Ngoài cửa sổ đèn đường đã lên, hai người không nói lời nào, đều nóng vội về nhà. Không bao lâu, di động Thiện Diệu liền vang lên, nhận xong, thở phào một hơi nói:
“Tiểu Sơ không có việc gì, giờ đang theo bảo an chơi game đó.”
Phục Kỳ nhất thời yên lòng, hối hận không nên để 2 đứa nhỏ ở nhà 1 mình, cậu thật đúng là 1 người cha vô trách nhiệm mà.
“Bảo an nói, lúc cậu ta tới nơi, tiểu Thần đã cứu Tiểu Sơ ra rồi, 2 đứa nó còn đang tiết hận lên cái lều trại nữa kìa.”
Thiện Diệu bất đắc dĩ cười cười. Phục Thần là em trai, lớn lên lại nhỏ yếu như vậy, ngược lại lại có bộ dáng anh trai trước mặt Thiện Sơ, Thiện Sơ lớn lên dài người như vậy coi như uổng rồi.
Hai người không dám trì hoãn, trực tiếp chạy về nhà. Bảo an nhìn thấy người lớn trở về, mới yên tâm rời đi. Thiện Sơ tắt TV cùng máy chơi game, lần này ngoài ý muốn không có lập tức bổ nhào vào ngực Phục Kỳ mà ngồi trên ghế sa lông, rất lãnh tĩnh thực đứng đắn mà uống nước. Phục Thần nghe tiếng cửa mở, từ trên lầu chạy xuống, trong tay còn cầm khoá mã lều trại. Nó thấy người đứng ở cửa nhà liền sáng mắt, lần đầu nhìn thấy Thiện Diệu mà vui vẻ không thôi: “Ba ơi, mau tới đây dạy con, cái này làm sao gắn lại?”
Vì thế, Thiện Diệu trước tha cho Thiện Sơ, đến thư phòng giảng cho Phục Thần đến hơn nửa đêm. Thẳng đến khi Phục Kỳ giục mười mấy lần hai người mới lưu luyến tách ra.
Mà ở phòng khách, Thiện Sơ uống cái chén đã thấy đáy còn cầm không buông. Phục Kỳ không nói gì mà nhìn nó uống hết nước, nhìn mắt nó hồng hồng, rốt cục vẫn không nhẫn tâm được, đi qua, sờ sờ đầu Thiện Sơ, hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn gì không?”
Thiện Sơ nước mắt lập tức thi nhau rớt ào ào, ôm thắt lưng Phục Kỳ, khóc nói: “Mẹ, con không phải đứa nhỏ hư đâu.”
Trước kia làm hỏng đồ gì đó đều là giúp mẹ, mẹ nhất định có thể cảm nhận được nó ngoan bao nhiêu. Mà lần này, ba mẹ đi làm chính sự, nó lại ở nhà quấy rối, nghe Tiểu Thần nói, ba mẹ đều lo đến hỏng người. Mẹ nhất định sẽ cảm thấy nó rất không khiến người yên tâm, đã 5t tồi, vẫn không biết chăm sóc cho em trai khi ba mẹ vắng nhà.
(=)) e nghĩ nhiều quá, 5t thì làm được cái gì =))“Tiểu Sơ nhà chúng ta đương nhiên không phải là đứa nhỏ hư, vừa ngoan lại hiểu chuyện, còn biết sai liền sửa, mẹ còn vì có con trai như con mà cảm thấy tự hào đây.”
Phục Kỳ đã muốn hoàn toàn tiếp nhận mình là ‘mẹ’ của Thiện Sơ. Thiện Sơ đứa nhỏ này, không kiên cường bằng Phục Thần, mặt ngoài là một con công thích vênh mặt nhưng thực tế đôi mắt nhỏ kia vẫn luôn thầm đánh giá hết thảy, không thể không nói, tâm tư Thiện Sơ có chút quá mẫn cảm.
Chuyện trong lòng 1 đứa nhỏ 5t có rất nhiều, không chỉ một đứa, Thiện Sơ, Phục Thần, 2 đứa con trai đều sống không tốt, trừ bỏ bồi thường cậu thật sự không biết làm gì khác được.
Ở trên đường, thầm hạ quyết tâm phải giáo huấn 1 trận thật nặng cả 2 đứa, giờ ý tưởng này cũng quên luôn.
Ngày thứ hai, trừ bỏ Phục Kỳ tỉnh dậy xay sữa đậu nành chuẩn bị bữa sáng, còn lại 3 người kia vẫn ôm gối không dậy. Phục Kỳ biết rời giường khó nhất là Thiện Diệu, cho nên trước đi kêu hai đứa nhỏ.
