Có lão gia tử làm chỗ dựa, cuộc sống Phục Kỳ được nâng cao nhiều. Rất nhiều thứ Thiện Diệu làm thương nhân không động được, lão gia tử chỉ cần nhấc tay là có. Còn có chú Lâm sau khi trở về, thức ăn trong nhà cũng ngon lên, ít nhất tương đối bảo đảm, không đến mức giống Thiện Diệu cầm quyền trước đây, phần lớn đều là ăn đồ ngoài.
Hai thằng nhỏ đã thi xong, bắt đầu được nghỉ đông. Phục Kỳ nôn nghén cũng khá nhiều, lúc mệt mỏi thì ở nhà vừa gật gù vừa coi 2 đứa nhỏ chơi đùa, lúc thân thể thoải mái thì kêu khoai lang to lái xe chở cậu đến công ty, ngồi trong văn phòng giả vờ giả vịt vài ngày, ngầm liên hệ với Vân Hạo Dương vài lần.
Thời thượng D đã thu mua xong, không tốn bao nhiêu tiền. Thì ra ông chủ nghe nói Vân Hạo Dương muốn mua, cho cũng không kịp, ước gì muốn ném quả khoai lang phỏng tay này đi cho nhanh. Vân Hạo Dương nói với LK là ra nước ngoài đi công tác, trên thực tế, y trong lúc dạo nước ngoài 1 vòng đã liên hệ người quen, thu Thời thượng D vào trong túi.
Phục Kỳ sau khi thành đại cổ đông của Thời thượng D, Thời thượng D xuất bản 2 số. Hai số này hầu như dùng gần hết tiền vốn của Phục Kỳ cùng Vân Hạo Dương, thuê phóng viên biên tập ngoài thật sự rất đắt. Hai người thương lượng một chút, quyết định phải tuyển người trước năm mới. Số cuối năm không thể xuất bản lúc tết nguyên đán, đợi đến mấy ngày sau năm mới mới ra. Hai người có tâm phô trương thanh thế 1 chút, xem như tạp chí khai sinh 1 lần nữa, đến lúc đó cần tuyển nhiều phóng viên biên tập hơn nữa.
Khiến Phục Kỳ trong mệt mỏi lại thấy buồn cười chính là, Adam biến mất 1 đoạn thời gian lại chủ động hẹn cậu. Mở miệng ra là muốn trả lại tiền nhuận bút còn khất nợ cho Phục Kỳ. Đó là tiền cậu rót cho Thời thượng D, để các chủ biên thanh toán tiền nhuận bút còn khất nợ. Không nghĩ tới, ngày đầu tiên Vân Hạo Dương họp nói việc này, hôm sau cậu lại nhận được tiền nhuận bút còn thiếu.
Adam còn hẹn Phục Kỳ mấy phần bản thảo, ngoại trừ mảng âm nhạc, còn hỏi Phục Kỳ có thể viết điện ảnh và truyền hình, giải trí hay không. Phục Kỳ biết Thời thượng D thật sự là thiếu người, cậu làm cổ đông, đương nhiên có viết mấy phần bản thảo. Vốn muốn lặng yên không một tiếng động mà viết, nào ngờ còn kiếm được nhuận bút.
Chuyện của Thời thượng D, trên cơ bản đều là Vân Hạo Dương lo liệu, Phục Kỳ ngoại trừ chạm mặt vài cán bộ cấp cao đôi ba lần thì hầu như là 1 cổ đông ẩn hình. Adam chính là phó tổng chủ biên, cũng không biết thân phận của cậu.
Không lộ diện không có nghĩa là cậu mặc kệ chuyện của Thời thượng D, dù sao thì tờ tạp chí này Phục Kỳ đã rất thích kể từ thời đại học, hơn nữa một phần ba sản nghiệp đều đổ vào đây, tất nhiên là không thể buông tay mặc kệ.
Hai ngày này, cậu chăm chú chuyện thông báo tuyển dụng. Vân Hạo Dương cũng có ý bồi thường cậu, rất coi trọng người hợp tác này, mọi chuyện đều thương nghị, nghe ý kiến của cậu, còn dạy cậu kinh nghiệm kinh doanh quản lí của Vân Hạo Dương. Phục Kỳ đi theo Vân Hạo Dương nửa tháng, xác thực học được không ít thứ.
