Hai đứa nhỏ nghịch ngợm chính là vào lúc nóng nhất thì ra đời. Thiện Diệu tính ngày, sắp đến lúc thì đem Thiện Sơ cùng Phục Thần giao cho lão gia tử, 2 thằng nhóc kia chỉ thích theo chân em trai em gái gây khó dễ. Tháng trước, hắn đã nói câu đồ ăn Phục Kỳ đều đút cho em trai em gái 2 đứa, thằng nhóc Thiện Sơ hẹp hòi kia thế mà giấu hết đồ ăn vặt đi. Cũng may là hắn biết chỗ giấu đồ ăn vặt, moi hết 7 8 cái giày dưới gầm giường Thiện Sơ ra.
Lúc Phục Kỳ mang thai đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, tuy rằng biết ăn đồ ăn vặt không tốt, nhưng Thiện Diệu chịu không nổi Phục Kỳ cứ nhìn Thiện Sơ đồ ăn vặt mà chép miệng, mỗi ngày cũng thư thả cho cậu ăn chút ít. Cứ đến bữa chính Phục Kỳ ăn không ít đi là được.
Lão gia tử coi như đã thấy cảnh sinh sinh tử tử nhiều rồi, vậy mà cũng đứng ngồi không yên, để cảnh vệ thu thập quần áo, định vào ở cùng. Thiện Phú Phong đã sớm chiếm lấy một phòng, vừa thấy lão gia tử đến đây, liền tân tân khổ khổ khuyên lão gia tử đi về, sinh con lão gia tử cũng giúp được gì đâu, đến lúc đó lớn giọng rống doạ Phục Kỳ sợ tới sinh không nổi thì làm sao?
Lý do khuyên nhủ lão gia tử rời đi là, 2 thằng bé Thiện Sơ Phục Thần không có ai chăm nom. Cái thằng nhóc Thiện Sơ mau nước mắt, Phục Kỳ còn chưa kêu đau chắc nó đã khóc ầm lên rồi. Đến ngày đó tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, ai rảnh tới chăm lo 2 tâm can bảo bối này chứ.
Lão gia tử thấy cũng đúng, liền đóng gói 2 thằng nhỏ đi về, ngay cả trường học cũng không cần đi. Phục Thần vừa nghe trước khi thi cuối kì không cần đi học, liền sướng rơn người đi theo. Thiện Sơ cảm thấy không khí trong nhà thực vi diệu, có chút do dự, nhưng em trai quấn muốn đi “tị nạn”, Thiện Sơ mềm lòng, cũng đáp ứng.
Trong nhà từ một tuần trước liền tiến vào chế độ đề phòng cao. Bác sĩ Thường chẳng những chuẩn bị tốt hết thảy công cụ cần cho sinh đẻ, ngay cả thiết bị cấp cứu cũng khuân hết vào phòng đỡ đẻ luôn. Thiện Diệu lúc nhìn đến mấy thứ này, sắc mặt kia, khiến bác sĩ Thường thấy 1 lần liền run rẩy giải thích một lần: “Khẳng định không dùng được, nhưng chuẩn bị thì tốt hơn.”
Vì thế, Thiện Diệu cuối cùng lo lắng, trộm gọi cho Đông Hoà Bình, Đông Hoà Bình từng có kinh nghiệm, có thể qua hỗ trợ là tốt nhất. Thiện Diệu cho rằng Đông Hoà Bình sẽ không cự tuyệt, dù sao Đồng Hoà Bình là một y si
(cuồng y học), cơ hội tốt như vậy sao lại buông tha. Điện thoại gọi qua, lại ngoài ý muốn bị cự tuyệt.
