Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Quan Hoa chưa ngủ say thì La Trình đã rời đi rồi, nó ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi. Lúc thì nói nóng, lúc thì nói dạ dày khó chịu, một lúc sau lại lầm bầm mắng chửi người, Quan Hủ Hành nghe thấy nó đem từng người trong công ty lần lượt hỏi thăm ân cần, còn thêm cả nhóm thân thích kia nữa, thậm chí ngay cả tổ tiên mười tám đời nhà bọn họ cũng không thể tránh khỏi được, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Tuy rằng mắng người có thể giải quyết được bực bội ở trong người, nhưng làm ơn đừng có lôi tổ tông ra mắng luôn có được không, dù sao đám thân thích kia cũng là cùng một tổ tông với bọn họ đó.
Quan Hoa lăn lộn xong, rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh, lúc sau lại nói khát nước, nói muốn uống nước. Bất quá trong phòng ngủ không có ấm nước, Quan Hủ Hành đành phải đi ra bên ngoài xin bồi bàn một ly nước. Khi trở về liền đi ngang qua hành lang, chợt nghe thấy có tiếng người gọi: "Quan Duyệt!"
Y theo bản năng dừng chân lại, lập tức phát hiện âm thanh đó là từ trong căn phòng ở phía trước truyền tới, cửa phòng khép hờ, ẩn ẩn truyền ra tiếng nói chuyện.
Y đi qua, vốn định đẩy cửa ra, nhưng tại một khắc kia liền dừng lại, y nhìn xuyên vào bên trong cánh cửa liền có thể nhìn thấy rõ được người đang đứng ở bên trong, Quan Hủ Hành đột nhiên hiểu được đối phương không phải gọi "Quan Duyệt", mà là "Quan Nguyệt."
"Không thể bán nhà hàng này được, không phải anh đã tốn rất nhiều tâm huyết vào nó sao!"
Thân thể Quan Nguyệt hơi dựa vào mép bàn, vẻ mặt tức giận mà nói với La Trình, bộ dáng hùng hổ kia tựa như một lời không hợp, liền xông lên đấm người vậy. Tính tình của nó rất táo báo, điểm này Quan Hoa cũng hơi hơi giống nó.
La Trình vẫn điềm tĩnh như cũ, thản nhiên nói: "Anh đã nói chuyện xong với người mua rồi, giá rất cao, cũng không có thiệt thòi gì."
"Anh có nghe tôi nói không vậy?!"
"Anh nghe, nhưng trước cứ bán đã, chờ vượt qua giai đoạn khủng hoảng này rồi lại nói sau."
"Tôi nói là tôi không cần tiền của anh!"
"Em nói cái gì?" Trong thanh âm bình thản còn mang theo một chút tức giận.
Quan Hủ Hành không nhìn thấy biểu tình của La Trình, nhưng có thể nhìn thấy Quan Nguyệt sau khi bị hỏi như vậy, khí thế lập tức giảm xuống, thấp giọng nói: "Ý của tôi là chú hai và chú ba đã thông đồng với đám cổ đông bên kia, cổ phần công ty cũng đã chiếm gần 40%, bọn họ đã quyết tâm phải thu mua lại công ty rồi, tiền của anh có lấy ra cũng chẳng có tác dụng gì hết cả."
"Ít nhất có thể giúp em đắp vào phần tham ô công khoản kia, anh không muốn em lúc nào cũng bị người khác uy hiếp cả."
Thần sắc Quan Nguyệt tối lại vài phần, lạnh lùng nói: "Tôi tự biết chừng mực."
"Em biết chừng mực cũng sẽ không ầm ĩ với chú Quan rồi!"
Rầm! Một quyền liền đánh tới, hung hăng đánh vào vách tường phía sau của La Trình. La Trình tựa như bị dọa, bình tĩnh lại một chút, xoay người muốn rời đi lại bị Quan Nguyệt một phát nắm lấy cánh tay kéo vào trong lòng, dùng nụ hôn ngăn chặn lại đối phương.
(tác giả k đề cập công thụ nhưng mà tui mong thèn Nguyệt này làm công quá, niên hạ muôn năm /v mà thèn công này bạo lực vãi)
"Anh còn đang giận chuyện kia sao, anh biết rõ là tôi không muốn làm cho anh phải lo lắng mà." Bất đồng với hành vi thô bạo vừa rồi, thanh âm lúc này lại mang theo một phần hèn mọn tới dị thường, tựa như đang lấy lòng vậy.
