Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Vào buổi tối, bên trong thư phòng của Quan gia ở lầu ba, một thanh niên nghiêm túc đứng ở đó, hai tay để bên hông kề sát vào mép quần, ngón tay bởi vì khẩn trương mà hơi hơi co lại, dường như muốn kéo rách cả quần tây, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông lạnh lùng đối diện, lại theo bản năng buông ra. Bầu không khí trong thư phòng rất thấp, thấp đến nỗi khiến hắn cũng không thể nào bảo trì được hô hấp bình tĩnh vốn có.
"Đây là có chuyện gì?"
Quan Hủ Hành nhìn lướt qua tư liệu đặt trên bàn, văn kiện không nhiều lắm, lại thẳng tắp chỉnh tề, công bố sai lầm của người thanh niên.
Câu hỏi quá mức bình tĩnh, lại càng khiến thanh niên thêm khẩn trương, mồ hôi lạnh đều chảy đầy trán.
"Thiếu hụt công khoản, mua vào số lượng lớn dược phẩm không cần thiết." Quan Hủ Hành hừ một tiếng, "Quan Nguyệt, cảm ơn con đã tặng cho ta phần hậu lễ lớn như vậy vào ngày sinh nhật năm mươi của ta."
"Ba..." Quan Nguyệt muốn biện giải, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của cha mình, lại cúp đuôi không dám mở miệng.
Bề ngoài của Quan Hủ Hành cũng không tính là một người quá mức nghiêm khắc, khuôn mặt kia còn lộ ra sự nho nhã ôn hậu (ôn hoà + hiền hậu) tưởng chừng như chỉ mới bước qua tuổi bốn mươi, chỉ là sự lãnh khốc của y được thể hiện qua khi y im lặng mà thôi. Tựa như hiện tại, Quan Nguyệt gần như có một loại cảm giác tuyệt vọng hít thở không thông, hoảng hốt nhớ lại một câu nói mà người trong giới thương nhân thường nhắc tới —— Đừng cùng Quan Hủ Hành đối địch, nếu không, trước hết hãy chuẩn bị tốt quan tài đi!
Hắn cũng sẽ không vì quan hệ huyết thống mà ôm bất kì may mắn nào, tham ô mấy trăm vạn công khoản, hắn đã sớm dồn bản thân vào ngõ cụt không thể nào quay đầu lại được. Cha hắn sẽ giết hắn, nếu có thể...
Thời gian tựa như bị đứng lại, ít nhất thời khắc này Quan Nguyệt mong là vậy.
"Con đem công khoản dùng ở đâu?" Nghe được câu hỏi lạnh lùng từ cha mình, Quan Nguyệt thống khổ mà nhăn mi lại, sau một trận trầm mặc liền lắc đầu.
Quan Hủ Hành không hỏi nữa, nói: "Ngày mai tạm thời cách chức, công tác kia sẽ giao cho những người khác quản lí."
Không nghĩ tới cha hắn sẽ khoan hồng độ lượng như vậy, Quan Nguyệt ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn y, Quan Hủ Hành lại hờ hững đem tư liệu đẩy sang một bên, "Trong vòng một tháng đem công khoản thiếu hụt bổ sung lại, nếu không, ta sẽ giao cho cảnh sát."
Quan Nguyệt sắc mặt lập tức trắng bệch, "Ba..."
"Đi ra ngoài!" Quan Hủ Hành nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.
Giải thích chính là từ mà y không muốn nghe nhất, y vừa rồi cho Quan Nguyệt cơ hội, là chính hắn từ bỏ.
Hiểu rõ tính tình của cha mình, Quan Nguyệt không dám nói nữa, nhỏ giọng lui ra ngoài. Đi tới cửa lại quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên gạt tàn đã đầy tàn thuốc.
"Ba, ba đừng hút thuốc nhiều, đối với thân thể không tốt."
Cửa đóng lại, Quan Hủ Hành vẫn như trước không mở mắt, chỉ vỗ nhẹ ngón tay xuống, đèn cảm ứng liền phụt tắt. Bóng tối xâm nhập vào căn phòng, chỉ chừa lại một tia ánh sáng đạm bạc, đó là từ mẩu thuốc lá mà ra, ở giữa hai ngón tay của chủ nhân chậm rãi cháy lên.
Ài... Trong bóng tối, y khẽ thở dài.