Đồng Hoà Bình nói y đang chuẩn bị hôn lễ, không ở trong nước, đại khái là đuổi không quay về. Phục Kỳ sinh đứa nhỏ cũng giống phụ nữ sinh con, trình tự không khác gì lớn, kêu bác sĩ Thường chớ khẩn trương. Nhưng thân mình Phục Kỳ hiện tại không tốt bằng trước kia, lúc sinh có khả năng không đủ sức, lúc tất yếu thì đẻ mổ cũng là 1 lựa chọn không tồi.
Đẻ mổ. Vì 2 chữ này mà mắt Thiện Diệu mấy hôm nay đen vài phần. Phục Kỳ biết, khinh thường nói: “Mổ đẻ thôi mà cũng thành dạng này? Anh đó, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, đến đâu tất có đó, em không tin này bằng sức 2 đứa nhóc này mà bọn nó còn không ra được. ” Khóe mắt nhếch lên, nhưng trong con ngươi đều là ngọt ngào.
Thiện Diệu buổi tối ngủ không ngon, ở trên giường lăn qua lộn lại không nói, có khi Phục Kỳ còn thấy quá nửa đêm rồi mà Thiện Diệu còn vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui dưới ánh đèn ngủ. Phục Kỳ ngại hắn phiền, đá ra ngoài khách phòng ngủ. Thiện Diệu nào dám vi phạm ý của vợ chứ, đến đêm lại lặng lẽ chạy vào ngả lưng ra đất nằm ngủ, cả đêm tỉnh giấc nhiều lần, xoa bóp phần eo bị đè nặng khó chịu cho Phục Kỳ, trở người cho cậu.
Cứ việc tất cả mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, đến ngày Phục Kỳ sinh, mấy con người tuổi đã không nhỏ đều có chút bối rối. Bác sĩ Thường thì không cần nói, lần đầu đỡ đẻ cho đàn ông, hao tâm tổn trí cố sức, nhiều ra chút mồ hôi cũng là bình thường. Thiện Diệu lại không có gì làm, đứng ở cửa lo lắng suông thế mà cũng mồ hôi ướt cả áo.
Thiện Phú Phong cũng không kém, tự ra vẻ trầm ổn ngồi trên ghế sa lông xem tv, cho tới trưa cũng chưa đổi kênh lần nào. Chú Lâm ngoại trừ làm trợ thủ cho bác sĩ Thường thì chỉ ôm di động báo cáo tình hình hiện trường cho lão gia tử.
“Cháu không được.” Trước hết kêu rên vẫn là Thiện Diệu. Hắn kéo tay chú Lâm, như sắp khóc nói: “Phục Kỳ sao còn chưa sinh, đều gây sức ép đến trưa rồi. Sao rồi, sao vẫn chưa sinh được?”
Chú Lâm xem xét thiếu gia nhà mình cả người mồ hôi ròng ròng, nhíu mày: “Cậu trở về phòng thay quần áo nghỉ ngơi đi, dù có đi nát đất ngoài cửa cũng đâu giúp được gì, gấp cái gì? Nước ối của Phục Kỳ còn chưa vỡ đâu, bác sĩ Thường nói không có việc gì.”
“Không, cháu nhất định phải làm cái gì đó, nếu không cháu sẽ điên mất.”
Chú Lâm nói: “Thế thừa dịp Phục Kỳ còn có thể ăn chút cơm, cậu đút cho cậu ấy 1 ít đi.”
“Ai.” Thiện Diệu như được đại xá, chạy như điên đến phòng bếp bưng bát cơm nóng hầm hập đi ra. Thiện Phú Phong ngồi không yên, ngăn đón con trai hỏi: “Sao rồi, hôm nay rạng sáng đã bắt đầu đau, còn chưa sinh hả? Ba nhớ rõ mẹ con sinh con mất có 1 hồi thôi mà.”
“Ba, sinh con cũng đâu phải có 1 tiêu chuẩn, bữa sáng ba cũng chưa ăn, mau đi ăn đi.” Thiện Diệu đẩy ba hắn vào bếp. Bản thân hắn cũng nóng vội, thật sự tìm không ra từ gì hay an ủi ba hắn.
