Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 47

Đại diện tân sinh?

Chung Viễn Thanh nguyên bản đang tắm thì thấy âm báo tin nhắn trong quang não, hắn sửng sốt một chút, hắn từng lo việc làm cách nào để tinh thần lực không ngừng tăng lên, đồng thời còn nghĩ đến chuyện xây dựng lực lượng của chính mình nhưng hắn lại quên mất một chuyện khác đó là lễ nghi truyền thống của Ares, và còn bài diễn thuyết của đại diện tân sinh nữa!

Đại diện tân sinh là người được chọn trong đội ngũ tinh anh vĩ đại thì đương nhiên sẽ có thực lực cùng bối cảnh sẽ không hề tầm thường, mà Tần Phi Tương cùng Chung Viễn Thanh chính xác đều là hai người có phù hợp với điều kiện này. Kiếp trước, hắn với Tần Phi Tương cũng vì nguyên nhân này mà được chọn là đại diện tân sinh.

Hơn nữa, ai ai cũng biết đại diện tân sinh không chỉ đứng trên bục nói mấy câu, mà đây là biểu thị thực lực, và cũng là thời cơ tốt để tóm được những tân sinh có tiềm lực lớn.

Nhưngmà, cũng chính trong trong lễ khai giảng này, hắn với Tần Phi Tương với tư cách là đại diện tân sinh chính thức đều bất ngờ vắng mặt, mà tân sinh thay thế hai người tham dự tuy thành tích và biểu hiện rất yếu kém, nhưng lại được hơn 10 huấn luyện viên của Ares đề cử, đó chính là Chung Kiệt -đại diện tân sinh sau này .

Chung Viễn Thanh cười mỉa trong lòng một tiếng, nghĩ đến khi ấy hắn vội vội vàng vàng cực kì thảm hại chạy vào trong đại lễ đường, còn Chung Kiệt thì đứng trong đám đông, đối mặt với chất vấn của hắn vẫn bày ra sắc mặt vô tội.

Nghĩ đến cảnh ngộ của mình khi ấy, hắn nghĩ xem ra đại diện tân sinh quả thực là thứ nóng bỏng tay người. Nhưng đáng tiếc là, mặc dù Chung Kiệt chiếm được cơ hội nhưng vì hắn với Tần Phi Tương đều đồng loạt vắng mặt, mà hai người bọn hắn đều thuộc loại có sức quyến rũ cường đại, nên cuối cùng những người theo sau Chung Kiệt chỉ là ba bốn tân sinh không biết tốt xấu.

Có điều cho dù là vậy thì, làm người có thù tất báo, lần này hắn sẽ không dễ dàng buông tha vị trí kia nữa.

Sau khi nhận được thông báo, Chung Viễn Thanh không muốn tiếp tục tắm rửa nữa, hắn chỉ đơn giản quấn khăn tắm đi ra. Chung Viễn Thanh không nghĩ đến lúc lao ra khỏi phòng tắm thì trông thấy Tần Phi Tương ngồi đó, máy liên lạc còn mở đang đặt ở trên bàn. Chung Viễn Thanh không quan tâm Tần Phi Tương đang liên lạc với ai, lúc vội vã lao ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra tia hiểu rõ cùng tự tin.

Nhìn một lát, Chung Viễn Thanh gật đầu với Tần Phi Tương, xoay người bước vào phòng mình sửa soạn một chút.

“Wow, tình huống gì đây á? Là Chung Viễn Thanh đúng không? Sao cậu ta chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi ra thế kia?” Vì Chung Viễn Thanh lao ra quá mức đột ngột nên Tần Phi Tương căn bản không kịp ngắt máy liên lạc, nên Thạch Lan đương nhiên cũng nhân cơ hội nhìn thấy không ít hình ảnh, lập tức cười đen tối: “Nói không xảy ra chuyện gì, hóa ra các cậu đã cởi mở đến mức này, aizz bạn cùng phòng với tôi đến giờ vẫn còn im lặng không ra khỏi phòng kia kìa.”

Thạch Lan còn chuẩn bị tiếp tục trêu chọc Tần Phi Tương thì thấy sắc mặt Tần Phi Tương trầm xuống, giọng nói mang theo vài ý cảnh cáo: “Vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?”

“Cái gì?” Thạch Lan biết rõ Tần Phi Tương hỏi cái gì, cả hai đều là bạn bè hơn nữa cũng căn bản không lo lắng ít nhiều, Thạch Lan đặc biệt dứt khoát trả lời: “Cậu thấy cái gì, tôi thấy cái đó, cậu không thấy cái gì cho dù tôi muốn cũng không có năng lực ấy.”

“Cậu nên chuẩn bị tự muốn quên hay là để tôi giúp cậu quên?” Tần Phi Tương cả mặt đen sì có thể so sánh với than.

Thạch Lan bị sát khí trên người y làm cho khiếp sợ, yếu ớt thề: “Tôi quên rồi.”

Tần Phi Tương thấy Thạch Lan tự giác, không khỏi vừa lòng gật đầu sắp đó ngắt máy liên lạc.

Đợi cho đến lúc Tần Phi Tương ngắt máy, lúc này Thạch Lan mới thở phù nhẹ nhõm một hơi, cảm thán đàn ông ghen tuông thực đáng sợ!



Mười phút sau.

Chung Viễn Thanh sau khi đã chỉnh tề, đẩy cửa ra, cùng lúc đó, Tần Phi Tương đang đợi trong phòng cũng lập tức đứng dậy.

“Cùng đi?” Trước đó Tần Phi Tương đã luyện trước gương vài lần, lúc này mới có thể đối diện với Chung Viễn Thanh đưa ra đề nghị trôi chảy như vậy.