Quan Hủ Hành không hề dự liệu trước mà bị cảnh tượng này triệt để dọa sợ, vô thức lùi về phía sau từng bước, tiếng "leng keng" cũng theo bước chân vang lên, y đá trúng đống chai rượu chất đống ở dưới đất.
"Ai!"
Quan Hủ Hành vội vã lắc mình vào phòng ngủ của Quan Hoa, trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, nhưng rất nhanh liền rời đi. Quan Hủ Hành ở trong phòng sợ run lên một hồi, sau đó mới thở dài, đem ly nước đặt ở trên bàn, ngồi xuống ở bên giường.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Không ngờ quan hệ giữa La Trình và Quan Nguyệt lại là cái loại này? Bọn nó bắt đầu từ khi nào, tại sao bản thân y một chút cũng không hề hay biết?
Nhớ tới mỗi lần y hỏi về La Trình, lão quản gia đều ấp úng trả lời, Quan Hủ Hành mới bừng tỉnh đại ngộ, lão quản gia nhất định đã sớm biết rõ chuyện này rồi, cho nên mới cấm La Trình trở về nhà. Hơn nữa còn đối với Quan Nguyệt vô cùng tốt, thì ra đều xuất phát từ nguyên nhân này.
Quan Hủ Hành ngồi ở trên ghế trầm mặc một hồi lâu, lồng ngực nghẹn uất vô cùng, y yêu thương La Trình tới như vậy, đem nó coi như con đẻ mà đối đãi, lại không nghĩ tới lại bị nó lừa dối như vậy. Tại sao lại gạt y? Là lo lắng sau khi y biết được chuyện của tụi nó liền đem tụi nó tách ra sao? Chẳng lẽ ở trong lòng bọn nó, y là loại người lạnh lùng không nói lý lẽ sao? Hay là tình thân đối với tụi nó mà nói, nhỏ bé đến mức ngay cả dũng khí để vạch trần cũng không có? Quan Hủ Hành cười lạnh đứng lên, bị một loại cô tịch xa cách bao trùm lấy. Thì ra, trên con đường đời này, người làm bạn với y cũng chỉ có mình y.
Quan Hủ Hành chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì trời đã rất muộn, không nghĩ tới nhà hàng đóng cửa sớm như vậy. Phía trước vô cùng im lặng, La Trình đang một mình lau ly rượu, ngọn đèn hơi tối, khiến khuôn mặt thanh tú của nó đều bị vây kín một tầng bóng mờ.
Quan Hủ Hành đi tới phía trước nhà hàng, sau khi ngồi xuống liền nói: "Cho tôi một ly Whiskey."
La Trình kỳ quái nhìn y một cái, cũng không nói nhiều, rót một ly Whiskey đưa tới trước mặt y.
"Khuya như vậy rồi, còn chưa về nhà sao?"
"Đang chán, muốn tâm sự với anh." Quan Hủ Hành nhìn một xung quanh một lượt, "Quan Nguyệt đâu?"
"Đi rồi." La Trình cúi đầu tiếp tục lau ly rượu, thản nhiên nói: "Cậu ấy chưa bao giờ ngủ qua đêm ở đây cả."
Thật sự là rất cẩn thận, xem ra là sợ tiếng gió thổi tới tai của y đi.
Nhìn thấy La Trình gầy đi, cơn giận dữ của Quan Hủ Hành cũng dần bình ổn xuống, có lẽ trước khi y giận dữ với một ai đó thì nên kiểm điểm lại bản thân mình trước, nếu bản thân là một vị trưởng bối rộng lượng, nhóm vãn bối nhất định sẽ không giấu kín như bưng đến mức này. Nếu phải truy cứu trách nhiệm cho đến cùng, thì nguyên nhân chắc chắn là nằm ở trên người y.
Y nhấp một hớp rượu, tự giễu nói: "Tôi không biết hai người là một cặp đấy."
"Thì ra người vừa nãy là cậu." La Trình cười cười, "Bọn tôi qua lại cũng hơn mười năm rồi... Cậu không sao chứ?"
Quan Hủ Hành bị sặc rượu, cười khổ: "Không có gì."
Không ngờ y lại thất bại đến mức này, ngay cả đứa con mình cùng người khác qua lại hơn mười năm, vậy mà y một chút cũng không hề hay biết! Mà nó cũng thật có thủ đoạn để lừa gạt y, mấy năm nay cũng qua lại với vài đứa bạn gái, nhưng cũng chẳng có ai lâu dài cả, không cần nói cũng biết là dùng để che dấu chân tướng rồi.
