Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 52

Edit: Linh

Thiên Thượng Nhân Gian…

Người bình thường ở T thị đại khái sẽ chưa từng nghe qua cái tên này, đây không phải là câu lạc bộ đêm giống như Hoa Sàn. T thị mọi người đều có thể biết đến sau đó cười mỉm một cái mà trong lòng ngầm hiểu với nhau.

Đương nhiên, Thiên Thượng Nhân Gian và Hoa Sàn về tính chất không khác nhau là mấy, chẳng qua đẳng cấp không giống mà thôi. Tầng lớp bình dân sẽ không biết đến Thiên Thượng Nhân Gian, dù cho ngẫu nhiên nghe nói đến cũng không biết nó là nơi nào, cao thấp ra sao, có một chút thân phận có lẽ sẽ biết nhưng là họ không có tư cách đi vào, chỉ có rất ít người có thể đến tận nơi đến trải nghiệm nó.

Nói đùa một chút, chính là từ Thiên Thượng Nhân Gian đi ra chính là cá tính, là khí chất, tuyệt đối sẽ không có cái loại bát nháo gì đó.

Giống như Dư Lãng này, nếu y thành niên, muốn tới trải nghiệm một chút cảm giác ở cùng phụ nữ hoặc là một cậu trai mà muốn trở thành đàn ông chân chính, người lớn trong gia đình sẽ đề cử Thiên Thượng Nhân Gian. Càng là tầng lớp cao, càng sẽ thường đem đưa nhỏ nhà mình đưa đến đây. Để cho đứa nhỏ có thể thỏa mãn sự tò mò ở phương diện nào đó, miễn cho nó ở nơi khác bị người ta lừa gạt phá hoại.

Đương nhiên, Dư Hải Thiên sẽ tuyệt đối không cho Dư Lãng đi đến chỗ này. Dung An Thụy còn chưa tò mò đến loại tình trạng này nữa là. Nhưng từ phương diện này có thể nhận thấy hai đứa nhỏ nhà chúng ta quả thật rất đơn thuần, nhưng là dù có ngây thơ hơn nữa, chưa từng đi vào Thiên Thượng Nhân Gian, cũng chưa từng tiếp xúc qua Dung An Thụy cũng biết đó là chỗ nào.  Cái nơi mà mọi người nói là sạch sẽ đó, là nơi dành cho những người có ham muốn tình dục mà sinh ra. Loại địa phương như thế này, có khả năng sạch đến mức nào a.

Dung An Thụy để điện thoại xuống, có chút dại ra, hắn thật sự không muốn tin tưởng người thanh niên xinh đẹp mà hắn đâm phải kia lại có quan hệ với loại địa phương này. Hắn cảm thấy khó thở, người này, hắn, hắn, hắn như thế nào có thể sa đọa đến mức như vậy a: “Hắn sao có thể chạy đến chỗ đó a, đây không phải là tự tìm đến cho người ta bắt nạt sao!!!”

Dư Lãng dùng sức đẩy Dung An Thụy từ trên người xuống, chân y đều bị hắn đè đến tê rần a. Y xoa xoa chân mình, giọng bằng bằng nói: “Chuyện này không phải càng tốt sao, cậu vừa rồi tức đến nỗi hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta. Hiện tại tốt lắm, không cần cậu ra tay, Bạch Thiềm Tài đã xui xẻo!”

Dung An Thụy âm trầm nhìn Dư Lãng, cắn răng: “Kia không phải mới vừa còn nói Bạch Thiêm Tài là bạn của cậu sao?”

Dư Lãng vô tội nhìn Dung An Thụy: “Đó là vừa rồi, bị cậu nói đến như vậy, tớ cảm thấy Bạch Thiềm Tài rất đáng giận, cư nhiên dám lừa anh em của tớ. Hơn nữa, trước kia tớ cũng không biết hắn là loại người này nha, bán xác thịt nha. Loại bạn bè như thế này, tớ phải ngay lập tức, ngay lập tức tuyệt giao với hắn!”

Dung An Thụy nghẹn họng nhìn Dư Lãng mà muốn mắng cũng không dám mắng, xèo xèo nghiến răng: “Không bị bức đến mức như vậy ai lại muốn đi bán xác thịt mình a. Hai ta cũng sẽ đầu thai, nếu kiếp này không sống cho tử tế kiếp sau không chừng cũng đi vào con đường này. Không đúng, Bạch Thiềm Tài có chỗ nào là nguyện ý làm cái nghề ấy đâu, nếu hắn tình nguyện, hắn còn gọi điện thoại cầu cứu cậu làm chi a. Không chừng Thiên Thượng Nhân Gian bức lương vi xướng a!”

