“Phụ thân, không cần như vậy, người thật sự còn muốn đánh.”
Lùi vài bước trong thư phòng, Dật Hiên lòng hối hận không thôi. Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy tâm tình phụ thân rất là tốt, hắn còn tưởng chuyện hôm qua xem như đã xoá bỏ. Ai ngờ lại bị phụ thân “lừa” tới thư phòng cầm roi “phụng chỉ dạy con”.
“Vi phụ cũng vô pháp, thánh mệnh khó tránh, bất quá…”
Tiêu Hán Thần nhìn nhi tử bộ dáng muốn chạy trốn rất thú vị mà cười nói: “Võ công của Hiên nhi thật cao cường a, một năm trước vừa mất hết nội lực mà nay nội lực còn thâm hậu hơn xưa rất nhiều, tu luyện nhanh như vậy, khó trách không hề sợ quốc pháp gia quy.” – Tiêu Hán Thần chỉ muốn trêu đùa nhi tử lại không ngờ đến câu nói kia lại nói trúng tử huyệt của Dật Hiên.
Sắc mặt Dật Hiên chuyển sang trắng bệch, ngây ngốc bất động. Trong đầu hiện về một đoạn thời gian hạnh phúc từ lúc trở về nơi gọi là nhà này. Dật Hiên hít sâu một hơi chậm rãi quỳ xuống. Tiêu Hán Thần khó hiểu với biểu hiện bất thường của nhi tử, nhìn rồi lại nhìn, vẫn không hiểu là chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng là Dật Hiên chịu không nổi run rẩy mở miệng nói.
“Nội lực hiện tại của Hiên nhi là do hút nội lực của kẻ khác mà có.” – Dật Hiên im lặng, chờ đợi phản ứng của phụ thân.
Trong gang tất, hơi thở phụ thân dồn dập, Dật Hiên khẩn trương chờ một trận gào thét ai ngờ là má phải đau đớn, chưa kịp ngẩng đầu, cả người đã bị một cước đá văng ra xa.
Cơn thịnh nộ của phụ thân nằm trong dự liệu nhưng chấp nhận được nó lại là một chuyện khác. Tu luyện loại ma công này, tất sẽ bị người trong thiên hạ nhất mực khinh thường. Không bỏ công sức, lấy của kẻ khác làm thứ của mình là điều mà phụ thân vô cùng căm ghét. Dật Hiên từng nghĩ đến che giấu tất cả nhưng hắn không muốn lừa gạt phụ thân. Dật Hiên yên lặng quỳ thẳng, chờ đợi phụ thân phán xét. Kết quả xấu nhất chính là lại trở về thời điểm của một năm trước mà thôi.
“Có hay không nội thương?”- Một câu nói ra, Dật Hiên ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hướng phụ thân thốt lên: “Cái gì?”
Tiêu Hán Thần hung hăng đá Dật Hiên một cái, hét lớn.
“Ta nói ngươi nghe không hiểu? Dung hoà nội lực của kẻ khác đâu phải đơn giản, có hay không sẽ tạo nội thương, tẩu hoả nhập ma.”
“Không… không có!” – Hiểu được ý tứ quan tâm của phụ thân, Dật Hiên vui vẻ cười, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cũng một câu vừa nói xong, lòng ngực Dật Hiên đau nhói, cả người bay lên văng vào góc tường té xuống, ấm trà rơi xuống vỡ nát, bên tai văng vẳng tiếng rống đầy tức giận.
“Không có! Không có nên ngươi nghĩ muốn làm gì thì làm. Nội lực kẻ khác khổ cực tu luyện mà ngươi trong phút chốc lấy thành của mình, quả thật nhàn hạ.”
Tiêu Hán Thần bước đến ngồi xổm trước mặt Dật Hiên, nắm chặt lấy cằm hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hài tử: “Vi phụ bất tài, tu tập vài chục năm cũng được vài phần công lực, Hiên nhi muốn hay không cũng muốn hút lấy đi.”
“Phụ thân, Hiên nhi, Hiên nhi không dám!”
