Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc

Chương 6

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Mấy ngày nay Quan Hủ Hành và Yến Tử Thanh đều rất bận rộn, Yến Tử Thanh thì bận án kiện của hắn, còn y thì bận chuyện cổ phiếu của y, thuận tiện để ý thêm vài tin tức quan trọng trong chuyện điều hành của Quan thị, gần đây công ty rất hỗn loạn, chuyện này có thể nhìn rõ từ cách điều hành nhân sự của công ty, y hi vọng ba đứa nhỏ nhà mình có thể thành công quật dậy, thuận lợi trải qua sóng gió lần này. Về phần Quan Hoa và Quan Oánh Oánh, hai đứa nó còn quá nhỏ, không thể trông cậy vào được.

Nói sao thì nói, trên phương diện cổ phiếu thì Quan Hủ Hành coi như cũng thuận buồm xuôi gió, đối với người đã chơi cái này mấy chục năm như y mà nói, con số nhảy lên nhảy xuống này thật quá quen thuộc, trong vòng mấy ngày đã đem số tiền vốn của Yến Tử Thanh tăng lên tới gấp đôi, phỏng chừng không lâu nữa, số tiền mười vạn kia cũng dễ dàng thu về trong tầm tay.

Tự mình cho mượn, còn tự mình trả, thật sự là bị cái gì ám vậy trời? Quan Hủ Hành ở sàn giao dịch chứng khoán nhìn cổ phiếu không ngừng biến hoá, tự giễu cợt hỏi chính mình —— Mình rốt cuộc là đang làm cái gì vậy chứ?

Từ sàn giao dịch chứng khoán trở về, lúc đi ngang qua trường đại học của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành có chút do dự, xuống xe, đi vào trường tìm hắn.

Sau khi Yến Tử Thanh lĩnh ngộ được trí nhớ siêu phàm của y rồi, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn nhờ y tới nghe bài giảng hộ, Quan Hủ Hành nghe xong bài giảng cũng thuận tiện tản bộ trong công viên nhà trường, giết thời gian. Riết rồi cũng trở thành một thói quen, khiến y mỗi ngày đều phải trích một chút thời gian tới đây một chuyến.

Quan Hủ Hành ngồi trong công viên chốc lát, sau đó đứng dậy đi về, lúc đi ngang qua cổng trường chợt nghe thấy có người gọi y lại, Quan Oánh Oánh từ phía sau chạy tới, chào hỏi với y, "Sao chỉ có mình cậu vậy, Yến Tử Thanh đâu rồi?"

"Không biết nữa, có lẽ là đang bận án kiện đi."

Đây là sự nhất trí giữa y và hắn từ trước đó, sẽ không dò hỏi hành động của đối phương, trừ phi đối phương tự động nói ra.

"Thật quá đáng, chăm sóc cho cái tên đàn anh dâm dê kia là việc của anh ấy mà. Sao tự nhiên lại rớt xuống trên đầu chị chứ?" Quan Oánh Oánh chu miệng bất mãn mà oán giận.

"Nếu chị không muốn thì đừng làm nữa, tôi trở về sẽ nói với Yến Tử Thanh một tiếng."

"Thôi không cần đâu, dù sao chị cũng phải tới thăm cha chị mà."

Quan Oánh Oánh vội vàng xua tay phủ quyết, hành động giấu đầu lòi đuôi này khiến cho Quan Hủ Hành hơi nhíu mi lại, trực giác của y nói cho y biết con gái của y đã bị cái tên Yến Tử Thanh chết tiệt kia ép vào khuôn khổ rồi.

"Cha chị đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Nhắc tới cha mình, nụ cười trên môi của Quan Oánh Oánh cũng ảm đảm xuống, khẽ thở dài, "Cũng vậy à, bất quá chú Đỗ nói bọn chị không cần phải lo lắng, không có bất cứ dấu hiệu xấu nào cũng coi như là tin tốt rồi. Thật ra chị không có lo lắng, mà là đang rất tức giận, chú hai và chú ba cả ngày cứ chạy tới hỏi đông hỏi tây, chỉ thiếu hỏi ba chị khi nào thì qua đời thôi, thật quá đáng!"

Quan Oánh Oánh là một người rất thẳng tính, những chuyện này đã nhịn ở trong lòng từ rất lâu, đột nhiên gặp được người để kể lễ, cô liền kéo Quan Hủ Hành tới ghế đá ngồi xuống, đem hết thảy bệnh tình của cha mình và chuyện nhóm thân thích trong cổ đông coi thường anh em mình đều nói ra, nói chú và mợ trào phúng vợ chồng Quan Sóc tới giờ vẫn chưa sinh được cháu cho Quan gia, căn bản là không có tư cách để kế thừa gia nghiệp, vành mắt đều đỏ hoe.

"Chị đừng khóc." Quan Hủ Hành lấy ra khăn tay đưa cho Quan Oánh Oánh.

Năm đứa nhỏ của y từ nhỏ đã đối với y kính nể mà không dám gần gũi, đặc biệt là đứa con út Quan Oánh Oánh này, số lần bọn họ mặt đối mặt tán gẫu có thể đếm ở trên đầu ngón tay, giờ khắc này y cảm thấy thật may mắn vì chuyện dịch chuyển linh hồn kì quái này, nếu không có được thân phận của Quan Duyệt, y nghĩ cả đời này con gái của y cũng sẽ không bao giờ ở trước mặt y mà nói tới thoả thích như thế.

Không chút nào an ủi lại càng khiến cho Quan Oánh Oánh càng khóc tới lợi hại hơn, có lẽ tìm được chỗ để phát tiết uỷ khuất, cô liền dựa đầu lên vai Quan Hủ Hành, bắt đầu gào khóc.