Ngủ ở tầng dưới, Phục Thần đem chăn đều đá xuống đất, cuộn thành một khối chui vào bên trong. Tầng trên Thiện Sơ ngủ đến đoan đoan chính chính, bên cạnh gối đầu còn có 1 con búp bê.
Phục Kỳ kêu vài tiếng, tiểu Sơ nhăn mặt, há mồm ai oán hô vài tiếng “Mẹ” gì đó rồi lại xoay mặt vào trong ngủ. Phục Thần thì tự giác hơn, ngồi dậy nhu mắt.
“Phải chuẩn bị đi học, còn làm biếng nữa thì sẽ đi học muộn đó.”
Phục Kỳ từ tủ quần áo tìm 1 bộ cho Phục Thầnđồng thời cũng nhìn đến giỏ quần áo bẩn của 2 đứa đã sớm đầy giỏ, lúc này mới đột nhiên giác ngộ, muốn làm một người cha tốt, yêu chiều đứa nhỏ là không đủ, còn phải học tập cùng trả giá càng nhiều cố gắng.
“Con không muốn đi, hôm nay không ngủ tới trưa được không mẹ.”
Từ lúc Phục Thần đến trường, bởi vì các loại lý do đã ngưng quá nhiều lần, đột nhiên nhiều thêm 1 người ba Thiện Diệu, nó được có đặc quyền, điều này đã nảy sinh trong lòng nó, hơn nữa Thiện Sơ cứ lải nhải không ngừng, sự sợ hãi đối với người và thế giới bên ngoài đều biến mất hơn phân nửa, hiện tại nó cảm thấy thực an toàn, có người chống trời cho nó, nó ở dưới muốn làm cái gì cũng có thể, không hề cố kỵ mà nêu ra ý tưởng. Tỷ như, nó muốn ngủ mà không muốn đi đến trường.
Về phần Thiện Sơ lầm bầm gì đó chính là như vầy.
“Tiểu Thần, anh đã nó bao nhiêu lần rồi, trường học chính là ba mở ra, em thích thế nào cũng được, muốn bắt nạt ai cứ bắt nạt đi.”
“Tiểu Thần, đi đường phải ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn người phải không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng qua. Nhất là với thầy giáo, em hoàn toàn có thể không cần sợ bọn họ, bọn họ huấn em, em liền nói lại, không được thì tìm anh, anh sẽ ra mặt cho em.”
Đối với Phục Thần nói không muốn đi đến trường, Phục Kỳ cảm thấy thực kinh ngạc, lúc mới được đeo cặp sách đi học Phục Thần không phải vui cười toe toét sao? Đứa nhỏ bị bắt không được đi học, chẳng lẽ không hẳn là rất chấp nhất đối với chuyện đến trường hay sao?
“Con không muốn đến trường sao, trong trường học có thể học được rất nhiều thứ mà.”
Tuyệt đối không thể để cho đứa nhỏ chán ghét đến trường, tuy rằng đến trường không phải con đường duy nhất nhưng trong ý thức của Phục Kỳ, mỗi người đều phải phải đi qua đoạn đường này, mới xem như đầy đủ nhân sinh a.
“Gạt người, mấy thứ năm nhất dạy con đều học được ở chỗ cha rồi, tri thức thầy giáo dạy còn không bằng anh trai đâu. Thiệt nhiều thành ngữ đều là anh dạy con, lần trước thi A+ cũng là anh phụ đạo cho đó.”
Nó chạy tới hỏi thầy giáo Tôn Ngộ Không trong 《 Tây du kí》vì sao đại náo thiên cung 1 chọi 100, về sau đi lấy kinh lại 1 chọi 1 với yêu quái cũng không thắng được, bảo bối của yêu quái không phải đều là trộm trong thiên cung ra sao, hơn nữa những thần tiên còn có bảo bối lợi hại hơn có thể thu phục yêu quái đã đánh bại Tôn Ngộ Không, sao lúc đại náo không không thu phục Tôn Ngộ Không đi. Thầy giáo mặt xanh mét nửa ngày, hòa ái khuyên nhủ Phục Kỳ đọc sách vở năm nhất nhiều chút mới tốt.
(=)) hỏi khó v =)))Phục Kỳ không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Trong trường học không chỉ có tri thức, còn có thể có bạn bè, học làm sao ở chung cùng mọi người, những điều này vô cùng quan trọng.”
Phục Thần kéo chăn lên, nằm vật xuống, quyệt miệng, lộ ra chút bướng bỉnh rất ít thấy: “Buổi chiều mới đi, con muốn đi ngủ. Đêm qua 4h con mới đi ngủ mà.”