“Không dám? Ngươi có gì mà không dám làm? Tiêu Dật Hiên, Tiêu gia ta miếu nhỏ không chứa nổi đại phật như ngươi. À… mà không đúng, phải gọi là đại ma vương… Vạn nhất một ngày nào đó tâm tình của ngươi không tốt, Tiêu gia ta xem như diệt vong.” – Tiêu Hán Thần nói xong liền mạnh bạo lôi kéo Dật Hiên kéo ra ngoài. Lúc Dật Hiên ý thức được thì hắn đã cách cổng lớn không tới mười bước chân. Dật Hiên không nghĩ được gì nữa liều mạng quỳ xuống đất. Tiêu Hán Thần cảm giác lực kéo như bị kiềm hãm, hắn híp mắt nhìn nhi tử bộ dáng ngây dại, vận nội lực kéo nó lôi đi. Còn Dật Hiên vì vận nội lực chống đỡ, đầu gối mạnh mẽ chà sát dưới đất tạo thành những vệt máu dài đến tận cổng lớn Tiêu gia. Dật Hiên cố gắng chế trụ đầu gối dưới bậc thềm, tay bị phụ thân nắm lấy càng bấu chặt, đau đớn khẩn cầu.
“Phụ thân, Hiên nhi biết sai rồi. Hiên nhi biết ma công đó không thể tu luyện nhưng vì cứu người, Hiên nhi thật sự bất đắc dĩ. Mặc dù hai tháng sau đó Hiên nhi có lúc bị nó hấp dẫn, không khống chế mình, rơi vào trầm mê nhưng hiện tại Hiên nhi đã thức tỉnh. Ở trong Tuyệt Tình cung mặc cho kẻ khác vũ nhục, Hiên nhi cũng chưa từng sử dụng đến nó. Phụ thân, Hiên nhi thật sự biết sai rồi, Hiên nhi cam nguyện vì những chuyện mình đã từng làm trả giá, chỉ cầu phụ thân có thể cho Hiên nhi một cơ hội sửa đổi.”
Động tác của Tiêu Hán Thần dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử. Dật Hiên đang rối rắm khẩn cầu nào biết được rằng suy nghĩ trong lòng phụ thân hắn hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh trước mắt.
“
Bọn xú tiểu tử này, sáng sớm đều chạy đi đâu mất, một quãng đường dài náo động như vậy cũng không thấy một bóng người xuất hiện ngăn cản, tức chết lão tử mà. Các ngươi chờ đó, để lão tử biết các ngươi không làm chuyện gì chính đáng, lão tử lột da hết các ngươi.”
Do dự một lúc lâu, Tiêu Hán Thần cắn răng, như trước dùng lực kéo Dật Hiên ra khỏi cánh cửa Tiêu gia. Dật Hiên hoảng hốt một tay bấu chặt lấy bậc thang phía dưới.
“Phụ thân, Hiên nhi không đi. Hôm nay nếu phụ thân muốn đuổi Hiên nhi ra khỏi phủ, Hiên nhi thà rằng tự sát ngay tại đây để tạ tội.”
Cảm giác được lực đạo của phụ thân giảm xuống, Dật Hiên vội vàng nói: “Phụ thân nếu cảm thấy Hiên nhi tội ác tày trời không thể dung tha, cho rằng Hiên nhi ngày sau sẽ uy hiếp đến Tiêu gia thì Hiên nhi sẽ ngay lập tức tụ sát để tạ tội. Hiên nhi chỉ cầu phụ thân đừng ném thi thể của Hiên nhi ra khỏi Tiêu gia.” – Tiêu Hán Thần nghe nhi tử nói lại càng thêm phần tức giận.
Muốn chết, ngươi nghĩ chết có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Ngươi tu luyện ma công, nếu để cho người trong thiên hạ biết, cho dù ngươi có chết, bọn họ cũng sẽ buông tha thi thể của ngươi sao? Con người ai mà không có lòng tham, bọn họ sẽnhắm mắt làm ngơ, đến chính ngươi cũng bị sức hấp dẫncủa ma công làm cho rối loạn.“Dù ngươi có chết cũng không thể an bình, cũng sẽ là căn nguyên đại họa choTiêu gia.”