Quan Hủ Hành một mặt nhăn như trái khổ qua.

Làm ơn đi, cả đời y cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành ai bao giờ cả, không có người nào dám ở trước mặt y mà gào khóc, đây chính là lần đầu tiên có nữ sinh khóc thút thít với y như vậy đó, còn y thì chẳng biết phải nên làm như thế nào cả —— Một Quan Hủ Hành luôn luôn bình tĩnh khôn khéo cũng có ngày phải rối loạn tay chân cuống cuồng cả lên, suy nghĩ nửa ngày mới nói ra được một câu.

"Đứa nhỏ ngốc, trên đời này chỉ có hoa được dệt trên vải gấm, làm gì có ai đưa than trong ngày tuyết? Tình người lúc nóng lúc lạnh, về sau chị cũng sẽ tự khắc hiểu rõ, những chuyện này không đáng để cho chị phải khóc, nếu không sẽ xấu xí đó."

Quan Oánh Oánh phụt cười, nhận lấy khăn tay lau đi nước mắt, "Cậu nói chuyện thật giống như ông cụ non vậy, cực kì giống như trưởng bối của chị."

Rốt cuộc cũng chọc cho cô cười lên, Quan Hủ Hành nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Còn mấy anh của chị thế nào rồi?"

"Không biết nữa, bọn họ về nhà cũng không nói gì cả, bất quá chị biết trong công ty bọn họ rất khó khăn."

"Đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ qua thôi, những tên nhãi nhép kia nhất định sẽ phải hối hận vì những gì mà bọn họ đã làm." Quan Hủ Hành vỗ mu bàn tay cô an ủi.

Dám bắt nạt người nhà của y, khoản nợ này y nhất định sẽ chậm rãi thanh toán!

"Vậy còn cậu? Ở chung với Yến Tử Thanh có tốt hay không, chị lúc nào cũng nghe anh ấy nhắc tới cậu cả." Quan Oánh Oánh khóc một hồi, tầm tình cũng tốt hơn, cười cười đổi sang đề tài khác.

"Nhắc tới tôi?" Quan Hủ Hành ngẩn ra, vô thức mà đỏ mặt.

Cũng may là trời đã tối om, Quan Oánh Oánh không có nhìn thấy được: "Đúng vậy, lúc tới thăm đàn anh, anh ấy đều nhắc tới, tên già dê kia còn oán giận hỏi cậu bé đáng yêu kia tại sao lại không có tới thăm hắn nữa, nhất định là bởi vì Yến Tử Thanh không cho đi."

Nói tới Trương Duyên, Quan Oánh Oánh tựa như bắt trúng tần số, ríu rít mà nói hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện sắc trời đã tối thui, cô liền lật đật xin lỗi Quan Hủ Hành.

"Thật xin lỗi, để cậu nghe những chuyện vô nghĩa lâu như vậy."

"Không sao, tôi rất vui, nếu sau này có chuyện gì không vui, lúc nào cũng có thể tìm tới tôi." Quan Hủ Hành mỉm cười nói.

Tâm tình của y hiện tại rất tốt, bởi vì khoảng cách với con gái đã được kéo sát lại, cảm xúc sung sướng đều bủa vây xung quanh y, y nhấm nháp cái loại cảm xúc này mà cảm thấy có chút hạnh phúc nhàn nhạt.

"Vậy coi như để bồi thường, chị mời cậu ăn cơm nha." Quan Oánh Oánh đứng lên, phát ra lời mời.

"Vậy tôi cũng không cần khách khí nữa."

Bữa tối cũng không có thuận lời như bọn họ nghĩ, lúc bọn họ vừa mới ra khỏi vườn trường không được bao lâu, liền thấy một đám người hướng tới chỗ bọn họ, Quan Hoa còn là đứa cầm đầu, chặn đường của bọn họ.

"Sao anh lại ở đây?"

Quan Hoa không để ý tới câu hỏi của Quan Oánh Oánh, trực tiếp tới trước mặt Quan Hủ Hành, nói: "Thằng mặt trắng đáng chết, cùng cái thằng nham hiểm kia chơi đùa thì cũng mặc kệ đi, lại còn dám tới ghẹo em gái tao!"

"Anh nói bậy nói bạ gì đó?"

Quan Oánh Oánh tiến lên muốn cãi lại, lại bị đám bạn của Quan Hoa kéo sang một bên, Quan Hủ Hành không quen nhìn thấy Quan Hoa tức giận đến như vậy, y liền lạnh giọng hỏi: "Anh biết anh đang nói cái gì không?"

"Đương nhiên là tao biết, tao có rất nhiều bạn ở đại học Yến Thông, đừng tưởng vừa rồi không có ai nhìn thấy mày quấn lấy em gái tao!"

Quan Hoa thấp hơn Yến Tử Thanh một chút, nhưng so với dáng người của Quan Hủ Hành, thì gã lại to xác hơn rất nhiều, khi đứng đối diện nhau, hắn hoàn toàn không để đứa nhỏ mảnh khảnh này vào tầm mắt, còn hất cằm về phía Quan Hủ Hành nói: "Về nhà nói với thằng nhãi Yến Tử Thanh kia, đừng có mà vội đắc ý, tao sớm muộn gì cũng tìm được chứng cứ nó hại người!"

"Chứng cứ hại người?"

"Đừng có mà giả ngu, nói rõ cho tao, đêm đó có phải hắn đẩy ba tao xuống lầu hay không?"

"Cái gì?"