Trong năm đứa con, đứa thứ hai Quan Nguyệt là đứa khiến y yên tâm nhất, tuy rằng tính tình có chút vội vàng nóng nảy, nhưng trên phương diện công tác chưa từng làm ra sai lầm nào, cho nên y đem quyền hành lớn nhất ở công ty giao cho nó, lại không nghĩ tới nó lại đá lại cho mình một vấn đề lớn như vậy.
Mặc kệ người nặc danh gửi tư liệu này tới cho y là ai, đó không quan trọng, quan trọng là... Quan Nguyệt đã cô phụ sự tín nhiệm của y!
Tiếng động huyên náo theo cửa sổ bên ngoài truyền vào, bất quá lại không truyền tới được trong lòng người đàn ông. Ánh trăng rọi xuống, ở nửa sườn mặt của y xẹt qua một đường trắng bệch.
Đôi mày nhíu lại dưới ánh trăng càng đặt biệt rõ nét, năm tháng tựa như chạm trổ lên, vô thức để lại những dất vết ở trên khuôn mặt. Có lẽ không thấy rõ, nhưng cũng không có cách nào bỏ qua, hơn nữa mỗi khi cơn đau kia kéo tới, phần dấu vết đó lại càng chứng tỏ sự tồn tại của nó.
Rốt cuộc, đầu mẩu thuốc lá cũng đã sắp cháy tới cuối ngọn, trước khi nó mang lại nỗi đau xót trên da thịt liền bị chủ nhân của nó dập tắt, ném vào gạt tàn bên cạnh, Quan Hủ Hành nắm bắt thời điểm rất chuẩn, không cần mở mắt, cũng có thể dễ dàng tiêu trừ tai hoạ ngầm.
Bất luận là một cái sai lầm nhỏ gì đều có thể trở thành vết thương chí mạng, đây là câu nói mà ngày đầu tiên khi y bước chân vào giới kinh doanh đã khắc sâu, đáng tiếc mấy đứa nhỏ của y đều không làm được chuyện này. Mà y, còn có thể giúp đỡ tụi nó trong bao lâu nữa đây? Người đàn ông lại đốt một điếu thuốc, nhưng lại không có hút, chỉ ở trong bóng tối yên lặng hưởng thụ mùi khói từ điếu thuốc này.
Gió nhẹ ban đêm đem những bản nhạc du dương từ phía dưới lầu từng bước dẫn dắt lên, giai điệu thật thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó đơn điệu. Bản thân y là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng lại không có ai tới mời y.
Người trong nhà đều sợ y, tiệc mừng thọ cũng chỉ là hình thức, làm bạn với y ngoại trừ ánh trăng, chỉ còn lại bức ảnh treo tường ở đối diện. Người phụ nữ ở trong ảnh tươi cười dịu dàng, trong trí nhớ của y, người phụ nữ này là một người vợ rất ôn nhu, cũng rất an tĩnh, đây là điểm mà y vừa lòng nhất của đối phương. Đáng tiếc người phụ nữ chỉ để lại cho y ba đứa con sau đó liền đột ngột qua đời, thời gian trôi qua đã quá lâu, lâu đến mức y thậm chí còn không nhớ nổi tên của người phụ nữ này.
Lồng ngực truyền tới cơn đau nho nhỏ, Quan Hủ Hành theo bản năng đè lại ngực mình, trải qua mấy tuần cuối cùng, cơn đau cũng không còn đau đớn như trước kia. Có lẽ là y đã thích ứng rồi, cho dù là một người đàn ông có nghị lực bao nhiêu đi nữa, đối diện với ốm đau cũng sẽ chùn bước.
"Chỉ còn sống chưa tới được ba tháng, ông không muốn nói cho bọn nhỏ sao? Có lẽ nên nghe một chút cảm nhận của tụi nó." Ông bạn già kiêm bác sĩ Đỗ Dao đã từng đề nghị qua với y.
Quan Hủ Hành cự tuyệt, cuộc đời y không cần tới người khác chỉ tay năm ngón, cho dù là những đứa con có cùng máu mủ với y. Huống chi... Tiểu nhân trong lòng Quan Hủ Hành lại có suy nghĩ rằng, có lẽ tụi nó đã muốn y sớm biến mất thì có. Cái mà tụi nó quan tâm chính là việc kinh doanh cũng như thị trường chứng khoáng của Quan gia, phần di sản được chia bao nhiêu, chứ đối với một người cha luôn luôn áp đặt họ, đó mới chính là người mà bọn họ không cần phải quan tâm nhất.