Không phải một chút sao? Tối hôm qua Phục Kỳ dọn đến phòng ngủ của Thiện Diệu, phía sau của cậu còn chưa có tốt, rất sợ Thiện Diệu còn muốn nữa, liền chuẩn bị đủ lượng dầu bôi trơn đặt tại đầu giường, còn mình tự mở rộng trước, kết quả Thiện Diệu mãi mới hưng phấn từ thư phòng trở về, trên giường phát biểu nửa giờ nói có người kế tục sau, liền ngủ thật say, chuyện gì cũng không làm.
Nếu hai đứa nhỏ cũng không nhớ tới, Phục Kỳ cũng lười trở về phòng kêu Thiện Diệu.
Bởi vì đòi được “phương tâm”
(tâm hồn thiếu nữ, chắc là a trai mềm lòng chia sẻ phòng) của anh trai, Phục Thần hoàn toàn vứt bỏ căn phòng mới của mình, chiếm lấy nửa quyền sử dụng căn phòng của anh trai. Thiện Diệu mua cho Phục Thần một số lớn đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều chồng chất trong phòng Thiện Sơ, có vẻ vô cùng chật chội. Chú Lâm đi rồi, người làm công theo giờ cũng chỉ thu dọn những nơi bên ngoài có thể thấy, Thiện Sơ cùng Thiện Diệu cũng không thích có người chạm vào tủ quần áo và những nơi cất giấu đồ khác của bọn nó. Tủ quần áo liền bị bọn nhỏ trưng dụng tầng dưới làm chỗ vứt đồ bẩn, không ai nhắc nhở nên dì làm công cũng không lấy ra giặt. Thiện Diệu không lưu ý, hai đứa nhỏ có đủ quần áo mặc là được.
Đem quần áo bẩn ôm đến phòng giặt quần áo, nơi đó có công cụ giặt là chuyên nghiệp, cũng may phía trên có dán các bước thao tác, bằng không Phục Kỳ tuyệt đối không phân biệt nổi quần áo nào nên dùng máy nào giặt. Phòng giặt là này hình như đã gộp luôn với phòng phơi phóng hay sao ấy, 6 năm trước nó cũng không lớn như vậy.
Phục Kỳ dựa vào yêu cầu khác nhau của quần áo mà phân biệt để vào máy giặt khác nhau, chờ cậu ăn xong bữa sáng quay lại, quần áo đều đã được giặt xong gấp tốt, xuất hiện ở cửa ra bên cạnh từng cái máy giặt.
(=.= giặt nhanh vậy) Phục Kỳ kinh ngạc đưa tay sờ sờ, đều đã khô, thậm chí còn mang theo 1 mùi thơm như có như không.
Trách không được lúc chú Lâm còn ở đây, quần áo cậu cởi ra, ngày thứ hai sẽ an an tĩnh tĩnh mà đặt ở đầu giường. Về sau quần áo của Thiện Diệu đều được dì làm công theo giờ lúc tối giặt sạch sẽ, lúc trước khi đi sẽ chỉnh chỉnh tề tề gấp đặt trên giường. Lúc ấy còn tưởng là dùng máy hong khô chứ.
Lấy toàn bộ quần áo mùa hè dọn vào phòng Phục Thần, treo quần áo đã giặt lên giá, nhìn tủ quần áo thành công rộng bớt, lại nhìn 2 đứa nhỏ đang ngủ say, Phục Kỳ nhất thời cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cảm giác có nhà đã thật lâu rồi cậu không thấy được, kỳ thật đối với cậu mà nói cũng bất quá chỉ mấy tháng trước, nhưng những biến cố liên tiếp xảy ra khiến cậu có cảm giác si tâm vọng tưởng khi ở cùng Thiện Diệu là chuyện ngu xuẩn của đời trước.
Nhìn đồng hồ, đã sắp 8h. Cậu quyết định ngồi xe bus đến bến xe điện ngầm gần đây, sau đó lên xe điện ngầm đi làm. Trở về phòng ôm y phục của mình vào buồng vệ sinh thay đổi, không phải cậu sợ Thiện Diệu nhìn, điểm này, cậu đã không ngại nữa, dù gì thì cậu cũng chỉ là ‘ruồi bọ bán thân’mà thôi. Cậu chỉ là không muốn gây ra tiếng động, chọc Thiện Diệu bực lên, hôm nay 2 đứa nhỏ không đi đến trường, Thiện Diệu tuyệt đối không có khả năng thức dậy.