Phục Kỳ cả người cũng giống như vớt từ trong nước ra, Thiện Diệu vẫn luôn không dám đi vào, lúc này bưng bát đi vào, nhịn không được đỏ hốc mắt. Phục Kỳ đã đau đến độ kiệt sức, nửa dựa vào Thiện Diệu ăn vài hớp cháo, chưa đợi thiếp đi lại bát đầu đau tỉnh. Lần này Thiện Diệu nói cái gì cũng không chịu đi ra ngoài, quỳ gối bên giường nắm chặt tay Phục Kỳ.
“Nước ối vỡ, chuẩn bị sinh.” Bác sĩ Thường nói xong nói, tự mình lau mồ hôi.
Phục Kỳ đau vẫn luôn kêu ầm lên, Thiện Diệu cũng muốn kêu theo, há mồm lại phát hiện mình không phát ra tiếng. Chú Lâm nhìn bộ dáng hắn không tiền đồ liền lo: “Tìm cái khăn mặt cho Phục Kỳ đi, để cậu ấy cắn, cũng dễ dùng sức hơn, lại không bị thương chính mình.”
Thiện Diệu ngốc ngốc nhét tay mình vào miệng Phục Kỳ. Sinh con cho hắn, dựa vào cái gì chỉ có Phục Kỳ đau 1 mình. Chính là cho vào rồi, lại nhịn không được quá đau, Phục Kỳ thật không khách khí, quả thực muốn cắn đứt tay hắn. Thiện Diệu cắn răng, đau cùng Phục Kỳ.
Thiện Tịch
(Tịch – thuỷ triều đêm) ra trước, mới ra đã “oa oa” khóc lớn, sợ người khác không chú ý đến bé. Chú Lâm luống cuống tay chân chăm lo Thiện Tịch, bác sĩ Thường còn đang chờ thằng nhóc ngại ngùng bên trong đi ra.
“Phục Kỳ, dùng sức a, bên trong còn một đứa nữa.” Thiện Diệu so với ai khác đều sốt ruột, hận không thể nằm úp sấp trực tiếp vươn tay lôi Phục Minh
(Minh 茗 -búp chè) đi ra. Tên Thiện Tịch đã sóm nghĩ tốt, tên bé trai thì Thiện Phú Phong ồn ào muốn tự đặt. Kết quả Thiện Sơ trở về nhìn thấy trong nhà tự dưng thêm ra 2 đứa bé nhăn nhúm, liền bày vẻ mặt ghét bỏ lượn lờ quanh 2 đứa xấu này.
Thiện Diệu giải thích, trẻ con mới sinh ra đều như vậy, mấy ngày nữa mở ra, sẽ trở nên trắng trắng nộn nộn. Kết quả qua vài ngày, thế mà coi được, Thiện Sơ cả kinh cười toe toét: “Sao giống lá trà vậy, nhăm nheo còn nở ra được.”
Thiện Phú Phong bởi vậy có được linh cảm, đặt cho đứa cháu thứ 4 1 cái tên, kêu là ‘Minh’, sau đó rốt cục cảm thấy mỹ mãn sung sưỡng cả người.
Tính tình Phục Minh thật là đủ thẹn thùng, ước chừng so với chị bé ra đời nửa tiếng. Bé vừa ra thì Phục Kỳ liền ngất đi, Thiện Diệu nửa choáng, muốn đi ôm đứa nhỏ, kết quả vươn tay, trên tay đều là máu, chú Lâm nhanh chóng phụ giúp hắn băng bó, đừng doạ sợ em bé mới sinh.
Tuy rằng khi Phục Minh sinh ra có hung hăng giằng co với Phục Kỳ một phen, nhưng sau khi sinh thì lại ngoan quá chừng. Trừ lúc đói bụng hay đi tiểu đều dùng tiếng khóc khiến người lớn chú ý, bình thường chỉ cần đặt nó vào trong nôi là không cần làm gì bé cũng tự vui được, cũng không biết vui cái gì rồi ngủ mất.
