( Thượng)Khi Úy Trì Diễm về đến nhà, từ xa đã thấy lão quản giá đứng lặng trước cửa phòng khách.
“Bác Du?”
Lão quản gia không hổ là nhân vật theo nhà Úy Trì trải qua biết bao nhiêu sóng gió lớn, cho dù đang nghe lén ở góc tường cũng không một chút giật mình, chậm rãi xoay người, cung kính mà mở miệng: “Ông chủ, ngài đã về.” Mà ngay cả tốc độ nói cũng giống bình thường như đúc.
Nhìn trên tay bác Du có khay điểm tâm ngọt, Úy Trì Diễm nhíu mày, không sao hiểu được tại sao quản gia nhà mình trước giờ luôn tuân theo cấp bậc lễ nghĩa lại trốn ở cửa làm chuyện thất lễ thế này.
Bác Du mắt nhìn vào hai người đang trong phòng khách, nhẹ giọng trả lời: “Dì Vân hình như đang cùng cậu Lê kể chuyện cậu cả.”
Úy Trì Diễm nghe vậy bỗng nhiên nhăn lông mày, cầm lấy cái khay trên tay bác Du bước đi vào phòng khách: “Lê Hân.”
Lê Hân còn đang nghe dì Vân kể chuyện liền hồi phục lại tinh thần, dì Vân cũng đang chìm trong hồi ức của chính mình, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh lãnh đạm nghiêm túc quen thuộc khiến hai người cùng nhau hoảng sợ.
“Ông… ông chủ!” Dì Vân gần như là từ chỗ ngồi bắn đứng lên, cúi đầu trước Úy Trì Diễm, tay chân trong nhất thời có chút cuống cuồng. Mà Lê Hân thì vẫn như trước, yên vị tại ghế soffa, chỉ ngẩng đầu liếc người tới một cái, liền quay đầu sang bên kia. So với tối hôm qua, hiện tại cậu càng không biết nên làm thế nào để đối mặt với người nam nhân này.
“Vất vả rồi, dì Vân.” Úy Trì Diễm thản nhiên mở miệng, không có chút dấu hiệu tức giận gì, thế là dì Vân giống như được miễn tội gật gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng khách. Mà Lê Hân nhìn bóng dáng dì Vân đi xa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: cậu cũng có thể đi ra trước như vậy không?
“Nếm thử cái này chút đi.” Đem điểm tâm ngọt cầm trong tay đặt trên bàn, để trước mặt Lê Hân, Úy Trì Diễm ở ngồi xuống bên cạnh, tự rót cho chính mình chén hồng trà.
Lê Hân nhìn thấy trước mặt mình là sữa đặc cùng bánh ngọt, nhưng lại không có đủ dũng khí cầm muỗng lên ăn. Sự thật thì những gì dì Vân nói khiến lý trí và tình cảm trong đầu cậu không ngừng đấu tranh với nhau, trong lòng cũng tràn đầy hỗn loạn.
“Sao vậy? Không thích?” Úy Trì Diễm nhấp ngụm trà, thấy Lê Hân chỉ ngây ngốc ngồi đó không ăn, mở miệng hỏi. Y biết người này bởi vì sự xuất hiện của mình mà đứng ngồi không yên. Thế nhưng không biết khi nãy dì Vân nói cái gì với cậu mà làm cho sự bất an cùng đấu tranh đều hiện lên hết trên đôi mắt xinh đẹp của cậu.
Lê Hân nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Úy Trì Diễm một cái, lập tức cuối đầu, cho nên không bỏ qua ánh nhìn của người nam nhân kia đối với nhìn, thậm chí ánh nhìn này còn gọi là dịu dàng. Lúc này cậu càng cảm thấy loạn hơn, nhưng cũng máy móc cầm thìa lên, lấy một miếng bánh ngọt cho vào trong miệng.
Hương sữa nồng đậm trong nháy mắt hòa tan vị đắng chát của hồng trà còn lưu lại trên đầu lưỡi, ngọt mà không ngán đủ để người ăn cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc. Lê Hân ăn trong hoảng hốt mà còn nếm ra được mùi vị này, đây quả thật là tay nghề của một đầu bếp lớn. Từ trước hai cha con kia đã không thích ăn đồ ngọt, đầu bếp này dưới sự nhờ cậy của Uý Trì Hi thỉnh thoảng mới làm ra một ít đồ ngọt.
Úy Trì Diễm nhìn Lê Hân lấy một chút bánh ngọt cho vào miệng, rồi vô thức vươn đầu lưỡi liếm liếm thìa cùng khóe môi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám.
“Ăn ngon không?”
“A?” Lê Hân nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu, thấy Úy Trì Diễm nhìn thẳng vào mình, trên mặt y là biểu tình vô cùng kì quái, chẳng biết tại sao cậu bỗng nhiên nhảy dựng, “Ân…Ân, ăn rất ngon.”
Úy Trì Diễm nhìn thiếu niên trước mặt bởi vì bánh ngọt mà thể hiện sự thỏa mãn, đáy lòng mềm mại nhất bỗng nhiên trở nên nóng bỏng.
Từ trước đến giờ y vẫn không biết tại sao người này lại thích mọi đồ ăn ngọt như thế. Nhưng sau khi người nọ đi rồi, y mới biết được, những thứ này có thể cho người ta ảo giác ngọt ngào ngắn ngủi. Chính là sau cái vị ngọt ngào đó là vô cùng chua sót. Nhưng mà dù vậy, y cũng giống như kẻ nghiện thuốc bất trị, không ngừng đuổi theo cảm giác ngọt ngào kia, cùng với một chút hạnh phúc hư ảo.