"Ông nên cho tụi nhỏ nhiều cơ hội để phát huy."
"Tôi nghĩ bọn nó không có năng lực đó đâu."
Người không có năng lực cũng là người không có tư cách để kế thừa gia nghiệp, đây là y học được từ cha mình, và y cũng dùng những thứ này lên con của mình. Y không biết bản thân có bao nhiêu nghiêm khắc, nhưng nếu bọn nó ngay cả một cửa ải đều không qua được, vậy căn bản không hề xứng để mang họ Quan!
Tiệc mừng thọ năm mươi được làm rất phô trương, so với bất kì những năm trước đều làm cho y thêm phiền chán. Một nhà anh cả cùng em trai đều tới chúc thọ, lại như có như không mà nhắc nhở y nên cho đám con cháu một chút cơ hội, bị y một hơi từ chối. Còn hơn năm đứa nhỏ nhà y, mấy đứa cháu kia lại càng bất tài, y không muốn đem cơ nghiệp mình vất vả chèo lái giao cho bọn vô dụng đó.
Em trai Quan Hủ Kiệt thẳng thắn phất tay bỏ đi, còn cười lạnh châm chọc một đứa con riêng cũng có thể kiêu ngạo như vậy. Không sai, y là con riêng, nhưng những gì mà y có được ngày hôm nay đều là do năng lực của bản thân y giành lấy, y hi vọng những đứa nhỏ của mình đều có thể làm được điều này. Nhưng đáng tiếc, y nghĩ là một chuyện, cho dù có một ngày như vậy đi nữa, y cũng sẽ không nhìn thấy được.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ, một thanh âm già nua vang lên: "Lão gia, tất cả mọi người đều ở bên ngoài đợi ngài, ngài có muốn xuống ngồi một chút hay không?"
Dám quấy rầy mạch suy tư của y chỉ có thể là lão quản gia, người này vẫn luôn ở bên cạnh y từ thời còn thơ ấu, hiện tại cũng đã trên bảy mươi tuổi. Lão quản gia còn có một đứa cháu gọi là La Trình, là một đứa nhỏ rất thông minh, bất quá hình như cũng đã lâu rồi y chưa nhìn thấy nó...
Ngón tay đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói, thuốc lá đã cháy tới cuối ngọn, Quan Hủ Hành vội vàng đem nó dập tắt, vừa rồi nghĩ tới xuất thần, lại quên mất điếu thuốc giữa ngón tay.
"Lão gia?" Không có tiếng trả lời, lão quản gia lại hô một tiếng.
"Lát nữa ta sẽ xuống."
Một màn ở bữa cơm tối vừa rồi y còn chưa có quên đâu, Quan Hủ Hành kìm lòng không được mà nhíu mày.
Đứa con thứ ba là Quan Phong mang theo một đứa bạn đẹp trai tới chúc thọ, còn ở trước mặt mọi người nắm tay tuyên bố quan hệ của hai người, chuyện này đến quá đột ngột, thật sự khiến y rất phẫn nộ. Biết rõ thân thể của mình không thể chịu được nóng nảy, nhưng vẫn như cũ không nhịn được khó chịu.
Không phải là y giận con của mình xuất quỹ, mà là sắc mặt của những tên đang xem kịch vui kia khiến y khó chịu. Quan Phong càng lúc càng khẩn trương, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, y cười, kêu người hầu bắt đầu dọn cơm, dùng thái độ thong dong để đánh tan bầu không khí áp lực lúc đó. Ở trong những trường hợp như vậy, y sẽ không để cho người ngoài có cơ hội chế giễu. Tức giận ra mặt, chỉ có bọn ngu mới đi làm.
Ở trong bữa ăn y đều cảm nhận được Quan Phong thỉnh thoảng đều ngẩng đầu lên nhìn mình, phần thấp thỏm kia tựa như nhắn dùm đứa con y. Nó sợ y, chỉ là, sợ cái gì? Nếu có gan làm thì không cần phải sợ hãi! Bữa cơm này y ăn không ngon, và y cũng tin chắc mỗi người trong đây cũng sẽ ăn không được, sau đó, y đẩy bàn ăn ra, xoay người đi lên thư phòng.
Quan Hủ Hành nở nụ cười, nhưng tiếng cười lập tức bị một trận ho khan thay thế, ở buổi tiệc sinh nhật cuối cùng của y, những đứa con của y thật biết cách tặng cho y những món quà bất ngờ.
Tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên, cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, có một thanh âm sợ hãi chen vào: "Lão gia, chú Kiệt bảo con mang trà tới cho ngài."
Thanh âm xa lạ, bất quá y nghe thấy đối phương nhắc tới tên lão quản gia, Quan Hủ Hành liền để cho đối phương vào. Vỗ tay bật đèn lên, một thiếu niên giúp việc thật cẩn thận mà dâng lên trà Long Tĩnh tốt nhất tới trước mặt y.
Đứa nhỏ này không cao lắm, khuôn mặt hơi tái nhợt, bộ dạng thanh tú, lộ ra khí chất ngây ngô của thiếu niên.
Quan Hủ Hành nhớ tới, đứa nhỏ này có thể là người mà mấy ngày trước lão quản gia mang về, nói là người trong tộc, kỳ thật cũng không biết là con nhà ai, chỉ là cũng mang họ Quan mà thôi. Nhưng lão quản gia lại có cái tính không chịu bỏ, vừa mới nghe nói đứa nhỏ này cũng họ Quan liền nhất quyết đem đứa nhỏ này giữ lại, đối với cái tính bướng bỉnh của ông ta, Quan Hủ Hành đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc kệ ổng làm gì thì làm.
"Cậu gọi là... Quan Duyệt?"
Bị Quan Hủ Hành đột nhiên hỏi, Quan Duyệt nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ biết liên tục gật đầu, sắc mặt bởi vì khẩn trương mà càng thêm trắng xám, cố gắng nhớ tới lời lão quản gia dặn mình trước đó, hi vọng là không có đáp sai. Mà Quan Hủ Hành cũng không hỏi nữa, phất tay ý bảo nó rời đi, Quan Duyệt nhẹ thở một hơi, đi ra ngoài đem cửa đóng lại.
Quan Hủ Hành thích nhất chính là uống trà nồng như vậy, đây là tay nghề của lão quản gia, y đã uống mấy chục năm rồi, lại vẫn như cũ cảm thấy muốn quên cũng quên không được, đáng tiếc về sau cũng không còn cơ hội uống được nữa.
Hương trà tựa như hoà tan cơn đau trong cơ thể, vì thế Quan Hủ Hành lại đốt một điếu thuốc, hút mạnh một hơi. Cách làm này quả thật có chút tự hại mình, bất quá đã hút được chục năm trời, lúc chết rồi cũng không thể hút được.
Yên lặng nhìn đám khói bay giữa không trung, sau một lúc lâu, y mới cầm điện thoại lên, đầu bên kia vừa thông liền nói: "Luật sư Cố, chúng ta hẹn gặp mặt đi, tôi muốn sửa di chúc."
Yến Tử Thanh nhìn toàn cảnh biệt thự xa hoa trước mặt, một lần nữa hít vào một hơi. Nơi này, nếu có thể lựa chọn, hắn một chút cũng không muốn đến, chỉ là... Nhớ tới khoản tiền kếch xù giải phẫu kia, hắn chỉ có thể kiên trì thử xem. Cùng lắm là không được thôi, Quan gia cũng đâu phải hổ ăn thịt người, không có gì đáng sợ.
Một lần nữa điều chỉnh lại nụ cười của mình, nắm trong tay danh thiếp đã ố vàng kia, Yến Tử Thanh nhấn vang chuông cửa.
Đón tiếp hắn là một cậu giúp việc mặt mũi rất thanh tú, dáng người khá gầy, đồng phục mặc trên người có chút rộng. Bất quá cậu nhóc này cười lên cũng đẹp lắm, mặt mày cong cong, giống như trăng rằm vậy.
"Lão gia đêm nay có thể không tiếp khách được, em giúp anh gọi chú Kiệt nha." Thiếu niên dẫn hắn tới phòng tiếp khách liền rời đi.
Là thế kỉ bao nhiêu rồi, còn lão gia lão gia. Bất quá nhìn bài trí ở phòng tiếp khách, Yến Tử Thanh âm thầm uốn cong đầu lưỡi, trần nhà là đồng đen, vách tường là gạch sắc đỏ, đèn treo còn là ngọc lưu ly, còn có đồ trang trí là tượng gỗ do người Ấn Độ điêu khắc, cái bầu không khí nồng đậm thanh lịch thời Trung cổ này thật khiến cho hắn có ảo giác xuyên không a. Qủa nhiên Quan gia giàu nứt đổ vách không phải chỉ là nói chơi, Yến Tử Thanh tự giễu nghĩ, nơi này ngoài trừ hắn ra, tất cả đều là đồ cổ chính hiệu đi.
