Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 29

“Xinh đẹp thì có ích lợi gì, cũng không phải qua đây làm minh tinh, bớt không đứng đắn giùm, dẫn người đi an bài đi, tôi lên văn phòng.”

Vân Hạo Dương thường xuyên khen người bên cạnh Thiện Diệu xinh đẹp, mỗi lần Thiện Diệu đều thấy rất dương dương tự đắc, lần này lại chả thấy hưng phấn gì, lại có chút không thoải mái không hiểu vì sao.

Vân Hạo Dương nói với Phục Kỳ: “Đi thôi, tôi nhớ rõ cậu học ngành tin tức ở đại học. Muốn đến tổ tin tức hay tổ biên kịch làm việc?”

“Vẫn là viết tin tức đi, viết kịch bản tôi làm không nổi.”

Tổ biên kịch sẽ đến đoàn làm phim, dễ gặp phải người quen.

“Tổ tin tức tương đối nhẹ nhàng, rất nổi tiếng ở công ty, nhưng mấu chốt là quy cách không lớn, rất ấm áp.”

Vân Hạo Dương ấn thang máy tầng 15, cười nói: “Vị trí cơ bản của các ngành cũng không thay đổi, cậu hẳn là biết ở đâu nhỉ.”

Phục Kỳ gật đầu: “Tầng 15 là tổ tin tức cùng tổ biên kịch, còn có tổ tuyên truyền nữa, tôi nhớ là như vậy, tầng 7 đến 14 là phòng làm việc của các minh tinh và đoàn làm phim, tầng mười sáu trống, tầng mười bảy trở lên là văn phòng cấp cao.”

“Ừ, tầng 16 còn trống, nhưng giờ trang hoàng đẹp lắm, làm thành 1 cái vườn hoa giữa trời luôn, nếu không có việc gì có thể qua đó uống uống trà, nói chuyện phiếm, nhưng nhớ không cần đến thường xuyên, phá hỏng chuyện tốt của Thiện tổng.”

Ý tứ hàm xúc trong lời Vân Hạo Dương không cần nói cũng biết.

Phục Kỳ âm thầm quyết định, tuyệt không bước vào tầng mười sáu một bước.

“Tổ trưởng Mã, tới đây một chút, vị này chính là người mới đến tổ của ông, Phục Kỳ, cậu ấy vừa mới xuất viện, có chút chấn động não, ông để ý cậu ấy 1 chút, trước cứ an bài mấy việc nhẹ nhàng thoải mái cho cậu ấy.”

Người bị Vân Hạo Dương điểm danh kêu tới là 1 người đàn ông trung niên tầm 40t, hơi béo, thoạt nhìn rất trung hậu thành thật.

“A a, được, yên tâm đi, Vân tổng. Phục tiên sinh đúng không, xin chào, tôi là Mã Uy, là tổ trưởng tổ tin tức của chúng ta.”

Có thể được Vân tổng tự mình mang đến, Mã Uy tự nhiên phải cho chút mặt mũi.

“Chào tổ trưởng, cứ gọi tôi là Phục Kỳ thôi.”

Phục Kỳ bước lên trước một bước bắt tay. May là không phải người quen, thần kinh căng thẳng của Phục Kỳ cũng buông lỏng nhiều.

Ông chủ vất vả lắm mới đi làm 1 được 1 chuyến, các ngành đều họp khẩn cấp, Vân Hạo Dương đơn giản nói hai câu, liền vội đi. Mã Uy để Phục Kỳ tự giới thiệu với mọi người 1 chút rồi mang cậu đi làm quen với mọi người trong tổ.

Tổ tin tức quả thật có thể được coi là ấm áp, tính luôn tổ trưởng cũng chỉ có 5 người, 3 nữ 2 nam, tuổi cũng không lớn, thoạt nhìn như là mới tốt nghiệp 2 3 năm.

Bây giờ nhiều thêm 1 người mới, tổ trưởng thu dọn mấy thứ linh tinh dọn cho Phục Kỳ 1 cái bàn trống làm bàn làm việc.