So với Phục Minh, Thiện Tịch lợi hại hơn nhiều. Động tí là khóc, phải có người thời khắc chăm lo ở bên, nếu không sẽ cao giọng cho mấy người biết tay.
Bởi vì bị quá trình hai đứa bé xấu biến thành thiên nga trắng hấp dẫn, Thiện Sơ đối em trai em gái không chán ghét nữa, ngược lại sẽ thừa dịp người lớn không có, đi sờ sờ cái này, xem xét cái kia. Thiện Tịch là một lần Thiện Sơ đùa, liền há mồm gào, Thiện Sơ sợ tới mức rút ra, bé lại không cho anh trai rút ra, khóc ầm lên. Mà Phục Minh thì dù Thiện Sơ có bắt nạt ra sao cũng chỉ biết cười. Dần dà, Thiện Sơ liền mang theo Phục Thần trường kỳ ngồi xổm canh giữ trước giường của Phục Minh.
Phục Kỳ sinh con xong, tĩnh dưỡng thật lâu vẫn chưa lại. Sắc mặt của cậu không tốt, sắc mặt Thiện Diệu cũng tốt hơn chút nào. Qua nửa tháng, Thiện Diệu mới chấp thuận cho cậu xuống giường.
Xuống giường rồi cũng không cho ra khỏi nhà. Phục Kỳ cũng chỉ tại phòng ngủ, phòng 2 em bé, 1 đường 3 điểm mà đi. Cậu cùng Thiện Diệu vốn tính để con út cùng con gái nhỏ ở trong phòng bọn họ, tiện chăm lo, Kết quả bác sĩ Thường một câu cậu không nên mệt mỏi, Thiện Diệu liền quyết đoán dọn phòng khác cho em bé, mỗi ngày trừ Thiện Diệu, bác sĩ Thường cùng chú Lâm ba người, a, còn có Thiện Sơ cùng Phục Thần hai đứa nhóc, thay phiên chăm sóc cùng bắt nạt.
“Tiểu Sơ, không được ôm em trai. Có bản lĩnh thì con đi ôm em gái đi.” Thiện Diệu cầm sữa đi vào cho con bú, kết quả lại thấy Thiện Sơ đang quấy rối.
“Con đang chơi với tiểu Minh, ba xem em đang rất vui, không răng còn cười.” Thiện Sơ không cam lòng giao em trai ra, Phục Thần sán qua, nhìn ba cho em trai ăn sữa ra sao.
“Anh, hôm nay anh uống sữa chưa?” Phục Thần đột nhiên nhớ ra.
Thiện Sơ le lưỡi: “Còn chưa có, hì hì.”
“Chạy nhanh đi xuống uống sữa đi, chú Lâm đang ở phòng bếp đó, đi, còn có đồ ăn ngon ăn no nhé.” Thiện Diệu đuổi người. Vừa không lưu ý, 2 thằng nhóc này lại chạy qua đây, thực lo lắng mà, cũng tại Phục Minh bị chọc thế nào cũng không khóc.
“Con mới không ăn đâu, chú Lâm khẳng định lại hầm canh gì cho mẹ rồi, con uống ké mà phát phiền rồi.” Thiện Sơ lại không chịu đi ra ngoài.
Phục Thần đặt câu hỏi nói: “Ba ơi, khi còn bé con cũng nhỏ như vậy sao?”
“Đúng vậy, hai đứa con hồi xưa cũng nhỏ như vậy nè, nhỏ xíu rồi mới ăn uống rồi lớn lên được. ”
Những lời này Thiện Sơ chặt chẽ ghi tạc trong lòng, vì nhanh chóng nuôi em trai em gái lớn lên, thu hồi toàn bộ sự sủng ái của mẹ về, một ngày nó cầm bình sữa chạy 3 4 bận qua phòng em bé, sợ tới mức Thiện Diệu hận không thể cột nó lên người trông chừng.
