Suối nước nóng sâu trong hang động quả thực là con suối chưa bị người phát hiện, tuy nhiên nó chẳng nói lên không có loài động vật nào không biết cả.
Vài đám lông động vật nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lúc Tần Phi Tương ôm Chung Viễn Thanh xuống suối, y thậm chí đã thấy một con hồ ly lông trắng chui ra từ trong suối, nó liếc nhìn hai người, sau đó rũ lông, oạch một tiếng bỏ chạy mất.
Nếu là lúc thường, người yêu sạch sẽ như Chung Viễn Thanh chắc sẽ không muốn nhìn, nhưng hiện tại, hắn đang mơ hồ, cả người mênh mang, để mặc Tần Phi Tương ôm vào trong suối.
Nước là một trong những nguyên tố vật chất cấu thành cơ bản nhất, với sự sinh tồn của nhân loại mà nói, nước chiếm một vị thế cực kì quan trọng.
Bấy giờ, Chung Viễn Thanh đang lười biếng dựa vào Tần Phi Tương, còn y thì ôm chặt hắn tựa vào bên hồ, hơn nửa người ngâm xuống nước. Dưới sức nổi của nước, Chung Viễn Thanh chỉ cảm thấy rất thoải mái, hắn mặc cho dòng nước ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình, phảng phất như sinh mệnh đã bắt đầu trở lại.
Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp bị cắt đứt, Chung Viễn Thanh bị một trận ầm ĩ bừng tỉnh, không khỏi nhíu mày.
Nhận ra động tác của hắn, Tần Phi Tương vỗ nhẹ vai Chung Viễn Thanh : “Tôi đi ra xem, em cứ nghỉ đi. ”
Nói xong, Tần Phi Tương liền rời khỏi.
Khó khăn lắm Chung Viễn Thanh mới thoát khỏi thời kì gian nan nhất, hắn thực sự rất mệt, cộng thêm suối nước nóng khiến cơ thể hắn thoải mái, cho nên chỉ lát sau, Chung Viễn Thanh liền chìm vào giấc ngủ.
Hắn không biết là, ngoài hang động lúc này, có hai nam nhân đang vì hắn mà chuẩn bị đánh nhau.
Ngoài hang, Thanh Mộc chắp tay sau lưng, Thanh Long chuẩn bị chiến đấu đứng sau y, nghiêm chỉnh, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Hổ đứng chắn ngoài cửa động: “Mi chỉ là một cơ giáp cao cấp bình thường thôi, mi không đấu nổi với Thanh Long đâu! Cút ngay!”
Bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong nội tâm Thanh Mộc sớm đã lâm cảnh vào nước sôi lửa bỏng, sắp bủng nổ tới nơi rồi.
Chỉ tiếc, Bạch Hổ căn bản không biết người nam nhân này sắp phát nổ, nó cực kì cứng đầu nắm vuốt: “ Đây là chuyện liên quan đến chung thân đại sự của chủ nhân tôi, dù tôi có bình thường thì cũng là hàng cao cấp nhé. Vì hạnh phúc của chủ nhân tôi, tôi liều mạng đó.”
“Thanh Long, thời gian mười giây.” Thanh Mộc lạnh lùng ra lệnh, đối với cơ giáp trí năng không có chủ nhân, nó cũng không hứng thú đi bắt nạt anh bạn nhỏ này.
“Vâng.” Thanh Long lên tiếng.
“Đợi đã.” Đúng lúc này, giọng của Tần Phi Tương đột nhiên vang lên, y vỗ vỗ Bạch Hổ: “Tránh ra đi, để ta.”
Tiểu Bạch ngoan ngoãn xê dịch thân mình, cơ giáp màu trắng vừa rời khỏi, mùi chất dẫn dụ nồng đậm lập tức ùn ùn bay ra, hơn nữa, hơi lưu tâm sẽ nhận ra, mùi dẫn dụ không chỉ riêng của một người, mà là hỗn hợp của hai người trộn lại.
Thanh Mộc ngửi ngửi mùi dẫn dụ, sắc mặt lập tức tái lại, ánh mắt nhìn Tần Phi Tương cũng âm trầm vài phần.
“Mi đã làm gì Chung Viễn Thanh?” Giọng Thanh Mộc đã lạnh dưới 0 độ C.
“Làm gì?” Tần Phi Tương không ngờ vị huấn luyện viên dã ngoại sinh tồn, vị chủ nhân của Thanh Long vẫn hay dạy bọn họ thông qua Skynet này, nổi giận đùng đùng, chạy đến đây chỉ vì câu hỏi này.
