“Ô, Chung Viễn Thanh, các cậu ở đây à.”
Kiếp trước đã từng làm tướng quân, nên Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương đều rất tự nhiên không giống với đám tân sinh nhiệt huyết bừng bừng muốn tranh tài, hai người ngược lại chỉ yên lặng đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Cơ mà, cho dù hai người cố tình trốn tránh nhưng vẫn bị người khác phát hiện.
Lance được chọn làm một trong năm người, hưng phấn bắt chuyện với Chung Viễn Thanh, hơn nữa còn ra sức lách người chen đến trước mặt họ, vỗ vỗ bả vai Chung Viễn Thanh: “Hai người này là song nhất, là chủ lực của chúng tôi đó nha.”
Đúng vậy, ở đây chúng ta có hai người song nhất, đạt điểm tuyệt đối, thành tích này cho dù là ở đâu cũng đều rất kinh người, có khi hai người này có thực lực ngang tài với trợ lý huấn luyện viên ấy chứ. Lance vừa nói xong, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vây quanh, nóng bỏng nhìn hai người.
Chung Viễn Thanh nhìn khuôn mặt tươi rói của Lance, hắn yên lặng nhịn xuống xúc động muốn đánh cậu ta một cái, hắn tươi cười, sau đó lắc đầu tiếc nuối: “Chắc tôi không thắng được đâu, tôi chỉ am hiểu tinh thần lực thôi, nhưng thể thuật của bạn Tần Phi Tương rất lợi hại đó nha.”
Người sử dụng tinh thần lực thì luôn là người có thể lực kém cỏi, Chung Viễn Thanh lại có dáng người gầy gò làm mọi người không nghi ngờ hắn, cả bọn nhất tề quay đầu sang nhìn Tần Phi Tương.
Đối với đầu sỏ Chung Viễn Thanh, cùng ánh mắt nồng cháy của mọi người, Tần Phi Tương căn bản không cách nào cự tuyệt, y đành gật đầu cam chịu.
Không bao lâu sau đã xác định được năm người được chọn.
Lâm Dược nhìn lướt qua năm người đối diện, cuối cùng đem mắt tập trung đến trên người Tần Phi Tương: “Bắt đầu.”
Cơ giáp dùng ở đây là những cơ giáp “Súng Binh III” đã lỗi thời, Súng Binh III có bộ áo giáp rất nặng, giữa mối nối đều bị hạn chế, đường cong trên thân cứng ngắc phối cùng màu đen tuyền bên ngoài, tạo cảm giác cũ kĩ. Súng Binh III là những cơ giáp bị thời đại đào thải, mặc dù là vậy nhưng nó vẫn không thể che giấu vinh quang trên những đài cơ giáp này, thậm chí hiện nay Súng Binh đã ra đến thế hệ X thì “Súng Binh III” vẫn được coi là kinh điển, nên dù Súng Binh III đã bị chiến tranh đào thải thì nó vẫn còn tác dụng dạy học.
“Tất cả chuẩn bị cùng nhau tiến lên, hay chọn đấu một vs một?” Lâm Dược trái lại làm bộ thật lòng nói.
“Đương nhiên là một với một.”
Tần Phi Tương cực kì tự giác chuẩn bị lên trước, nhưng bị Lance ngăn cản: “Cậu là vũ khí bí mật của chúng tôi, tất nhiên không thể lên sàn ngay từ đầu được.”
Ba người còn lại cũng tán thành gật đầu, sắp xếp Tần Phi Tương làm người thứ nhất, nếu thắng thì tốt, còn thua thì phỏng chừng bọn họ ngay cả dũng khí khiêu chiến cũng không có.
“Vậy chuẩn bị bắt đầu đi.”
Lâm Dược đi đến một cái khung kéo ra bảng điều khiển của “Súng Binh III” ra, người đầu tiên bên tân sinh là một nam sinh tóc hồng cũng đã vào chỗ.
“Bắt đầu!”
Norman vừa dứt lời, đã thấy Lâm Dược như một con báo săn mạnh mẽ, nhanh chóng hành động, Lâm Dược nhân cơ hội cả người nương vào cơ giáp, nhảy lên tiến thẳng vào khoang điều khiển, bắt đầu khởi động cơ giáp. Trường mâu đen tuyền đảo giữa không trung, không hề lưu tình quét đến dưới mặt đất của cơ giáp đối diện. Lúc này, nam sinh tóc hồng bên kia mới leo gần đến phần chân của cơ giáp, dưới công kích của Lâm Dược, cậu ta chỉ có cách ôm đùi cơ giáp nhắm chặt hai mắt lại.
“Cậu thua.” Giọng nói của Lâm Dược được khuếch đại theo cơ giáp truyền ra, khiến cho tân sinh không lạnh mà run.
“Có thể coi là thua vì dù sao tỉ thí chính là tiến vào khoang thuyền, không cần thiết tiến hành công kích chứ.” Trong khán đài, không ít tân sinh bao gồm cả Thạch Lan đều âm thầm nén giận.
“Cậu hẳn nên thấy may vì anh ta chỉ chọn dùng công kích vật lý,” Chung Viễn Thanh lạnh lùng nói: “Nếu anh ta mở xung từ ra thì chắc chắn chỉ còn lại đống tro thôi đó.”
Thạch Lan yên lặng ngậm miệng lại, cảm thán bạn bè của mình đúng là có khẩu vị nặng, đi thích cái loại quái thai thế này.
Khoang điều khiển lại bị mở ra, Lâm Dược từ bên trong nhảy ra: “Người kế tiếp!”