"Hai người... Làm sao lại qua lại với nhau vậy?"
"Là tôi câu dẫn cậu ấy trước." La Trình nở nụ cười, lông mày nhướn cao lên, trên mặt lộ ra đắc ý sau khi mưu kế thực hiện được, "Ai bảo cậu ấy luôn ỷ vào thân phận mà tự cho mình là thiên hạ vô địch, vốn là muốn đả kích cái vẻ kiêu căng kia của cậu ấy một chút, ai ngờ lại bị rơi vào tròng, một lần rơi liền chính là mười năm."
Nhớ tới chuyện cũ, biểu tình lãnh đạm của La Trình cũng trở nên nhu hòa, xoay người cất những chiếc ly vừa mới lau xong lên giá, bất quá Quan Hủ Hành vẫn có thể bắt kịp một chút tươi cười trên khóe miệng của nó trước khi xoay người đi.
"Vừa rồi tôi cứ nghĩ anh ta sẽ đánh anh."
"Cậu ấy đánh không lại tôi, cho tới bây giờ ở trên lớp kiếm đạo cậu ấy cũng chưa bao giờ đánh lại được tôi."
Có lẽ, là nó không muốn thắng thôi.
Quan Hủ Hành còn lâu mới tin thân thủ thằng con nhà mình lại thất bại dưới tay của La Trình, hơn phân nửa là do thằng nhãi đó không dùng hết toàn lực. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y thật không dám tin cái tính tình nóng nảy của Quan Nguyệt khi đứng trước mặt La Trình lại thành thật đến như vậy.
"Qua lại cũng hơn mười năm rồi, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ chia tay sao?"
La Trình hiểu lầm câu hỏi của Quan Hủ Hành, còn tưởng rằng y đang lo lắng khi ở chung một chỗ với Yến Tử Thanh, cười cười nói: "Không có, hai bọn tôi vẫn rất tốt, chỉ cần thông cảm lẫn nhau, ở chung liền đơn giản hơn rất nhiều."
"Nhưng mà anh phải bán đi nhà hàng này."
Tươi cười trên miệng La Trình cũng cứng đờ, "Bọn tôi gặp một chút chuyện phiền toái, đang cần tiền."
"Là có người lợi dụng quan hệ của hai người để tống tiền có đúng không?"
"Thì ra cậu đều nghe thấy hết rồi." La Trình thở dài, "Đừng hỏi nữa, chuyện này cậu biết nhiều cũng không có lợi đâu."
Thật ra Quan Hủ Hành cũng không có nghe được bao nhiêu từ cuộc nói chuyện giữa La Trình và Quan Nguyệt, bất quá cũng có thể đoán ra được đại khái. Quan Nguyệt bị người khác tống tiền, vì không muốn cho y biết, nó bắt buộc phải tham ô công khoản, cho nên khi bị y truy vấn, nó liền không có cách nào nói ra số tiền kia là đi đâu, có thể là nó thấy, cho dù có thẳng thắn nói ra thì kết quả cũng sẽ đều như nhau, cho nên thằng ngốc này tình nguyện vào đồn cảnh sát cũng không muốn liên lụy đến La Trình.
"Tại sao không nói thật với Quan tiên sinh? Tuy rằng ông ấy làm việc độc đoán vô tình, nhưng cũng không phải là người không nói lý lẽ, Quan Phong công khai người yêu của anh ấy, không phải ông ấy cũng thừa nhận sao?"
"Chú Quan sẽ không đồng ý, đó chỉ là kế hoãn binh thôi."
Kế hoãn binh? Y làm sao không biết chứ? Quan Hủ Hành nhấp một ngụm rượu cười lạnh, "Nói như các anh, Quan tiên sinh là người rất âm hiểm sao?"
Đầu bị đối phương gõ một cái, La Trình nhíu mày nói: "Tiểu quỷ, cậu mới tới Quan gia có mấy ngày, còn anh đây đã lớn lên từ nơi đó đấy, chú Quan là một người rất sĩ diện, làm sao có thể đồng ý Quan Phong qua lại với một người đàn ông? Mặt ngoài chú ấy đáp ứng, nhưng quay đầu liền báo với luật sư sửa di chúc."
Tay cầm ly rượu của Quan Hủ Hành run lên, một ý niệm liền lóe lên ở trong đầu, y đột nhiên nghĩ tới chiếc xe ngày hôm đó đâm bọn họ không phải là người của Kỷ gia, mà là...