Lúc tới công ty mới tám giờ hơn bốn mươi, Phục Kỳ rốt cục quẹt thẻ trước, lúc tới phòng tin tức, chỉ có bộ trưởng đang ăn sáng thu dọn bàn.
Buổi sáng bình tĩnh mà trôi qua, Phục Kỳ vẫn là người mới, cho nên còn đang bắt chước viết lại các bản thảo, bất quá Phùng Nhạc Nhạc đã muốn bắt đầu đem việc viết các loại bản thảo công tác của công ty khác đều ném cho Phục Kỳ. Cho nên ăn qua cơm trưa, Phục Kỳ phải viết ba bốn bản thảo tin tức mới có thể tan tầm. Phục Kỳ còn chưa có thích ứng yêu cầu bản thảo có thể viết tùy tiện, một buổi chiều viết vài bản thảo với cậu mà nói có chút khó khăn, bởi vì những nghệ nhân được viết tin này vẫn là người mới, cậu hoàn toàn không biết gì, cho nên không thể nào hạ bút.
Cùng đồng nghiệp đi đến nhà ăn dùng cơm, nói nói cười cười mà giải quyết xong cơm trưa. Ngay lúc Phục Kỳ cho rằng xế chiều hôm nay sẽ bình tĩnh mà bận rộn mà vượt qua thì sự tình liên tiếp xuất hiện.
Đầu tiên là tin tức từ nữ đồng sự tiểu A, rất tức giận mà nói lại có người bôi xấu thần tượng của cô – Mộ Dung Khanh, hai nữ đồng sự sôi nổi sán qua oán giận, nói là Mộ Dung Khanh rất nổi tiếng, luôn có người kiếm chuyện. Loại tình cảnh này, 3 người đàn ông trong ban tuyệt đối sẽ không nhúng tay, bộ trưởng cùng Phùng Nhạc Nhạc chỉ bàn về nữ minh tinh, mà Phục Kỳ, nam nữ đều không nói, cậu đang nghiên cứu phương châm công ty đặt ra với việc viết bản thảo về minh tinh.
Nhưng Phục Kỳ rất nhanh đã bị điểm danh, bởi vì tiểu A phát hiện tên của cậu trong bản thảo.
“Phục Kỳ, sao cậu lại viết bản thảo cho radio, chẳng lẽ không biết nói xấu nghệ nhân của công ty mình là tối kỵ sao?”
“Cái gì?”
Phục Kỳ kỳ thật nhớ lại là bản thảo của mình viết cho “Thời thượng D” bị không vận
(chắc là chuyển thẳng) đến radio, nhưng không thể lập tức thừa nhận, cậu bị lời của tiểu A doạ, nhưng mà oan uổng nha, không phải bảo bản thảo bọn họ viết đều vứt đi sao, sao lại bị radio lấy đến dùng chứ, dùng cũng dùng đi, sao lại kêu tên cậu ra làm cái gì chớ?
Tiểu A nhìn biểu tình cực kì giật mình của Phục Kỳ không hiểu, cho là mình oan uổng Phục Kỳ, thật có lỗi nói: “Vừa rồi khẩu khí không tốt lắm, cậu đừng để ý, chắc là có người trùng tên trùng họ với cậu viết rồi, chắc là bút danh. Thật sự là nhàn rỗi sinh nông nổi mà, dám viết cái bản thảo bôi xấu Khanh khanh của ta như vậy. Nói, tên này của cậu rất đại chúng nhé, tôi nhớ rõ lúc học trung học, hình như cũng có 1nghệ nhân kêu ‘Phục Kỳ’.”
Tiểu B nghi hoặc: “Có sao, lúc cô học trung học, tôi đã đại học đi, có nghệ nhân này sao?”
“Có mà, còn là 1 diễn viên chính diễn 1 bộ điện ảnh rất nỏi tiếng. A, bộ phim đó kêu 《 Ô thủy 》
(nước bẩn) thì phải, tôi lên mạng tra 1 chút.”
Phục Kỳ lúc nghe tiểu A lách cách tra tư liệu, thấp thỏm mà cúi đầu. Bất quá rất nhanh nghe được tiểu A oán giận nói tìm không thấy ảnh chụp, thở dài 1 hơi tiếp tục vội. Khiến cho mọi người hiểu lầm người viết bản thảo radio là người khác là tốt nhất, bôi xấu nghệ nhân của công ty, cái tội này lớn quá cậu không gánh nổi.
