Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 47

Nhà chính Uất Trì,

Bác Du cùng bác sĩ đã sớm chờ ở ngoài cửa, “Tiên sinh.”

“Vào nhà lại nói.” Uất Trì Diễm bình tĩnh gật đầu. Người trong lòng hắn vẫn ngoan ngoãn không phản kháng, khiến cho tâm tình của hắn không hề nổi bão vì bị tập kích, ngược lại còn có chút vui vẻ như hưởng làn gió xuân.

Lê Hân nhận ra đây là đường đến thư phòng của Uất Trì Diễm, là chỗ họ bàn công việc. Nên cậu mới giật giật bả vai, ý bảo người kia thả cậu ra. Nhưng Uất Trì Diễm vẫn tiếp tục ôm cậu, phía sau là Tề Hạo cùng hai bảo tiêu đi thẳng vào phòng.

“Ông chủ…” Tề Hạo muốn nói lại thôi, ánh mắt lại cứ hướng về phía Lê Hân. Cậu hiểu những chuyện họ sắp bàn là cơ mật, người ngoài như cậu sao có thể nghe. Nhưng Uất Trì Diễm vẫn không cho cậu nhúc nhích dù chỉ một chút, cậu chỉ có thể mở to đôi mắt vô tội nhìn Tề Hạo.

“Ông chủ nên xử lý vết thương ở tay đã.”

Lê Hân nhận ra người nói là vị bác sĩ kia, trước đây cậu cũng từng gặp vài lần. Giờ xem ra ông ta cũng không phải bác sĩ đơn thuần.

Uất Trì Diễm nghe vậy mới nhớ ra chuyện mình bị thương, nhíu mày nhìn người trong lòng, “Ngồi yên đây.” Lúc này, hắn mới không tình nguyện đặt người xuống ghế, cởi ra áo khoác.

Lê Hân trừng mắt to, từ ngoài nhìn vào chiếc áo vest đen thì không thấy gì, đến lúc cởi ra, 1/3 chiếc áo trắng bị nhiễm màu đỏ sẫm, miệng vết thương sâu hơn mình nghĩ nhiều quá.

Giữa làn mưa đạn, nam nhân này vẫn canh giữ ngoài xe để bảo vệ mình, đến lúc mình xuống xe, còn bất chấp tất cả để chạy tới. Cảm xúc trong lòng cậu giờ rất loạn.

Tại sao phải bảo vệ mình?

Bảo vệ một quân cờ bị chính hắn từ bỏ?

Công tác sơ cứu hoàn tất, bác sĩ nghiêm túc dặn dò: “Cũng may vết thương không phạm vào xương nhưng vẫn cần khâu lại.”

“Khâu đi.” Uất Trì Diễm không thèm nhìn lại cánh tay, nói với Tề Hạo, “Có manh mối?”

Tề Hạo thấy ông chủ cứng rắn muốn nghe, anh ta chỉ có thể gạt cảm xúc sang một bên, nghiêm túc báo cáo tình hình.

Uất Trì Giản bị việc quấn thân, lúc hắn có thể thoát thân về nhà đã là chuyện của một tiếng sau.

“Cậu chủ.” Bác Du bất ngờ chạy theo gọi, “Chuyện ngày hôm nay không chỉ liên quan đến ông chủ mà là toàn bộ gia tộc, tôi chỉ nhiều miệng một lần, Lê Hân là ai?”

Là một vị quản gia qua hai đời gia chủ, ông có thể thấy được sự quan tâm của hai cha con họ dành cho Lê Hân. Nhưng nhìn tình cảnh Uất Trì Diễm liều chết bảo hộ người, ông không thể không xác minh đáp án. Nếu không tương lai, ông thật không có mặt mũi đi gặp lại chủ cũ.

Uất Trì Giản cũng bất ngờ, sau vài phút yên lặng, y mới mấp máy môi: “Anh trai.”

“Tôi đã biết, cậu chủ mời vào.” Vừa nói vừa chuyển cúi người sang bên cạnh, tránh để cậu chủ nhìn thấy hai mắt phiếm hồng của mình.

Không khí trong phòng tĩnh lại.

Uất Trì Diễm nhăn mi hỏi: “Sao lại về?”

“Công ty có Hạ Lãng.” Uất Trì Giản ngắn gọn đáp, ánh mắt hiện lên sát khí khi nhìn cánh tay của cha. Lại nhìn từ đầu đến chân người kia, cũng may không có sao. Nhưng y lại không hiểu, cha không cho người ta đi nghỉ, giữ lại thư phòng làm gì?

Uất Trì Giản ngay lập tức tham dự bàn việc, còn Lê Hân mất nguyên buổi chiều rồi mới được thả về phòng.



Nửa đêm.

Nghe đám người bàn chuyện đánh giết cả buổi, khiến cậu lăn lộn khó ngủ. Đây là một phần mặt trái của nhà Uất Trì… Quan trọng hơn, cậu không quên được hình ảnh Uất Trì Diễm toàn thân đầy máu. Cậu chưa từng thấy người đấy bị bất kỳ vết thương nào, vậy mà hôm nay…

Lê Hân trở mình, trong ngực có chút nóng nóng. Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, nghe tiếng chân cậu cũng đoán được là ai, nên cậu chỉ có thể nằm im, giữ nhịp hô hấp để tránh bị phát hiện.

Người kia lại như hôm trước, ngồi xuống cạnh giường cậu, vuốt tóc mái, lẳng lặng ngắm cậu một chút, rồi hôn trán một cái. Điểm khác biệt, là hắn vẫn tiếp tục ngồi đấy. Lúc Lê Hân cảm giác chờ đến mệt, muốn ngủ, hắn lại mở miệng: “Tiểu Hi, cho ta cơ hội, ta sẽ không bao giờ lừa con nữa..”
Bình Luận (0)
Comment