Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 40

Edit: Linh

Beta: mymy

Dư Hải Thiên mất sức lực nửa ngày, mới kéo được chăn trên đầu Dư Lãng xuống. Lúc trước Dư Lãng đem chăn bịt kín là sợ mình khóc không được, nhưng là sau mới biết được, làm sao khóc không được a. Đến lúc này, y còn có cái gì sợ dọa người nữa, y ủy khuất oa một tiếng khóc thật to. Dư Hải Thiên đau lòng ôm y vào trong ngực, cũng không kịp nghĩ đến lời Dư Lãng nói, cúi đầu hôn y một cái: “Con đừng tin hắn, hắn nói bậy đó.”

Dư Lãng khắp mặt đều là nước mắt, ánh mắt đỏ, cái mũi cũng đỏ, cầm lấy bản báo cáo kia, đem tới trước mặt Dư Hải Thiên, trở đến trang thứ hai, chỉ vào hàng chữ phía dưới cho Dư Hải Thiên nhìn: “Baba nhìn đi, này là hắn nói bậy sao, mẹ hắn đã cùng ba hắn muốn ly hôn.”

Dư Hải Thiên nhìn kỹ một hàng chữ kia, lại nghĩ đến ngày sinh của Khang Huy, giống như hiểu được cái gì. Nhìn Dư Lãng khóc thương tâm, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.

Nhưng hắn cũng không biết trong lòng mình vì cái gì lại cảm thấy không ổn. Dư Hải Thiên đoán được một đêm hoang đường khi còn trẻ khả năng đã tìm đến cửa, An Khang khả năng muốn tới gặp hắn, hắn cũng đoán được có lẽ Khang Huy là con hắn, Dư Lãng hẳn là vì chuyện này mà thương tâm. Chính là hắn cảm thấy lo lắng trong lòng mình không phải bởi nguyên nhân này. Hắn sợ Dư Lãng đau lòng, cũng sợ y tức giận. Sau này hắn mới biết được, hắn không phải là sợ Dư Lãng lấy tư cách con hắn mà tức giận, hắn sợ chính là Dư Lãng đứng trên phương diện người yêu mà thất vọng vì hắn.

Lúc ấy, Dư Lãng khóc lợi hại, Dư Hải Thiên cũng không rõ ràng lắm tâm tư của mình, hắn chính là theo bản năng lựa chọn cho mình đáp án tối hữu lực.

Dư Lãng biết Dư Hải Thiên không thể không lấy vợ, y cũng không biết nếu bắt buộc phải chọn một người, An Khang với An Huệ Lan rốt cuộc chọn ai tốt hơn. Y chính là ghé vào trong ngực Dư Hải Thiên thì thào nói: “Ba ba, người đừng lấy An Khang được không, con không muốn nhìn thấy Khang Huy, một chút cũng không muốn…”

“Baba sẽ không lấy cô ấy.” Dư Hải Thiên, hắn có thể đồng ý sẽ không lấy An Khang, rồi lại theo bản năng không dám đồng ý không để cho Dư Lãng thấy Khang Huy… Có lẽ, cái này khả năng không cao: “Baba sẽ không nói dối con.”

Dư Hải Thiên hiển nhiên không biết cách an ủi, nếu như không có Khang Huy, Dư Lãng không thèm quan tâm Dư Hải Thiên có cưới hay không cưới An Khang. Nếu Dư Hải Thiên có thể đồng ý không cho Khang Huy tham gia vào cuộc đời của y, Dư Lãng sẽ càng cao hứng.

Dư Lãng cúi đầu, cảm thấy lời hứa hẹn này của Dư Hải Thiên cũng không sai. Ít nhất không để cho An Khang vào cửa a, y hướng về phía Dư Hải Thiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó lại ghé vào trên vai Dư Hải Thiên, nhắc nhở hắn: “Ai, An Khang còn đang đòi ly hôn đó ba?”

“Đó là chuyện nhà người ta.” Đừng nói là hắn hiện tại căn bản là không thể xác định Khang Huy có phải là con hắn hay không. Cho dù là đúng, cũng không tới lượt hắn quản lý An Khang. Cô ta kết hôn với ai, ly hôn ai cũng không phải chuyện của hắn. Dư Hải Thiên thấy Dư Lãng đã không có chuyện gì nữa, trong tay vẫn đang cầm bấm móng tay liền kéo chân y qua, cởi tất: “Baba cắt móng chân cho con nhé.”