Hôm nay hình như là có tiệc hay gì đó, trong hoa viên có rất nhiều người, nhìn cách họ ăn mặc, Yến Tử Thanh lại cúi đầu đánh giá quần áo của bản thân một cái —— Áo sơ mi quần bò, đôi giày thể thao vốn màu trắng bởi vì cả ngày chạy đông chạy tây, đã sớm đổi thành màu xám. Yến Tử Thanh nhún nhún vai, cảm thấy khá là kì quái, vậy mà hắn cũng không bị người chặn ở ngoài cửa.
Một lát sau liền có một vị lớn tuổi cùng với cậu nhóc giúp việc khi nãy đi tới, nói với cậu: "Lão gia hôm nay mệt mỏi, không thể tiếp khách, cậu có chuyện gì, tôi có thể thay cậu chuyển lời giùm."
Vay tiền. Yến Tử Thanh nghĩ nếu nói trực tiếp ra như vậy, không biết có thể bị tống ra ngoài cửa lập tức hay không nhỉ?
Hắn do dự một chút, đem danh thiếp đưa qua, "Tôi muốn cùng Quan tiên sinh gặp mặt, phiền toái một chút, sẽ không trì hoãn thời gian của ông ấy lâu đâu."
Vay tiền không cần tốn nhiều thời gian —— cho, kí chi phiếu; không cho, một phát đá bay hắn ra ngoài, cùng lắm là như vậy.
Lão quản gia nhìn danh thiếp, vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Yến Tử Thanh, Yến Tử Thanh vội vàng nói: "Là mẹ của Quan tiên sinh trước đó đưa cho tôi, ấn theo vai vế tôi nên gọi bà ấy là bà ngoại."
Kỳ thật cái danh xưng bà ngoại này chẳng qua cũng chỉ là cách để hắn thấy sang bắt quàng làm họ mà thôi, nhưng xác thật khi Quan phu nhân còn sống hắn đã từng gặp qua bà ấy, bà ấy cũng cực kì thích hắn, cho nên mới đưa danh thiếp này cho hắn, nói sau này có khó khăn gì cứ đến tìm bà ấy.
Mãi cho đến tận hôm nay hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ đụng tới cái danh thiếp này, bất quá so sánh với mạng người, lòng tự trọng sớm đã không còn giá trị. Hắn biết Quan phu nhân đã qua đời, cho nên lúc tới đây hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, đây chỉ là không còn cách nào nữa mà thôi.
Vừa nghe tới đối phương cũng là người trong tộc, lão quan gia lập tức chạy đi bẩm báo, cậu nhóc giúp việc kia trộm nhìn Yến Tử Thanh dựng ngón tay cái, nhỏ giọng nói: "Chú Kiệt rất quan tâm đến người trong tộc, anh thật là thông minh nha, ở tiệc mừng thọ của lão gia còn tới thăm ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Hả? Hôm nay là sinh nhật của Quan Hủ Hành? Yến Tử Thanh biểu tình cứng đờ, lập tức cảm thấy bản thân mình chọn nhầm ngày rồi. Sớm biết hắn đã mang theo quà mừng để biểu đạt thành ý, như vậy lúc vay tiền cũng đỡ hơn.
"Ái chà, đây không phải sinh viên khoa luật năng khiếu của đại học Yến Thông sao?" Thanh âm khiêu khích ở sau lưng vang lên.
Oan gia ngõ hẹp! Là suy nghĩ duy nhất của Yến Tử Thanh ngay lúc này.
Hắn đương nhiên biết ở tiệc mừng thọ của chủ nhân gia tộc Quan gia, Quan Hoa thân là con thứ tư khả năng không có mặt là cực kì thấp, nhưng vẫn mong chờ một tia may mắn, bất quá suy đoán của hắn lại một lần nữa chứng minh độ chính xác của nó.
Quan Hoa ung dung bước tới trước mặt Yến Tử Thanh, một thân tây trang Armani màu xám đậm thẳng tắp rất chói mắt, che dấu cái tính trẻ con vốn có của Quan Hoa. Nhìn thấy Yến Tử Thanh, trên mặt gã lộ ra nụ cười nhạo: "Đúng thật là mày à, thành thật mà nói, mày không phải là cố ý đấy chứ? Tao đi tới đâu cũng có thể đụng mặt mày, hiện tại không ngờ mày còn chạy tới nhà tao."
