Lê Hân không biết bác Du rời đi khi nào, cũng không biết mình vào phòng như thế nào. Chờ đến khi cậu hồi phục lại tinh thần thì đã ngây ngốc sững sờ ngồi tại cái bàn học mà Úy Trì Hi đã dùng suốt mười ba năm, ngây ngốc mà vuốt tấm hình chụp chung duy nhất của cha con ba người, tấm hình chụp từ rất lâu.
Căn phòng vẫn như lúc cậu rời đi, giường, bàn học, đồ dùng nội thất, thậm chí tất cả các vật nhỏ trang trí cũng đều nguyên vẹn. Thế nhưng tất cả đều vô cùng sạch sẽ, không dính chút tro bụi nào – hẳn là có người trong một năm nay tỉ mỉ mà quét dọn, duy trì cái phòng này, khiến nơi này so với lúc còn chủ nhân không khác gì nhau.
Lê Hân nhẹ nhàng buông ảnh chụp, rời bàn học đi vào phía trong, hai tay hơi hơi phát run mở ủ quần áo, bên trong toàn bộ đều là của Úy Trì Hi, quần áo cùng phụ kiện, vô cùng chỉnh tề, hoàn toàn hiện diện ở trước mặt cậu, ngửi còn có mùi thanh tân.
(mới, sạch sẽ)Lê Hân vô thức chậm rãi ngồi xuống giường, ôm đầu gối cuộn hình thành một khối. Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, dần dần tràn đầy gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Tại sao…Tại sao phải như vậy?
Úy Trì Hi đã chết, cậu đã chết theo như thời gian mà sắp xếp của bọn họ! Căn phòng ở nơi mà cậu từng coi là “Nhà” nhất định đã biến mất, nơi từng thuộc về cậu không phải đã bị xử lí xóa tất cả mọi dấu vết sao?! Tại sao còn giữ lại nơi này…?!
Trong thư phòng, Úy Trì Diễm ngồi ở bàn làm việc, nhíu nhẹ hai hàng lông mày, nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình máy tính, tâm cũng theo thân ảnh nhỏ bé đang run nhẹ bên trong kia mà đau lòng.
Thậm chí y bắt đầu hoài nghi, mình làm như vậy cuối cùng là đúng hay sai. Mạnh mẽ đem người kia về, về lại nhà lớn, về nơi làm cậu nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh, khiến cậu chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu thống khổ…
Úy Trì Diễm hận không thể lập tức đi xuống lầu, ôm chặt lấy người đang khóc không thành tiếng kia. Chính là y không thể, bởi vì y không có cách nào gánh chịu được mọi hậu quả xảy ra khi chân tướng rõ ràng. Cũng như cho tới bây giờ y cũng không biết, người nọ tính cách ôn hòa như thế lại có một mặt quyết tuyệt như vậy. Trong chuyện này y không dám mạo hiểm, cho nên y chỉ có thể nhìn thiếu niên xinh đpẹ khắc sâu trong tâm trí qua màn hình theo dõi khóc thầm.
Nửa đêm, Lê Hân co lại ở chân giường, khóc một hồi rồi lăn ra ngủ.
Cửa phòng không tiếng động mà bị đẩy ra, Úy Trì Diễm nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đang nằm trên sàn nhà của người kia, nhẹ nhàng mà đưa tới bên giường. Y thật muốn thay cái áo khoác không mềm mại lắm ra cho cậu, nhưng lại sợ đánh thức nên chỉ có thể từ bỏ. May mà nhiệt độ trong phòng vô cùng ổn định, cậu ngủ như vậy cũng không bị lạnh.
Úy Trì Diễm ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt lúc ngủ của thiếu niên mà luyến tiếc rời đi. Chỉ có lúc cậu đang ngủ, y mới dám như vậy, tham lam mà nhìn chăm chú cậu.
Y phải làm như thế nào để xóa đau xót trong lòng người này?
Y phải làm như thế nào để cậu một lần nữa nở nụ cười ấm áp khiến lòng người thoải mái?
Y phải làm như thế nào để nói cho cậu biết y kỳ thật tình nguyện cho cậu hận y, trả thù y, một chút cũng không muốn cậu mang đầy những vết thương trong lòng, cô độc mà rời đi. Bởi vì có như vậy y mới có thể nói cho cậu biết y có bao nhiêu hối hận và yêu thương cậu, mà không phải như bây giờ ngay cả lời giải thích cũng không thể nào mở miệng, sợ vừa nói ra hết, vừa liền không còn lập trường và tư cách đem cậu khóa lại bên người.