Tần Phi Tương vốn dĩ đã có ấn tượng xấu với Thanh Mộc bụng dạ khó lường, suốt ngày khuyên bảo Chung Viễn Thanh chia tay với mình. Nay y lại bị chất vấn, cộng thêm dục vọng mãnh liệt với người của mình, và ý thức bảo vệ riêng tư, Tần Phi Tương không hề thích chia sẻ những chuyện đã phát sinh giữa hai người cho người này nghe.
Tần Phi Tương ngẩng đầu, chọi mắt với Thanh Mộc một lát, y dùng giọng lạnh lùng nói: “Huấn luyện viên Ares cũng quan tâm đến chuyện cá nhân của học viên ư?”
Chuyện cá nhân?
Thanh Mộc ngây ra, một lát sau bèn xù lông, hiện tại y hoàn toàn mất vẻ bình tĩnh trầm ổn trong dĩ vãng, ba bước nhảy thành hai, vọt tới trước mặt Tần Phi Tương, túm áo y, nói hung tợn: “Thằng oắt, ta đã cảnh cáo mi phải cách xa Chung Viễn Thanh một chút cơ mà! Xem ra mi không nghe phải không? Ta mặc kệ hai đứa đã có chuyện gì! Từ nay về sau, mi cách xa nó ra!”
Tốc độ của Thanh Mộc quá nhanh, nhanh đến nỗi làm Tần Phi Tương không kịp phản ứng, hơn nữa theo cùng Thanh Mộc, Tần Phi Tương cảm nhận được lực áp bách như núi đang đè nặng trên người mình.
Trong phái thể thuật, chỉ những người đạt tới cảnh giới cao thủ mới có thể bộc phát lực áp bức khiến người khác sợ hãi như vậy, cho nên rơi vào một cuộc thi thông thường, lực áp bức có thể khiến đối thủ sợ sệt là chứng minh thực lực sâu cạn của mình.
Tuy nhiên phải đối mặt với uy hiếp bất ngờ của Thanh Mộc thì một Tần Phi Tương vất vả lắm mới được ở bên Chung Viễn Thanh, chắc chắn sẽ không thỏa hiệp. Y kiên cường giữ vững, đồng thời không hề khách khí, giơ tay nắm chặt cổ tay Thanh Mộc, nói khinh thường: “Ngài chỉ là một vị huấn luyện viên, ngài lấy tư cách gì để cảnh cáo tôi?”
Nói xong, Tần Phi Tương hung hăng đánh Thanh Mộc. Thanh Mộc chắc chắn không để Tần Phi Tương có cơ hội công kích dễ dàng, y lập tức phản xạ có điều kiện lùi lại, mà Tần Phi Tương làm vậy là để bẫy Thanh Mộc lui về sau, y giơ tay dùng sức thoát khỏi trói buộc của Thanh Mộc, đồng thời cũng nhanh chóng nhảy ra sau một bước, lui ra khỏi phạm vi công kích.
Nhận ra Tần Phi Tương cố ý làm vậy vì để giãy khỏi gông cùm của mình, Thanh Mộc bắt đầu có nhận thức mới về tên oắt này.
Hành động lưu loát, động tác có độ chính xác đến từng li từng tí, Thanh Mộc không khỏi thừa nhận, phần đông những người y từng tiếp xúc trong phái thể thuật, tuổi trẻ mà có tu vi thế này quả thực là dạng rất có thiên phú.
Nhưng mà, có thiên phú thì sao?
Hừ! Đụng tới Chung Viễn Thanh nhà ta thì ăn bã đi con!
Nghĩ như vậy, ánh mắt Thanh Mộc lại lạnh thêm.
Giờ phút này,Thanh Mộc cũng mới bắt đầu tỉnh táo dần trong cơn cuồng nộ, cho dù thằng oắt này có làm gì với Chung Viễn Thanh đi chăng nữa thì đều đã thành thật mất rồi, muốn thay đổi cũng vô dụng. Chuyện Thanh Mộc phải làm hiện giờ là phải giấu kín chuyện này cho tốt mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Thanh Mộc hừ lạnh một tiếng: “Xem ra mi còn có ít bản lĩnh. Oắt con, mi cứ luôn mồm nói thích Chung Viễn Thanh. Vậy thì mi tỉ thí với ta xem sao, mi thắng ta sẽ để im cho hai người ở bên nhau.”