Thế là khi Lê Hân phục hồi lại tinh thần, liền há mồm trợn mắt mà nhìn Úy Trì Diễm đem một muỗng sữa đặc cùng bánh ngọt cho vào miệng, thật là một hình ảnh kinh người…
(Hạ)Uý Trì Diễm mặc dù đang thưởng thức bánh ngọt, nhưng toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người Lê Hân. Nhìn thấy trên mặt thiếu niên là sự kinh ngạc, trong lòng vừa thở dài vừa cảm thấy buồn cười.
Cho dù trước kia khi đưa cậu từ cô nhi viện về chỉ là vì cái mục đích dơ bẩn đó, nhưng không nuôi đứa trẻ này thành một bình hoa. Những giáo dục đó đủ khiến cậu trở thành CEO ưu tú của một tập đoàn lớn lại không dạy cậu cách che dấu hỉ nộ trên mặt sao? Hay là do y đã khiến cậu tổn thương sâu sắc, cho nên mỗi khi đối mặt, cậu đều không thể che dấu nỗi sợ hãi của chính mình đối với y?
Nghĩ tới điều này, khóe môi Úy Trì Diễm hơi hơi gợi lên lập tức mất đi, y chỉ cảm thấy trong ngực nhói lên từng cơn đau. Y đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau tại Tần Quỳnh, người này khi vừa nhìn thấy y vết thương cũ liền tái phát đến mức hôn mê, tiếp theo đó là một màn người trốn ta bắt.
Còn Lê Hân, sau khi thấy Úy Trì Diễm ăn một ngụm sữa đặc cùng bánh ngọt trên mặt đột nhiên chuyển sắc, mà ngay cả không khí quanh thân y cũng lập tức trở nên lạnh lẽo khiến người khác căng thẳng.
Không thích điểm tâm ngọt, tại sao còn muốn ăn? Lê Hân cảm thấy không cách nào lí giải nỗi.
Kiềm nén cảm xúc cùng tình cảm đang dâng lên trong lòng, Úy Trì Diễm quyết định sẽ nói chuyện “chính sự” với người này, nếu cứ đối mặt uống trà chiều với người này trong thời gian dài, chính y cũng sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm hỏng chuyện.
“Hôm nay tập đoàn Uý Trì ký kết hợp đồng làm ăn cùa công ty Lê Thị.”
Lê Hân vừa nghe, liền hiểu được Úy Trì Diễm đang muốn nói chuyện Lê Thị với cậu.
Nếu như chuyện này được nói trước khi cậu cùng dì Vân nói chuyện phiếm, như vậy trong lòng cậu chắc chỉ nghĩ đến việc: nhanh nhanh giải quyết chuyện Lê Thị rồi nhanh cho cậu quay về C thị, từ nay về sau, cả đời không gặp mặt nhau là tốt rồi. Cho dù sau đó Úy Trì Diễm muốn mua toàn bộ Lê Thị rồi không cho cậu một chút tiền nào, cậu cũng không so đo tính toán.
Nhưng mới từ dì Vân biết được nhiều chuyện như vậy, Lê Hân cũng ý thức được chuyện này vô cùng phức tạp, không phải chuyện riêng của một mình cậu. Nếu không phải Úy Trì Diễm đột nhiên xuất hiện, hiện tại cậu sẽ ngồi suy nghĩ một chút. Chỉ tiếc, không biết vì sao người nam nhân này bỗng nhiên từ công ty về nhà sớm, khiến cậu nhất thời không biết làm như thế nào.
Bất quá cho dù thế nào đi chăng nữa vẫn là giải quyết chuyện trước mắt mắt trước. Thế là Lê Hân âm thầm hít sâu mấy lần, cuối cùng mở miệng: “Không biết ngài Úy Trì muốn xử lý chuyện này ra sao?”
Thấy thiếu niên đã nhanh chóng xử lý tốt tâm trạng của mình, đối mặt với y một bộ dáng an tĩnh, khóe môi Úy Trì Diễm hơi hơi gợi lên: “Muốn xử lý chuyện này ra sao, cậu nên tự xem xét. Dù sao Lê thị cũng là của cậu.”
“Như vậy ngài Úy Trì muốn được chia lợi ích từ chuyện này như thế nào?”
“Chuyện đó tất nhiên phải xem chủ nhân của Lê Thị có bao nhiêu phóng khoáng.”
“…”, Lê Hân nghe vậy liền nhíu mày. Cùng Úy Trì Diễm ngắn ngủi nói hai câu, thật giống như đưa cậu về Tập đoàn Úy Trì khi đó, cùng với các nhóm thương gia kì cựu, ngươi với ta không ai nhường ai.
Lần đầu tiên đôi mắt xinh không sợ hãi mà chống lại ánh nhìn khó hiểu đôi mắt sâu thẳm, cho dù chỉ kiên trì vài giây ngắn ngủi cũng đủ để cậu nhìn rõ khuôn mặt và biểu cảm của đối phương. Chỉ tiếc, cậu vẫn còn cách rất xa tiêu chuẩn của Úy Trì Diễm. Từ khuôn mặt tuấn tú đoán không ra tuổi thật kia, cậu không cách nào đoán ra được tâm tình và ý đồ thực sự của y.
Người nam nhân ấy, ấn tượng trong cậu là lãnh khốc vô tình, nhưng thật sự lại có một mặt giống như lời dì Vân nói sao?