“Đây là bàn của người mới rời công ty tháng trước, dùng để máy tính, điện thoại lăng nhăng cũng không hết đâu, cứ dùng tạm đi. Thân thể cậu đã không thoải mái, mấy ngày nay cũng không cần làm gì, trước tiên làm trợ thủ cho tiểu Phùng đi, thuần thục mấy sự vụ của tổ chúng ta đã. Đúng rồi, chuyên ngành đại học của cậu là gì?”

“Chính là tin tức.” Phục Kỳ cẩn thận sắp xếp lại bàn làm việc, bê chậu hoa định để lên ban công.

“Ai, hoa của tôi không thể thấy ánh mặt trời.”

Phùng Nhạc Nhạc chạy vội tới giằng lại, ôm về bàn đối diện bàn Phục Kỳ.

“Chào cậu, tôi là Phùng Nhạc Nhạc, bàn đối diện của cậu.”

Anh chàng ngáp một cái, bộ dạng chưa tỉnh ngủ: “Tổ chúng ta rốt cục đã thoát ly khỏi lời nguyền xấu xí rồi, Phục Kỳ anh cũng thật xinh đẹp.”

“Đúng rồi đúng rồi, 1 đại mỹ nam.” Ba nữ nhân viên cũng sáp lại đây chào hỏi.

Lo lắng của Phục Kỳ lập tức tan hết, mọi người trong tổ đối với cậu đều rất nhiệt tình, đây không phải là 1 khởi đầu rất tốt đẹp sao? Phục Kỳ tâm tình rộng mở trong sáng, bèn vừa thu thập vừa nói giỡn với mọi người.

Nhìn mấy phần bản thảo tin tức, đại khái có thể hình dung, tổ này chính là viết tin tức bài viết cho nghệ nhân nhà mình và những tác phẩm điện ảnh, truyền hình của công ty, còn có thẩm duyệt tạp chí hoặc chương trình TV trước khi công bố.

Tiểu Phùng là viết bản thảo, anh chàng hiện tại đang làm 1 cái áp phích tuyên truyền cho 1 phim điện ảnh, đây là việc của tổ tuyên truyền nhưng tiểu Phùng trang trí tầng trệt rất tốt nên tổ tuyên truyền thỉnh thoảng cũng sẽ mang tác phẩm lại đây nhờ tiểu Phùng sửa chữa.

Trong phòng điều hòa rất ấm áp, Phục Kỳ mặc ái áo sơ mi duy nhất mà còn có chút nóng, bình giữ nhiệt bị cậu mở ra, để nó nguội nhiều mới bắt đầu chậm rãi uống.

“Phục Kỳ, uống gì đó, cùng đi uống chén cà phê thế nào?”

Mới không được 3 tiếng, Vân Hạo Dương lại qua gõ cửa tổ tin tức.

Phục Kỳ có chút giật mình, hình như mình với vị Vân tổng này cũng không phải thân quen lắm, chỉ là có vài lần tiếp xúc lúc ở cùng Thiện Diệu thôi mà.

“Vân tổng, tôi ngày đầu tiên đi làm…”

“Đi đi, Phục Kỳ, không có việc gì, sắc mặt cậu không tốt, đi ra ngoài với Vân tổng 1 lát cũng tốt.”

Mã Uy “săn sóc” nói.

“Được, chúng ta qua phòng giải khát đi.”

Phục Kỳ bất đắc dĩ, đi theo Vân Hạo Dương đến phòng giải khát.

“Oa, phòng giải khát tầng 16 đẹp quá, còn rất rộng nữa chứ.”

So với lúc cậu còn làm minh tinh thì nó còn rộng hơn.

Vân Hạo Dương hỏi: “Uống gì?”

“Tôi tự làm.” Cậu không đảm đương nổi để ông chủ rót nước cho mình đâu nha.

“Đoạt cái gì, xem sắc mặt cậu kìa, đến uống chén trà nóng đi. Này, uống đi.”

Vân Hạo Dương buông cái chén, lại tùy tiện lấy cái gối dựa cho Phục Kỳ kê sau lưng.