Bàn tay của Quan Hủ Hành đau xót, bị Quan Hoa tàn nhẫn mà túm lấy, gã tiến tới bên tai Quan Hủ Hành thấp giọng nói: "Thân thể của ba tao rất tốt, làm sao có thể ngã lầu được? Tao biết nhất định là do hắn làm, cái tên chó khốn kiếp kia!"

Nhìn ánh mắt hung ác của Quan Hoa, Quan Hủ Hành liền hiểu được nguyên nhân khiến Yến Tử Thanh thất thủ vào cái đêm ở võ quán kia, y đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận kia, trào phúng nói: "Anh nói thân thể của ba anh rất khoẻ sao?"

Một người chỉ còn dư lại ba tháng hơi tàn lại còn được người khác nói là thân thể rất tốt, là y che giấu quá giỏi? Hay là không có ai thật tâm để ý tới y?

"Nói, tụi bây có phải là cùng một đám hay không!?"

Không để ý tới lời nói của Quan Hoa, Quan Hủ Hành nhàn nhạt nói: "Chỉ số thông minh của anh so với tôi tưởng còn thấp hơn rất nhiều."

"Đừng có giả ngủ, nếu tụi bây không phải chung một đám, sao hắn có thể dám ở trước mặt mọi người miệng đối miệng mà thổi khí cho mày chứ? Tụi bây là đang diễn kịch đúng không, lúc đó mày căn bản là không ngất xỉu đúng chứ?"

Trước mặt mọi người miệng đối miệng mà thổi khí?

Quan Hủ Hành hoàn toàn ngây người rồi, đêm đó, sau khi y hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Quan Hoa nhìn thấy Quan Hủ Hành kinh ngạc và sợ hãi, lạnh lùng cười, buông lỏng cánh tay đang chế trụ y ra, ngạo mạn nói: "Bất quá yên tâm, tao sẽ không bắt cái thứ tôm tép như mày đâu, cút!"

"Cứ vậy mà thả nó đi sao?" Nhóm bạn của Quan Hoa ở bên cạnh liền xen mồm, "Thầy võ không để cậu lên đai, nhất định là do Yến Tử Thanh giở trò quỷ, không bằng đem thằng nhỏ này tóm lại, sau đó bảo hắn tới chuộc người, để xem hắn còn dám ngạo mạn như vậy nữa hay không."

Một người khác liền tiếp tục đấp vô, "Đánh lại một trận với Yến Tử Thanh đi, kẻ thua liền cởi quần chạy vòng quanh trường học."

Quan Hoa cảm thấy đề nghị sau không tồi, hiện tại cũng không thể tóm được nhược điểm của Yến Tử Thanh, nhục nhã hắn coi bộ cũng không tệ chút nào, bất quá hắn nhìn Quan Duyệt lại có chút do dự, biểu tình của đứa nhỏ này thật điềm tĩnh, tựa như không hề để ý tới tình huống hiện tại của bản thân, phần bình tĩnh kia cùng với đứa nhỏ giúp việc trước đó mà gã từng tiếp xúc hoàn toàn khác nhau rất nhiều, ánh mắt y lạnh lẽo, khiến gã có cảm giác, giờ phút này người nên sợ hãi chính là gã mới đúng.

"Quan Hoa, anh đừng có mà quá trớn nha!"

Quan Oánh Oánh giãy ra khỏi đám người kia, nổi giận đùng đùng mà chạy tới, đem Quan Hoa đẩy ra, kéo Quan Hủ Hành muốn rời đi, Quan Hoa đương nhiên hiểu rõ tính tình em gái mình, nếu hiện tại cứ giữ Quan Duyệt lại, nó nhất định sẽ gọi một cuộc tới đồn cảnh sát. Gã không muốn chọc tới phiền phức, cho nên để sau rồi hẵng tính đi, dù sao cũng là một con tôm tép, muốn chỉnh nó còn có rất nhiều cơ hội khác.

Nghĩ tới đây, Quan Hoa liền nặng nề hừ một tiếng, hướng về phía bóng lưng của Quan Hủ Hành mắng: "Cút về với thằng đồng tính luyến ái chết tiệt của mày đi, chỉ biết núp sau lưng làm mấy trò con mèo, có bản lĩnh thì bước ra đấu một trận với tao này!"

Quan Hủ Hành dừng chân lại, ngón tay hơi giật giật, sau đó lại nắm chặt thành nắm đấm.

Quan Oánh Oánh vội túm lấy y, nhỏ giọng nói: "Đi thôi đi thôi, thằng anh chị bị động kinh đó, cậu đừng có để ý tới ổng."

Quan Hủ Hành hất tay cô ra, xoay người lại, trở về trước mặt Quan Hoa, đối phương khinh thường mà dùng nửa con mắt liếc nhìn y.

Quan Hủ Hành đứng đối diện gã, nhàn nhạt nói: "Tôi với anh đấu một trận đi, thua thì mặc anh xử lý, còn thắng, sau này anh không được tìm Yến Tử Thanh mà kiếm chuyện."

"Ha ha!"

Nghe xong câu này, mọi người đều đồng loạt cười rộ lên, vẻ mặt Quan Hoa đều là cười nhạo, "Tao không có hứng thú chơi với con gà như mày."

"Ngay cả một chút can đảm cũng không có, vậy mà anh cũng dám đi khiêu chiến với Yến Tử Thanh à?" Quan Hủ Hành mặt không cảm xúc mà phản bác.

"Mày nói gì đó?"