“Mẹ, ngày mai họp phụ huynh, mẹ đi hay là ba đi?” Thiện Sơ gần đây mê tít viết bút lông, đàn dương cầm cũng không luyện, tranh cũng không vẽ, cả ngày cầm bút lông, đi theo sau Phục Thần vẽ loạn, chỗ nào viết được chữ trong nhà đều không tránh khỏi tai hoạ.
“Mẹ cùng ba con đều đi, mẹ đi họp cho Tiểu Thần, ba đi họp cho con.” Phục Kỳ lấy khăn lông ướt lau tay cho Thiện Sơ, bàn tay trắng trẻo dính một chút mực nước.
Thiện Sơ buồn bực nói: “Vì sao không đi họp cho con?”
Phục Kỳ điểm điểm cái mũi dài nhỏ của Thiện Sơ, cười nói: “Bởi vì thành tích em trai con không tốt bằng con, cho nên mẹ muốn nói chuyện với thầy giáo 1 chút.”
Thiện Sơ lẩm bẩm nói: “Sớm biết thế con cũng thi không tốt. Mấy bạn trong lớp đều bảo con không có mẹ, con rất muốn cho bọn họ biết con có mẹ.”
“… Tiểu Sơ.” Phục Kỳ ôm Thiện Sơ ngồi lên đùi, ôn nhu nói rằng: “Người khác thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là …, trong lòng con cảm thấy con có mẹ hay không?”
Thiện Sơ nhăn mi, không hiểu Phục Kỳ nói cái gì. Đương nhiên là nó có mẹ chứ.
“Anh ơi, mang di động anh cho em mượn chơi 1 chút, của em hết pin rồi.” Phục Thần hấp tấp chạy từ phòng ngủ qua, vừa nhìn thấy bên cạnh Thiện Sơ còn có Phục Kỳ, lập tức le lưỡi, xoay người chạy mất.
Phục Kỳ sao có thể cho nó chạy, nhéo nó lại giáo huấn 1 chập. “Ngày mai đi lấy thành tích thi cuối kỳ, nếu ngoài top 3, di động tịch thu, khi nào thi đứng đầu, thì sẽ trả di động lại cho con.”
“Dạ.” Phục Thần cúi đầu, biết bao khổ sở.
Thiện Sơ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cười nháy mắt với Phục Thần: yên tâm, bị thu, anh sẽ đem di động cho em mượn chơi.
Phục Thần cố nén cười, ngoan ngoãn nghe Phục Kỳ dạy xong, luôn miệng cam đoan sẽ không chơi game mới được thả đi, trở về phòng cùng Thiện Sơ luyện viết bút lông.
Viết bút lông có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, tuy rằng đại giới
(trả giá, ở đây là mất nhiều công luyện tập) hơi bị lớn. Nhưng mà, Phục Kỳ hiện tại không có sức để ý bọn nhỏ, bọn nó tự có trò vui, chỗ nào cũng viết bút lông lên được. Thậm chí Thiện Diệu còn thấy 2 chữ Thiện Sơ to đùng trên notebook của mình cơ.
“Diệu, chiều vẫn không về sao?” Phục Kỳ gọi điện thoại cho Thiện Diệu, cậu đã hai ngày không thấy được bóng dáng Thiện Diệu đâu.”Ngày mai họp phụ huynh rồi, mặc kệ chuyện gì cũng phải về.”
Thiện Diệu xoa xoa 2 con mắt đen thùi, cười lại dị thường thỏa mãn: “Em gọi cho anh 2 hôm nay suốt, còn không phải vì đi họp phụ huynh cho các con sao. Yên tâm đi, sáng mai em vừa mở mắt, sẽ phát hiện anh ngủ ngay bên cạnh.”
“Được, tôi chờ anh về.” Phục Kỳ muốn cúp điện thoại.
Thiện Diệu vội vàng gửi một nụ hôn qua: “Rất nhớ em.”
Phục Kỳ làm bộ như không phát hiện, cúp điện thoại. Đã quen Thiện Diệu vờ vịt làm ông chồng tốt, dần dần phai nhạt nỗi đau trước kia. Chỉ là ngẫu nhiên, sự sợ hãi, đề phòng đối với Thiện Diệu sẽ nhảy ra, khiến Phục Kỳ tâm thần không yên, cảm xúc lung tung không rõ.
Cậu không ngừng khuyên bảo chính mình, ngàn vạn lần đừng có sa vào lần nữa. Cho nên mỗi lần, cậu đều cố ý tránh né Thiện Diệu bày tỏ tình yêu, chuyện có thể tự làm thì sẽ tận lực bớt phiền toái Thiện Diệu.
