Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 8

Phục Kỳ sợ hãi, tay không khỏi nắm chặt lại, khiến Thiện Diệu đau đến thấp giọng rên rỉ. Phục Kỳ hít sâu vài hơi mới bình ổn tinh thần, nói rằng: “Tao mà buông tay, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt đẹp gì.”

Thiện Diệu hừ một tiếng, im lặng. Xác thực, dám nhổ lông cọp nên chuẩn bị tâm lí bị cọp một ngụm nuốt trọn. Dục hỏa giảm đi nhiều, Thiện Diệu không còn khó chịu như trước nữa, khí lực dần dần khôi phục.

“Để cho tao nói hết đi.”

Phục Kỳ quay đầu lại muốn nhìn xem những người đó có đi vào hay không, cửa có đóng kỹ hay không. Ai ngờ cậu vừa phân tâm, Thiện Diệu liền nắm lấy cơ hội xoay người lại, một cước đá Phục Kỳ ra thật xa, đụng vàoTV trên tường ngã xuống, thanh âm thật lớn, chọc cho bọn người ngoài cửa đều đẩy cửa chạy đến. Phục Kỳ ngay cả kêu cũng không kịp, đầu đau xót, liền rơi vào hôn mê.

“A ——“ Phương Phương thét chói tai.

Thiện Diệu kéo chăn đắp lại thân thể của mình, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy màn hình TV treo trên tường nở 1 đoá hoa (máu), Phục Kỳ nằm trên mặt đất, từ từ nhắm lại hai mắt, sắc mặt xám trắng, đầu chảy rất nhiều máu, giống như con rắn nhỏ lan ra mãi.

“Đừng kêu nữa, hai người đem nó nâng lên, cho vào viện.”

Cách nơi này không xa có 1 cái bệnh viện, mình lái xe đưa qua chỉ cần năm phút đồng hồ, so với kêu xe cứu thương nhanh hơn nhiều. Phục Kỳ không thể để ở đây, mất máu quá nhiều, tuyệt đối có thể mất luôn cái mạng nhỏ của y. Bảo an do dự không biết có nên mang người đi không, đều nhìn nhau, không dám đi ra.

Chết tiệt. Hắn ngại bảo tiêu trói buộc nên mới không mang theo. Hôm nay mà dẫn theo hộ vệ của mình thì làm gì có chuyện đã sai mà không làm chứ, không, nếu mang theo khẳng định con dê con đáng ghét Phục Kỳ này cũng không vào được. Bảo an của Phi Dạ đều là lũ thùng cơm, vô dụng, lại có thể để người xông vào phòng VIP, 6 năm trước cũng thế mà 6 năm sau vẫn vậy.

“Còn không mau mang ra, để vào xe tao.”

Xe mới mua đã nhiễm máu rồi, thực sự là điềm xấu.

Hơn nửa đêm, dùng thang máy chuyên dụng đi xuống phía dưới, cửa chính cũng không có người nào. Trong phòng bảo an, nói một tiếng cho ông chủ Phi Dạ, y cũng sẽ không lắm miệng. Lập tức đi bệnh viện, cứu sống người này, chỉ cần không chết thì hắn cũng sẽ không dính đến án mạng. Về phần giải quyết như thế nào, đó là vấn đề của tiền.

Thiện Diệu cấp tốc đứng dậy mặc xong quần áo, ra cửa Phi Dạ, thấy bảo an mang người đi tới bên cạnh xe.

“Không khóa, động tác nhanh lên một chút.”

Hắn đi nhanh tiến lên, mở cửa xe. Người bị ném vào liền đóng cửa, hắn liền khởi động xe phóng ra đại lộ.

Ghế sau truyền đến thanh âm lục đà lục đục. Thiện Diệu tưởng Phục Kỳ tỉnh, nhìn vào kính chiếu hậu, vừa muốn nói, lại phát hiện đằng sau nhiều thêm 1 thằng bé, thanh âm non nớt vừa lúc truyền đến: “Cha ơi, cha làm sao vậy, cha ơi, ô ô, tại sao đều là máu?”

