Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 71

Chuyến tàu kéo dài 4 tiếng, lúc cậu từ nhà ga đi ra nhìn thấy sự dung hòa tuyệt vời giữa những kiến trúc cổ điển lẫn hiện đại của Pháp dưới ánh chiều tà.

“Chúng ta đi ăn nhẹ đã nhé.” Uất Trì Diễm vừa đưa cậu ra xe vừa hỏi.

Chuyện kia khiến cả hai lỡ mất bữa sáng, bữa trưa cũng là ăn qua loa trên tàu, tuy khẩu phần ăn khá phong phú, nhưng trong mắt Uất đổng vẫn là không đủ.

“Vậy chúng ta về khách sạn ăn bánh uống trà chiều.”

Nhà họ chỉ cần đến Pháp đều sẽ nghỉ lại ở khách sạn Four Seasons Hotel George V gần đại lộ Champs Elysees, không gian đẹp, tiệc trà chiều tinh xảo ngon miệng.

Đại lộ Champs Elysees khá nổi tiểng, trên thực tế nó cũng không khác các đại lộ khác là bao, chẳng lẽ vì nó ở gần Khải Hoàn Môn? Nói chung nhìn chả thấy mống dân Pháp nào ở đấy, chỉ có đám du khách đông nườm nượp, làm mất đi phần nào không khí yên tĩnh, lãng mạn nơi đây.

Cậu ngắm nhìn chán chê, bên cạnh người kia đang thay cậu rót trà cắt bánh. Ánh chiều tà cắt góc khúc chiết, làm các đường nét trên khuôn mặt hắn như được tô điểm thêm vầng hào quang.

“Bảo bối có chuyện gì sao?” Hắn quan sát cẩn thận, thấy khuôn mặt cậu hồng hào, tràn trề năng lượng, có chăng cũng là chỗ bị hắn ép buộc còn khó chịu thôi. Hắn xắn thử một phần bánh macaron, thấy không quá ngọt, liền xắn một miếng đút cho Lê Hân.

Cậu thấy thế cũng không từ chối, không quá ngọt, không quá ngấy, cảm giác như muốn tan cả đầu lưỡi.

“Không có gì. Hôm nay chúng ta còn đi đâu nữa?”

“Tối đi một nơi.”

“Nơi nào?”

“Cứ đi sẽ biết.”



Hai người cứ abh một câu em một câu, tận hưởng buổi tiệc trà ngọt ngào. Nhìn khung cảnh phấn hồng bay phấp phới này thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ, mọi người đều thắc mắc, không biết hai người đàn ông đẹp trai này là anh em hay là người yêu?

Lê Hân bên ngoài bình thường, bên trong lại có chút bất an, bởi ngày hôm nay là sinh nhật của Uất Trì Hi. Trên thực tế cậu là đứa trẻ bị bỏ rơi nên không ai rõ ngày sinh tháng đẻ của cậu, bác viện trưởng liền lấy ngày cậu về đấy là ngày sinh nhật.

Vốn cậu cũng không nhớ, số lần cậu tổ chức sinh nhật có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Lâu dần cậu cũng không còn mong đợi nó nữa, cũng là người này buổi sáng chúc mừng mới gợi nhớ lại kí ức.

Thời gian cứ thế trôi, đến giờ xuất phát, cậu giống như chú rùa muốn chui lại vào mai: “Em mệt quá, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Uất Trì Diễm đời nào cho cậu trốn, “Bảo bối ngoan, đây là phần cuối hành trình của chúng ta rồi.”  Hắn cuối xuống hôn trộm một cái, mĩ mãn kéo người ra xe đi về hướng sông Seine.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lúc cậu tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng, lại nhìn lò sưởi còn đang bập bùng, cùng cách bài trí Âu thức, cậu mới nhớ ra mình đã về tòa thành Ireland yêu thích.

Cậu nhớ hôm qua bọn họ có uống chút rượu. Uất Trì Hi đời trước vì phải đi xã giao, đã luyện ra được tửu lượng không tồi, còn thân thể non nớt này gần như bằng 0. Chỉ là hai ly rượu vang đã khiến cậu không phân được ngày đêm.

Chỉ hy vọng mình không say rượu mà quậy phá.. thật mất mặt mà. Cậu chui khỏi ổ chăn ấm áp, dụi dụi mắt, ngẩn người nhìn về ngón áp út bên tay phải – một chiếc nhẫn bạch kim của nam.