"Xúi quẩy hết chỗ nói." Yến Tử Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Quan Hoa là học ở đại học y khoa, khác trường với Yến Tử Thanh, bất quá bọn họ quả thật rất có duyên, đương nhiên, là nghiệt duyên.
Nghiệt duyên của họ phải bắt đầu kể từ vài năm trước —— Học chung một chỗ dạy quyền đạo hơn nữa còn là bất phân thắng bại, còn có nhà hàng mà Yến Tử Thanh làm công lại là nơi mà Quan Hoa thường xuyên lui tới, ngay cả đại học đấu bóng rổ hữu nghị cũng đụng phải mặt nhau.
Bất quá nhìn thấy tên đáng ghét này xuất hiện ở nhà mình, Quan Hoa vẫn rất là ngạc nhiên: "Mày tới chúc thọ ba tao hả? Vậy thì làm ơn đổi một bộ đồ ngon lành hơn một chút có được không, ông ấy ghét nhất chính là quần bò đấy, còn là loại để lộ da thịt."
Yến Tử Thanh nhìn đầu gối của mình có một cái lỗ, sau đó hướng tới gã mỉm cười: "Kỳ thật, tôi đến là để vay tiền."
Dù sao trước sau gì cũng phải nói, cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì, Quan Hoa quả nhiên bị sốc, nửa ngày sau mới phát điên rống lên: "Mày có bị gì hay không vậy? Chạy tới sinh nhật ba tao mượn tiền! Mày dựa vào cái gì hả?!"
Tiếng rống thành công hấp dẫn sự chú ý của những vị khách có mặt trong đại sảnh.
"Đàn anh, là anh!"
Một nữ sinh chạy tới, rất nhiệt tình mà chào hỏi Yến Tử Thanh, cô gái này là đứa con nhỏ nhất của Quan gia gọi là Quan Oánh Oánh, còn học chung trường đại học với Yến Tử Thanh, đối với đại danh sinh viên hệ luật tài năng của hắn cô đã sớm nghe như sấm bên tai. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện ở nhà mình, Quan Oánh Oánh cũng kinh ngạc không kém gì Quan Hoa.
Yến Tử Thanh đương nhiên không biết Quan Oánh Oánh, bất quá thấy cô gái này gọi mình là đàn anh, chắc hẳn là đàn em lớp dưới, vì thế cũng gật đầu lại coi như chào hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn anh có vẻ rất gấp?"
"Là Trương Duyên của hệ bọn anh sáng nay bị xe đụng, cần tiền nằm viện, cho nên..."
"Cho nên tới mượn tiền." Một đứa tuổi không lớn lắm ở trong nhóm dòng họ xa đứng cạnh Yến Tử Thanh nghe thấy hắn giải thích như vậy, liền cười nhạo nói: "Coi Quan gia nhà tụi tao là nhà từ thiện à? Là ai đem tên này dẫn vào vậy?"
Quan Duyệt sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ lui vào một góc mà không ai nhìn thấy.
Quan Oánh Oánh cho cái tên nói lung tung kia một cái liếc mắt, đem Yến Tử Thanh kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đừng lo, em nghĩ cách cho, anh cần bao nhiêu?"
"Mười vạn."
Phí giải phẫu phải thanh toán trước, bất quá còn một đống tiền sau khi nằm viện nữa, cha mẹ Trương Duyên li dị, đều không có ở đây, Yến Tử Thanh sợ giao tiền trễ, trị liệu sẽ bị hoãn lại, nên mới tới xin Quan gia giúp đỡ.
Quan Oánh Oánh biểu tình cứng đờ, nếu là ít hơn một chút thì cô còn có thể giúp, nhưng mười vạn thì cô bó tay, ở phương diện tiền tiêu vặt cha của bọn họ khống chế rất nghiêm ngặt, hơn nữa cô cũng rất ngạc nhiên với việc Yến Tử Thanh tới mượn tiền nhà mình, lấy hiểu biết của cô với cha mình, y tuyệt đối sẽ không cho một tên xa lạ mượn tiền đâu.
Yến Tử Thanh từ biểu tình của mọi người cũng có thể nhìn ra đáp án, vì thế mỉm cười chuẩn bị nghe bọn họ châm chọc, bất quá chưa có ai kịp lên tiếng, bầu không khí đã đột nhiên im lặng. Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Yến Tử Thanh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một vị trưởng bối đi tới.