Lên mạng nhìn tin mà tiểu A nói, là 1 người bình luận âm nhạc chỉ trích phong cách âm nhạc của Mộ Dung Khanh 3 album không hề thay đổi, thậm chí ngay cả phong cách quay MV hay quay phim cũng không có biến hóa, trong đó trích dẫn bản thảo của Phục Kỳ, trợ uy cho quan điểm của mình.
Phục Kỳ không biết chính là, cái radio kia là kênh radio quyền uy nhất trong giới âm nhạc. Cậu nghe được DJ lúc đọc bản thảo của mình đã đọc đến 1/3, cậu không nghe được DJ nói lúc đầu là phần bản thảo này là chủ biên kênh âm nhạc của “Thời thượng D” đề cử tới.
Qua nửa giờ, Phục Kỳ còn đang lo sợ bất an, trưởng phòng nhận được một cú điện thoại, đối phương mới nói một câu, bộ trưởng liền đứng lên cúi đầu khom lưng, sau đó kêu Phục Kỳ nhanh lại đây nghe.
“Alo, xin chào.” Phục Kỳ không biết là ai, đặc biệt sợ hãi là người đến truy cứu trách nhiệm của vụ bản thảo kia.
“Sao không nói tiếng nào đã chạy mất?” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm biếng nhác của Thiện Diệu.
Phục Kỳ suy đoán, Thiện Diệu người này khẳng định mới vừa tỉnh lại.
“Ừm, tôi đang ở công ty.”
Phục Kỳ rất muốn giải thích cho Thiện Diệu một chút, nhưng lại không dám nói nhiều trước mặt trưởng phòng đã biết đầu dây bên kia là ai, chẳng nhẽ nói “Bọn nhỏ không muốn đến trường, cho nên tôi không gọi anh rời giường, tối hôm qua ngủ muộn, ngủ thêm một lát đi”.
Nếu bị đồng sự biết cậu có quan hệ với Thiện Diệu, như vậy chỉ sợ cậu sẽ phải chịu cuộc sống bị người phỉ nhổ ở công ty. Cậu rất thích cuộc sống hiện tại, công việc cũng không muốn mất đi.
“Cậu đã ăn trưa chưa?” Thiện Diệu không có hỏi tới nguyên nhân, hoặc là mắng cậu mà lại đột nhiên hỏi “Ăn cơm trưa chưa”. Phục Kỳ hạ mắt, tay nắm điện thoại không khỏi chặt chút: “Ừm, đã ăn rồi.”
Rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi: “Mọi người thì sao?”
Bọn nhỏ rời giường chưa, ăn cơm chưa, đây mới là điều Phục Kỳ muốn hỏi nhất.
“Còn chưa, tôi mới vừa tỉnh, hai con còn ngủ. Lát nữa dẫn bọn nó đi ra ngoài ăn, tôi lười làm. Hôm nay tan tầm sớm một chút, tôi đi đón cậu. Còn chưa có mang Tiểu Thần đi ra ngoài chơi đùa đâu, cùng đi công viên trò chơi đi.”
Phục Kỳ đáp: “Được.”
Tuy rằng không muốn ném công tác về sớm, nhưng vừa nghĩ tới muốn bồi hai con trai ra ngoài chơi, vẫn là đem công tác ném sau đầu.
Cậu nghĩ trước viết hai bản thảo, về nhà rồi lại thức đêm viết nốt 2 cái nữa. Sáng mai còn phải nộp. Ngay lúc cậu tăng tốc đuổi tiến độ lại có người tìm tới cửa.
“Buổi tuyên bố phim 《 Hứa Hứa Đa Đa》
(‘hứa thật nhiều’ hoặc cũng có thể là tên nhân vật) khởi động máy sẽ bắt đầu 3h chiều nay, phòng tin tức chuẩn bị 1 chút.
Vân Hạo Dương mặc 1 bộ lễ phục, đứng ở cửa phòng tin tức.
Trưởng phòng Mã uy nghi hoặc, khi nào thì phòng tin bọn họ tin tức bộ tham dự họp báo, còn có thể khiến phó tổng tự mình lại đây tiếp đón.
“Đúng vậy, có hai người đi.”
Bọn họ chỉ là bên quan sát, cho nên chỉ cần cử 2 người đi là được.
“Vậy hai vị đàn ông đi đi, lần này chuẩn bị rất nhiều rượu, đi vừa lúc có thể giải quyết được.”
Vân Hạo Dương gật đầu cười cười với Phục Kỳ, bước đi.
Mã Uy lập tức hiểu được ý của Vân Hạo Dương, không phải là muốn cho Phục Kỳ đi sao?
“Phục Kỳ, cậu với Nhạc Nđi một chuyến đi.”