※
Lê Hân sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đêm qua mình không lau khô nước mắt trên mặt nên có chút khó chịu, thế là mơ mơ màng màng mà đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Đối với nơi mình từng sinh hoạt suốt mười ba năm, Lê Hân đã sớm quen thuộc đến tận xương tủy, cho dù rời đi một năm cậu cũng không quên chút nào, vì thế nhất thời không cảm thấy có cái gì không thích hợp, chỉ là theo bản năng mà làm theo thói quen trước kia.
Thẳng đến khi theo thói quen, cậu cầm bàn chải ở vị trí quen thuộc, bôi chút kem cho vào miệng, bỗng nhiên cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt của chính mình trong gương, Lê Hân lúc này mới chậm rãi ý thức được tình trạng. Cậu, đã về đây, trở lại cái nơi cậu đã từng cho là nhà.
Nhìn gương mặt so với Úy Trì Hi có thêm vài phần tinh xảo, đáy lòng Lê Hân một mảnh mờ mịt, vòng vòng chuyển chuyển một vòng lớn, lại không nghĩ ra chính mình lại quay về cái chỗ này; rõ ràng đã hạ quyết tâm tuyệt đối không liên quan gì tới kiếp trước, thế nhưng hình như lại càng lún sâu…
Cha, cuối cùng cha muốn làm cái gì?
Nhớ tới bữa tối đêm qua, cùng với căn phòng được giữ nguyên trạng, mơ mơ hồ hồ Lê Hân cảm thấy trong đầu mình xuất hiện lên một ít gì đó. Nhưng cái suy nghĩ kia đến quá nhanh, không chờ cậu nghĩ lại đã biến mất không dấu vết.
Lắc lắc đầu, Lê Hân mở vòi nước để rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương khóe môi có một tia cười khổ: Lê Hân, đừng suy nghĩ miên man, phải giữ vững tinh thần, hôm nay còn không biết sẽ phải đối mặt với cái gì đâu…
Sắp xếp xong xuôi, Lê Hân hít một hơi thật sâu, làm đủ mọi chuẩn bị mới mở cửa phòng ra…lại bị một dáng người cao ngất làm hoảng sợ.
“Dậy rồi à? Đi ăn sáng thôi.” Úy Trì Giản nhìn thiếu niên bị hắn làm cho sợ, hơi hơi nhíu mày lãnh đạm nói.
“…Chào buổi sáng, cậu Uý Trì.” Lê Hân vừa nuốt nước miếng, vừa oán thầm trong lòng: không phải đã nhận chức Phó tổng của tập đoàn Úy Trì rồi sao, sáng sớm Phó tổng Úy Trì tự mình đến mời một nhân vật nhỏ bé như mình đi ăn sáng thật sự thích hợp sao? Nhưng may mắn đứng trước cửa không phải một nam nhân khác, nếu không chỉ sợ cậu sẽ theo bản năng mà ném người đó vào cửa mất…
Khi Lê Hân bước vào phòng ăn, Úy Trì Diễm đã ngồi ở chỗ kia uống cà phê, thấy con trai cùng Lê Hân xuất hiện, cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không nói gì.
“Không biết bữa sáng cậu Lê thích ăn món gì?”, bác Du đi vào, đứng cạnh Lê Hân hỏi.
“Ách…như mọi người là tốt rồi…”, Lê Hân cẩn thận mà trả lời. Có Úy Trì Diễm ngồi ở chỗ kia lạnh như miếng băng, huống chi cậu cũng tự biết mình không có cái tư cách và can đảm gọi món ăn theo sở thích của mình.
Ngay lúc bác Du chuẩn bị để ly cà phê xuống trước mặt Lê Hân, đột nhiên Úy Trì Diễm vẫn luôn yên lặng dùng cơm lên tiếng: “Không được cho cậu ấy uống cà phê.”
Bác Du dừng tay lại, cùng Lê Hân đồng thời nhìn về phía ông chủ của mình.
“Dì Vân có nấu cháo, nói nhà bếp mang lên.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Bác Du cung kính lĩnh mệnh.
Lê Hân thật sự không biết Úy Trì Diễm suy nghĩ cái gì, cũng không biết chính mình phải dùng thái độ gì để đối mặt với đối phương, thế là cậu chỉ có thể cúi đầu, tránh tiếp xúc ánh mắt trực tiếp với y.
Nhìn ánh mắt lảng tránh của người nọ, Úy Trì Diễm cũng chỉ có thể kiềm nén cảm giác chua sót trong lòng. Y biết hiện tại đối với Lê Hân tất cả mọi chuyện đều rất mâu thuẫn, không ngừng phỏng đoán “mục đích” trong lòng y, đối với tất cả hành động của y đều tràn đầy hoài nghi. Bất quá cũng không có gì, y sẽ chậm rãi khiến cậu quen với tất cả những chuyện này.