Quay trở lại tối hai ngày trước, xe của Uất Trì Diễm chạy đến một nơi thì dừng lại.

“Chúng ta đến.” Uất Trì Diễm cười tươi, thân sĩ mở cửa xe.

“Tới nơi này làm gì?” Nhìn kiến trúc trước mặt, cậu ngập ngừng mở miệng. Chỉ là nói xong cậu tự cảm thấy mình hỏi thật ngu!!! Giáo đường trang nghiêm mà thần thánh, khỏi cần nói cũng có thể đoán được đáp án. Chỉ là hắn không dám đối diện, lại muốn tự lừa mình dối người, con rùa muốn về lại mai thân yêu của nó QAQ

Đã qua thời gian mở cửa nên xung quanh rất yên tĩnh. Trùng hợp là, cách đó không xa là nhà thờ Đức Bà (Notre Dame), khiến cho giáo đường nhỏ này cũng tăng thêm chút không khí thần bí, khiến người ta không khỏi nhớ lại câu chuyện tình của chàng gù Quasimodo và cô nàng xinh đẹp Esmeralda (link đọc thêm).

“Đã đến giờ đóng cửa..” Lê Hân giãy dụa mở miệng.

“Không cần lo lắng, cha sứ đã đồng ý ở lại chờ chúng ta.”

Bên trong giáo đường vô cùng yên tĩnh, cha sứ mặc trường bào màu trắng đứng ở trước tế đàn, tay tạo thành chữ thập cầu nguyện.

Mỗi một bước gần hơn, cậu lại cảm thấy trái tim mình nhảy nhót mãnh liệt.

“Uất Trì tiên sinh, ngày tốt lành.” Cha sứ quay đầu lại, gật đầu chào hỏi với Uất Trì Diễm, rồi để lại không gian cho hai người. Không biết người này đã chuẩn bị chào hỏi với người ở đây từ lúc nào.

“Uất Trì Diễm..” Lê Hân cắn môi nhìn bức tượng Jessus trước mặt.

“Tiểu Hi, em phải sớm giác ngộ mới đúng.”

Cậu nhìn người đang tươi cười trước mặt, trông đôi mắt hắn lại xuất hiện chút bất an. Trái tim cậu bỗng nhiên bình ổn trở lại.

Giác ngộ sao? Xác thực đã sớm có, cậu chẳng qua, vẫn luôn xem nhẹ nó mà thôi.

Trải qua bao nhiêu chặng đường, cậu lại một lần nữa bị người đàn ông này bắt lại, cả hai chưa từng trao cho nhau bất kì hứa hẹn gì, lại đến được đây.. phải chăng là số phận đã an bài?

Uất Trì Diễm không đợi được câu trả lời, lấy ra một chiếc hộp nhung, kéo tay phải của cậu, cường thế đeo lên.

Cậu có chút kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn với thiết kế đơn giản, phía trên đính một viên kim cương nhỏ, bên trong khắc  D&H.

Diễm và Hi? hay là Diễm và Hân? Dù là gì cũng giống nhau..

“Cứ cho em chưa có giác ngộ, em cũng chạy không thoát.” Uất Trì Diễm bá đạo nói, định bụng tự lấy chiếc còn lại đeo cho mình, lại bị người đưa tay ngăn cản.

Lê Hân cầm bàn tay của Uất Trì Diễm lên, hai mắt sáng ngời nhìn nam nhân, làm ra hành động tương tự, đeo nhẫn lên ngón áp út của hắn.

Rất nhiều năm sau nhớ lại, cậu chỉ muốn tự đánh bản thân, sao có thể dễ dàng tự bán mình như thế?

Cả hai người tay trong tay đi khỏi giáo đường, đến cục đăng kí gần đây lĩnh chứng. Từ sau khi Pháp thông qua luật kết hôn cho người đồng tính, rất nhiều cặp đôi đều chọn đến đất nước lãng mạn này kết hôn.

Mà cậu có lẽ sẽ dần quen cảm giác đeo chiếc nhẫn này đi..

Cậu vừa nghĩ vừa đưa tay sờ dòng chữ D&H, trên mặt hiện ra một nụ cười xinh đẹp.

Đúng lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra: “Bảo bối, tỉnh?”

Lê Hân quay lại đầu lại, thấy Uất Trì Diễm mỉm cười mang theo bữa sáng đến giường
Bình Luận (0)
Comment