Làm lơ La Trình làm càn, y truy hỏi, "Làm sao anh biết chuyện Quan tiên sinh sửa di chúc?"
"Là Quan Nguyệt nói, đêm đó cậu ấy đi gọi chú Quan xuống lầu, liền nghe thấy chú ấy gọi điện cho luật sư."
"Chuyện này còn ai biết nữa không?"
La Trình ngậm miệng lại, tựa như ý thức được mình nói quá nhiều, cảnh giác mà nhìn Quan Hủ Hành.
"Nói cho tôi biết, chuyện này rất quan trọng, không lẽ anh không muốn biết tại sao Quan tiên sinh lại nằm trong bệnh viện sao?"
Bị nói như vậy, La Trình có chút nóng nảy, do dự một chút, rốt cuộc cũng nói, "Sau khi cậu ấy nghe được, liền xuống lầu nói với tôi, bất quá xung quanh cũng chẳng có ai cả, tôi khẳng định."
"Máy nghe lén..." Quan Hủ Hành lẩm bẩm trong miệng.
"Cậu nói cái gì?"
"Không có gì."
Quan Hủ Hành đem ly rượu đẩy qua, đứng dậy rời đi, La Trình gọi y, y cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Ly rượu này coi như là anh mời tôi, bồi tội cho việc dám giấu diếm."
"Bồi tội?"
Nhìn Quan Hủ Hành rời khỏi cửa, La Trình kỳ quái mà nhăn mi, "Tôi chỉ muốn nói cậu chờ một chút, để tôi gọi tắc xi giúp cậu mà thôi, thật là chẳng hiểu tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì nữa."
Con đường trong đêm yên tĩnh đến tột cùng, Quan Hủ Hành bảo bác tài mở nhạc lớn hơn một chút, y chán ghét cái loại yên tĩnh khiến cho người khác cảm thấy áp lực này, đặc biệt là sau khi y biết rõ được chân tướng.
Giai điệu ngân nga tràn ngập ở trong không gian chiếc xe, Quan Hủ Hành nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh gần đây.
Thì ra chuyện y ngã lầu không phải là một sự cố ngoài ý muốn, từ lúc Quan Nguyệt bị tống tiền, âm mưu này đã bắt đầu rồi. Quan hệ giữa La Trình và Quan Nguyệt che giấu kỹ tới như vậy mà cũng có thể bị tra ra, nhất định là có người đã tỉ mỉ điều tra trước, sau nhiều lần tống tiền, liền đem chứng cứ mà nó tham ô gửi cho y, rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế rắp tăm làm những chuyện này? Là anh hai? Hay là thằng ba? Hay là...
Bóng dáng Quan Phong lóe lên trước mắt y, lại lập tức bị Quan Hủ Hành phủ quyết, hiểu con chỉ có cha, nó trời sinh đã bản tính lương thiện làm sao sẽ làm ra loại chuyện như thế này được.
Trước đó y vì không muốn hoài nghi người bên cạnh, cho nên mới theo bản năng mà lẩn tránh, hiện tại xem ra là không thể nhịn được nữa rồi, có người muốn đối phó y, đối phó người nhà của y, mà y tuyệt đối sẽ không để âm mưu này thực hiện được!
Quan Hủ Hành dừng xe lại ở trước chung cư, phát hiện đèn trong nhà vẫn còn sáng, ánh đèn màu da cam nhàn nhạt xuyên thấu qua màn che, mang theo màu sắc mông lung, nhìn thấy nó, Quan Hủ Hành một đường bực bội trở về cũng phảng phất không còn nữa.
Xem ra mặc kệ y có đi bao lâu đi nữa, nơi này đều có người chờ y.
Quan Hủ Hành đẩy cửa ra, trong phòng thật yên tĩnh, ánh đèn ấp áp từ phòng khách chào đón y.
Y đánh mất ý niệm trở về phòng của mình, chuyển tới phòng của Yến Tử Thanh, lần mò cởi quần áo ra, sau đó leo lên giường chui vào ổ chăn, một bàn tay từ trong bóng đêm duỗi ra, ôm lấy eo y kéo vào trong lòng ngực —— Yến Tử Thanh còn chưa ngủ, vẫn luôn đợi y.