Chân Dư Lãng rất trắng, có chút nhỏ, còn có chút thiếu nắng, y nhanh chóng đem chân rút lại, nhưng lại bị Dư Hải Thiên nắm chắc. Dư Hải Thiên trực tiếp nắm cổ chân Dư Lãng, sau đó nâng gang bàn chân y lên chậm rãi hướng lên trên, đem ống quần của y kéo lên tận đùi non.

Dư Lãng run run, y cảm thấy động tác này của Dư Hải Thiên có chút cổ quái, nhưng là cổ quái ở chỗ nào y lại nói không nên lời, y chính là cảm thấy động tác này không nên xuất hiện giữa y cùng Dư Hải Thiên.

Cái suy nghĩ này cũng không có  dừng lại trong lòng Dư Lãng lâu lắm, động tác khiến Dư Lãng cảm thấy cổ quái, Dư Hải Thiên cũng không có làm lâu. Chỉ có một cái chớp mắt như vậy, Dư Hải Thiên liền khôi phục đến  dạng Dư Lãng quen thuộc, hắn đem chân Dư Lãng đặt ở trên đầu gối, bắt đầu cắt móng, tách tách, tách tách …

Dư Lãng có thần kinh thô, y rất nhanh đã quên chuyện của một giây trước, bắt đầu tiếp tục giáo dục Dư Hải Thiên: “Baba, An Khang muốn ly hôn cũng không phải chuyện của người khác. Ba nghĩ đi, người ta vì cái gì mà muốn ly hôn a, bà ấy là muốn lấy baba. Nếu An Khang thực sự ly hôn, bà ta có thể không tìm tới ba sao? Đến lúc đó, chuyện của bả liền thành chuyện của baba.”

Dư Lãng không muốn đối mặt với một An Khang không có cố kỵ. Một An Huệ Lan hơn nữa còn có Khang Huy y cũng đã phải miễn cưỡng chống đỡ rồi, đến lúc An Khang tiến vào, y dù muốn cũng không có cách nào bảo vệ Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên sẽ bị hai người phụ nữ này nuốt trọn a. Y đem một chân khác đưa cho Dư Hải Thiên: “Ba ba nghĩ đi a, An Khang còn có một đứa nhỏ năm tuổi, đến con trai mình bà ta cũng không cần. Bà ta bỏ sức lực lớn như vậy để ly hôn hoàn toàn là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, bả còn có thể không liều mạng gả cho baba sao, con cũng không muốn baba tìm cho con một người mẹ kế đâu? Chuyện này tuyệt đối không được!!!”

Dư Hải Thiên cầm chân Dư Lãng, đem móng chân thừa của Dư Lãng cắt rụng, cầm dũa dũa lại móng, giúp Dư Lãng  đi  tất, còn chọc một chút gan bàn chân Dư Lãng, khiến cho Dư Lãng trực tiếp đánh móc sau gáy, giữ đầu Dư Hải Thiên, nhìn ánh mắt Dư Hải Thiên: “Ba ba người nhìn mắt con, có nhìn ra hay không là con không phải đùa giỡn với ba!!”

Dư Hải Thiên chăm chú nhìn Dư Lãng thật lâu, ánh mắt Dư Lãng trong suốt đang nhìn chính mình: “Vậy con muốn ba ba làm như thế nào? An Khang ly hôn là chuyện của cô ấy, nếu cô ấy muốn ly hôn gả cho ba ba, đó cũng là chuyện của cô ấy. Nếu ba ba thật sự quản, lúc đó mới có thể toàn bộ biến thành việc của ba ba.”

Dư Lãng cắn cắn môi, y không muốn An Khang ly hôn, chính là y  cũng biết càng không thể để cho Dư Hải Thiên giảo hợp đi vào, y chính là…: “Chính là con.. chính là không muốn làm cho An Khang tới tìm ba ba.”

Dư Lãng không muốn gặp An Khang, y hận An Huệ Lan bởi vì tình cảm, hy sinh trước kia của y đối với An Huệ Lan, mà An Huệ Lan ngay từ đầu đến cuối đều lừa gạt y. An Huệ Lan thủy chung từ đầu tới cuối đối với y đều là lợi dụng, y hận An Huệ Lan, hận đến không thể cùng chung sống, cũng hận đến không có gánh nặng.

Mà An Khang, bà ấy là mẹ đẻ của y, người phụ nữ ấy sinh ra y, không có nuôi dưỡng y, y không cần bà ấy, bà ấy cũng không cần y làm con trai. Theo lý thường phải làm, y cũng không coi bà ta là mẹ, không có yêu sẽ không có hận.