Hắn không nhớ rõ có cho thằng nhóc kia vào xe a. “Ê, nhóc làm thế nào ở trên xe tao?”

“Người xấu, cha tôi đi tìm ông nói đạo lý, ông làm sao có thể đánh cha tôi thành cái dạng này?”

Bất Yếu ra sức lay động Phục Kỳ, kêu: “Cha ơi tỉnh đi.”

“Đừng lay nữa, lay nữa hắn chết nhanh hơn đấy.”

Nói đạo lý có thể nói lên giường?

Điện thoại di động rung rung, Thiện Diệu nhận điện thoại:

“Ai, bớt sàm ngôn đi, đang lái xe đây.”

“Tôi, bị đuổi ra khỏi nhà rồi, đêm nay qua đêm ở nhà ông.”

Thiện Diệu đột nhiên thay đổi chủ ý, quay đầu lại lạnh lùng quét mắt về phía hai người kia. Được, muốn chơi phải không, ông đây đùa với mày, cho mày sống không bằng chết.

Đầu xe thay đổi phương hướng, trên đường vắng ngắt, dùng tốc độ tối đa, 5’ sau về đến nhà. Sau khi mở cửa xe, lạnh giọng nói với thằng nhóc:

“Nhóc xuống nhanh cho tao, đi vào nhà.”

Bất Yếu mở một bên cửa xe nhảy xuống, bởi vì hoảng hốt, còn té lộn mèo một cái. Thiện Diệu 1 tay nhấc Phục Kỳ lên, ôm vào tay mới ngẩn ra, một người nam nhân làm sao lại nhẹ như vậy? Phục Kỳ y phục rộng thùng thình, có thể nhìn ra mặt y gầy không ít, nhưng không nghĩ tới lại nhẹ như vậy.

Vừa vào cửa liền cao giọng hô: “Đồng Hòa Bình, nhanh chuẩn bị cứu người.”

Đồng Hoà Bình đang ngồi trên ghế sa lon nhìn thấy Thiện Diệu ôm một người đầu đầy máu, bên người còn có 1 đứa bé đang khóc thút thít. Y cả kinh, vội vàng chỉ vào phòng cho khách tầng 1: “Nhanh để lên giường. Chú Lâm, chú giúp cháu.”

Thiện Sơ khi còn bé đặc biệt dễ sinh bệnh, trong nhà liền mời bác sĩ gia đình, lúc nào cũng coi chừng Thiện Sơ. Ông nội Thiện Diệu cũng thường xuyên 1 2 ngày lại đến đây ở. Những thiết bị y tế cao thấp đều chuẩn bị đủ cả. Căn phòng đó Thiện Diệu dùng làm chỗ ở cho ông nội khi tới đây. Hai tháng trước bác sĩ từ chức, thiết bị dụng cụ thì vẫn còn.

Đồng Hoà Bình trước tiên kiểm tra sơ bộ cho Phục Kỳ, lau khô đi vết máu trên đầu, tìm ra vết thương.

“Ông điên rồi, bị thương nặng như vậy không đưa vào bệnh viện. Cậu ta mất máu quá nhiều, cần truyền máu. Trong đây chỉ có nhóm máu của tiểu Sơ thôi, ông nói làm sao bây giờ?”

Vừa mắng, một bên nhanh chóng giúp Phục Kỳ cầm máu.

“Nó có nhóm máu gì, thể nào trong nhà cũng có người trùng nhóm máu đi.”

Hiện tại đi bệnh viện đâu còn kịp. Thiện Diệu ấn điện thoại trong phòng: “Tất cả mọi người qua đây.”

Kiểm tra mấy người hầu họ đều nói không phải nhóm máu O. Bất Yếu vẫn coi chừng bên giường khóc thút thít vén tay áo lên, đem cánh tay nhỏ đưa tới: “Cháu hẳn là cùng nhóm máu với cha. Lấy của cháu đi.”

Đồng Hoà Bình ôn nhu nói: “Cháu nhỏ quá.”

