lại nghĩ đến, từ ngày có Tứ đệ đi vào Tiêu gia, tựa hồ mọi chuyện không cần quá mức lo lắng, rồi cũng sẽ được hắn giải quyết ổn thoả.

“Hi nhi, Tam đệ đang ở trong phòng, ta đã giúp hắn thoa thuốc. Trong nhà này đệ với hắn là quan hệ tốt nhất, đệ đến chiếu cố, khuyên nhủ hắn đi.” – Dật Phong chợt nhớ đến, ngăn lại Dật Hi.

Nghe Nhị ca nói, Dật Hi sớm quên vết thương trên người, hỏi thăm Nhị ca đầu đuôi mọi chuyện rồi chạy đến phòng của Tam ca.

“Tam ca, huynh làm cái gì vậy?” – Dật Hi đẩy nhẹ cửa phòng lại phát hiện Tam ca không nằm ở trên giường dưỡng thương, mà quần áo chỉnh tề, đang sắp xếp đầy thuốc trị thương vào hành trang.

“Dật Hi? Sao đệ lại tới đây?” –  Đắm chìm trong thế giới của mình, Dật Túc bị Dật Hi làm giật mình, bối rối cầm lấy hành trang đứng dậy muốn đi.

“Tam ca, huynh không nằm trên giường dưỡng thương mà làm cái gì vậy?” – Dật Hi nắm lấy cánh tay Tam ca ngăn lại.

“Dật Hi, đừng ngăn cản ta. Đây là lựa chọn của ta, ta sẽ không hối hận.” – Giãy giụa không có kết quả, Dật Túc ngẩng đầu nhìn thẳng Dật Hi cầu xin.

“Tam ca, huynh quyết tâm phải đi?”

“Tam ca, huynh nói trong nhà không có quan tâm huynh, mọi người đều coi thường, bỏ mặc huynh… vậy còn đệ thì sao?”

“Hi nhi, thật xin lỗi. Ta biết trong nhà này người duy nhất quan tâm ta, coi ta là huynh đệ chính là đệ. Nhưng đệ còn có rất nhiều huynh đệ, thiếu vắng ta cũng không sao, còn Nhụy nhi…” – Nghe Dật Hi hỏi, ký ức vui vẻ cùng Hi nhi khi xưa lần lượt hiện lên trong mắt.

“Huynh nói bậy. Cái gì duy nhất có một mình đệ? Hồng nhi đâu? Còn có Nhị ca, vừa mới Nhị ca ngay cả Hồng nhi bị thương đều bất chấp, đến nhìn huynh, huynh như thế nào đều làm như không thấy?” – Dật Hi hai mắt phiếm hồng, kích động cãi lại.

“Hồng nhi cùng Đại ca luôn tuân theo phụ thân, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Về phần Nhị ca… hôm nay ta thật vui vẻ…” – Một giọt nước mắt chảy dài.

“Ta rốt cục có thể hướng Nhị ca giải thích. Nhị ca tuy chưa nói tha thứ cho ta, nhưng huynh ấy nói sau này sẽ luôn ghi nhớ ta là đệ đệ của hắn, sẽ không lãng quên ta nữa.”

Tam ca như thế khóc nức nở, nói năng lộn xộn làm lòng Dật Hi nhói đau.

“Tam ca, nếu đã vậy sao huynh còn muốn đi?”

“Hi nhi, đệ không thể hiểu. Nhụy nhi cần ta, nàng đã mất tất cả, nàng chỉ có mình ta. Nàng đã từng cho ta một cái gia đình, bây giờ đến lượt ta bù đắp cho nàng. Huống chi, ta đi rồi, đối với tất cả mọi người đều rất tốt. Cái nhà này thiếu ta thì có sao? Phụ thân cũng không thiếu một cái nhi tử.” – Dật Túc giãy giũa kiên quyết bước ra khỏi cửa.

“Tam ca!”

Dật Hi cuống quít quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Dật Túc.

“Ai nói chúng ta không thiếu? Huynh là Tam ca của Hi nhi, là Tam lang của phụ thân, không ai có thể thay thế.”

Phảng phất nghĩ tới một điều, Dật Hi vội vàng nói.

“Tam ca, huynh có từng nghĩ tới vì sao mỗi lần huynh từ Quốc Tử Giám trở về, Hi nhi đều rãnh rỗi không cần tiến cung bồi Thái Tử đọc sách? Huynh  có nghĩ tới vì sao Hi nhi có thể thoải mái tiêu xài những lúc cùng huynh ra phố dạo chơi? Vì sao Hi nhi lúc nào cũng có rất nhiều sách quý, nghiêng mực tặng cho Tam ca.”

“Ta biết, đệ đều vì ta. Đệ cùng Thái Tử từ nhỏ giao hảo, làm thư đồng cho Thái tử tự nhiên sẽ có không ít kẻ nịnh bợ, tặng lễ vật này nọ. Hi nhi, đa tạ đệ mấy năm qua luôn nghĩ đến ta, nếu không có đệ giúp đỡ, ta ở Quốc Tử giám cũng không sống tốt như vậy.” – Dật Túc cúi người nâng Dật Hi đứng dậy.