Hơi thở quen thuộc che đậy tất cả mệt mỏi, cả người Quan Hủ Hành dựa vào lồng ngực của đối phương, nhịp tim của đối phương nhẹ nhàng vang lên, tần suất trầm ổn, chậm rãi hòa tan căng thẳng trong lòng y.
"Mệt mỏi quá..." Vô thức, y lẩm bẩm.
Sau khi phát hiện được chân tướng bị giấu diếm, y liền phẫn nộ vì nhận thấy có âm mưu ở trong này, các loại cảm xúc cứ dồn dập đè lên y, khiến y cảm thấy áp lực không thể thở được. Y cũng chưa bao giờ tự cho rằng mình kiên cường, chỉ là y không có ai để dựa vào, tất cả mọi người đều ỷ lại y, đem y trở thành một thần thoại mà không cái gì có thể đánh bại được, chưa từng có người nào nghĩ tới cảm nhận của y, còn luôn dồn hết áp lực và mệt mỏi lên người y.
Nhưng mà, tại giờ phút này, tại căn phòng không hề tính là lớn này, lại có người có thể bao dung y, tại lúc y hoang mang, liền yên lặng ở sau lưng y tạo ra một khoảng trống để ý có thể chậm rãi an tĩnh lại. Lúc này, Quan Hủ Hành mới biết được, thì ra bản thân y có bao nhiêu kỳ vọng vào phần săn sóc kia.
"Thật xin lỗi, khiến anh chờ tôi lâu như vậy."
"Không sao, chỉ cần em trở về, bất luận là bao lâu anh cũng chờ."
Yến Tử Thanh không hỏi y đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là ôm y rất chặt, hình như nhận ra y uể oải, một bàn tay liền nhẹ nhàng vỗ về sau lưng y.
Bất luận là bao lâu cũng sẽ chờ, cho dù là chờ trong vô vọng sao?
Mãi cho đến khi tiến vào mộng đẹp, Quan Hủ Hành cũng không có dũng khí để hỏi ra lời này.
Buổi sáng ngày hôm sau, Quan Hủ Hành tới bệnh viện, thăm thân thể còn đang ngủ say ở phòng bệnh của mình.
Thỏa thuận trao đổi thân thể không thành công, y vốn tưởng bản thân sẽ không bao giờ tới đây nữa, chỉ là sự thật bức ép y phải buông tha những ý nghĩ phi thực tế kia, y cần phải quay về lại thân thể của chính mình, có người muốn đối phó với công ty và người nhà y, y tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Trước khi đến bệnh viện y đã điều tra tình huống gần đây của công ty, có thể nói là sắp hết thuốc chữa rồi. Vị trí giám đốc của Quan Sóc đang tràn ngập nguy cơ, còn Quan Nguyệt thì chẳng làm ra cái trò trống gì, chỉ có công tác bên chỗ Quan Phong ủy thác cho Hạ Nhan Chi thì vẫn không có trở ngại gì, nhưng dù sao gã cũng là người ngoài, Quan Hủ Hành cũng không hoàn toàn tin tưởng gã.
Trước loại tình huống này, chỉ có y đích thân ra mặt mới có thể trấn định lại được đám người đang rục rịch kia, cho nên y bắt buộc bản thân mình phải tỉnh lại. Nhưng sự thật cũng không có phát triển theo hướng mà Quan Hủ Hành kỳ vọng, y không tìm ra được cách nào để trao đổi linh hồn cả, Quan Duyệt tựa như ngủ rất say không bao giờ tỉnh lại, không hề đáp lại y chút nào hết.
Kết quả này khiến cho y rất thất vọng, nhưng đồng thời lại ẩn ẩn vui vẻ, tuy rằng dùng cách khác để giải quyết có thể phiền toái hơn, nhưng y không cần phải lấy Yến Tử Thanh ra để trả giá. Ở chung lâu như vậy, y bắt đầu tham luyến phần ấm áp kia, nếu không phải bất đắc dĩ, y cũng không muốn từ bỏ nó.
Quan Hủ Hành không đem thời gian quý giá lãng phí trên chuyện trao đổi linh hồn không thực tế này nữa, y trở về nhà, bắt đầu chuẩn bị những tư liệu cần thiết, còn thuận tiện gọi cho Quan Hoa, nói muốn tới nhà nó chơi. Quan Hoa còn chưa hết ảo não vì chuyện say rượu đêm qua của mình, thấy y không thèm để ý còn muốn tới nhà mình chơi, liền vui vẻ gật đầu liên tục.
