Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 92

Sau khi Diana thông báo cụ thể thời gian trúng tuyển, cô nói tạm biệt xong thì hình ảnh cũng nhanh chóng biến mất.

Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương cũng lập tức rời khỏi nhiệm vụ tiền thưởng.

Rút khỏi nhiệm vụ tiền thưởng, hai người mới nhận ra bản thân đang đứng trong một thành thị kiểu mới, nói là thành thị nưng thực chất là trang chủ của Skynet.

“Muốn logout không?”

Mặc dù tài nguyên trên Skynet rất phong phú song trước kia mỗi lần Chung Viễn Thanh lên mạng đều vội vàng, cho nên sau khi hoàn thành xong kế hoạch, hắn hơi hoang mang không biết nên làm gì ở Skynet, mà Tần Phi Tương cũng không có dự định gì.

Dù sao Tần Phi Tương cũng khác với Khang Hồng, thời điểm Chung Viễn Thanh ở bên Khang Hồng, hắn chưa bao giờ phải lo nghĩ phải ở cùng người yêu như thế nào. Thế nhưng dựa vào những gì Tần Phi Tương đã nói, người này có thể giấu kín không nói ra tình yêu đến vài chục năm, Chung Viễn Thanh liền hiểu y có bao nhiêu muộn tao.

Chung Viễn Thanh vốn dĩ không phải người chủ động, nhưng dựa vào tình cách muộn tao của Tần Phi Tương thì hắn thực sự lo lắng sau này hai người ở chung có thích hợp hay không đây.

Tuy rằng Chung Viễn Thanh từng bị Khang Hồng phản bội, thứ hắn hận là hành vi phản bội này của Khang Hồng, bởi vì hắn quan niệm tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng nhất, thế nhưng Chung Viễn Thanh không hoàn toàn mất hết hy vọng, ít nhất sau khi gặp Tần Phi Tương, thậm chí là sau khi nghe Tần Phi Tương tỏ tình, nghe những việc y đã làm vì hắn, hắn cảm thấy có lẽ bản thân hắn có thể thử thêm lần nữa, toàn tâm toàn ý vào đoạn tình cảm này.

Ý của Chung Viễn Thanh là nên logout hay là tiếp tục lên Skynet làm gì đó?

Câu hỏi của hắn quả thực làm Tần Phi Tương khó xử.

Y hẳn nên trả lời tùy tiện nhỉ? Dù sao thì chỉ cần giờ giờ phút phút ở bên Chung Viễn Thanh, có thể nhìn thấy hắn, y đã thấy đủ sung sướng rồi.

“Chủ nhân ngốc nghếch, đương nhiên không được trả lời thế rồi. Chung thiếu gia không có hỏi anh chuyện này mà là đang mời anh đó.”

“Ồ, mời ta cái gì?” Tần Phi Tương vẫn mờ mịt.

“Chủ nhân hãy mở to mắt mà xem, anh hãy quan sát thật kĩ chỗ thành thị này đi. Tuy bầu không khí hơi kém một tí, nhưng hai người hoàn toàn có thể tay trong tay chầm chậm bước đi. Nếu trời đổ mưa, hai người còn có thể chạy dưới cơn mưa. Tiếp đó trú trong một căn phòng nào đó, quần áo ướt đẫm, chỗ không nên nhìn đều nhìn thấy. Không khí lúc ấy cực kì ám muội, không chừng còn làm được ít chuyện người lớn ấy chứ!”

Tiểu Bạch dừng một chút, sau đó nói cực kì xấu hổ: “Trời ạ, đều tại chủ nhân đó, ngày nào cũng có ý nghĩ không thuần khiến, hại người ta cũng không thuần khiết theo rồi nè. Chung thiếu gia mà biết chắc sẽ ghét tui mất thôi.”

“Rõ ràng là mi xem những thứ không nên xem.” Tần Phi Tược cực kì bình tĩnh trả lời Tiểu Bạch, tiếp đó nhìn về phía Chung Viễn Thanh, chẳng qua sau khi được Tiểu Bạch tám nhảm một phen, y phát hiện ra ánh mắt Chung Viễn Thanh nhìn y thực sự có ẩn ý chờ mong.

“Không được.”Tần Phi Tương nghĩ nghĩ, nhìn bốn phía: “Vừa hay lúc này cần phải đổi linh kiện cho Tiểu Bạch, hay là, ừm, em có muốn đi cùng tôi không?”

“Đương nhiên.” Chung Viễn Thanh lập tức đồng ý, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Tần Phi Tương thấy Chung Viễn Thanh đồng ý, tim đang treo nhất thời rơi xuống, y cười ngây ngô đi đến bên cạnh Chung Viễn Thanh, hai người sóng vai đi đến một cửa hàng sửa chữa cơ giáp không xa.

“Hoan nghênh đã đến.” Tần Phi Tương vô tình chọn được một cửa hàng sửa chữa cơ giáp có danh tiếng nhất trong thành, bên ngoài cửa hàng có bài trí hai nhân viên tiếp khách.