Sau đó quay đầu gầm nhẹ với tên Thiện Diệu đang ngồi hai chân tréo nguẩy:

“Tôi nhớ kỹ ông là nhóm máu O. Đừng tưởng trốn tránh được trách nhiệm, người này vừa nhìn đã biết là do ông đánh.”

“Không phải chứ.” Thiện Diệu đang hối hận vì tự bê đá đập chân mình, rõ ràng là hắn muốn dằn vặt tên kia mà.

“Tôi gọi bảo tiêu ngoài kia vào đây nhé. Bọn họ nhất định sẽ có…”

“Con mẹ nó đừng nói nhảm nữa, nhanh lên một chút, nếu như người ta chết ở nhà ông, lão gia tử ngày mai tống ông ra nước ngoài hành xác luôn có tin không.”

Thiện Diệu nằm ở trên giường, liên tục thở dài. May mà Đồng Hoà Bình không có ý tứ châm chọc hắn. Nhìn màu đỏ đi qua cái ống bán trong suốt mà tiến nhập thân thể người bị thương, trái tim đang treo lơ lửng của Đồng Hoà Bình buông xuống 1 chút. Y sợ rằng phải canh ở đây rất lâu, liền quay sang nói với đứa bé chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người bị thương kia: “Cháu tên là gì, đây là cha cháu sao?”

Chú này cứu cha, là người tốt. Bất Yếu nhịn khóc, khụt khịt: “Con chào chú, con là Bất Yếu, đó là cha của con.”

“Con tên gì?”

Người có thể đặt 1 cái tên quái lạ như vậy cho con mình cũng không có nhiều lắm, tim Đồng Hoà Bình 1 lần nữa vọt lên cổ họng. Bất Yếu tưởng là giọng mũi của mình nặng quá, nói không rõ nên lặp lại 1 lần nữa: “Chú, con là Phục Bất Yếu.”

Tim gan phèo phổi của Đồng Hoà Bình tí nữa thì phun hết cả ra ngoài. Y dùng khăn lau khô khuôn mặt bị thương của cậu. Tuy rằng gầy gò đi rất nhiều, cũng hằn không ít dấu vết của thời gian nhưng Đồng Hoà Bình liếc mắt là nhận ra, bởi vì Phục Kỳ là bệnh nhân kỳ lạ nhất mà y đã tiếp xúc qua.

“Thiện Diệu.” Y tê liệt ngã lên ghế. “Là ông đánh Phục Kỳ?”

Thiện Diệu không nghĩ tới Đồng Hoà Bình còn có thể nhớ kỹ 1 tình nhân mấy năm trước của hắn, hồi tưởng, hình như hai người này cùng xuất hiện cũng không được mấy lần a. Cái tháng Đồng Hoà Bình học xong y, làm bác sĩ về nước thì Phục Kỳ cũng không sai biệt lắm bị quăng đi rồi.

“Đúng thì thế nào?” Sao cứ như đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo không bằng.

Đồng Hoà Bình lại hỏi: “Ông có đánh đứa bé này không vậy?”

Trên mặt đứa bé cũng bầm đen một khối to. Nếu thật là Thiện Diệu có, vậy hắn sẽ hối hận chết luôn.

“Ông rốt cuộc muốn nói cái gì, úp úp mở mở, còn là đàn ông không thế?”

Thiện Diệu không nhịn được nhắm mắt lại, nghĩ thế nào cũng ức, máu của hắn u, tiện nghi cho tên này rồi.

Đồng Hoà Bình hít sâu vài lần mới khắc chế được âm thanh run rẩy: “Tiểu Sơ là Phục…”

“Thiếu gia, lão gia tới rồi, ở phòng khách chờ cậu.”

Chú Lâm mới đi ra đã trở lại ngay, mang theo 1 tin tức như vậy.

Thiện Diệu nhíu đôi mi đẹp (= =):

“Đã hơn nửa đêm rồi mà, chẳng lẽ công ty phá sản, phải chạy nợ? Này, đủ chưa, còn rút nữa là máu tôi cạn sạch luôn đấy, rút nhanh lên a, cha tôi mà xông vào ta chết chắc.”