Phục Kỳ bị mất di động cùng máy tính, nguyên nhân là không thể lo nghĩ mệt nhọc. Nhưng Phục Kỳ là người có sự nghiệp có công ty, trộm lấy máy tính bọn nhỏ liên hệ với Vân Hạo Dương. Biết được Thời thượng D cùng quán trà sữa đều xử lý không tồi, Phục Kỳ trộm vui vẻ. Kỳ thật tài khoản trong thẻ căn cước mỗi tháng cứ đúng hạn gửi tiền vào, đã khiến Phục Kỳ trong lòng nắm rõ.
Cậu cảm thấy kiếm được tiền cũng hòm hòm, vào 1 buổi chiều nhàn rỗi, cùng Thiện Diệu thương lượng: “Em muốn thôi hợp đồng với công ty.”
Thiện Diệu phản ứng đầu tiên là: “Em ngốc à, em hiện tại chính là 1 nhân viên trên hồ sơ, lại không trở ngại em kiếm tiền làm ông chủ, sao phải lãng phí tiền.”
Phục Kỳ nghe xong, trong lòng ngọt ngào. Thiện Diệu phản ứng bản năng không phải là lo lắng cho lợi ích người làm ông chủ như hắn mà lo cho lợi ích công khai của cậu.
Thiện Diệu câu thứ hai là: “Còn có, em ở công ty mình là hàng không bán, chỉ cho ông chủ sử dụng, không bao giờ hết hạn hợp đồng. ”
Phục Kỳ liền đá qua 1 phát.
Từ khi trong nhà lại có thêm 2 em bé làm chỗ dựa cho Phục Kỳ, nhất là Thiện Tịch, ai dám làm cho cha bé không vui, liền nhếch miệng khóc cho người đó xem, không biết nói cũng có thể chi chi nha nha mà chỉ trích, địa vị của Thiện Diệu liền xuống dốc không phanh, ở trước mặt Phục Kỳ không tài nào trọng chấn nổi phu cương.
Cái bộ dáng trung thành và tận tâm kia, theo lời Thiện Phú Phong chính là “thiếu đánh”. Đáng thương cho Thiện Phú Phong gà trống nuôi con trai độc nhất, không nỡ đánh không nỡ mắng, kết quả hơn hai mươi năm vất vả a, không công đưa cho người khác sai sử.
Bất quá tốt xấu còn kiếm được chút “sính lễ”, ba Phục Kỳ Phục Ôn làm lực cản cuối cùng khi Thiện Phú Phong tấn công khai thác thị trường Âu Châu đã được giải quyết, vấn đề ông hơn một năm cũng chưa giải quyết được đã triệt để xong.
Thiện Phú Phong luôn luôn nhắc nhở Thiện Diệu, phải “ưỡn ngực ngẩng đầu” làm người, sau khi lần lượt thất bại, Thiện Phú Phong liền mặc kệ, lực chú ý đều đặt vào việc dạy dỗ tiểu tham tiền Phục Thần cùng chăm lo 2 cháu trai cháu gái bảo bối khác của ông.
Lão gia tử sớm bị bọn nhỏ ngọt miệng dỗ dành, cố định mà đứng về phía Phục Kỳ, còn hào sảng nói rằng: Thiện Diệu dám đi ra ngoài vượt qua năm giờ không báo cáo, Phục Kỳ cứ việc đánh; Thiện Diệu dám không nghe lời cháu, cứ việc mắng; Thiện Diệu dám đối với cháu nhu cầu vô độ, à, cái này, tốt xấu thỏa mãn nó một chút, đứa nhỏ tuổi này nó thế, ha ha, dù sao cũng phải có chút giải trí nhỏ chứ.