Đúng vậy, lòng tham con người… đó là thứ mà Dật Hiên chưa từng nghĩ tới. Ma công lợi hại như vậy khó tránh người trong thiên hạ mưu cầu, nhân sĩ giang hồ thì sao, một khi dục vọng nổi lên, một bước sa chân sẽ khó lòng quay đầu. Không phải bất cứ một sai lầm nào cũng có thể dùng một chút trách phạt là có thể giải quyết.
Ảm đạm cười, Dật Hiên chậm rãi đứng lên: “Hiên nhi hiểu được, Hiên nhi còn tồn tại sớm muộn cũng sẽ thành tai họa. Phụ thân yên tâm, Hiên nhi sẽ rời đi, tuyệt không để liên lụy Tiêu gia.”
Dật Hiên tuyệt vọng xoay người, hắn vốn tưởng rằng từ nay về sau mình đã có một nơi gọi là nhà, có được hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Tỉnh mộng rồi, tất cả đều thành hư vô.
Tiêu Hán Thần thật sắp tức chết.
Hắn bất quá nghĩ muốn dọa nhi tử một chút, lúc biết được tu luyện ma công không gây tổn thương gì cho nhi tử, hắn thoáng nhẹ lòng nhưng cũng rất là giận muốn giáo huấn một phen. Nhi tử này của hắn cường thế đến như vậy, gia pháp quy củ có nghiêm khắc hay lao ngục hình thất tàn nhẫn đến thế nào cũng không thể làm khó được nó. Thứ duy nhất khiến nó sợ hãi chỉ có thể là thứ nó bất chấp tất cả khẩn cầu. Nhưng tình thế sao lại phát triển đến thế này, hắn một lần nữa bức nhi tử này rời đi?Không thể, muốn doạ cũng nên là kéo nó đến Từ đường mới phải.Dật Hiên tuyệt vọng bước đi nhưng vừa đến bước thứ hai cổ tay đã bị một lực rất mạnh như muốn bóp nát kéo ngược lại. Tầm mắt chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay ngẩng đầu, cho đến khi bốn mắt trợn tròn nhìn nhau bất động.
Những kẻ nãy giờ không biết trốn đi đâu, đã xuất hiện. Dật Hồng từ trong phủ nhìn hai thân hình bất động nghi hoặc hỏi: “Phụ thân, Tứ ca, hai người ở đây làm cái gì vậy?”
Trong nháy mắt hai người như bừng tỉnh. Dật Hiên cố sức lắc lắc cổ tay nhưng không thể nào thoát được trói buộc.
“Tiêu gia quân vì ngươi xuất động toàn quân, một khi giang hồ dậy sóng, hắc bạch hai bên muốn truy cứu chuyện cũ với ngươi và Thiên Tàn giáo, ngươi nghĩ Tiêu gia ta có hay không cũng bị liên lụy?” – Còn chưa nói xong, Tiêu Hán Thần kéo nhi tử hướng Từ Đường mà đi. Cảm giác nhi tử theo sau cước bộ lảo đảo vô hồn, Tiêu Hán Thần buông lỏng tâm tình, âm thầm cảm thán kế hoạch dẫn đại quân cứu nhi tử trước kia, lại vô tình giúp hắn hóa giải vấn đề nan giải hôm nay.
Bị phụ thân túm tay kéo đi, Dật Hiên dần khôi phục tinh thần, vừa khóc lại vừa cười. Tới Từ Đường cửa, Tiêu Hán Thần xoay người căm tức: “Ngươi cười cái gì?”
Thu lại ý cười, Dật Hiên chậm rãi nói: “Hiên nhi cười chính mình vừa rồi nhất thời hồ đồ, Hiên nhi bất quá chỉ mới giết người của Thiên Tàn giáo, làm sao lại dẫn đến thiên hạ phân tranh rồi.”
Tầm mắt hướng đến Từ Đường ở phía sau phụ thân, Dật Hiên nhận ra ác mộng kia đã tan biến, chỉ có hắn ở hiện tại là chân thật nhất. Tiêu Dật Hiên hắn không hề đơn bạc. Hắn từ đầu đến cuối đều có phụ thân bên cạnh, nắm chặt hắn không buông tay… Tuy rằng cổ tay này có lẽ sắp bị bóp nát thật rồi.