Cùng đi? Chung Viễn Thanh theo thói quen tràn ngập cảnh giác nhìn nhìn Tần Phi Tương, hắn vốn muốn cự tuyệt nhưng đột ngột nhớ đến kiếp trước Tần Phi Tương cũng đồng dạng đến trễ, y có hay không gặp phải chuyện giống hắn?

Mà những hình ảnh trong mộng trước đó, chính mắt hắn trông thấy một Tần Phi Tương chiến đấu khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hắn đối với người này không khỏi có thêm nhận thức mới.

Cho nên, Chung Viễn Thanh gật đầu: “Ừ.”

Vừa dứt lời, hai người liền cực kì ăn ý tiêu sái bước ra ngoài, vội vàng đi đến đại lễ đường.



6 tiếng trước.

Trong kho hàng máy móc tràn ngập mùi gay mũi, Chung Tri ôm tay, bởi vì giữa đường bị người gọi nên trong tay vẫn còn cầm một cái tua vít, hắn nhíu chặt mày, nhìn Chung Kiệt đứng trước mặt, hỏi lại: “Cậu nói là sự thực? Tôi dựa vào đâu nhất định phải đề cử cậu?”

Chung Kiệt bị từng đợt mùi mùi gay mũi nồng đậm kích thích đến buồn nôn, nhưng vì muốn tạo hình tượng tốt trước mặt Chung Tri, gã cố nén cảm xúc muốn nôn, cười lấy lòng: “Chung đại ca, cho dù anh không tin em, chẳng lẽ lại không tin lời ông hai sao?”

“Là ông nội thì sao?” Nghĩ đến lời dặn dò trước kia ông nội thích lo chuyện bao đồng, tim Chung Tri không khỏi đập nhanh.

Ba năm trước, vì có thiên phú trong lĩnh vực thiết kế cơ giáp, Chung Tri được Ares tuyển vào. Còn bây giờ, trải qua bao cố gắng, sau khi tốt nghiệp Chung Tri đã thuận lợi được Ares nhận vào làm trợ lý chế tạo cơ giáp. Hắn là người từng trải, không giống với ông nội lớn tuổi còn hồ đồ của hắn không hiểu rõ thị phi dễ dàng bị người khác lừa dối như vậy.

Chung Tri hơi khinh thường nhìn Chung Kiệt, hắn không hề để ý mà lộ ra tin tức đả kích đến cái người em họ trước mắt này: “Cho dù tôi giúp đỡ xin để cậu làm đại diện tân sinh thì sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, đại diện tân sinh lần này đã được xác định rồi, là Tần Phi Tương và em họ Chung Viễn Thanh của chúng ta. Cho dù cậu xin, cũng chỉ có thể làm đại diện tân sinh dự bị mà thôi.”

Một người là người thừa kế chính thống của Chung gia, một người là hậu đại của phản đồ Chung gia, Chung Tri tuy bây giờ chưa xác định được lập trường của mình nhưng nó không đại điểu hắn sẽ xem trọng người này.

Chung Kiệt dường như không nghe thấy giọng điệu châm chọc, gã lộ vẻ tươi cười bày tỏ tình thế bắt buộc: “Chung đại ca, anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý kí tên lên đây là được, còn việc em có thể trở thành đại diện tân sinh hay không thì hết thảy xem vận số vậy.”

Chung Tri hừ lạnh một tiếng, bức bách vì áp lực của Chung Dương Bình, kiên trì ký tên của mình: “Tôi còn có việc, cậu có thể đi rồi.”

“Em thật lòng cám ơn Chung đại ca.” Nhìn thấy cái tên trong danh sách đề cử, trong mắt Chung Kiệt lộ ra vui mừng, rất thức thời xoay người rời đi.

Chỉ cần có được danh sách đề cử cùng đề xuất này, nếu đều thuận lợi chặn được hai người kia, thì tao có thể trở thành đại diện học sinh! Chung Viễn Thanh, sớm muộn có một ngày tao sẽ khiến mày nếm được mùi vị của thất bại!



Bây giờ là 4h chiều.

“Kì lạ, không phải bọn họ nhất định phải đi qua chỗ này sao? Ông đây chờ hơn tiếng rồi, đừng nói người, ngay đến một con chim cũng không thấy!” Trong khu rừng nhỏ bắt buộc phải đi qua nếu muốn đến đại lễ đường của Ares, có hai người đàn ông mặc bộ đồ nhân viên hậu cần lén lút chốn trong một chỗ bí mật, mặt không kiên nhẫn nói.

Một người khó chịu nhìn chằm chằm lên màn hình của quang não trên cổ tay, ngoại trừ đèn nhấp nháy biểu thị chỗ của bọn họ, ngoài ra còn vài chỗ cũng nhấp nháy như thế: “Mấy chỗ khác cũng không có tin tức.”

“Này có thể nào bọn họ chủ động bỏ rồi không? Bằng không bọn họ chỉ còn cách bay trên trời thôi.”

“Hừ ! Mày cho là nếu bay chúng ta không chặn được chắc?”

Ngay thời điểm hai người đang hung hăng cãi cọ, trong một căn phòng nhỏ của tòa nhà ít người cách họ không xa, lộ ra hai cái đầu.

“Đúng là biết chọn địa điểm, đây đích thực là không muốn chúng ta đến gần đại lễ đường.” Chung Viễn Thanh nhìn hai người cách đó không xa, trước đó hắn cùng Tần Phi Tương cũng đã rà soạt những chỗ khác, ước tính 200 mét xung quanh đại lễ đường đều có người bao vây phong tỏa.

“Những người này đúng là hao tổn tâm huyết thật đấy.” Chung Viễn Thanh quay đầu, cười như không cười nhìn vẻ mặt trầm mặc không biết xảy ra chuyện gì của Tần Phi Tương.
Bình Luận (0)
Comment