Đó là một người rất nho nhã trầm tĩnh, ánh mắt cương nghị, hai má hơi gầy. Không biết có phải là do ánh đèn hay không, Yến Tử Thanh cảm thấy khí sắc của người này không được tốt cho lắm, nhưng dù là vậy vẫn không thể che dấu được khí thế của y, đó là một loại cảm giác rất khó nói nên lời. Quan Hủ Hành không phải thuộc dạng đàn ông cao lớn khí phách, nhưng lúc y tiến tới gần, Yến Tử Thanh cảm thấy có một cỗ kinh sợ vô hình. Không cần giới thiệu, hắn cũng biết đối phương là ai, Quan gia ngoài trừ Quan Hủ Hành, còn có ai có phong thái như vậy nữa.
Quan Hủ Hành đem danh thiếp của mẹ mình trả lại cho Yến Tử Thanh, y sở dĩ xuống lầu tiếp khách, cũng không phải là do không nhịn được lão quản gia lải nhải bên tai, mà là lòng hiếu kỳ dâng lên.
Người có được danh thiếp của mẹ y không nhiều lắm, trong lòng y thật sự rất cao hứng, bất quá không nghĩ tới lại là một thằng nhóc lông còn chưa mọc, lại nghe thấy tên này muốn tới mượn tiền, nửa điểm hứng thú muốn tiếp xúc với hắn cũng không còn.
"Thật có lỗi, mẹ ta lúc còn sống chưa bao giờ nhắc tới cậu, ta nghĩ, cậu chắc hẳn có hiểu lầm gì rồi."
Quan Hủ Hành không lộ dấu vết mà từ chối, sau đó xoay người rời đi, nhưng tiếp theo tay áo đột nhiên bị kéo lại, Yến Tử Thanh vội vàng chạy tới trước mặt y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quan tiên sinh, tôi gặp bà ấy từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ bà ấy chưa từng nhắc tôi ở trước mặt ngài, bất quá tôi không có ý lừa tiền đâu, tôi có thể viết giấy mượn tiền, cam đoan trong thời gian ngắn nhất sẽ trả hết nợ. Xin hãy tin tưởng tôi, cũng xin ngài hãy tin tưởng mẹ mình!"
Hành động táo bạo, trong nháy mắt bầu không khí đều bị đông cứng lại như trong tủ lạnh. Đây là người đầu tiên trong suốt mấy chục năm dám nói với mình như vậy, Quan Hủ Hành dừng bước lại, chính thức đánh giá cái tên trẻ tuổi có gan làm loạn này.
Quần áo bết bát, ngay cả sạch sẽ ngăn nắp cơ bản nhất cũng không làm được, còn có cái bộ dạng cà lơ phất phơ kia nữa. Bất quá người này có một đôi mắt rất sạch sẽ, giữa lông mày cũng lộ ra khí tức tự tin, thái độ không chịu thua này thật có mấy phần giống y hồi trẻ.
Hắn không nói dối, trực giác Quan Hủ Hành nói như vậy.
"Ba, đàn anh là... Bạn trai của con, ba giúp anh ấy đi."
Quan Hủ Hành biểu tình lãnh đạm làm cho người khác không đoán được tâm tình của y, Quan Oánh Oánh sợ Yến Tử Thanh chọc giận tới cha mình, vội vàng tiến lên hỗ trợ, thuận tiện kéo cánh tay của Yến Tử Thanh, chứng minh quan hệ người yêu của hai người.
Yến Tử Thanh bị hành động của cô doạ cho sợ, biết là cô đang giúp mình, bất quá đột nhiên cùng nữ giới dựa sát như vậy, vẫn là có chút khẩn trương, hai má đều thoáng đỏ.
"Hửm?"
Quan Hủ Hành nhìn về phía con gái mình, lại nhìn Yến Tử Thanh, trên mặt hắn nháy mắt xuất hiện lên sự khẩn trương nhưng rất nhanh liền lấy nụ cười lấp liếm đi. Tiệc sinh nhật năm nay thật đúng là đáng để suy ngẫm, hai đứa con cùng mang bạn trai về nhà, một đứa xuất quỹ, một đứa mượn tiền...
"Ba?" Nhìn thấy cha mình không nói lời nào, Quan Oánh Oánh thật cẩn thận mà gọi y.