“Trưởng phòng ơi, tôi còn vài bản thảo chưa viết mà?”
Họp báo khởi động máy sẽ có nhiều phóng viên, nhỡ có ai nhận ra cậu liền thảm.
“Bản thảo có cái gì hay, 1h viết 2 bản cũng không thành vấn đề. Họp báo sẽ cũng không mất bao lâu, cậu có thể không tham gia hoạt động chúc mừng buổi tối, ăn cơm thì về nhà, buổi tối chậm rãi viết.”
Mã Uy nếu biết chính quy tổng tài kêu Phục Kỳ sớm một chút tan tầm, tuyệt đối sẽ không nói nói như vậy đâu.
Phục Kỳ bất đắc dĩ, chỉ phải cùng Phùng Nhạc Nhạc đi tham gia họp báo. Hai người đứng ở cổng công ty chờ xe, Vân Hạo Dương vẫn đỗ xe cạnh đó bật người hạ cửa kính: “Dù sao tôi cũng phải đi, cho các cậu đi nhờ 1 đoạn.”
Phục Kỳ tự nhiên là không muốn, trong lương có mục chi trả tiền xe, sao phải nhận ân tình của Vân Hạo Dương chứ. Vân Hạo Dương này kỳ kỳ quái quái, trước kia cậu thật sự không dám đắc tội Vân Hạo Dương mà, cùng Vân Hạo Dương căn bản không quen nha. Nhưng Phùng Nhạc Nhạc rất nguyện ý đi nhờ xe, cùng nhân viên cao cấp tiếp xúc nhiều 1 chút luôn tốt hơn.
“Nhạc Nhạc, mang di động cho tôi mượn 1 chút.”
Phục Kỳ thấp giọng nhận di động, trong đầu nhớ rõ số của Phục Thần, nhắn cho nó 1 tin nhắn, để Phục Thần nói cho Thiện Diệu rằng cậu phải đi tham gia buổi tuyên bố, đi ra ngoài chơi không cần đợi cậu.
Không ngờ, di động mới vừa trả lại Phùng Nhạc Nhạc, Thiện Diệu liền gọi điện thoại tới. Phùng Nhạc Nhạc vừa thấy dãy số lạ liền đưa cho Phục Kỳ, cậu nhanh chóng bắt điện thoại.
“Muốn đi đâu tham gia họp báo, không thể phái người đi sao?”
Thiện Diệu khẩu khí không tốt lắm, nhưng Phục Kỳ nghe ra không có ý trách cứ. Cậu châm từ chước câu mà nói: “Khả năng đến khuya mới về, mọi người đừng chờ tôi. Sau khi xong việc, tôi sẽ tự mình ngồi xe trở về.”
“Đi chỗ nào tham gia?” Thiện Diệu lại hỏi.
Phục Kỳ nói: “Điện ảnh và truyền hình bên kia thành phố.”
“Tôi biết rồi.” Nói xong, Thiện Diệu liền cúp điện thoại.
Phục Kỳ trả điện thoại lại cho Phùng Nhạc Nhạc, người sau trêu ghẹo nói: “Bạn gái cậu à?”
Vân Hạo Dương ngồi chỗ phó lái cũng nghiêng đầu sang hỏi là ai?
“Một người bạn mà thôi.”
Đến hiện trường họp báo, 2 người đeo thẻ phóng viên, đi theo Vân Hạo Dương từ cửa nhân viên vào, bọn họ là nhân viên của LK, không cần giống các phóng viên khác xếp hàng đi vào, đương nhiên bọn họ cũng không được nhận tiền lì xì trà nước như các phóng viên khác.
“Còn một hồi nữa mới bắt đầu đâu, Nhạc Nhạc cậu đi nhìn xem, tiểu Kỳ theo tôi đến phòng nghỉ lấy vài thứ.”
Vân Hạo Dương đuổi Phùng Nhạc Nhạc đi, hỏi Phục Kỳ: “Lần trước Thiện Diệu không phát giận với cậu chứ, lúc đó tôi thật không nên để mình cậu đưa cậu ta đến bệnh viện, cậu ta không chửi cậu chứ?”
“Không.”
“Buổi tối rất ầm ĩ, nếu không hai ta đi ra ngoài một chút, tìm 1 chỗ an tĩnh ngồi ăn cơm?”
Vân Hạo Dương mang theo Phục Kỳ vào phòng nghỉ riêng của mình, đợi lát nữa hắn cũng trở khách mời đặc biệt lên nói chuyện, trước đó, hắn đều phải ở trong này học bản thảo thư kí đã chuẩn bị sẵn.