Quan Hoa tức rồi, sắc mặt trầm xuống, nhưng đối diện với ánh mắt của Quan Hủ Hành, bỗng nhiên lại có chút nhụt chí, so với thân thể mảnh khảnh của y, loại khí tràng này thật đáng sợ, hai người đứng đối diện nhau, lại khiến cho Quan Hoa không tự giác mà cảm thấy yếu thế.

Quan Hủ Hành hỏi lại: "Anh không dám à?"

"Chơi liền chơi, nếu mày có bị tao đánh cho nhập viện, cũng đừng có trách tao không có cảnh báo trước!"

Bị đối phương kích động, Quan Hoa cũng mất kiên nhẫn, cởi áo khoác ra, ném sang một bên, nói với đám bạn mình: "Tụi bây không được xí vô nghe chưa, đứng ở một bên mà nhìn tao giáo huấn thằng nhãi này!"

Quan Oánh Oánh vội chạy tới trước mặt bọn họ, không kịp nói tiếng nào, đã bị Quan Hoa kéo ra: "Em cũng tạt sang một bên!"

"Nếu anh dám đánh cậu ấy, em liền báo cảnh sát!"

"Em cũng thấy rồi đó, là nó khiêu khích anh trước!"

Quan Hủ Hành hướng về phía Quan Oánh Oánh cho một ánh mắt, bảo cô lùi về phía sau, "Đừng lo, tôi không có việc gì đâu."

"Em thấy chưa, nó còn bảo nó không sao đâu kìa."

Quan Hoa đem em gái mình đẩy ra, quay đầu lại, không đợi cho gã kịp tung chiêu ra, trước mắt liền xuất hiện một trận gió, một nắm tay mang theo gió đánh thẳng vào má gã, gã đau đớn mà lui về phía sau vài bước, chửi thề một câu: "Chó chết, mày dám đánh lén tao!"

"Là anh phản ứng chậm."

Quan Hủ Hành nói, nắm đấm thứ hai cũng vung lên, Quan Hoa theo bản năng mà tung ra một quyền nghênh đón, Quan Hủ Hành lại phá được chiêu thức của gã, nhân cơ hội nhảy lên, đá một cái vào eo gã.

Quan Hủ Hành dùng chính là Thái Lý Phật gia quyền, chiêu thức biến hoá vô cùng, đều có thứ tự trước sau, so với Tae Kwon Do đánh bậy đánh bạ thì lại hoàn toàn trái ngược nhau, Quan Hoa bình thường đều đánh Tae Kwon Do, bỗng nhiên nhìn thấy chiêu thức quái dị này, nhìn cũng chưa có kịp nhìn, phòng bị cũng không có làm xong, ngay cả phản kích cũng bị đối phương dễ dàng tránh khỏi, chiêu thất nhiều lần bị phá vỡ, chỉ có thể lãnh đòn từ đối phương.

Quan Hủ Hành chiếm thế thượng phong, đương nhiên y sẽ không chừa lại cơ hội nào cho Quan Hoa phản kháng, nếu không phải đây là con y, lúc xuống tay y đã không cần kiềm chế, khi đó bảo đảm Quan Hoa đã sớm bị đánh tới bò lê bò lết trên đất rồi.

Trong khoảng thời gian này, Quan Hủ Hành rèn luyện không ngừng nghỉ, Quan Hủ Hành càng đánh lại càng hăng, một bên đánh một bên mắng: "Đánh thì không bằng người ta, lên đai không được, còn hoài nghi kẻ khác động tay động chân, sao anh không dùng thời gian rãnh rỗi đó mà luyện tập đi, để xem có lên đai được hay không rồi hẵng nói!"

"Thằng nhãi đáng chết, mày dám..."

Bị đánh tới tay chân đều loạng choạng, trong hoảng loạn, mũi Quan Hoa không cẩn thận liền lĩnh trọn một quả đấm, đau tới nước mắt cũng thiếu chút nữa phải chảy ra, nhịn không được mà chửi đổng lên.

Quan Hủ Hành một phát đánh lên mặt gã, hôm nay y phải giáo huấn thằng nhãi này một trận, để cho nó biết thế nào gọi là người!

"Anh có biết những lời mà anh nói chẳng khác nào một thằng vô học không có ai dạy không hả?"

"Ai cần may quản hả, mày với tên chó Yến Tử Thanh kia đều là một giuộc cả, lũ đồng tính... Biến... Thái..."

Toàn thân bị đánh tới đau muốn chết, Quan Hoa rất muốn kêu đám bạn của mình xông lên xử cái thằng quỷ này, nhưng mà hắn không thể vứt hết mặt mũi được, đành phải nghẹn uất mà không ngừng mắng.

Quan Hủ Hành lại cho gã thêm hai đấm, đem gã bức lui về phía sau, sau đó lại nắm lấy cổ áo của gã, lạnh lùng nói: "Trước khi anh nhục mạ người khác, thì hãy nhìn lại tư cách của mình đi!"

"Đương nhiên là tao có tư cách rồi!"

Quan Hoa còn muốn nói, đáng tiếc cổ áo lại bị người ta nắm chặt hơn, hô hấp không tự chủ mà có chút gấp gáp.

"Có à?" Quan Hủ Hành cười lạnh: "Anh ngoại trừ có thân phận xuất sắc ra thì có gì hả? Muốn thắng người khác, thì hãy lấy bản lĩnh của mình ra ấy, đừng có mượn gia thế mà khoe khoang! Nhìn cái đám mà anh vẫn luôn cho là bạn kìa, anh có tin không, nếu như anh không mang cái họ Quan này, sẽ ai chú ý tới anh chứ? Đem thời gian của mình đặt trên đống phế vật này, anh không cảm thấy mình rất ngu sao?"

