Kiểu đấu công khai như này suy cho cùng ngoại trừ thầy trò của Ares thì còn có rất nhiều người ngoài có thực lực xuất chúng, tuy nhiên vì là hình thức đấu chiến mạng ảo nên thông tin cá nhân đều được bảo mật vô cùng kĩ càng, người khác khó mà xác định được đâu là người của Ares. Sau khi đã xác nhận thân phận du khách của Chung Viễn Thanh, hệ thống ngay lập tức đưa cho hắn một dãy số.
Khu D số 542? Chung Viễn Thanh tiến đến trước cửa, liếc mắt nhìn cách bố trí một cái, rồi mới đeo mặt nạ, từ từ đi vào.
Tuy giờ là thời điểm rạng sáng, nhưng bởi cái gọi là “Ưng Vương đấu trận” cho nên trên sàn đấu vẫn tràn ngập tiếng người ồn ào náo nhiệt. Đi qua đám người đông đúc, Chung Viễn Thanh rất vất vả mới tìm được chỗ ngồi của mình. Chỗ ngày ở đây thuộc kiểu hai trong một, vừa có thể phân tách với người chung quanh vừa có thể khống chế hệ thống ngăn lại tiếng ồn ào không cần thiết.
Mà người được phân cùng chỗ với hắn là một người có thân hình tương tự như hắn, nhìn thấy Chung Viễn qua đây ngồi, thì gật nhẹ đầu, sau đó quay đầu, tiếp tục mùi ngon xem trận đấu. Xem ra không phải là một người ồn ào, Chung Viễn Thanh vừa lòng ngồi xuống, đồng dạng chú ý đến tình hình trước mặt.
Đúng như những lời Chung Viễn Thanh đã nói với Laura, dạng thi đấu này không hạn chế bất cứ kẻ nào tham gia, vì thế không có nhiều bất ngờ xảy ra, hoặc là nói những trận ban đầu đều là một vài binh tôm tướng tép, căn bản không khơi dậy nổi hứng thú của người xem, nên vì muốn tăng tính hấp dẫn của trận đấu, ban tổ chức đã sử dụng hình thức hỗn chiến cho vòng đấu loại, điều đó đồng nghĩa là tất cả toàn bộ người đăng kí đều lên đài, trong thời gian quy định, hạ knockout 3 người trở lên thì sẽ có thể đi vào vòng trong.
Cứ như vậy, tuy số người vào vòng không nhiều nhưng đều là những cao thủ có thể trụ lại, trên đài có đủ loại mẫu cơ giáp hình ưng, đánh nhau hoa cả mắt, khiến người xem mở rộng tầm mắt.
Chỉ có điều, hình thức hỗn chiến này, đối với những người không thích ứng kịp sẽ tạo thành nhiễu loạn thị giác.
Ví dụ như chưa xem được lâu, mắt Chung Viễn Thanh đã cay cay, đầu óc choáng váng, hắn bắt đầu buồn ngủ, kiểu chiến đấu này với một Chung Viễn Thanh sớm quen với tàn khốc của chiến trường mà nói thì thực không đủ. Hơn nữa, người ngồi bên cạnh hắn không thể không khen một câu rằng người ta thật có tố chất, trong hoàn cảnh thế này mà vẫn ngồi yên, không ầm ĩ, mắt ngước lên trận đấu, vì vậy cũng khó khơi dậy cảm giác hứng thú cho Chung Viễn Thanh.
Lại như, mới vừa rồi phần đuôi cánh của một cơ giáp bay qua quá chậm, tiếp sau đã bị người khác dùng lửa đốt trụi mông. Có người vừa mới quật ngã được đối thủ, nếu không phải đối thủ quá vô dụng thì với cái động tác lên đạn ngu ngốc của người kia thì Chung Viễn Thanh cảm thấy hắn dùng vũ khí lạnh thì có thể thoải mái giải quyết được rồi…
Vì thế, Chung Viễn Thanh chìm đắng trong suy nghĩ của mình, hai mắt dần dần trở nên mơ hồ.
…
Chung Viễn Thanh bị một âm thanh huyên náo đánh thức, hơi khó chịu mở mắt ra, hắn mới xấu hổ phát hiện bản thân đang dựa vào vai người bên cạnh ngủ gật.
Chắc là hắn ngủ được một lúc rồi, sơ ý quá đi.
Tựa hồ như thấy Chung Viễn Thanh đang xấu hổ, người bên cạnh rốt cục quay đầu lại, nhìn cơ thể cứng ngắc cùng thần sắc phức tạp của Chung Viễn Thanh, mở miệng nói một câu: “Không sao đâu.”
“Thật xin lỗi.” Chung Viễn Thanh cười cười với người kia, bỗng nhiên nhớ ra hắn vẫn đang đeo mặt nạ liền thay đổi đề tài, vươn tay mình ra: “Xin chào. Tôi là Phá Quân, còn anh?”
Người kia dừng lại một chút, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi là Thương Mãng Chi Lang.”
Chung Viễn Thanh: “Anh nói gì cơ?”