Chính là giữa họ, huyết thống dù sao cũng tồi tại, An Khang và An Huệ Lan dù sao cũng không giống. Nếu một ngày An Huệ Lan đứng ở vách núi, cần có người đẩy một cái bà ta mới chết, y khẳng định sẽ ra tay. Chính là nếu đổi thành An Khang, y nhiều nhất chỉ là khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu được mà thôi.

Dư Lãng không biết làm như thế nào, nghĩ trong chốc lát liền không nghĩ nữa. Dù sao chỉ cần Dư Hải Thiên đứng bên y, An Khang bọn họ cũng trở mình không được, tồi tệ đến mấy, y cũng không thể thảm bằng đời trước. Y hiện tại cái gì cũng biết, An Huệ Lan không cần y, An Khang không cần y, chỉ cần Dư Hải Thiên thích y là được. đến lúc đó, nếu Dư Hải Thiên dám can đảm đối với y không tốt, hắn dám thích An Khang bọn họ, y liền không cần Dư Hải Thiên. Chỉ cần đem mọi chuyện công bố hết ra bên ngoài, An Huệ Lan này hay ai cũng đừng nghĩ sẽ tốt, mà y, y chỉ kiếm nhiều tiền như vậy rồi vỗ mông chạy lấy người là được.

Thôi, mặc kệ thế nào, thảm nhất dù sao cũng không phải y.

Dư Lãng ngắm ngắm tay của mình, phát hiện trừ bỏ ngón tay y gặm đến cụt kia thì các ngón khác đều được Dư Hải Thiên cắt. Y cầm lấy tay hắn, cũng muốn giúp hắn cắt móng tay.

“Tay baba hôm trước vừa mới cắt.” Dư Hải Thiên đưa tay mình cho Dư Lãng nhìn, Dư Lãng đùa nghịch hồi lâu cũng không tìm thấy một điểm nào cần chỉnh sửa. Người giúp Dư Hải Thiên cắt móng tay nhất định rất chuyên nghiệp, y chuyển sang giúp Dư Hải Thiên cởi giày cởi tất. Trước khi cởi tất còn hỏi Dư Hải Thiên: “Baba, người hôm qua còn chưa có rửa chân đi? Nếu không con rửa chân cho baba nhé!”

Nói xong Dư Lãng đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước đến, trực tiếp ngồi xổm xuống, cầm chân Dư Hải Thiên đặt vào trong nước, còn một bên hỏi: “Baba, có nóng không?”

Dư Hải Thiên rất chú trọng vệ sinh, con người hắn như thế, bình thường chỉ cần đi đường đều đặt chân đến những nơi sàn nhà có thể phát ra ánh sáng, hoặc là dẫm lên thảm cao cấp. Chân của hắn lúc nào cũng sẽ không có mùi. Chân của hắn không cần rửa, điều khiến hắn hưởng thụ chính là Dư Lãng có tâm hầu hạ mà thôi. Điều này sẽ làm hắn có một loại thỏa mãn bí ẩn, cùng cảm giác nhà ta có con trai đã trưởng thành có thể phụng dưỡng cha mẹ không giống, thỏa mãn hôm nay còn kịch liệt hơn điều ấy nữa.

“Baba, thoải mái không, tay nghề của con không tồi đúng không?” chân Dư Hải Thiên đã được rửa thật sạch sẽ, Dư Lãng giúp hắn lau chân. Y cúi đầu, tự mình ngồi xổm trên mặt đất, đem chân Dư Hải Thiên đặt trên đầu gối, thực nghiêm túc.

Dư Hải Thiên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Dư Lãng: “Lại đây, ba ba cũng nhu nhu cho con…”

Thời điểm Bành Đào đến tìm Dư Hải Thiên, mở cửa nhìn thấy chính là Dư Hải Thiên và Dư Lãng hai người ngồi trên giường, mặt đối mặt, mỗi người đều cầm chân của người kia, giúp nhau ấn chân.

Lúc hắn nhìn thấy liền sửng sốt, Dư Hải Thiên điều tra bạn của con mình, lúc Dư Lãng đi thái độ giống như là Dư Hải Thiên xâm phạm riêng tư của y, chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ lập tức cãi nhau, Dư Hải Thiên tính tình cũng không tốt đẹp gì. Hai người nói chuyện riêng với nhau lâu như vậy, hắn còn tưởng rằng hai người đánh nhau rồi đó.