Thực ra khi thốt ra câu này xong, Thanh Mộc còn có hơi hổ thẹn trong lòng, thậm chí đến Thanh Long cũng không khỏi quay đầu nhìn chủ nhân ít khi nghĩ ra một trận đấu không công bằng đến vậy. Bởi vì bọn họ đều biết rõ dù Tần Phi Tương có thiên phú tới đâu thì vẫn kém xa Thanh Mộc, một khi Tần Phi Tương đồng ý trận đấu này thì kết quả tất nhiên sẽ là Thanh Mộc thắng trọn.
Nhưng, vì để Chung Viễn Thanh chia tay với Tần Phi Tương, dù có không cần cái mặt già đi nữa thì Thanh Mộc vẫn quyết định phải liều mạng một phen.
Chẳng qua, Tần Phi Tương vẫn chưa mở miệng, Tiểu Bạch lòng như lửa đốt đã chen trước: “Chủ nhân, anh ngàn vạn lần đừng đồng ý nhé. Tui mới tính toán qua, thực lực của người này đừng nói toàn Ares mà đến cả Đế Quốc, chỉ duy mình Nguyên soái đại nhân mới có thể tỉ thí với y một phen thôi. Anh mà đấu với y thì sẽ thua chắc đó.”
Tần Phi Tương nghe Tiểu Bạch nói vậy, y không khỏi kinh ngạc nhìn Thanh Mộc.
Thanh Mộc đột nhiên bị Bạch Hổ vạch mặt, y cũng có chút đỏ mặt, có điều, y vẫn cứng rắn nói: “Sao? Mi có đồng ý hay không? Mi đã biết chênh lệch thực lực giữa chúng ta rồi đó, mi chọn làm đào binh thì cũng không tính là nhát gan đâu.”
“Không,” Sở dĩ Tần Phi Tương lưỡng lự bởi vì y vạn vạn không ngờ tới Thanh Mộc lại lợi hại đến vậy, nhưng mà, dù lợi hại thì sao, chỉ cần vì Chung Viễn Thanh, y cũng sẽ không dao động để làm đào binh đâu, tuy nhiên, Tần Phi Tương nghĩ ngợi một lát, bình tĩnh nói: “Tôi không muốn tỉ thí với ngài.”
Thanh Mộc lập tức lộ ra nụ cười khinh miệt: “Biết ngay mi sợ mà. Tí tài năng ấy của mi căn bản không xứng với Chung Viễn Thanh, ta khuyên mi nhanh nhanh cút xa Chung Viễn Thanh đi.”
“Sở dĩ tôi không muốn vì tôi cho rằng ngài vốn chẳng có tư cách thay Chung Viễn Thanh quyết định. Chung Viễn Thanh là Chung Viễn Thanh, em ấy là một người có suy nghĩ của riêng mình, cả tôi và ngài đều không thể dựa vào một trận quyết đấu vô nghĩa để quyết định hạnh phúc của em ấy.” Đối mặt với châm biếng của Thanh Mộc, Tần Phi Tương vẫn cứ cực kì bình tĩnh nói: “Bất luận em ấy có lựa chọn nào, tôi vẫn sẽ ủng hộ em ấy, yên lặng thích em ấy, bởi vì đó là quyền lợi của tôi.”
Tần Phi Tương nói xong, trước cửa động liền rơi vào một mảng trầm mặc, sau đó Thanh Mộc đột nhiên hít sâu một hơi: “Mi nói đúng, hiện tại ta không có tư cách quyết định thay Chung Viễn Thanh nhưng dù thế thì, oắt con, ta vẫn quyết định không tha cho mi.”
Nói xong, Thanh Mộc bèn không khách khí xông đến.
Tần Phi Tương không nghĩ tới Thanh Mộc sẽ công kích bất ngờ, dù đã đề phòng song dưới công kích liên tiếp như nước chảy của Thanh Mộc, Tần Phi Tương hoàn toàn không thể chống cự, thực lực chênh lệch hiện rõ đến không thể nghi ngờ. Cuối cùng, Tần Phi Tương không còn năng lực công kích, chỉ có thể chịu ăn đòn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Chung Viễn Thanh rốt cục cũng khôi phục được chút tinh thần, hắn mở to mắt, bấy giờ mới nhận ra mỗi mình hắn đang ngâm suối nước nóng.
Chung Viễn Thanh:…
Tần Phi Tương chạy đâu rồi?
Chắc không phải ăn sạch sẽ rồi chạy mất đó chứ? Chung Viễn Thanh đang ngâm mình đột nhiên toát ra một câu không đầu không đuôi.