Cũng may Phục Kỳ vẫn thực ôn hòa phân rõ phải trái. Đối với chuyện làm ăn của Thiện Diệu, chưa bao giờ khoa tay múa chân. Thiện Diệu đi ra ngoài họp hành tiếp khách ăn cơm uống rượu, Phục Kỳ một mực mặc kệ. Nhưng chỗ ăn cơm uống rượu mà chọn sai, Phục Kỳ sẽ nổi giận đùng đùng giết qua. Cũng nhờ Thiện Diệu giác ngộ cao, đến chỗ không nên đến, móng vuốt vĩnh viễn đều đặt trên người, tuyệt không sờ loạn, Phục Kỳ đã bắt hai lần, đều bắt gà không được còn mất nắm gạo, Thiện Diệu còn khoe khoang vài lần.
Nhớ năm đó, lúc Phục Kỳ bắt gian, là trèo tường vượt mặt bảo an, có chỗ nào sợ hãi chứ. Lúc lăn giường, Thiện Diệu ngẫu nhiên nhớ lại phong thái năm đó của Phục Kỳ, hai người rúc trong chăn, em mắng anh phong lưu hoa tâm có mới nới cũ, anh mắng em ngốc nghếch không đầu óc miệng mồm ác độc, mắng xong nghỉ đủ thì lại tiếp tục lăn giường.
Sau khi Thiện Phú Phong quyết đoán buông tha việc cứu vớt con trai, vẫn là Vân Hạo Dương nhìn không nổi, kêu Tiếu Hình Cung đến trong nhà, nói ra y cùng Tiếu Hình Cung kỳ thật là người đại diện của Thiện Diệu, đồng bọn chân chính cùng Phục Kỳ gây dựng sự nghiệp là cái tên đang đeo tạp dề nấu cơm chiều trong bếp kia kìa.
“Kia không quan trọng.” Quan trọng là …, cậu đã quyết định cùng với Thiện Diệu sống với nhau cả đời.
“Rất quan trọng. Mỗi lần cậu cảm ơn tôi và Tiếu Hình Cung, chúng tôi đều thấy rất nghẹn. 2 chúng tôi là cu li, chân chính xuất tiền lại hao tâm tổn trí chính là Thiện Diệu. Nó biết cậu chú ý Thời thượng D rồi thì quyết đoán tranh với ba nó thu mua Thời thượng D. Vì để cậu không sợ nó nữa, nó còn không dám chủ động đứng ra giúp cậu. Nhờ tôi ra mặt làm người tốt, lúc ấy tôi hỏi nó, không sợ cậu sẽ cảm kích tôi, sau đó yêu tôi sao. ”
“Nó vỗ ngực nói, dù cậu thay lòng đổi dạ, thì nó cũng sẽ cướp về. Tôi thấy cái bộ dáng của nó vừa sợ, vừa không muốn, đã thế còn cố tình cậy mạnh mà làm, chỉ vì điều này, tôi đã rất khó không đáp ứng thỉnh cầu của nó. Còn có chủ ý số cuối năm mời minh tinh cũng là nó đưa, vì có thể che chở cho tạp chí của cậu, tình nguyện nhìn giấc mộng của nó từng chút mất đi, cũng không muốn bán đi LK, chính là vì nuôi một công ty minh tinh cho tạp chí của cậu sử dụng.”
“Cổ phần của tôi tại Thời thượng D cũng là của nó, nó kêu tiền của nó tực tiếp chuyển khoản cho cậu. Bằng không, cậu còn thật nghĩ chút cổ phần của cậu ở công ty được chia nhiều tiền như vậy sao? Quán trà sữa tôi cũng không cần nói đi, cậu chính là 1 chưởng quầy phủi tay, sao lèo lái nó đi lên được, cho dù là cái quán nhỏ cũng không dễ như vậy. Còn có, 3 tỉ kia…”
“Đồ khốn.” Thời điểm mấu chốt, Thiện Diệu đã chạy tới, kéo Vân Hạo Dương đến phòng bếp đánh cho tơi bời.