Khi Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương chuẩn bị tiến vào,cánh cửa bỗng bật mở, một người cúi đầu vội vã vọt ra, đập mạnh vào vai Chung Viễn Thanh.

“Thực xin lỗi.”Nhận ra bản thân đụng phải người khác, người kia vẫn cúi đầu, xoay người giải thích với Chung Viễn Thanh, sau đó không chờ Chung Viễn Thanh trả lời đã quay người rời đi.

“Không sao chứ.” Hành vi lao tới của người kia quá mức đột ngột khiến Tần Phi Tương không đề phòng kịp, thấy Chung Viễn Thanh bị đụng phải, y lập tức khản trương, chạy nhanh đỡ lấy hắn, thân thiết hỏi.

Chung Viễn Thanh tuy là người bị đụng phải nhưng hắn vẫn phản ứng kịp thời tránh qua một bên, cho nên khi người kia nhìn như va chạm mạnh nhưng thực tế cũng không phải, vì vậy hắn không cảm thấy đau lắm.

“Tôi không sao, anh đừng lo như thế.” Chung Viễn Thanh không nghĩ tới hắn mới bị đụng một cái mà Tần Phi Tương đã lo đến đỏ mắt, hắn thực sự vừa buồn cười vừa cảm động, rồi không biết bản thân nên nói gì mới có thể để người này yên tâm, nghĩ nghĩ Chung Viễn Thanh bèn cầm tay Tần Phi Tương, mười ngón tay đan vào nhau: “Đi vào thôi.”

Thẳng đến lúc cầm tay Chung Viễn Thanh, xác định hắn vẫn còn ở bên cạnh mình, Tần Phi Tương mới bình tĩnh lại: “Ừ, vào thôi.”

“Đợi đã,” Đột nhiên Chung Viễn Thanh liếc mắt, chú ý thấy một vật màu đen dưới chân. Đây là thành thị ảo, không thể có vật ngoài xuất hiện được. Chung Viễn Thanh nhặt lên, hóa ra là một thẻ nhớ, hắn lập tức nhớ đến người vừa đụng phải mình, lẽ nào là của người kia?

“Sao thế?”

Chung Viễn Thanh lắc đầu, không nghĩ nhiều, nếu người kia đi ra từ trong cửa hàng, vậy không chừng ở đây vẫn còn manh mối lưu lại.

“Hoan nghênh đã đến, xin hỏi hai vị đến chế tạp cơ giáp tư nhân hay là đến sửa chữa?” Tuy tên cửa hàng là sửa chữa cơ giáp, nhưng đồng thời cũng có thể chế tạo cơ giáp.

Bất đồng với cơ giáp quân sự và máy bay chiến đấu, cơ giáp tự chế có rất nhiều công năng, đồng thời cũng gần gũi với đời sống. Chỉ cần có tiền thì có thể tự chế tạo cơ giáp tư nhân.

Chẳng qua giờ hình tượng của Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương ở trên internet chênh lệch rất lớn với người có tiền, nhân viên tiếp khách kia hơi đánh giá một chút tiếp đó đem hai người thành loại đến sửa chữa.

“Tôi muốn mua ít linh kiện.” Tần Phi Tương lập tức đưa ra một bảng danh sách linh kiện.

Quả nhiên là tới sửa chữa, lại còn chỉ mua mỗi linh kiện, không có tiền để bọn họ sửa chữa, xem ra đúng là nghèo thật, sớm biết thế này thì khỏi cần đi tranh khách cho rồi. Nhân viên kia âm thầm bĩu môi, đợi đến lúc cầm tờ danh sách linh kiện của Tần Phi Tương, mới đơn thuần nhìn qua thôi, gã đã lập tức sợ ngây người.

Đẳng cấp cơ giáp từ cao đến thấp, ngoại trừ liên quan đến công năng, tất nhiên còn có can hệ đến chất liệu, cơ giáp có đẳng cấp càng cao thì dùng chất liệu, nói cách khác là linh kiện càng tốt, mà tốt nhất đồng nghĩa với sang quý nhất.

“Xin mời hai vị ngồi chờ bên này một chút, bây giờ tôi sẽ đi nhập hóa đơn cho hai người.” Nhân viên đưa hai người vào phòng nghỉ, sau đó quay người rời đi, đây chính là khách sộp, gã tuyệt đối phải hoàn thành mới được.

Hai người Chung Viễn Thanh hoàn toàn không cảm thấy gì, ngược lại là đang hứng trí bừng bừng quan sát mô hình cơ giáp xung quanh. Tuy đại đa số ở đây là các cơ giáp tư nhân thuộc kiểu sinh hoạt, song trong đó không thiếu những thiết kế hoàn mỹ.

Dù không phải dân chuyên nhưng hai người đều như thấy mùi ngon, thường thường thảo luận một chút.