"Ai cần mày quản! Mày có tư cách gì mà giáo huấn tao? Biến thái! Tạp nham!"

Nghe thấy câu này, Quan Hủ Hành đang tính thu tay về cũng dừng lại, sắc mặt y âm lãnh, nắm lấy tóc tóc của Quan Hoa kéo tới phía trước vòi nước ở gần đó, đè đầu của gã xuống, vặn vòi nước ra, nước lạnh tức khắc dội xuống, đem đầu tóc của Quan Hoa triệt để ướt sạch.

Vòi nước này vốn là được dùng để tưới cây, thiết kế không cao lắm, Quan Hoa bị chế trụ không thể động đậy, chỉ cảm thấy nước lạnh ồ ạt mà đổ xuống, tức tới mắng to: "Đị* mẹ..."

Câu tiếp theo cũng không thuận lợi mà nói ra, bị sặc nước mà nuốt trở lại bụng, mặc cho gã có giãy dụa như thế nào, đều không thể thoát ra khỏi khống chế của đối phương, gấp tới hai tay cũng quơ loạn giữa không trung.

"Nếu tôi không có tư cách gì để quản anh, thì trên đời này cũng chẳng có ai có tư cách để quản anh!"

Quan Hủ Hành nói xong, nhìn lướt qua đám người đang muốn tiến lên hỗ trợ kia, quát một tiếng: "Tất cả không được nhúc nhích!"

Dưới đe doạ, quả nhiên không có ai dám nhúc nhích cả, Quan Oánh Oánh sớm đã bị doạ cho váng đầu, không ngừng gọi điện thoại.

Một phần bọt nước cũng bị bắn lên người Quan Hủ Hành, y bình tĩnh lại một chút, lâu lắm rồi cũng không có hoạt động kịch liệt như thế này, trước mắt có chút choáng váng, một dòng nhiệt nóng nương theo lồng ngực mà nhanh chóng kéo dài tới yết hầu, hô hấp tựa như bị bóp nghẹn lại, y buông tay ra, hơi chao đao một chút, tim đập cực kì nhanh, gần như có thể nghe thấy rõ ràng cả tiếng tim đập nữa.

Bốp!

Khoé miệng đau nhức, Quan Hoa thoát khỏi khống chế liền một đấm đánh tới, ngay sau đó lại nện thêm một quyền vào lồng ngực y, cú đấm tàn nhẫn tựa như chất xúc tác, khiến đau nhức ở lòng ngực nháy mắt khuếch tán ra toàn thân, Quan Hủ Hành ôm ngực quỳ rạp xuống đất, đau tới không phát ra được tiếng, giọng nói và hô hấp đều bị nghẹn lại ở  trong họng, thần chết không một tiếng động mà bóp chặt yết hầu y, khiến y không có cách nào mà hô hấp, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch đến khó tả, phía dưới là mặt đất lạnh băng, y có một loại ảo giác tử vong đã tới gần.

Tất cả mọi người đều bị một màn phát sinh đột ngột này mà làm cho ngây người, có người nhỏ giọng nói với Quan Hoa, "Cậu đánh chỗ nào của nó vậy?"

Quan Hoa cũng sửng sốt, liều mạng lắc đầu phủ nhận, "Không liên quan tới tôi, tôi cũng đâu có dùng lực đâu chứ!"

Giải thích cũng vô dụng, người bị mù cũng có thể nhìn thấy được tình huống hiện tại của đứa nhỏ rất không ổn, thấy đám bạn bàn tới bàn lui tới sôi nổi, Quan Hoa đều gấp tới độ lớn tiếng: "Thật sự là không có liên quan gì tới tôi, các cậu mau nghĩ cách đi..."

"Nếu dính tới mạng người, đây là do một mình cậu gây ra, chúng tôi đâu có liên quan gì chứ!"

Vừa dứt câu, đã có vài người bỏ đi, chỉ có Quan Oánh Oánh ở lại đó giúp đỡ, nâng Quan Hủ Hành đứng dậy, sốt ruột hỏi: "Cậu làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Khí lực đều dùng hết vào việc hô hấp, Quan Hủ Hành căn bản không có cách nào để trả lời Quan Oánh Oánh, tinh thần càng lúc càng hoảng loạn, đang trong hoảng hốt liền nghe thấy có người sợ hãi kêu lên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Duyệt Duyệt!"

Cánh tay y bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, cảm giác quen thuộc, không cần mở mắt ra y cũng biết là ai.

"Yến Thanh..." Y cố hết sức mà nói: "Tôi thở không được..."

"Không có chuyện gì, thả lỏng một chút, chậm rãi hô hấp."

Yến Tử Thanh không ngừng an ủi, trong giọng lại không hề che giấu nổi sự bất an.

Khi nãy đang trên đường về nhà, hắn liền nhận được điện thoại của Quan Oánh Oánh, nghe thấy cô đứt quãng tường thuật lại hai người Quan Hủ Hành và Quan Hoa đánh nhau, liền cuống quít chạy tới chỗ này, kết quả hai bên đã giải tán, Quan Duyệt đau đớn nằm cuộn trên mặt đất, còn Quan Hoa thì ngốc ngốc đứng ở một bên, hắn không đi tính sổ với Quan Hoa, mà là xông tới ôm lấy người đang nằm ở trên đất.

Thiếu niên thở dốc rất kịch liệt, tóm chặt lấy cổ họng, đôi mày xinh đẹp cũng gắt gao nhíu chặt lại, Yến Tử Thanh đem y bế ngang lên, nói với Quan Oánh Oánh: "Anh mang Duyệt Duyệt tới phòng y tế trước, em mau gọi xe cấp cứu tới đi!"