Đương nhiên, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Dư Lãng đánh Dư Hải Thiên, nhìn từ mặt tình cảm, hắn là đến cứu Dư Lãng, nếu có thể còn giúp cho ông chủ của hắn giảm bớt một chút căng thẳng trong quan hệ cha con, lấy công chuộc tội. Nếu cha con họ nháo đến lợi hại, nói xui xẻo một chút còn không phải là do hắn làm việc vô ý gây ra sao.

Hắn còn đang lo lắng, không nghĩ tới hai cha con nhà người ta đã sớm thân thân thiết thiết, tốt lắm.

Bành Đào thu hồi lời nói của mình, Dư Lãng kiêu căng chỗ nào a, y là một đứa nhỏ đặc biệt ngoan. Thông cảm cho baba y bao nhiêu a, Dư Hải Thiên tính tình cũng không đến nỗi tệ, làm một người cha thật tốt, tình cảm cha con thật tốt a.

Bành Đào mang theo cơm trưa, lúc bước vào, quần Dư Lãng đã bị kéo lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Dư Hải Thiên không nghĩ nhiều, biết có người tiến vào trong nháy mắt hắn liền kéo chăn lại, che trên đùi Dư Lãng.

Động tác này không chỉ khiến Bành Đào lấy lại tinh thần, có chút ngạc nhiên. Ngay cả Dư Lãng nhìn Dư Hải Thiên cũng có chút khó giải thích, trong tay của y còn cầm chân của Dư Hải Thiên đâu.

Dư Hải Thiên ở trong chăn đem ống quần của Dư Lãng kéo xuống dưới, khụ một tiếng: “Baba sợ con bị lạnh.”

Nói dối, dù bây giờ là mùa đông thì điều hòa cũng vẫn hoạt động tốt, Dư Lãng ở bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo còn được kéo lên. Nâng lên cánh tay còn lộ nửa tay ra ngoài, càng cảm thấy Dư Hải Thiên nói bậy.

“Con vừa mới khỏi cảm mạo xong.” Dư Hải Thiên lại kéo luôn áo ở cánh tay Dư Lãng xuống.

Dư Lãng?

“Vậy baba cũng cẩn thận đừng để bị lạnh.” Dư Lãng cũng cầm lấy chăn che đùi Dư Hải Thiên đến nghiêm nghiêm thực thực.

Bành Đào cảm thấy chính mình đã không còn theo kịp thời đại, bất quá nhìn hai cha con bộ dánh thân thiết như vậy, hắn hẳn là vĩnh viễn cũng không cần lo lắng giữa họ xuất hiện vấn đề gì đi.

Dư Hải Thiên chuẩn bị cho Dư Lãng thật tốt, hai người mới dời giường bắt đầu ăn cơm. Cơm có chút lạnh, hắn lại đi vào phòng bếp đặt ở lò vi ba. Khi đi ra, Dư Lãng ngồi ở trên ghế đã đang ăn đồ ăn vặt, mà Bành Đào vẫn còn ở lại: “Cậu như thế nào còn chưa đi a?”

Bành Đào nhún vai, hắn còn muốn ở lại, đợi ở trong này một lúc, cha con họ tình cảm tốt như vậy, hắn cảm giác đến mình cũng cảm thấy ghen tỵ. Càng nghĩ thêm nữa, hắn sợ chính mình tròng mắt cũng đỏ, mặc kệ nói như thế nào, hắn đời này không có một người cha, là chuyện đánh tiếc nhất trong đời: “Mọi chuyện đều đã đi vào ổn đinh, tớ là muốn hỏi, hai người có muốn ở khách sạn không?”

Dư Hải Thiên đang ở cùng Dư Lãng, là một phòng trên tầng cao nhất của công ty, khi Dư Hải Thiên bận rộn, qua đêm tại nơi này. Ở đây có phòng bếp, có phòng tắm, mọi thứ đầy đủ hết, chỉ hơi nhỏ mà thôi, dù sao so ra vẫn kém khách sạn.

Mấy ngày nay Dư Hải Thiên đều bận rộn, hiện tại có chút nhàn, hắn cũng muốn Dư Lãng ở nơi thoải mái một chút: “Vậy chọn chỗ nào gần gần đi?.”

Bành Đào gật gật đầu, nghĩ nghĩ, trước khi đi làm việc, hắn có thói quen hỏi cho rõ ràng: “Ông chủ, muốn thuê một phòng hay hai phòng? Tiểu Lãng hiện tại không còn ngủ với baba đi?” Câu sau là nói với Dư Lãng.