Sẩm tối Yến Tử Thanh mới trở về, Quan Hủ Hành đem chuyện muốn tới Quan gia nói cho hắn biết, "Anh cũng đi chung nha."
"Em cũng biết Quan Hoa có bao nhiêu chán ghét anh mà, nhìn thấy anh mà không đánh một trận mới là lạ." Trước kia liền xem không vừa mắt, hiện tại cũng xem như là nửa tình địch của mình, chỉ sợ vừa thấy mặt lại càng hỏng bét.
Một ly cà phê hương vị ngọt ngào liền được bưng tới trước mặt hắn, Quan Hủ Hành mỉm cười nói: "Đúng là tôi muốn hai người đánh nhau đó, không thể thắng, nhưng cũng không thể thua."
Trên đời này làm gì có cái gì miễn phí, Yến Tử Thanh cười khổ: "Thiếu gia, ngài đang ép buộc tôi à."
"Thì sao? Anh có làm không?"
Gương mặt thanh tú vểnh lên, nụ cười tinh quái, ở trong mắt xanh của Yến Tử Thanh, đó chính là một cử chỉ khiêu khích. Nhiệt độ dâng lên, hắn cũng không có uống cà phê, mà là đem Quan Hủ Hành thuận thế đè xuống sô pha.
"Làm chứ, bất quá bây giờ anh lại muốn làm chuyện khác cơ." Mổ nhẹ lên khóe môi của đối phương, hắn mỉm cười đề nghị.
"Được, bất quá nếu muốn làm thì phải lên giường."
Hai lần chuyện tốt đều bị đánh gãy, Quan Hủ Hành cũng cảm thấy nghẹn một hơi, hơn nữa cũng vì suy nghĩ muốn từ bỏ Yến Tử Thanh mà áy náy, y liền lập tức đồng ý, Yến Tử Thanh ngược lại bị thái độ đáp ứng sảng khoái này của y mà thất thần.
Tắt nguồn di động xong liền ném tới trước mặt hắn, Quan Hủ Hành nói: "Anh còn ngốc cái gì nữa? Chờ ăn khuya một lần luôn à?"
"Anh chỉ muốn ăn Duyệt Duyệt thôi." Yến Tử Thanh cười đồng thời cũng tắt nguồn luôn điện thoại của mình.
Ngày hôm sau, hai người đi tới Quan gia, nhìn thấy Yến Tử Thanh cũng đến, quả nhiên Quan Hoa liền cực kì giận dỗi. Bất quá vẫn là ngại Quan Hủ Hành đang ở đây, gã không muốn mất phong độ, mặt banh chặt mời bọn họ vào nhà.
"Vốn tôi muốn mời cậu ở lại cùng ăn trưa, tại sao cậu lại mang thêm người khác tới chứ?" Gã ở bên tai Quan Hủ Hành mà than thở.
"Thì ba người ăn chung cũng có sao đâu, hay là nhà anh thiếu đồ ăn?" Quan Hủ Hành cố ý nói.
"Làm sao có thể!"
Chuyện liên quan tới mặt mũi, Quan Hoa liền liên tục phủ nhận, lại tựa như khoe khoang mà dắt Quan Hủ Hành đi dạo một vòng quanh nhà, lúc đi tới trước một căn phòng sau vườn, Quan Hủ Hành liền dừng chân lại.
"Đây là phòng tập thể dục, không có gì hay để xem cả."
Căn phòng kia là nơi Quan Hủ Hành luyện võ, sau đó lại trở thành nơi cho bọn nhỏ rèn luyện, bên trong có rất nhiều thiết bị vận động, đôi khi Quan Hoa cũng sẽ tới đây chạy bộ.
"Nơi này thật lớn." Quan Hủ Hành đẩy cửa đi vào, nhìn lướt qua một lượt, hướng về phía Quan Hoa mỉm cười, "Tôi đột nhiên nhớ tới hai người trước kia cũng ở võ quán luyện quyền, đã lâu không luận bàn, không bằng làm một trận đi?"
"Cái này... Không cần thiết đi?"
Hiện tại Quan Hoa đang cố duy trì hình tượng, chỉ sợ ở trước mặt Quan Hủ Hành không cẩn thận một chút thôi liền bị phá hủy. Cái hôm uống rượu ói đầy ra kia đã khiến gã đủ mất mặt rồi, làm sao có thể tiếp tục sai lầm nữa kia chứ?
"Cậu sợ à?" Yến Tử Thanh ở bên cạnh cười.