Phục Kỳ hỏi: “Có thể rời đi trước không?”
Vân Hạo Dương cười nói: “Đương nhiên. Cơm đoàn phim còn bắt cậu ăn được ư?”
“Tôi đây có chút việc riêng, ngại quá, lần sau đến lượt tôi mời anh nhé.”
Đây là trường hợp khách sáo, ý tứ chính là không muốn đi ăn.
Chính là Vân Hạo Dương giả ngu: “Lần sau là khi nào, dù sao cũng phải cho tôi 1 cái thời gian, để tôi có cái hi vọng đi.”
“Vân tổng, thứ cho tôi thất lễ, tôi không hiểu được anh muốn tôi theo anh ra ngoài ăn cơm, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?” Phục Kỳ chỉ có thời điểm không thể lui mới có thể nhìn thẳng qua.
Vân Hạo Dương nói: “Tôi là có việc… Ai?”
Tiếng đập cửa dừng lại, Thiện Diệu tiến vào, nhìn 2 người đang đứng, nhíu mày: “Lại tìm nhân viên nói chuyện?”
“Ờ.” Vân Hạo Dương gật đầu cười cười:
“Ông cũng đâu có ít, sao phải quản tôi. Tiểu Kỳ, đi kiểm tra bản thảo của tôi 1 chút đi, có chỗ nào đọc không trôi thì sửa lại luôn, thư kí kia của tôi viết bản thảo không tốt, nếu như cậu có thể sang làm thư kí của tôi thì tốt rồi.”
“Thư kí của ông không phải ai muốn làm cũng làm được, thành thành thật thật mà cùng người ta sống qua ngày đi.”
Nếu như là tình nhân của hắn, anh em tốt đã ám chỉ đến như thế, hắn tự nhiên sẽ không cùng tranh giành, phương diện này giao tình chiếm một nửa công lao, cái tật có mới nới cũ cũng làm cho hắn lúc tặng người đặc biệt sảng khoái, hắn đùa bạn giường rất ít khi vượt qua hai tuần lễ.
Nhưng là Phục Kỳ không giống. Cho dù hắn vẫn có cái tật có mới nới cũ, nhưng Phục Kỳ thân phận đặc biệt, chẳng lẽ bảo hắn để mẹ của 2 con trai hắn cho đi làm ấm giường cho anh em tốt? Tuyệt đối không được.
“Kỳ.” Thiện Diệu thâm tình mà nói rằng: “Không vội, công ty KJ của tôi ngay bên cạnh, không phải cậu vẫn luôn muốn đi tham quan sao, đi thôi.”
“… được. Thực xin lỗi, Vân tổng.”
Phục Kỳ không biết Thiện Diệu có ý gì, nhưng cậu cũng muốn thoát khỏi Vân Hạo Dương, liền đáp ứng. Ông chủ đã lên tiếng, hẳn là cậu cũng không cần tham gia họp báo nữa đi.
Ra ngoài, vừa lúc gặp được đại minh tinh Mộ Dung Khanh đang đi vào dự họp báo, nhìn thấy Thiện Diệu liền không thèm để ý trợ lý bảo tiêu ở phía au, lập tức dán đi lên, giữ chặt tay Thiện Diệu. “Anh tới tham gia họp báo hôm nay sao không nói trước với em?”
“Tôi muốn làm gì còn phải nói cho cậu chắc.” Thiện Diệu bỏ tay y ra.
Mộ Dung Khanh lộ ra biểu tình thương tâm, hạ giọng nói rằng: “Theo em vào phòng nghỉ 1 chút, em muốn nói với anh mấy câu.”
“Tôi còn có việc, tôi có thể hiểu rõ mà nói cho cậu, đối với thân thể kẻ đã bị người khác nhúng chàm, tôi không có hứng thú.”
Thiện Diệu cũng thấp giọng trả lời. Nói xong, kéo Phục Kỳ đi về phía trước.
Mộ Dung Khanh nhìn theo bóng dáng 2 người rời đi, mắt sắp bốc ra hoả. Vì cái gì, y đã chủ động dâng lên cũng không khiến Thiện Diệu liếc mắt một cái? Người khi còn bé nói muốn kết hôn với y đã đi nơi nào?
“Cậu tức giận?”
Thiện Diệu kéo lại Phục Kỳ đang bước nhanh ra ngoài.
“Không có. Tôi sẽ tuân thủ qui tắc giữa 2 ta, chuyện riêng của anh chỉ cần không xúc phạm tới lợi ích của tôi, tôi tuyệt sẽ không nhúng tay. Anh muốn đi tìm ai, tôi cũng sẽ không để ý.”