Bành Đào biết, ít nhất trước mười tuổi Dư Lãng đều đi theo Dư Hải Thiên, vì việc này Bành Đào còn trêu Dư Lãng không ít. Hắn hỏi lời này, bất quá chỉ là trêu đùa Dư Lãng, tuy rằng hắn không biết Dư Lãng có phải hay không còn cùng Dư Hải Thiên ngủ, chính là trong suy nghĩ của hắn, không cần suy nghĩ nhiều. Dư Lãng đã lớn như vậy, mặc kệ là Dư Lãng hay Dư Hải Thiên bọn họ cũng không có khả năng tiếp thu chuyện đối phương còn ngủ cùng một cái giường với mình.

Hỏi ra những lời này, bất quá là vô ý, hắn thậm chí không có chuẩn bị tiếp thu cái đáp án thứ hai.

Dư Hải Thiên trong nháy mắt biểu tình có chút mất tự nhiên, bất quá trong phút chốc liền khôi phục, ngay cả Dư Lãng nhìn Dư Hải Thiên đều không có chú ý tới.

“Thuê một căn phòng thôi, Lãng Lãng ngủ một mình tôi lo lắng.” Dư Hải Thiên biểu tình thật tự nhiên, chính là hắn cảm thấy mình và Dư Lãng có chút không ổn, hắn cũng không muốn thỏa hiệp.

Trở ngại chính là chính mình, có lẽ còn có cả Dư Lãng.

Bành Đào đi rồi, Dư Lãng và Dư Hải Thiên ngồi một chỗ ăn cơm, Dư Hải Thiên đột nhiên nói: “Lãng Lãng, kỳ thật ngăn cản An Khang không ly hôn còn có một biện pháp, chính là rút củi dưới đáy nồi. Chỉ cần baba cưới mẹ con, không còn chỗ để ảo tưởng, An Khang tự nhiên sẽ không ly hôn.”

Dư Lãng còn đang ăn một miếng thịt bò, vừa nghe Dư Hải Thiên nói lời này, sợ tới mức thiếu chút nữa liền bị nghẹn. Y nhanh chóng nhổ thức ăn ra, một chút thịt nát còn mắc ở khí quản: “Khụ khụ khụ…”

Dư Hải Thiên nhanh chóng vỗ vỗ lưng y, giúp Dư Lãng uống một chút nước, Dư Lãng ho đến chảy cả nước mắt, nhưng không có lo lắng đi lau: “Ba ba, người mới vừa nói thật sự a, baba muốn kết hôn với bà ấy?”

“Làm sao vậy, Lãng Lãng không thích? Hay là..” Dư Hải Thiên trong phút chốc đem Dư Lãng ôm vào trong lòng, tay vỗ nhẹ chuyển thành vuốt ve: “Hay là, rất thích đi?”

Dư Hải Thiên chưa từng để An Huệ Lan vào trong mắt, cô ta trong mắt của hắn chẳng qua chỉ là mẹ của Dư Lãng mà thôi, huống chi Dư Lãng đối với cô ta không phải thực thân cận. An Huệ Lan tồn tại giữa bọn họ không phải quá mạnh, chính là hiện tại hắn lại cảm thấy An Huệ Lan đích xác tồn tại, khiến cho hắn chói mắt như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy An Huệ Lan chắn giữa hai người bọn họ.

Dư Lãng cũng không biết nói cái gì, trong lòng của y nhất định là không muốn Dư Hải Thiên cưới An Huệ Lan. Chính là làm một đứa con, y có thể phản đối sao, trừ bỏ vô cùng tiếp thu, y căn bản là không có cái lựa chọn thứ hai.

Chính là y thật sự là không muốn Dư Hải Thiên cưới bà ta, y cắn cắn môi, trong cổ họng phát ra thanh âm không dễ nghe thấy: “Ba ba, chỉ có chúng ta hai người, chúng ta hai người cùng một chỗ không được sao?”

Dư Hải Thiên hô hấp trở nên nặng nề, cánh tay ôm Dư Lãng cũng càng chặt, hắn buông Dư Lãng ra, hai tay ôm giữ lấy đầu Dư Lãng, tại trán Dư Lãng hôn một cái: “Con muốn baba đều cho con, nhưng là Lãng Lãng, con phải vĩnh viễn nhớ rõ những lời con nói ngày hôm nay.”
Bình Luận (0)
Comment