“Ngồi cả chiều, chắc mệt đi.”

Phục Kỳ nói: “Vẫn được, cũng chỉ nhìn bản thảo, bài nào chả như nhau, cũng tiện thể xem xét quy cách văn bản.”

“Ừ, chắc là không làm khó được cậu.”

Vân Hạo Dương cúi đầu cười cười, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn trở về đi làm, lần trước tôi mời về sao không đáp ứng, lúc ấy tôi còn tưởng cậu không muốn gặp Thiện Diệu, không nghĩ tới hai người lại tụ lại một khối.”

“Ơ?” Phục Kỳ càng kinh ngạc. Vân Hạo Dương đã từng đề xuất qua muốn cho cậu về LK đi làm lại bị “chính mình” cự tuyệt. Trời, “chính mình” kia đầu óc làm sao vậy, cơ hội tốt như vậy lại không bắt lấy, phải chịu 2 năm đau khổ làm không công.

“Thời điểm kia không muốn, nhưng giờ không có việc gì, lại muốn quay lại.”

Vân Hạo Dương nhíu mày: “Hiện tại không có việc gì sao? Đầu cậu là làm sao mà bị thương, sao cậu lại tụ lại 1 khối với Thiện Diệu?”

Phục Kỳ không vui, hết sức khắc chế, lễ phép mà xa lánh nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, thật có lỗi, Vân tổng, tôi không thể trả lời anh.”

“Không sao, cậu vui vẻ là tốt rồi.”

Vân Hạo Dương đẩy chén trà lên trước: “Tôi sẽ không hỏi nhiều, cũng không muốn cậu lại chịu khổ. Uống nhanh đi, đừng để nguội.”

Chịu khổ? Phục Kỳ mân miệng không nói lời nào.

“Tôi nhớ trước kia cậu nói rất nhiều, Thiện Diệu còn mắng cậu huyên thuyên náo nhiệt như quạ đen cơ, sao cứ gặp tôi lại không nói gì, tôi khiến người ta chán ghét tới vậy sao?”

Vân Hạo Dương cười hỏi.

Phục Kỳ cười khổ: “Không có, sao tôi lại chán ghét Vân tổng chứ?”

“Nếu không ghét tôi, vậy tối cùng ăn 1 bữa cơm đi.”

Phục Kỳ nói: “Xin lỗi, tôi lại muốn về nhà nghỉ ngơi sớm. Lần sau đi, thật sự là xin lỗi nha.”

“Vậy tôi đưa cậu về nhé, còn có 1 tiếng nữa là tan tầm…”

“Không cần.”

Thiện Diệu xuất hiện ở trước cửa phòng giải khát, sắc mặt nhìn không tốt cho lắm: “Trong lúc đi làm, không làm việc cho tử tế đi, còn chạy đến đấy tán gẫu, không muốn tiền thưởng hả?”

Phục Kỳ thở dài một hơi, có ngồi tiếp với Vân Hạo Dương thì cậu cũng không biết nói gì. Vân Hạo Dương người này thoạt nhìn không tồi, nhưng chính là lời của anh ta lại khiến Phục Kỳ hoàn toàn lơ mơ, lại còn thấy kinh tủng. Cậu cư nhiên ngồi ngang hàng uống trà với Vân Hạo Dương, chỉ sợ sẽ đắc tội với toàn bộ cao tầng của LK mất.

Vân Hạo Dương nói: “Tôi đi tìm nhân viên nói chuyện, ông có tìm bao giờ đâu.”

Lời này vừa nói ra, Phục Kỳ nghe không hiểu lắm, Thiện Diệu lại hoàn toàn hiểu.

“A, thật đúng là tận trung với cương vị công tác mà, hôm nay tôi tha cậu sớm, đừng để mình mệt chết, cứ lái xe đi đón bạn gái của cậu đi chơi đi, lượn đi cho nước nó trong.”

“Chúng tôi chia tay rồi.”

Vân Hạo Dương giống như bị nhắc tới chỗ đau, tươi cười có chút không giữ được.