Vừa rồi ánh mắt Thiện Diệu nhìn Mộ Dung đầy chán ghét khiến Phục Kỳ thật khó chịu. Cậu cũng đã từng bị Thiện Diệu đối xử như vậy, về sau chờ cậu cũng là ánh nhìn như liếc phải rác rưởi của Thiện Diệu. Nhưng cũng hết sức may mắn là, giờ đây cậu chỉ quý trọng bọn nhỏ của hắn.
Thiện Diệu bị thái độ thờ ơ của Phục Kỳ làm cho buồn bực, kỳ thật bản thân hắn cũng cảm thấy có chút kì quái, không phải hắn luôn không thích tình nhân ghen hay sao. Nhưng Phục Kỳ thậm chí còn cổ vũ hắn đi, khiến hắn cảm thấy ngực như bị 1 cái ăn một cái ách côn
(1 côn mà k kêu được nên bị nghẹn), buồn buồn đau đau.
“Tốt lắm, tôi đã biết.” Thiện Diệu cất bước dài vượt qua Phục Kỳ, mở cửa xe ngồi vào.
“Mẹ.”
“Cha.”
Bên trong xe lộ ra hai cái đầu nhỏ. Thiện Sơ ngoác miệng cười, mà Phục Thần thì có chút ngại ngùng, cha gọi nó rời giường, thế mà nó lại không dậy. Từ trước, chú Hình luôn bắt nó rửa bát đĩa cả đêm, ngày hôm sau nó còn có thể lặng lẽ chuồn ra ngoài nhặt đồng nát. Thật sự là lười đi rồi, ừm, cha ngược lại chăm lên nhiều lắm.
Phục Kỳ lập tức tâm tình tốt, cười tủm tỉm chui vào ghế sau với bọn nhỏ.
“Hai con sâu lười, đã rời được giường rồi?”
Vừa nói như thế, Phục Thần càng ngại ngùng, cắn môi cúi đầu.
Phục Kỳ nhéo lỗ tai nhỏ của Phục Thần, nói với Thiện Sơ: “Mau tới nói cho em trai vì sao Tôn Ngộ Không có thể đánh bại thiên binh thiên tướng, mà đánh không lại yêu quái?”
Thiện Sơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Con cảm thấy, là bởi vì tôn Ngộ Không bị đè năm trăm năm, thời gian này những yêu quái khác đều chăm chỉ luyện võ công, mà Tôn Ngộ Không võ công không có luyện, cho nên khẳng định đánh không lại.”
Phục Kỳ theo lời Thiện Sơ, nói rằng: “Câu chuyện này dạy chúng ta không thể thỏa mãn với hiện trạng, phải không ngừng học tập, nếu không sẽ bị người khác đuổi theo, về sau sẽ bị khi dễ. Hai con trai đáng yêu của cha, có nghe hay không?”
“Không ngừng học tập? Ha ha, Kỳ, cậu đùa hay thật.”
Thiện Diệu ghé vào phía trước cười không ngừng, cười xong một trận, lại đeo lên vẻ mặt nghiêm túc – biểu dương một chút Thiện Sơ thông minh. Bởi vì 3 người đằng sau chả hiểu sao tự dưng hắn lại cười không ngừng, đều ngây ngẩn cả người, không khí có chút lạnh.
“Muốn đi đâu đây?” Phục Kỳ hỏi.
Thiện Diệu hồi đáp: “Đi đến công ty khoa học kỹ thuật của tôi đi, bên trong giống như 1 cửa hàng khoa học kỹ thuật vậy, cho 3 người mở rộng tầm mắt.”
Thiện Sơ duỗi duỗi người, lui vào trong ngực Phục Kỳ, lặng lẽ nói: “Một chút cũng không chơi vui, con đi rồi.”
Thiện Diệu nghe được, khởi động xe trước mới quay đầu kí đầu Thiện Sơ 1 cái, Thiện Sơ sợ tới mức rúc sâu vào ngực Phục Kỳ, Phục Thần lăn qua bảo vệ Thiện Sơ, nhất thời trong xe loạn.
“1 cái kí đầu là đủ rồi.” Thiện Diệu khởi động xe.
“Cho nên.”
Thiện Sơ đắc ý dào dạt ngóc đầu ra phía trước khiêu khích Thiện Diệu: “Ba ghen tị chỉ số thông minh cao của con, nhưng con sẽ không bị ba đánh ngốc đâu.”
“Ba đây thử xem.”
Thiện Diệu cốc 1 cái cho cái đầu tự dâng đến cửa này, còn chỉ số thông minh cao nữa chứ?