“Không phải, không phải mà. Lúc còn nhỏ phụ thân hay gọi Hi nhi đến nói: “Tam ca của ngươi tính tình lãnh đạm, thường ở Quốc Tử Giám, rất lâu mới về nhà, Hi nhi hãy cùng Tam ca ngoạn. Mỗi lần Tam ca về nhà, phụ thân đều tìm cớ thưởng cho Hi nhi rất nhiều lễ vật. Tiền thì không nói nhưng Hi nhi từ nhỏ yêu thích luyện võ, phụ thân tặng ta rất nhiều sách, nghiêng mực này nọ thì có tác dụng gì? Mà tất cả những thứ đó đều là trân phẩm.”

“Đệ là thư đồng của Thái tử thì cần gì cần mời phu tử về giảng dạy nữa? Phụ thân vì sao mỗi lần huynh về nhà, đều mời phu tử, đều bắt đệ làm bài thi, gọi đệ đến thư phòng kiểm tra, thật ra là hỏi ta suốt những ngày qua đã cùng huynh làm những gì?”

“Không, không có khả năng, đệ đang gạt ta đúng không?” – Gắt gao nắm chặt tay Dật Hi, Dật Túc ngồi xổm xuống đất, không ngừng run rẩy.

“Nhất định là đệ muốn giữ ta lại, mới cố ý nói những lời này để gạt ta. Đệ nói đi, nói cho ta biết, những thứ đó đều không phải do phụ thân chuẩn bị. Đệ nói cho ta biết, những gì ta làm bao năm qua phụ thân đều không hề biết. Hi nhi, đệ đừng gạt ta, đệ hãy nói tất cả những thứ đó đều là chính đệ làm vì ta.”

“Tam ca! Trước đó là đệ luôn gạt huynh, nhưng những gì đệ nói bây giờ đều là sự thật. Phụ thân rất để ý huynh, rất quan tâm huynh, chỉ là người không thể tự nhiên nói ra được.” – Dật Hi nhìn thẳng vào mắt Tam ca.

“Không! Ta không tin.”

Dật Túc ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa.

“Đệ gạt ta, sẽ không có ai để ý đến ta, không ai cả. Nhị ca không có đến giúp ta thoa thuốc, phụ thân cũng không có quan tâm ta… không có… tất cả đều là giả dối. Ta chỉ có Nhụy nhi, Nhụy nhi cũng chỉ có ta. Ta không thể ruồng bỏ nàng, ta lựa chọn ở bên nàng.”

“Tam ca, huynh tỉnh lại đi Tam ca!” – Dật Hi gọi lớn như muốn đánh thức Tam ca gần như mất hồn.

“Vì cái gì bây giờ ngươi lại nói cho ta biết?” – Dật Túc chợt bừng tỉnh, vung tay cho Dật Hi một cái tát.

“Ngươi đã gạt ta nhiều năm như vậy tốt lắm mà, vì sao bây giờ lại nói? Vì sao bắt ta lựa chọn. Nhụy nhi, ta không có nhà, không có, ngươi nghe hiểu không? Tiêu gia không phải là nhà của ta.”

“Tam ca!” – Bất ngờ bị một cái tát, Dật Hi ngỡ ngàng, một lúc sau tỉnh táo lại, liền mắm lấy tay Dật Túc kéo trở về.

“Tam ca, huynh đừng tự lừa gạt mình nữa. Huynh phải tin phụ thân quan tâm huynh, huynh là người của Tiêu gia, dù bây giờ hay sau này đều không thể nào thay đổi được. Tam ca, đây là nhà của huynh, cầu xin huynh đừng đi.”

“Dật Hi!”

Rơi vào một khoảng lặng, Dật Túc như đã suy nghĩ rõ ràng, nhìn Dật Hi bình thản nói.

“Tam ca đã có lựa chọn của mình, sẽ không hối hận. Hi nhi, Nhụy nhi, nàng cần ta.”

“Đệ giúp ta nói với phụ thân một câu: “Dật Túc đối với Tiêu gia hổ thẹn. Phụ thân có trục xuất ta khỏi Tiêu gia, ta cũng không oán không hận. Kiếp này ta nợ Tiêu gia, hẹn kiếp sau sẽ đền đáp.”

Dật Hi còn đang bối rối chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu lên đã phát hiện Tứ ca hai tay chắn ngang cửa ngăn lại Tam ca.

“Ngươi…”

“Ngươi, ngươi cái gì? Một việc lớn như vậy, có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn. Cái gì gọi là phụ tử huynh đệ? Một mình ngươi không thể giải quyết thì hợp sức của tất cả mọi người cùng giải quyết không được sao? Làm con cháu Tiêu gia, ngươi cũng quá coi khinh sức mạnh của Tiêu gia đi.” – Đưa tay khoanh trước ngực, Dật Hiên cười cắt ngang Dật Túc.

“Ta…” – Đột nhiên thế cục biến hoá, nụ cười kia khiến cho Dật Túc không thể nói thành lời.

“Phụ thân đã cầm miễn tử kim bài Hoàng Thượng ban cho đi vào cung, ta cũng sẽ lập tức tiến cung.” – Giơ trong tay thượng phương bảo kiếm, Dật Hiên đánh ánh mắt vào trong phòng.

“Tam ca bây giờ muốn tự mình bước vào phòng nằm xuống giường hay muốn Hiên nhi trói huynh ném thẳng lên giường?”

“Tứ ca, đệ cũng phải đi.” – Nghe Tứ ca nói, Dật Hi cũng nhào tới.

“Đệ không cần đi, ở chỗ này giữ chặt cánh cửa cho ta.”

Thâm ý nhìn Dật Túc, Dật Hiên lui từng bước, đem cửa phòng đóng chặt lại, xoay người hướng về cổng lớn.
Bình Luận (0)
Comment