Thanh niên khả năng tiếp nhận cao chứ người lớn tuổi tư tưởng thủ cựu, không nhất định có thể tiếp thu. Thiện Phú Phong, cha của Thiện Diệu còn có bệnh tim, chỉ sợ ông thấy cảnh này lại lên cơn thì khổ. Dù sao thì 2 đương sự và 2 tiểu tử kia đều ở nhà.

Đồng Hoà Bình cẩn thận kiểm tra trạng huống thân thể của Phục Kỳ, trên người có không ít vết thương, nhưng đều là ngoại thương, không quan trọng, chỉ có vết thương sau đầu bởi vì không ngừng chảy máu nên bị mất máu nhiều. Hiện tại máu miễn cưỡng được rồi, chỉ là tình huống còn phải đợi quan sát.

“Được rồi, ngồi dậy đi. Thay bộ quần áo nữa, trên người ngươi đều là máu.”

Thiện Diệu nhìn người mình toàn vết máu, căm hận trừng Phục Kỳ. Chờ mày tỉnh lại, chúng ta tính sổ tiếp.

Lặng lẽ ra khỏi phòng, lên lầu thay bộ áo lông mới, ra vẻ buồn ngủ đi xuống lầu, ngáp: “Ba, hơn nửa đêm rồi, có việc?”

“Bốn giờ hơn, vào hè trời đã sáng rõ, còn nửa đêm cái gì nữa.”

Thiện Phú Phong nhận lấy tách cà phê quản gia đưa tới uống, mắt liếc sang thằng con trai không đứng đắn của mình. Hiện tại hối hận đến xanh cả ruột, con trai đều do mình chiều hư. Nói gì thì nói bố nó cũng là 1 đời chiến công cho tổ quốc, tung hoành nam bắc, di truyền tốt như vậy sao lại bị đứt đoạn chứ?

Thiện Diệu ngồi xuống, lắc lắc chân, miễn cưỡng nói rằng: “Vào đông thì là quá nửa đêm. Có phải ba vừa xuống máy bay về nước?”

“Ừ, vừa đi chuyến từ Pháp về. Có hơn nửa tháng không thấy lão gia tử (ông nội Thiện Diệu), muốn mang tiểu Sơ lát nữa đi cùng.”

Thiện Diệu hì hì cười: “Ba, ba trở về phòng ngủ một lát, chờ tiểu Sơ tỉnh rồi, 3 chúng ta cùng đi. Con cũng đã lâu chưa có đi vấn an lão gia tử.”

“Hừ.” Thiện Phú Phong hừ mũi.

“Hừ, anh làm gì thì làm đi, lão gia tử cũng không có tâm tình thấy anh.”

“Vì sao không gặp con, tiểu Sơ nghịch ngợm như vậy có cái gì mà xem, lại khiến bên tai lão gia tử không được thanh tịnh.”

Thiện Phú Phong cười lạnh nói: “Tiểu Sơ nghịch ngợm chỗ nào, đứa nhóc 5t mở miệng đã đọc được thơ cổ, 1 bài dài không sai 1 chữ, so với 2 ông già còn rõ hơn, lão gia tử vừa nghe đã vui vẻ. Hơn nữa, chúng ta còn trông cậy vào tiểu Sơ nối dõi tông đường đây. Lão gia tử thấy nó, thân thể sẽ nhẹ nhàng hơn nửa đấy.”

Thiện Diệu vẻ mặt đau khổ: “Con thật không biết đắc tội 2 người chỗ nào nữa, con vẫn chưa đến 30 nha, ba lại chỉ dựa vào cháu ba duy trì hương hoả. Con tuyệt đối không phải là không sinh được, là duy trì chính sách kế hoạch hoá gia đình của quốc gia mà. Có tiểu Sơ là đủ rồi.”

Trời đất, chỉ vì vậy mà hắn bị xem thường. Hắn cũng từng thử phấn đấu quá chứ bộ, vị hôn thê 2 người hài lòng, lúc làm cũng không mang bao, lần nào cũng làm 2 lần, chẳng biết tại sao lại chưa có tin tức tốt nữa.
Bình Luận (0)
Comment