Dư Lãng a một tiếng, nghĩ lại khi Dung An Thụy nguyền rửa hắn, liền bắt chiếc điệu bộ khi đó của hắn, khiến cho hắn không giận Bạch Thiềm Tài nữa, bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, cố ý chọc giận Dung An Thụy: “Dù sao thì mặc kệ sảy ra chuyện gì, đã làm cái nghề đó cũng không sạch sẽ. Chúng ta nhanh coi như không quen biết hắn đi!”

“Người ta còn chưa có làm nghề đó đâu.” Dung An Thụy nhanh chóng sửa đúng.

“Thì cũng là bước vào một chân đi.” Nhìn Dung An Thụy rõ ràng quan tâm muốn chết còn mạnh miệng không nhận. Dư Lãng cảm thấy thật vui vẻ.

Dung An Thụy rốt cuộc nổi giận, lửa nóng còn rất lớn, một bàn tay đập lên bàn: “Dư Tiểu Lãng, không nghĩ tới cậu thiếu đạo đức đến như vậy!!! Nhìn người khác gặp nạn lại lấy làm trò cười. Là con người đều có tình thương, cậu vừa rồi còn nói Bạch Thiềm Tài là bạn mình. Mẹ nó! Bạn của cậu sắp bị người ta kéo lên giường, cậu còn ngồi chỗ này! Lần sau đến lượt tớ bị  người ta đẩy vào trong hố lửa tớ còn có thể trông cậy vào cậu sao?!!!!”.

Nhìn Dung An Thụy sốt ruột, Dư Lãng ngược lại không nóng nảy, y đánh một cái ngáp, chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Tớ đã nói là đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Thiềm Tài, chuyện của hắn không liên quan đến tớ, lại càng không liên quan đến chuyện của cậu. Đương nhiên nếu cậu muốn đi xem hình dạng của hắn tớ không ngăn cản, tự cậu xem một mình đi, không có việc gì thì đi nhanh lên. Đã tám rưỡi rồi, tớ buồn ngủ!”

Dung An Thụy giống như dã thú đi đi lại lại hai vòng, thấp giọng nói: “Này, cậu nói Bạch Thiêm Tài đi đâu…”

Dư Lãng nửa dựa vào ghế sa lông, trở mình xem thường một cái: “ Bạch Thiềm Tài thiếu tiền a, bằng không người ta có thể không sợ chết đi làm loại nghề này sao.”

“Mẹ hắn, có thiếu tiền thì loại tiền này cũng không thể kiếm được a, chúng ta vào trong đó là mua vui, Bạch Thiềm Tài đi vào trong đó chỉ có thể làm đồ vật cho người ta mua vui thôi đó.” Dung An Thụy dùng sức gãi đầu của mình, lửa cháy đến mông đến nơi, hắn đứng lên kéo Dư Lãng: “Đi, dù sao tuổi của chúng ta đến nơi đó kiến thức một chút cũng được. Cải lương không bằng bạo lực, anh đây giúp cậu, cậu muốn tìm thiếu nam hay thiếu nữ anh đều thay cậu chi tiền!!!”

Dung An Thụy nói một cách hoành tráng, Dư Lãng thầm mắng một tiếng: “Dung An Thụy, cậu giả bộ sống chết như vậy, tớ sẽ không nhận ra là cậu chỉ đang mạnh miệng hay sao. So với mình là bạn bè mà còn lo lắng cho Bạch Thiềm Tài hơn, nha, còn không chịu nhận.”

Trêu chọc hắn xong rồi, Dư Lãng liền không làm loạn nữa, cùng với Dung An Thụy đi xuống, không nhanh có khi Bạch Thiềm Tài liền bị người ta làm bẩn thật đó.

Dung An Thụy lôi kéo Dư Lãng xuống dưới nhà, sợ Dư Lãng nói dối không quen còn cho y sẵn lý do: “Lát nữa cậu gặp ba ba cậu thì nói với ba là tớ mới mua một bộ máy chơi game, chơi đặc biệt hay, tớ vừa nói cậu liền thèm đỏ mắt liền nhờ tớ dẫn cậu về nhà xem  nha. Chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể dời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian, không biết là sớm hay muộn, có khi còn có thêm mùi rượu nữa. Mũi của ba cậu còn thính hơn cẩu, cậu phải nói với ông ấy là cậu chơi thích quá nên muốn ngủ lại nhà tớ. đợi khi về đến nhà tớ liền lấy máy bàn ở nhà gọi cho ba cậu. Ông ấy vừa nhìn thấy số điện thoại liền biết cậu không chơi ở bên ngoài, căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện chúng ta đi ra ngoài mới về.”