Quan Oánh Oánh cuống quít gật đầu, Quan Hoa có chút muốn giải thích, lại bị Yến Tử Thanh lạnh giọng đánh gãy, "Đừng có nói nhảm, mau đi chung luôn đi!"

Lúc Quan Hủ Hành tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau, y nhìn quanh bốn phía một lượt, lại cực kì không vui mà phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, y ghét nhất là nơi này, cũng may là Yến Tử Thanh đang ngủ say ở bên cạnh khiến y giảm bớt chán ghét xuống một chút, y giơ tay ra đẩy nhẹ Yến Tử Thanh một cái, cảm xúc ấm áp khiến y rốt cuộc cũng xác định được, bản thân vẫn còn sống.

Trong lồng ngực cũng không còn cảm giác khó thở nữa, Quan Hủ Hành liền hít sâu một hơi, không ngờ lại kinh động tới Yến Tử Thanh ở bên cạnh, hắn ngẩng đầu lên, thấy y đã tỉnh lại, vội vàng nhấn chuông ở đầu giường một cái.

Người trực ban liền chạy tới kiểm tra cho Quan Hủ Hành, nói với Yến Tử Thanh rằng y không có chuyện gì, nghỉ ngơi thêm một chút là có thể xuất viện. Quan Hủ Hành nhìn thấy Yến Tử Thanh sau khi nghe xong, lông mày vẫn luôn nhíu chặt lại, cũng không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như thường ngày nữa, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi mua bữa sáng."

Bữa sáng rất nhanh liền mua xong, hai người ngồi đối diện nhau mà yên lặng ăn, không khí thật nặng nề, tâm tình của Yến Tử Thanh không tốt lắm, Quan Hủ Hành cũng có thể cảm nhận được điều này.

Hắn đang lo lắng cho y, cho nên mới dùng trầm mặc để che giấu sự tức giận, nhận rõ được điều này khiến Quan Hủ Hành có chút áy náy, đồng thời lại cảm thấy vui vẻ, trong lòng ngực có hơi trướng lên một chút, cảm giác này thật là kì quái.

"Xin lỗi, tôi sẽ không xúc động như ngày hôm qua nữa." Cuối cùng y vẫn không nhịn được mà nói trước.

Thân thể trẻ tuổi này khiến tâm tình y cũng trẻ theo, nếu đổi lại là trước đây, Quan Hủ Hành có nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới bản thân lại có ngày xúc động đến như vậy.

Yến Tử Thanh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm y nửa ngày, mới nói, "Nhóc suýt chút nữa đã chết rồi đó!"

"Cái này thì tôi biết."

"Nhóc bị hen suyễn, trong người cũng không có chuẩn bị ống hít, còn dám vật lộn với người ta, nhóc có nghĩ tới hậu quả không hả?!"

Nếu không phải hắn cảm thấy tình trạng của Quan Duyệt giống như bị hen suyễn, chạy tới phòng y tế làm cấp cứu trước, nói không chừng hiện tại Quan Duyệt đã không có may mắn mà nằm ở đây nói chuyện với hắn rồi, hen suyễn có thể lấy mạng người, khuôn mặt trắng xám tối qua của y thật khiến hắn sợ hãi, sợ hãi Quan Duyệt sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Mặt nạ mỉm cười cũng kéo xuống, nhìn thấy Quan Duyệt đang cận kề với cái chết, khiến hắn không có cách nào mà bảo trì được trấn tĩnh, loại cảm giác này không hề giống như lúc đàn anh gặp tai nạn, mà chính là tức giận, sợ hãi, còn có chút đau lòng rối rắm hoà quyện chung một chỗ.

Rất muốn mắng y một trận cho hả giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y rồi, một câu quở trách, hắn cũng không nói nổi nên lời. Ung dung bình tĩnh như thế, thật không biết đứa nhỏ này là thiên tài hay là bị ngốc nữa.

"Tôi... Đã lâu rồi tôi không có phát tác bệnh suyễn, không nghĩ tới lại lợi hại như thế..."

Quan Hủ Hành rốt cuộc cũng hiểu tại sao thân thể của Quan Duyệt lại yếu ớt đến như vậy rồi, bởi vì có bệnh suyễn, cho nên không dám vận động mạnh, trong khoảng thời gian này ngoài trừ lần thi chạy khó thở trước kia với Yến Tử Thanh ra, thì y cũng không hề phát hiện ra điểm khác lạ nào. Chỗ ở trước kia của Quan Duyệt bảo đảm là có ống hít đi, chẳng qua là bị y xem nhẹ mà lướt qua thôi.

"Quan Hoa thế nào rồi?" Nhớ tới sau khi mình phát tác bệnh suyễn, vẻ mặt của Quan Hoa cực kì xoắn xuýt, Quan Hủ Hành bắt đầu lo lắng cho gã.

"Còn tốt." Chỉ là bị hắn đấm hai cái mà thôi, lực cũng không nặng, Yến Tử Thanh không thèm để ý tới.

Lúc ấy tình trạng của Quan Duyệt quá nguy kịch, hắn không rảnh mà để ý tới Quan Hoa, nếu là chiếu theo tính cách trước đây của hắn, hiện tại nằm trên giường không chỉ có một mình Quan Hủ Hành không đâu.

Ăn uống xong, Yến Tử Thanh nói sáng nay lớp hắn có kiểm tra, bảo Quan Hủ Hành nghỉ ngơi cho tốt, chờ hắn thi xong lại tới thăm y.

"Tôi muốn xuất viện."

"Xuất viện?"