Thiện Diệu hiển nhiên là mới biết, giật mình nói: “Chuyện khi nào?”

“Tháng trước. Ngày mốt cô ấy sẽ quay lại Pháp.”

Vân Hạo Dương đứng dậy, tạm biệt với 2 người: “2 người nói chuyện đi, tôi đi xem báo cáo phê duyệt điện ảnh ra sao rồi.”

Thiện Diệu tự pha cốc cà phê, ngồi ở cách Phục Kỳ xa hơn một chút trên ghế sa lông, ngữ khí lạnh lùng: “Ngày đầu tiên đã trốn làm có vẻ không tốt.”

“Không, chỉ là qua đây ngồi 1 lát thôi mà, giờ tôi quay lại làm việc đây.”

Phục Kỳ lười cùng Thiện Diệu để ý, quay đầu muốn đi.

“Đứng lại, sao cậu dám chống đối tôi thế hả?”

Phục Kỳ trở lại, chống lại Thiện Diệu đang nheo mắt, nhất thời tức giận trong lòng tiêu hơn phân nửa thay bằng sợ hãi, lý trí vang lên từng dòng cảnh báo: không cần có ý đồ đi chọc Thiện Diệu buồn bực, hậu quả gánh không nổi đâu.

“Không phải, tôi nghỉ thấy đủ rồi, nên về coi 2 trang bản thảo. Thiện tổng muốn tôi nói chuyện phiếm với anh sao, chỉ cần không trừ tiền thưởng thì tôi ở lại ngay. Muốn ngồi xuống nói chuyện hay không, nói gì đây ha, ha ha, cũng không biết bọn nhỏ giờ đang làm gì nhỉ, phòng giải khát của công ty trang trí không tồi, đồng sự ở tổ tin tức cũng tốt lắm, Vân tổng anh ta…”

Thiện Diệu vẻ mặt càng ngày càng lạnh, Phục Kỳ đứng ngồi không yên tìm chuyện nói, lại vì khẩn trương mà nói năng lộn xộn.

“Câm miệng.”

Thiện Diệu bất mãn đặt cốc cà phê lên bàn đá cẩm thạch 1 tiếng cộp chói tai.

“Thu dọn đồ đạc, theo tôi về nhà.”

Nói xong câu đó, Thiện Diệu bỗng nhiên cảm thấy đè nén trong lòng phóng ra khá nhiều, theo tôi về nhà, nói rất tự nhiên, nhưng vì cái gì lời này có thể khiến hắn dễ chịu, vậy vừa rồi hắn là vì sao mà khó chịu.

Phục Kỳ khó xử nói: “Nhưng mà, còn chưa có tan tầm, ngày đầu tiên tôi…”

Thiện Diệu lại ngắt lời Phục Kỳ, ngữ khí đã cực độ không tốt: “Tôi là ông chủ, tôi nói bao giờ tan tầm, thì tan tầm lúc đó. Lập tức đi thu dọn đồ đạc, tôi chờ cậu ở thang máy.”

“…, được, để tôi đi nói với tổ trưởng 1 tiếng.”

Thiện Diệu trên người phát ra lãnh khí, khiến Phục Kỳ một giây đồng hồ cũng không muốn ở lại đợi bên cạnh. Có thể thoát 1s thì thoát 1s.

Xin tổ trưởng cho nghỉ, Mã Uy đã hoàn toàn đem Phục Kỳ xếp list đối tượng không thể đắc tội. Ngắn ngủn một buổi chiều, phó tổng tìm đến hai lần, ông chủ cũng tự mình đến tìm người. Phỏng chừng Phục Kỳ là phú nhị đại của gia tộc nào đó, hoặc là bạn tốt của phó tổng, Thiện tổng.

Phục Kỳ mang theo bình giữ ấm và áo khoác đuổi tới thang máy, Thiện Diệu cúi đầu chơi điện thoại, thấy cậu chạy lại, bật thốt lên rằng: “Trước mặc áo khoác vào, bên ngoài nổi gió.”
Bình Luận (0)
Comment