“Bảo đi dạo khắp nơi, bảo trời sẽ đổ mưa, bảo phải làm chuyện người lớn, cớ vì sao hai người lại ngồi ở chỗ này bàn chuyện cơ giáp??? Lẽ nào hai người có tui còn chưa đủ sao? Đúng là người có mới nới cũ mà!” Tiểu Bạch chui ra khỏi nút không gian, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài đã kinh ngạc đến ngây người, sau đó lộ ra bộ mặt tan nát cõi lòng.

Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ tới gì đó, tiếp đó sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói với Tần Phi Tương: ” Quên nói với anh, hôm trước Chung Tri, anh họ của tôi ấy, tìm tôi thực ra là muốn tặng cho một cơ giáp do chính anh ấy thiết kế.”

Sau đó Chung Viễn Thanh kể hết mọi chuyện cho Tần Phi Tương.

“Chung Tri?” Tần Phi Tương si mê Chung Viễn Thanh, nên y tự nhiên biết một số người của Chung gia, tuy Chung Tri là Beta nhưng hắn ta rất có thiên phú ở phương diện máy móc, hơn nữa người này rất có cách nghĩ và chủ ý riêng của mình.

Lúc trước khi Chung Viễn Thanh bị Chung Kiệt lấy mất chức tộc trưởng, về lý thuyết Chung Dương Bình góp một phần sức lớn nhất, mà làm cháu trai của ông ta khẳng định có thể nhận được không ít ưu đãi, song sau khi qua chuyện này không lâu, Chung Tri đột nhiên tuyên bố đi du lịch để nâng cao kiến thức, bấy giờ Chung Tri đã là một cơ giáp sư cao cấp, tiếng nói trong tộc cũng có phân lượng nhất định.

Chung Tri khi ấy là muốn đi tìm linh cảm nên tất nhiên không có nhiều người biết, nhưng từ đó về sau, thậm chí trước khi Tần Phi Tương gặp phải sự kiện Tinh Diệu, tin tức khi ấy nhận được là không rõ Chung Tri đã về tới hay chưa.

Hiện tại, Tần Phi Tương nghe Chung Viễn Thanh đề cập đến chuyện này, y cũng hiểu được, người này đại khái có hiểu biết hơn so với Chung gia, nếu hắn đã bày tỏ rõ thì vì sao Chung Viễn Thanh lại không nhận chứ ?

“Chu Tước? Á á, chủ nhân, vì sao tên của nhà người ta thì hay đến vậy, thế mà vì sao anh lại cố tình đặt tên tui là Tiểu Bạch? Anh phải biết tên này ngay đến cả con cún còn chẳng thèm ấy chứ.” Tiểu Bạch không nhịn được nổi giận.

Có điều, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh hoàn toàn không mảy may để ý đến nó, nguyên nhân là bởi một chiếc bàn trong góc phòng đang đầy ắp đồ thiết kế, mà ở kế bên còn có một màn hình hiển thị hình ảnh ba chiều.

“Thiết kế này thực sự khiến người khác phải mở rộng tầm nhìn.” Dựa vào bản thiết kế và hình ảnh ba chiều, Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương rốt cục cũng hiểu được cấu tạo của đài cơ giáp này, đồng thời cũng sợ hãi vì ý tưởng đột phá của người thiết kế to gan kia.

“Thực muốn biết ai là người thiết kế ra thứ này.”

“Hai vị, linh kiện hai người cần đã được chuẩn bị đầy đủ.” Đúng lúc này, nhân viên tiếp khách vừa hay tiến vào.

Sau khi giao tất cả linh kiện cho Tần Phi Tương, nhân viên kia chú ý thấy t Chung Viễn Thanh đang cầm một bản thiết kế, gã mở miệng nói: “Thật xin lỗi vì đã để ngài đây nhìn thấy bản vẽ phế phẩm này.”

“Phế phẩm sao?” Chung Viễn Thanh có chút hoài nghi nhìn gã nhân viên: “Đây rõ ràng là một tác phẩm rất xuất sắc.”

“Thực ra cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, nhưng vừa nãy có người cầm thứ này vội vàng tìm cơ giáp sư cao cấp trong cửa hàng để xem qua, bọn họ đều nhất trí nhận định phần xạ kích rất vô dụng, cho nên bảo tôi đi tiêu hủy, không nghĩ tới bị hai người nhìn thấy, thật đúng là bị chê cười rồi.”

“Đợi đã,” Chung Viễn Thanh đột nhiên nhớ tới người đụng phải kia: “Ý cậu là người thiết kế cơ giáp này vừa mới rời khỏi? Có phải người đó mặc áo gió màu đen có cổ áo đứng phải không?”

“Đúng vậy, chính là cậu ta.”

“Cậu có quen nguời đó không?” Chung Viễn Thanh vội vàng hỏi.

“Tất nhiên là có, cậu ta tên Lawson, trừ bỏ mấy bản vẽ này, cậu ta còn thường đến đây để bán một vài linh kiện, tôi từng hoài nghi cậu ta có phải ăn trộm hay không, bằng không sao có thể đến chỗ này bán đồ chứ? Hơn nữa đó lại là những món đồ rẻ tiền.
Bình Luận (0)
Comment