Muốn nói dối há mồm liền có lý do, suy nghĩ chu toàn các mặt, vừa nhìn là biết kẻ hay nói dối. Dư Lãng không có ý tốt nhìn Dung An Thụy: “Cậu thường xuyên lấy lý do này lừa ba cậu đúng không?”

Dung An Thụy hừ lạnh một tiếng: “Tớ hiện giờ có nói thật ba tớ cũng không thèm tin, cho nên hiện giờ tớ đều nói thật. Dù sao thì ông ấy có biết tớ đi đâu chăng nữa cũng không quản tớ. Cậu thì không giống a, tớ cũng phải nghi ngờ là ba cậu coi cậu như là con gái mà nuôi hay không nữa. Nếu không phải đã từng khỏa thân tắm chung tớ cũng phải nghi ngờ xem cậu có phải là nữ không đó.”

Dư Lãng thấp giọng mắng hắn: “Những thứ mà cậu đang chơi tớ đều đã chơi chán rồi đó, biết không!” Đời trước y chơi đùa cũng không hề thua kém ai.

Dung An Thụy không cãi nhau với Dư Lãng, hắn nghĩ là trừ bỏ da mặt mình kém Dư Lãng ra thì những thứ khác y có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn. Dung An Thụy lung tung gật đâu, dặn dò Dư Lãng: “Tớ vừa mới nói với cậu cậu đã nhớ chưa? Lát nữa nhớ nói thật tốt với ba cậu. tớ nói ba cậu chắc chắn không tin. Cậu phải nói một cách đúng tình hợp lý, đừng làm vẻ mặt chột dạ vừa nhìn đã biết là cậu nói dối. Cậu chưa từng nói dối, lần đầu tiên nói dối sẽ  không có ai nghi ngờ.”

“Ai, tiểu nhị tử cậu không phải là chưa từng đi Thiên Thượng Nhân Gian đúng không?” Dư Lãng cảm thấy Dung An Thụy là đang bị choáng váng. Vừa nhìn cái bộ dáng này của hắn, y liền biết hắn căn bản chưa từng đặt chân đến những nơi như thế này, lại còn muốn lôi kéo y đi cùng cho thêm can đảm. Đúng rồi, đời trước chính là y giúp Dung An Thụy tìm người để khai bao đâu, địa điểm cũng là tại Thiên Thượng Nhân Gian. Đời trước y chính là khách quen ở đây.

Không có cách nào khác, thời điểm ý bắt đầu ăn chơi giống như Dư Hải Thiên, cũng là mười bốn tuổi. có Dư Hải Thiên làm tiền lệ, nên Dư Hải Thiên ngược lại không có đánh y, không thể không nói vào lúc đó y rất thông minh.

Khi mà Dung An Thụy chơi bời ong bướm, ngành nghề này ở T thị chưa có phát triển như bây giờ. Mọi người bảo thủ giống như là bà lão bảy tám chục tuổi, mặc váy đều không nhìn thấy đầu gối. Trừ bỏ sống không nổi, ai lại đi làm gái a, Dư Hải Thiên chỉ có thể ăn cỏ bên đường.

Dư Lãng lúc đó liền biết cách ăn chơi rồi, bất quá có thể chơi cũng chẳng có mấy thứ. Y là trẻ vị thành niên, vừa mới lớn, lại không có xuất thân là Dư gia thiếu gia, địa phương hơi chút quy củ sẽ không cho y đi vào,  cho dù có cho y tiến vào y cũng không dám đi. Vào đó còn không biết ai mới là người chơi ai a, chẳng may nhiễm phải bệnh gì, liền xui xẻo rồi. Lại nói, nơi quá kém y cũng chướng mắt không thèm a.

Dựa vào việc Dư Hải Thiên là thiếu gia có tên tuổi nhất T thị, người ta cũng không dám cho y đi vào, sợ chọc giận Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên nếu không đồng ý thì ngay cả bình rượu cũng không có người nào dám đưa y.