Gương mặt tươi cười kia làm sao lại thấy ghét như vậy chứ, bất quá người yêu tương lai còn đang ở trước mặt, Quan Hoa vẫn là lựa chọn nhẫn nại, nói: "Không phải tôi sợ, chỉ là không muốn vì luận bàn mà làm cậu bị thương thôi."
"Với thân thủ của cậu, hình như cũng không cần phải lo lắng điều này đi?"
Câu nói đùa của Yến Tử Thanh chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa, Quan Hoa rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn nữa, lạnh mặt nói: "Yến Tử Thanh, cậu đừng có khinh người quá đáng, chơi thì chơi, ai sợ ai!"
"Được, vậy làm một trận đi, bất quá cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, cố gắng không làm cậu bị thương."
Núi lửa trên đầu Quan Hoa cũng muốn bùng cháy rồi, hận không thể lập tức đem cái tên cười tới thiếu đánh này dần cho một trận, thở phì phò đi vào sân, sau khi làm một tư thế mời với Yến Tử Thanh, liền một quyền đánh tới, Yến Tử Thanh vội vã né đòn, quay đầu lại, nhìn thấy Quan Hủ Hành đang đứng dựa tường xem náo nhiệt, còn làm một cái thủ thế cố lên với mình.
Nhìn hai người lăn lộn trên mặt đất, Quan Hủ Hành xoay người rời đi, thẳng một đường lên lầu tới thư phòng, ai ngờ vừa mới đến lại phát hiện thư phòng đã bị khóa, đẩy không ra.
Không cần nói, người làm chuyện này nhất định là lão quản gia, quả nhiên ông ấy thật cẩn thận, chỉ là... Hiện tại lại gây phiền toái cho y rồi!
Quan Hủ Hành thở một hơi chạy như bay xuống phòng ngủ dưới lầu, phòng ngủ của y có chìa khóa dự phòng, ông trời phù hộ làm ơn cho cửa phòng của y đừng có bị khóa, y cố ý chọn thời gian mà mọi người đều bận rộn để tới, nhưng không phải là không có ai ở trong nhà, nếu bị bắt gặp đang chạy loạn ở khắp nơi, nhất định sẽ rất khó giải thích.
Thật may mắn, trên đường đi Quan Hủ Hành không có đụng người hầu nào, đi tới phòng ngủ, cũng may phòng ngủ không có khóa, sau khi y tiến vào, cũng không hề chớp mắt mà bắt lấy chìa khóa dự phòng ở trong ngăn khóa nhỏ, lại lần nữa trở về thư phòng, mở cửa thư phòng ra.
Thư phòng được quét dọn rất sạch sẽ, vẫn duy trì bộ dáng khi y còn ở đây, từ lúc y ngã lầu cũng đã được mấy tháng, nơi này lại như cũ không nhiễm lấy một hạt bụi, xem ra lão quản gia mỗi ngày đều tới đây quét tước, chờ ngày y trở về.
Y xác thật là trở lại, là lấy bộ dạng này mà trở lại, Quan Hủ Hành thở dài, ấn mật khẩu của ngăn tủ, lấy con dấu của mình ra, cùng với những tài liệu viết tay quan trọng thuộc về mình, nhét vào ba lô.
"Cậu ở chỗ này làm gì?" Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng hét phẫn nộ, lão quản gia nổi giận đùng đùng đi vào.
"Rất xin lỗi, cháu nhìn chậu hoa lan kia nở thật đẹp, liền tiến vào xem một chút, lập tức rời đi ngay."
Chậu hoa lan đặt ở cửa sổ liền thành cái cớ cho Quan Hủ Hành, y cười cười hướng ra ngoài cửa đi, lúc đi ngang qua lão quản gia, lại bị ông kéo tay về, hoài nghi hỏi: "Cửa phòng có khóa, cậu vào bằng cách nào?"
"Làm gì có khóa ạ, cháu vừa tới đã thấy cửa mở rồi, cho nên mới vừa khéo nhìn thấy chậu hoa lan kia."
Quan Hủ Hành nở một nụ cười thật hồn nhiên, hi vọng có thể gạt được đối phương, bất quá nhìn thấy ánh mắt của lão quản gia chuyển tới cái ba lô của mình, y liền bắt đầu khẩn trương, đang suy nghĩ phải ứng phó như thế nào, lại nghe thấy Quan Hoa lớn giọng truyền tới.
"Quan Duyệt, cậu ở chỗ này làm gì vậy?"