Yến Tử Thanh cười lạnh với Quan Hủ Hành, biểu tình âm hiểm này khiến cho y có một loại cảm giác xui xẻo khi bão sắp đổ bộ.

"Căn cứ vào thái độ quá kém của nhóc, anh quyết định sẽ giữ nhóc lại hai ngày trong bệnh viện."

"Tôi ghét mùi trong bệnh viện."

Yến Tử Thanh không để ý tới lời biện hộ của Quan Hủ Hành, vừa đi tới cửa vừa nói: "Phản đối không có hiệu lực, tiếp tục xét xử."

Tên nhãi này dám đem toà án ra đối phó với y sao, Quan Hủ Hành cười lạnh: "Yến Thanh, sức nhẫn lại của tôi có giới hạn nha!"

"Me too!"

Yến Tử Thanh đi chưa được bao lâu, Quan Hủ Hành liền phát hiện hắn quên mang theo áo khoác tây trang và túi văn kiện, y vội vàng tìm điện thoại của mình gọi cho hắn, cũng may là điện thoại không có trở thành vật hi sinh trong màn vật lộn đêm qua.

Hơn nửa ngày điện thoại mới có người nhận, Quan Hủ Hành hỏi: "Hiện tại anh không rảnh để nhận điện thoại à?"

"Không phải, lúc nãy anh ngủ quên ở trên xe buýt."

"Túi văn kiện và áo tây trang của anh đều bỏ quên ở bệnh viện nè, có cần tôi đưa cho anh không?"

"A!"

Yến Tử Thanh vỗ cái trán một cái, lúc này mới nhớ tới túi hồ sơ văn kiện kia, tối qua hắn bận rộn chăm sóc cho Quan Duyệt cả một đêm, túi văn kiện và vào áo khoác đều để Quan Oánh Oánh cầm giùm hắn.

"Hôm nay không có mở phiên toà, văn kiện cũng không cần dùng tới, nhóc cứ giữ giúp anh đi, buổi chiều anh tới lấy." Dừng lại một chút, Yến Tử Thanh lại nói: "Duyệt Duyệt, nhóc cứ yên tâm, anh sẽ không cho nhóc có cơ hội rời khỏi bệnh viện đâu."

"Này..."

Không chờ cho Quan Hủ Hành kịp phản bác, điện thoại đã cúp rồi.

Dám cúp ngang điện thoại y!

Y có thể tưởng tượng ra được giờ phút này Yến Tử Thanh đang nở nụ cười chiêu bài xấu xa của mình ra, Quan Hủ Hành hừ hừ cười lạnh.

Đã vậy tiền cổ phiếu kia y cũng không đưa lại luôn, số nợ mười vạn kia người ta còn không thèm để ý, y cần gì phải lo cho hắn chứ?

Nhàn rỗi lại nhàm chán, Quan Hủ Hành mở túi văn kiện của Yến Tử Thanh ra xem một chút, ở bên trong có một phần ghi chép do hắn phụ trách ghi lại, nhớ tới Yến Tử Thanh vì án kiện này mà chửi thề, Quan Hủ Hành lại mở ra phần tư liệu kia ra xem.

Án kiện thật sự rất đơn giản, một đám thanh niên cắn thuốc, vào đêm khuya chặn đường một nữ sinh mới đi làm về, còn cưỡng bức đối phương, vốn dĩ đây là một án kiện rất đơn giản, thế nhưng tên cầm đầu lại là cháu trai của nghị viên nào đó, thời gian xét xử liền bị kéo dài ra, càng khó giải quyết nhất chính là gia đình của người bị hại từng có lịch sử về bệnh tâm thần, cho nên luật sư của bị cáo nói những lời của đối phương nói là không có căn cứ.

Đó đơn thuần chỉ là một lời ngụy biện, khi ấy tinh thần của người bị hại vẫn cực kì tỉnh táo, còn nói lúc ấy vì muốn thoát thân, mà hướng về một người đàn ông trung niên để cầu cứu, bất quá người nọ nhìn thấy đám thanh niên ỷ đông thế mạnh, liền lập tức lái xe chạy mất, cô chỉ nhớ người đàn ông ấy lái một chiếc xe Mini Cooper màu đỏ, mà bị cáo lại cường điệu rằng khi ấy bọn họ rõ ràng là đưa ra lời mời với nữ sinh kia đàng hoàng, từ đầu tới cuối đều là do đối phương tự nguyện, xong việc, vì thấy gia thế của gã không tồi, mới muốn lừa gạt tống tiền.

"Cặn bã!"

Quan Hủ Hành đọc xong, liền ném tư liệu sang một bên, đối với việc oán hận tràn trề của Yến Tử Thanh, y hoàn toàn hiểu được, y nghĩ Yến Tử Thanh không chỉ tức giận vì mỗi chuyện này, mà còn tức giận vì hành vi che dấu phạm tội kia, bất quá hiện thực luôn đi ngược lại với tưởng tượng, án kiện này nhất định sẽ thua mà thôi, bởi vì cái hắn đang đấu chính là quyền lực và tiền bạc.

Giữa trưa, Quan Oánh Oánh tới thăm Quan Hủ Hành, còn mang theo một giỏ trái cây, lúc tiến vào còn nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Đàn anh có ở đây hông?"

"Sáng nay anh ta có việc, chị tìm anh ta à?"

"Đâu có, chị trốn ảnh thì có, tối hôm qua anh ấy thật khủng khiếp, tựa như muốn giết người vậy." Quan Oánh Oánh le lưỡi, đem giỏ trái cây đưa cho Quan Hủ Hành, "Tối hôm qua làm chị sợ muốn chết, cũng may là cậu không có việc gì."