Nơi duy nhất Dư Lãng có thể đi là Thiên Thượng Nhân Gian, nơi duy nhất Dư Hải Thiên chỉ định cho y đi chơi đùa chính là Thiên Thượng Nhân Gian. Thiên Thượng Nhân Gian sở dĩ khiến cho người lớn trong nhà yên tâm là vì ở đó không có đồ vật linh tinh, sạch sẽ. hai là bởi vì nơi đó áp dụng chính sách hội viên, người có thân phận giống như bọn họ ở tuổi này sẽ đi khai mở nhãn giới. Muốn đi vào trừ khi có thẻ của cha chú, nếu chơi bời những thứ hơi chút khác người họ sẽ cho người đi gọi điện cho trưởng bối nhà cậu.

Như vậy, muốn qua mặt Dư Hải Thiên chính là nằm mơ. Chờ bọn y có thể nghĩ ra biện pháp phỏng chừng Bạch Thiềm Tài đã sớm bị người ta ăn sạch rồi bỏ lại.

Dư Lãng từ rất lâu trước kia đã biết y không thể làm chuyện xấu. Mặc kệ là sớm hay muộn chắc chắn sẽ bị Dư Hải Thiên tra ra. Y giống như là con chuột trong lòng bàn tay của con mèo vậy, dần dà sẽ không có năng lực gì, Dư Lãng sẽ không làm chuyện xấu, nhất định sẽ không gạt Dư Hải Thiên.

Dư Lãng chuẩn bị ăn ngay nói thật với Dư Hải Thiên, y đây là đi giúp đỡ bạn học, Dư Hải Thiên sẽ không không cho y đi. Nếu Dư Hải Thiên đi cùng y thì càng tốt hơn, y giải thích cho Dung An Thụy một cái: “Không có ba ba của tớ chúng ta không thể vào được chỗ kia, cũng không thể vụng trộm đi vào, không thể đem Bạch Thiềm Tài đi ra, thậm chí còn đem hai đứa chúng ta cuốn vào.”

Lần này đến lượt Dung An Thụy choáng váng: “Cậu muốn nói chuyện này cho ba ba cậu biết? Ba cậu có thể cho chúng ta đi không? Thôi, còn không bằng tự mình đi a.”

Dung An Thụy từ nhỏ đã sợ Dư Hải Thiên, so với Dư Lãng còn sợ ông ấy hơn. Dư Lãng sợ Dư Hải Thiên là do di chứng đời trước bị hắn đánh mà ra. hiện tại Dư Hải Thiên lại chưa từng động đến một đầu ngón tay của Dung An Thụy, hắn liền sợ Dư Hải Thiên đến mức như vậy. Giống như là thấy thiên địch đó, chẳng những không có khả năng phản kháng, ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không có.

Dung An Thụy cũng biết Dư Hải Thiên quản giáo Dư Lãng như thế nào, từ cân đối dinh dưỡng cho y, đến tóc cũng không được vượt quá độ dài qui định, ngay cả mùa hè mặc quần cũng không được vượt quá bao nhiêu cm, còn kém chút nữa không giáo dục y như là một đứa con gái. Dư Lãng thuần khiết không hề giống như một thiếu niên mười bốn tuổi mà còn giống đứa nhỏ bốn tuổi hơn.

Hiện tại hắn muốn dẫn Dư Lãng đi “lêu lổng”, hắn có thể để cho Dư Hải Thiên biết sao: “Dư Tiểu Lãng, cậu đừng hại tớ a.”

Dư Lãng ở trong  thái bình phai nhạt, hắn cũng muốn đi bên ngoài  giải phóng Dư Lãng là lớn lên trong cảnh thái bình nên cũng rất muốn ra ngoài thông khí. Y cũng rất nhớ nhung mấy cô nàng ở Thiên Thượng Nhân Gian, không ăn được thì nhìn thấy họ cũng được a.

Dư Lãng cố gắng thuyết phục Dung An Thụy, y còn chưa từng có cái lý do nào quang minh chính đại đến như vậy đâu. Y mới không cho Dung An Thụy phá hủy đâu: “Ba ba của tớ không đồng ý cậu tự mình đi cũng không muộn a.”

Dung An Thụy miễn cưỡng gật đầu, kết quả hai người vừa xuống dưới lầu cư nhiên không thấy Dư Hải Thiên ở đó, Dung An Thụy vui mừng đến mức hoa chân múa tay vui vẻ: “Ba ba của cậu tự nhiên lại không ở đây, quả thực chính là ý trời a, ý trời.”