"Coi như là vì Oánh Oánh, ta cho cậu mượn tiền."
Quan Hủ Hành nhìn Yến Tử Thanh, năng lực ứng biến của tên này không tệ, cho nên y cũng lười vạch trần bọn nó, chỉ nói: "Điều kiện là —— nội trong vòng nửa năm trả hết nợ, nếu không lãi suất gấp đôi."
"Đồng ý." Không chút do dự, Yến Tử Thanh trả lời.
Quan Hủ Hành xoay người rời đi, Yến Tử Thanh vội vàng gọi y: "Quan tiên sinh, tôi còn chưa có viết giấy cam kết."
"Không cần, không ai dám quỵt tiền ta!"
Cùng lúc Quan Hủ Hành rời đi, áp suất trong đại sảnh cũng giảm bớt. Quan Hoa là người đầu tiên chạy tới chỗ Quan Oánh Oánh rống lên: "Em lúc nào thì có bạn trai hả? Còn tên kia nữa, mày đừng nghĩ cóc mà muốn ăn thịt thiên nga nha!"
"Tôi cảm thấy so với tôi, cậu còn giống cóc hơn đấy." Yến Tử Thanh mỉm cười phản bác.
Dù sao tiền cũng đã tới tay, hắn không cần phải nhìn sắc mặt của vị thiếu gia này nữa làm gì.
"Cái gì!"
Quan Hoa ngây một lúc mới phát hiện mình bị mắng, vọt tới trước mặt Yến Tử Thanh nghĩ muốn đấm hắn lại bị Quan Oánh Oánh đẩy ra, "Em có bạn trai phải cần thiết nói với anh sao? Nhảm nhí!"
Cô kéo Yến Tử Thanh tới đại sảnh, trong phòng đã bày rất nhiều loại đồ ăn thức uống, cô nói: "Nhìn anh chắc là chưa có ăn gì đâu ha? Đừng khách khí, muốn ăn gì thì cứ tự lấy nha."
"Cảm ơn."
Đúng thật là cả ngày hôm nay Yến Tử Thanh chưa có cái gì vào bụng, vì thế cũng không khách khí với đàn em mình nữa, tuỳ tiện chọn mấy món. Đang ăn, lão quan gia liền bước tới chỗ hắn, đưa cho hắn chi phiếu đã được Quan Hủ Hành kí ở trên.
Quan Oánh Oánh nói: "Đã trễ thế này, anh có tới bệnh viện cũng không thể làm thủ tục được đâu, hay là anh ở đây nghỉ một đêm đi, sáng mai em đi cùng anh luôn."
Quan gia kinh doanh là y dược, ở giới y học rất có tiếng, Yến Tử Thanh nghĩ nếu có Quan Oánh Oánh đứng ra thay mặt, nhất định có ích hơn so với mình nhiều. Hắn rất cảm kích Quan Oánh Oánh đã giúp đỡ, cô gái này xinh đẹp thẳng thắn còn rất phóng khoáng, không hề có dáng vẻ kênh kiệu như những đứa con nhà giàu khác.
"Em với Quan Hoa không giống nhau chút nào."
"Đương nhiên là không giống rồi, bọn em không cùng một mẹ sinh ra."
Quan Oánh Oánh cùng Quan Hoa đều là con riêng, Quan Hủ Hành khi còn trẻ cũng không phải là người phong lưu, chỉ là do vợ mất sớm, ngẫu nhiên qua lại thì cũng có.
"A, mặc kệ nói như thế nào đi nữa, lần này rất cảm ơn em." Yến Tử Thanh có chút hối hận chạm đến chuyện nhà người ta, vội vàng thay đổi chủ đề.
"Cảm ơn thì không cần, giúp anh đẹp trai hệ luật tài năng là vinh hạnh của em. Các anh hệ luật tài năng đều là mắt để trên đầu, những buổi tiệc giao lưu có mời cũng chẳng có ai thèm đến, các anh rất bận sao? Có phải đều đi thực tập ở sở luật hết rồi không? Bình thường là nhận án gì vậy, lần sau ra toà có thể cho em đi nghe ké được không..."
Nói cũng thật nhiều... Yến Tử Thanh cười khổ xua tay ngừng lại đề tài của Quan Oánh Oánh, hỏi một vấn đề rất quan trọng: "Cô bé đáng yêu, làm bạn trai của em, anh có thể may mắn được biết tên của em là gì không?"