"Xin lỗi, đã đánh anh chị ra nông nổi này."

"Không sao không sao, chị sớm đã thấy ổng thiếu đánh, cậu không biết hôm qua ổng có bao nhiêu thành thật đâu." Quan Oánh Oánh thật sùng bái mà nhìn Quan Hủ Hành, "Không nghĩ tới nhìn cậu yếu ớt như vậy, thân thủ lại lợi hại đến như thế, anh chị là đai đen Tae Kwon Do đó, vậy mà còn bị cậu đánh tới tơi bời hoa lá như vậy."

Quan Hủ Hành cười khổ, quả thật tối qua y có chút xúc động, hi vọng Quan Hoa đừng ghi hận ở trong lòng, nếu không sau này sẽ còn phiền toái nữa.

Sau buổi chiều, Yến Tử Thanh cũng trở về, còn mua thêm một hộp cơm, nhìn thấy giỏ trái cây, liền hỏi Quan Hủ Hành: "Quan Oánh Oánh tới thăm nhóc à?"

"Ừm, nói chuyện cả một buổi, vừa mới đi rồi." Quan Hủ Hành lật một tờ báo, thuận miệng nói.

Cùng con gái mình nói chuyện thật vui vẻ, tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng y lại cảm thấy rất vui, vì thế y cảm thấy chuyện ở lại bệnh viện cũng không còn mâu thuẫn như vậy nữa.

Nhìn thấy khoé miệng Quan Hủ Hành gợi lên nụ cười, Yến Tử Thanh hơi nhíu mày, rất ít khi nhìn thấy y mỉm cười, hơn nữa, không hề nghi ngờ, nụ cười kia là nghĩ tới Quan Oánh Oánh, suy nghĩ này khiến tâm tình của Yến Tử Thanh đột nhiên có chút khó chịu.

Cơm nước xong xuôi, hắn mở giỏ trái cây ra, ngồi ở một bên gọt táo, bên trong giỏ trái cây có một tấm bưu thiếp màu vàng đong đưa nhẹ nhàng, cũng khiến nỗi lòng của hắn rối như tơ vò.

"Tặng cho Duyệt Duyệt đáng yêu."

Lúc nào thì Quan Oánh Oánh và Quan Duyệt lại thân với nhau vậy? Hắn làm sao lại không biết chứ.

Hình như nguyên nhân đánh nhau hôm qua cũng là bởi vì hai người bọn họ ở trong trường nói chuyện thân thiết quá thì phải, chuyện này khiến có Yến Tử Thanh có chút bực bội, hai người đều là bạn của hắn, nhưng hắn lại không muốn hai người họ thân thiết với nhau chút nào, cái tên Duyệt Duyệt là do hắn gọi, hắn không muốn chia sẻ điều này với người khác...

Tay đang gọt táo cũng run lên, Yến Tử Thanh bị chính suy nghĩ của mình mà làm cho hoảng sợ, loại dục vọng chiếm hữu này hoàn toàn vượt qua thân phận của người giám hộ, hắn ghen, ghen với việc Quan Duyệt thân thiết với người khác ngoài hắn, thứ tình cảm này quá xa lạ, cho dù trước kia hắn có thích đàn anh, hắn cũng chưa từng cực đoan đến như vậy.

Là do bộ dáng mảnh khánh đáng yêu của Quan Duyệt khiến hắn thương tiếc sao? Hay là...

Đầu ngón tay truyền tới đau đớn, trong lúc nghĩ tới miên man, lưỡi dao sắc bén liền vẽ một đường máu lên ngón tay của hắn, Yến Tử Thanh vội vã buông trái táo ra, đem ngón trỏ cho vào miệng mút.

"Có bị nặng lắm không?" Quan Hủ Hành hỏi.

"Không có việc gì."

Suy nghĩ thoáng qua kia khiến tâm tư Yến Tử Thanh đều rối như tơ vò, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, cắn ngón tay có chút phát đau nói.

Quan Hủ Hành nhạy bén bắt giữ được một tia hoảng loạn của Yến Tử Thanh, cái tên kia trong hoảng loạn mà mút tay có chút vụng về, trên môi cũng bị nhiễm một chút màu hồng, không ngờ lại có một ý vị phiến tình như vậy, trái tim Quan Hủ Hành nhảy dựng lên một cái, đột nhiên nhớ tới sự kiện hô hấp nhân tạo mà trước đó Quan Hoa đã nhắc tới.

"Yến Thanh." Y cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh có giúp tôi làm hô hấp nhân tạo không?"

Trước mắt Yến Tử Thanh liền choáng váng, tuyệt đối là do mất máu mà tạo thành, hắn trái lương tâm mà nghĩ như thế.

"Không có, sao nhóc lại hỏi vậy?"

"Lần trước không phải anh giúp tôi làm hô hấp nhân tạo à, tôi cho rằng anh rất thích dùng chiêu này chứ." Quan Hủ Hành cười tủm tỉm nói.

"Nhóc biết rồi?!"

Vẻ mặt Yến Tử Thanh đầy kinh hách, tựa như đang làm chuyện xấu mà còn bị bắt quả tang, Quan Hủ Hành nhìn mà muốn cười to, cuối cùng y vẫn là tốt bụng mà thả cho hắn một bậc thang.

"Tôi khát." Y nói.

"Để tôi đi pha trà, thiếu gia."

Bậc thang dựng lên thật đúng lúc, Yến Tử Thanh được toại nguyện mà trốn khỏi tình cảnh xấu hổ này.
Bình Luận (0)
Comment