Dư Lãng tìm nửa ngày cũng không thấy người, lại thấy ví và di động của Dư Hải Thiên. Hắn cư nhiên lại để thẻ hội viên của Thiên Thượng Nhân Gian ở lại trong ngăn kéo. Cái này Dư Lãng không muốn xem đây là ý trời cũng không được.

Dư Hải Thiên không mang điện thoại, tự nhiên liền không có cách để liên lạc với hắn để trưng cầu ý kiến. Bạch Thiềm Tài bên ka còn đang bị đe dọa an toàn thẻ hội viên cũng đang ở trong tay. Dư Lãng yên tâm viết cho Dư Hải Thiên một tờ giấy, dán trên cửa, yên tâm thoải mái cầm thẻ hội viên của hắn mà đi theo Dung An Thụy ra cửa, xuống đến dưới nhà chưa đến một phút đồng hồ chặn được một xe taxi là đi luôn.

Nhìn đi, Dư Lãng chỗ nào cũng quen thuộc hơn so với mình, khó được tài xế taxi cũng biết đường chỉ nói một lần ông ta có thể một đường chạy thẳng đến cửa của Thiên Thượng Nhân Gian, không chút nào giống lần đầu tiên tới nơi này.

Dư Lãng cảm thấy kì quái trong nháy mắt, có thể tới thẳng Thiên Thượng Nhân Gian tự nhiên không phải xe nào cũng được, chẳng nhẽ lại có người giống bọn họ, thích đi xe taxi để đi chơi?”

Nghĩ nghĩ lại chính mình, cảm thấy người như vậy chưa hẳn đã không có, hoặc là tài xế này lái xe có kinh nghiệm, quen thuộc toàn bộ đường của T thị. Suy nghĩ chỉ trong một giây đồng hồ, chỉ lướt qua trong đầu một chút, Dư Lãng liền bỏ qua suy nghĩ này. Vào cửa, báo tên Dư Hải Thiên, được người dẫn vào giải cứu Bạch Thiềm Tài.

Dư Hải Thiên muốn Dư Lãng đến phát điên, Dư Lãng mỗi ngày lắc lư bên cạnh mình, hắn quả thực cảm thấy sôi sục trong người. Dư Hải Thiên cảm thấy hắn sớm có được Dư Lãng đối với hắn tốt, đối với Dư Lãng cũng tốt. đương nhiên ý tưởng này có chút vô sỉ, nhưng là Dư Hải Thiên suy nghĩ cả ngày muốn như thế nào không quá vô sỷ mà có được Dư Lãng hắn cũng không thẻ trực tiếp khiêng Dư Lãng ném lên trên giường đi, Dư Hải Thiên cần có một chút chuyện ngoài ý muốn.

Dư Lãng cả ngày ngoan đến giống như con mèo nhỏ căn bản liền không có gì ngoài ý muốn để cho hắn bắt được.

Dư Hải Thiên đành phải  “sáng tạo” ra một cái ngoài ý muốn, hắn nhìn trong ngăn kéo thẻ hội viên Thiên Thượng Nhân Gian, đem tờ giấy Dư Lãng dán ở cửa xé bỏ, cầm trong tay thưởng thức một chút, đi ra phía cửa sổ nhìn Dư Lãng gọi xe taxi. Hắn huýt sáo một tiếng, xem ra đứa nhỏ dễ bị lừa cũng không phải không có lợi, ít nhất đứa nhỏ của hắn không có tinh quái tới nỗi không có chỗ cho hắn hạ miệng a.

Chẳng nhẽ đứa bé này cho rằng Dư Hải Thiên hắn đi đến mấy chỗ như Thiên Thượng Nhân Gian này mà còn cần thẻ hội viên? Tên của Dư Hải Thiên hắn đều có thể sánh bằng với cái thẻ hội viên này hoặc là, chỗ như vậy chỉ cần gọi cái xe taxi là có thể đến được? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cũng không biết, Dư Lãng xứng đáng bị mình ăn.

Bất quá, Dư Lãng ngay cả một khắc cũng không chờ được liền đến ngay chỗ đó hẳn là coi trọng Bạch Thiềm Tài đi? Hay là muốn đến chỗ như thế này? Hay là đối với cô bé nào trong đó có hứng thú?

Dư Hải Thiên ngồi trong chốc lát, rút một điếu thuốc, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đi bộ xuống lầu đi tìm con của hắn.
Bình Luận (0)
Comment