Tiếu Hình Cung đối với Phục Kỳ vẫn luôn trầm mặc không nói, cười nói: “Anh nói đúng, kỳ thật này đó không quan trọng, quan trọng là … Có người nguyện ý đứng sau lưng yên lặng vì anh trả giá. Thực hâm mộ anh mà.”
Phục Kỳ vẫn không nói lời nào.
Đến buổi tối, Thiện Diệu lòng đầy thấp thỏm bất an lên giường, Phục Kỳ liếc mắt thấy hắn đến đây, lập tức nhào qua ngồi lên, hai ba cái liền kéo rớt quần Thiện Diệu, bộ dáng cuồng dã kia khiến Thiện Diệu kinh hãi, cho rằng Phục Kỳ rốt cục muốn xoay người áp hắn. Đang do dự có nên phản kháng hay không, dù sao thì hiến thân cùng đánh mắng đôi ba câu không phải là tính của cùng 1 người. Phục Kỳ đã từ từ ngồi lên tiểu Thiện Diệu. Thiện Diệu thở phào, may mà Phục Kỳ là thuần 0.
“3 tỉ kia là anh gửi cho em? Sao lại biến thành năm năm trước, lợi hại như vậy?” Phục Kỳ cắn lỗ tai Thiện Diệu hỏi.
Thiện Diệu thành thật giải thích: “Không có tiền cũng không làm được chuyện.”
Phục Kỳ giận: “Tiền trong nhà đều là của các con, không cho anh tiêu loạn. ”
Vì thế, quyền nắm tài chính trong nhà đã xảy ra biến hóa. Tuy rằng tiêu tiền nhiều nhất vẫn là Thiện Diệu, nhưng là người sở hữu nhà lại đổi tên, hơn nữa Thiện Diệu mua đồ về phần lớn là cho người nhà mình, không có khoản tiền lớn cấp cho tình nhân kia, hơn nữa Phục Kỳ kiếm được tiền cũng càng ngày càng nhiều, tiền trong nhà rất nhanh liền tăng tới trình độ khiến Phục Kỳ vừa lòng.
Phục Kỳ nắm tài khoản phụ thẻ căn cước của Thiện Diệu, vắt hết óc tính toán. Tiền của hai người hẳn là đủ cho bọn nhỏ về sau mỗi đứa mua 1 căn nhà, sau đó lấy vợ lấy chồng nhỉ.
Thiện Diệu bị cậu bơ, đứa nhỏ mới một tuổi, đã nghĩ chuyện lấy vợ lấy chồng cần tiền, có quá sớm hay không. Đây quả thực chính là rảnh rỗi sinh nông nổi, nếu phí suy nghĩ có thể có ra chút thành quả cũng được, việc này sao tính ra nổi, thật đúng là ăn no rảnh mỡ kiếm chuyện làm.
Phục Kỳ nghĩ đặc biệt tỉ mỉ, cẩn thận nghĩ đã đủ lao lực, còn lôi kéo Thiện Diệu cùng nghĩ về tương lai tốt đẹp. Cái gì con gái phải nuôi sướng, lớn lên mới tránh được “Thiện Diệu số 2”, con gái mặc váy gì thì đẹp, có cần mời 1 bác lớn tuổi qua trông không, nếu không chờ dì cả của con gái ngoan đến thăm
(đến kì kinh nguyệt đầu), hai người bọn họ ai giải thích?
Thiện Diệu nghe mà phát phiền, cố lấy can đảm cằn nhằn 2 câu, thật sự không được, liền chặn miệng người nào đó lại. Nhưng mà chặn xong, bởi vì gây trở ngại cho ‘đại sự’ của Phục Kỳ, Thiện Diệu theo thường lệ là phải mặt mày tươi cười, làm một bàn đồ ăn phong phú. Phục Kỳ cảm thấy Thiện Diệu 1 đại thiếu gia có thể mỗi ngày nấu cơm cho mình, mỗi lần ăn đều đặc biệt hạnh phúc. Mà Thiện Diệu vừa nhìn chằm chằm Phục Kỳ ăn, vừa vui sướng ở trong lòng thầm nghĩ: nhanh chóng ăn no đê, khoẻ mạnh rồi buổi tối để cho anh khai trai.