"Tôi thấy hai người đánh kịch liệt quá, muốn đi rót nước cho hai người, vừa lúc gặp được chú Kiệt."
Trên mắt trái của Quan Hoa xuất hiện nhiều hơn một vòng gấu trúc, còn khóe miệng Yến Tử Thanh lại có chút máu bầm, Quan Hủ Hành nhịn cười, chậm rãi rời khỏi thư phòng, vọt tới phía sau hai bọn họ.
Nghe nói y muốn đi rót nước cho mình, Quan Hoa vốn đang buồn bực vì bị đánh cũng hóa thành hư không, nhìn thấy sắc mặt lão quản gia không được tốt, vội kéo y rời đi.
"Sau này không được tùy tiện đi vào phòng của lão gia!" Lão quản gia ở phía sau hô to.
"Dạ biết." Đã lấy được thứ mình cần, y cần gì phải tới nữa chứ.
Quan Hủ Hành muốn trở về đọc tài liệu, trở lại phòng khác, nói chuyện phiếm với Quan Hoa vài câu, liền lấy cớ từ chối lời mời ăn cơm của gã, sau đó hẹn dịp khác.
Rời khỏi Quan gia, đi chưa được bao xa, Yến Tử Thanh đột nhiên nói: "Sao em lại tới thư phòng của Quan Hủ Hành?"
Quan Hủ Hành ngẩn ra, đang muốn trả lời cho có lệ, Yến Tử Thanh lại lắc đầu, ánh mắt đảo qua ba lô của y, nói: "Bỏ đi, anh thà rằng em không nói, cũng không muốn nghe em nói dối, coi như anh chưa hỏi gì đi."
Vừa rồi Quan Hủ Hành ở trước cửa thư phòng cười vô cùng hồn nhiên, nhưng cho dù là vậy đi nữa thì làm sao có thể gạt được Yến Tử Thanh đã ở chung với y lâu như vậy, trực giác nói cho hắn biết y đang làm cái gì đó, muốn biết rõ y tại sao lại làm như vậy, nhưng chuyện bày ra ở trước mắt rồi lại không đủ can đảm để đối diện, tựa như có một cái bí mật, một khi đã biết rồi, bọn họ sẽ không còn trở về được như lúc mới đầu nữa.
Yến Tử Thanh cười cười, hi vọng dùng nụ cười này che dấu phần thất thố kia, nhưng lại hoàn toàn thất bại, xuyên thấu qua hàng mi kia, Quan Hủ Hành nhìn thấy được sự bất an mà hắn đang cố che giấu, điều này khiến cho y thật áy náy, y biết Yến Tử Thanh vừa rồi vẫn luôn phối hợp với mình, còn mình lại không hề nói rõ mọi thứ cho hắn, chỉ là y không biết phải giải thích như thế nào nữa.
"Nếu có một ngày có thể nói ra được chân tướng, tôi hứa sẽ nói với anh đầu tiên." Đây là điều duy nhất mà y có thể lấy ra để đảm bảo.
"Duyệt Duyệt, em không cần dùng cái biểu tình áy này cực kì đáng yêu này nhìn anh đâu, khiến anh cảm thấy mình như một tên xấu xa vậy." Yến Tử Thanh đã trở về với biểu tình không hề gì, duỗi cánh tay ra nhào nặn gương mặt của Quan Hủ Hành, cười hì hì nói.
Quan Hủ Hành cũng không có giống như trước kia mà cho hắn ăn đấm, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Yến Tử Thanh mất tự nhiên mà đem đầu nghiêng sang chỗ khác, huýt sáo, nhỏ giọng thì thầm: "Cái nhìn thâm tình như vậy, rất dễ khiến người khác phạm tội đó nha."
"Thật ra tôi vẫn thích cái bộ dáng lúc anh cười hơn."
"Anh cũng muốn cười, vấn đề là rất đau." Yến Tử Thanh chỉ chỉ máu bầm ở khóe môi mình.
Thắt lưng của hắn chỉ vừa mới tốt lên, không thể dùng quá sức, nếu không thì một trận luận bàn thôi làm sao có thể khiến hắn chật vật đến như vậy được, tuy rằng Quan Hoa cũng không có chiếm được cái tiện nghi gì.
Nhìn thấy một mạt xanh xanh tím tím trên khóe môi Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành rốt cuộc cũng không nhịn được cười.
"Về nhà tôi giúp anh lăn đá." Dừng một chút, y lại nói: "Lăn tới trên giường luôn."