Phục Thần đang lôi kéo Phục Minh học bước, vừa vặn thấy 2 ông ba nhà mình ở trên đài thuỷ tinh hôn ngọt ngào, Phục Thần thấy nhiều, mặc kệ, Phục Minh lại cảm thấy ngạc nhiên, mở cái miệng nhỏ nhắn chỉ có hai cái răng sữa, vỗ tay nhỏ bé kêu to: “A, a, ô.”
Phục Kỳ cách xa như vậy vẫn nghe thấy con út nhà mình chi nha. Nhanh chóng đẩy Thiện Diệu ra, đi đứng như nhũn ra xuống dưới, hai má hồng hồng đi vào phòng ngủ.
“Tiểu Thần chăm em trai có mệt hay không a?” Thiện Diệu da mặt dày, đi đến trước mặt con trai ôm lấy Phục Minh, lôi kéo Tiểu Thần xuống lầu: “Ba đi lấy điểm tâm ngọt buổi chiều cho con ăn. Tiểu Sơ đâu?”
“Đang ngủ trưa.” Phục Thần bình tĩnh nói dối.
Phòng em bé, Thiện Sơ thừa cơ hội chú Lâm cùng bác sĩ Thường ra ngoài, sai Phục Thần mang thằng nhóc Phục Minh chỉ biết ngây ngô cười rời đi, tự chạy tới khiêu chiến kỹ thuật khóc với Thiện Tịch. Vừa mở cửa, đoạt đi món đồ chơi nhỏ của Thiện Tịch, hai đứa kia một nằm, một ngồi xổm, bắt đầu khóc. Thiện Tịch là há mồm gào, kêu to chứ không khóc
(sét đánh chứ không mưa), trông rất giả, Thiện Sơ vốn nhìn không nổi nó lừa mẹ như vậy, đã sớm muốn qua đây giáo huấn đứa em gái không nghe lời này.
Thiện Sơ chỉ rơi lệ, không lên tiếng, nước mắt từng hạt từng hạt rơi, hàng thật giá thật, kiên trì không đứt. Rốt cục sau nửa giờ, Thiện Tịch nháy mắt mấy cái, thực thức thời mà ngừng gào khan, đôi mắt hoa đào trong veo như nước chống lại đôi mắt hoa đào tràn ngập thắng lợi đắc ý, ủy khuất mà bĩu môi.
Thiện Sơ ngạo mạn mà cướp đi quyển manga Thiện Tịch lần trước khóc cướp được trong tay nó, hừ hừ: “Biết cái gì kỹ thuật khóc điệu nghệ chưa, nói cho nhóc biết, nhà này trong vĩnh viễn là anh lớn nhất, Tiểu Thần thứ hai, hừ.”
Vì thế, hai vị phụ huynh phát hiện, Thiện Tịch một khi phát giận khóc lên là dỗ không nổi, chỉ cần để Thiện Sơ đứng trước mặt nó, là nó im ngay, cách này dùng lúc nào cũng được.
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết thúc. QAQ
Có hai cái phiên ngoại.
Một là người một nhà hạnh phúc sinh hoạt, bốn đứa nhỏ lớn dần cái gì đó không viết đâu.
Hai là ta đã sớm nói về PN anh thụ em công hữu ái cũng không có, không viết.
Không thích tôi thì xin tạm biệt ở đây, cảm tạ đã đồng hành cùng tôi lâu như vậy. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, hữu duyên thì ngày khác gặp lại, ╭(╯3╰)╮
———-oOo———-