Cầm quần áo của bọn nhỏ đi giặt, chú Lâm ở trên lầu thu thập phòng ở, thử hô xuống dưới: “Phục Kỳ, di động của cậu kêu trong phòng lâu lắm rồi.”
“Dạ, cháu lên ngay.” Phục Kỳ lên lầu, trước giúp chú Lâm xách rác xuống dưới.
“Mau đi đi, đừng để mệt.” Chú Lâm không nỡ để Phục Kỳ làm việc nhà.
Phục Kỳ cười cười: “Xách rác thôi mà mệt gì chú, chú mau đi nghỉ đi, đã bận cả ngày rồi.”
“Tiểu Sơ thiếu gia so với trước kia thì hoạt bát hơn nhiều.” Chú Lâm thực vừa lòng Phục Kỳ chăm sóc Thiện Sơ: “Có Tiểu Thần thiếu gia chơi cùng, tiểu Sơ thiếu gia không còn cô đơn giống trước đây nữa.”
“Hai thằng bé cảm tình tốt lắm, hi vọng về sau bọn nó cũng sẽ thích em trai em gái nữa.” Phục Kỳ sờ lên cái bụng còn chưa lộ rõ.”Cháu đi nghe điện thoại.”
Phục Kỳ tưởng Thiện Diệu gọi tới mới cố ý không muốn đi nghe. Kết quả trở lại phòng, vừa thấy, là một dãy số lạ. Số này đã gọi cho cậu 2 mươi mấy cuộc.
“Alo.” Phục Kỳ gọi lại.
“Phục Kỳ, tôi là Đồng Hoà Bình.”
Phục Kỳ thân mình nghiêng ngả, khí tức không xong: “Có việc?” Đồng Hoà Bình sao lại biết số của cậu? Là Thiện Diệu nói cho Đồng Hoà Bình sao.
“Cậu đã đáp ứng tham gia thực nghiệm của tôi, mấy hôm nay tiện không?”
Phục Kỳ dùng sức nắm di động: “Ngại quá, gần đây tôi không có thời gian, chờ mấy ngày nữa thì nói sau.” Cậu đã đáp ứng. Đáng chết, sao lại phải đáp ứng chứ? Nếu lúc ấy cậu có thứ khác có thể trả lại nhân tình cho Đồng Hoà Bình thì tốt rồi.
“Bao lâu?”
“… Một, hai năm đi.” Ít nhất cậu muốn chăm lo cho đến khi em bé trong bụng biết nói biết đi.
“Quá dài. Hai ngày này có thể đi ra ngoài, để toi trước lấy ít máu không? Chỉ lấy chút máu thôi, sẽ không chậm trễ công tác cùng sinh hoạt của cậu.”
Phục Kỳ do dự: “Để tôi nghĩ đã.”
Cúp điện thoại, Phục Kỳ đột nhiên thấy rất sợ hãi, cậu sợ phải đi làm thực nghiệm, cậu không muốn đi làm chuột trắng nhỏ, huống chi, cậu sắp phải nghênh đón thiên sứ nhỏ thứ 3 rồi, cậu không buông tay được. Ai biết cái thực nghiệm này có gặp nguy hiểm hay không, có thể tiết lộ đi thân phận của cậu ra ngoài hay không?
Phục Kỳ ngồi yên nửa ngày, quyết định gọi điện thoại cho Thiện Diệu. Muốn nhờ Thiện Diệu giúp cậu, lấy tiền cảm tạ Đồng Hoà Bình cũng được, lấy cái khác để trả lại nhân tình cũng được. Còn có, quan trọng nhất là, đểThiện Diệu chính miệng đáp ứng sẽ không đưa cậu đi làm thí nghiệm. Mấy ngày nay quá thư thái, thiếu chút nữa cậu đã quên còn có chuyện thực nghiệm, thực nghiệm này còn là Thiện Diệu đầu tư nữa chứ.
“Diệu, Đồng Hoà Bình vừa gọi điện thoại cho tôi. Anh đừng nói gì, nghe tôi nói xong được chứ? Anh nói anh thích tôi, liệu còn ý định đưa tôi đi làm thí nghiệm không? Tôi biết thời gian anh thích 1 người không dài, nhưng mặc kệ thế nào, cũng xin anh cho tôi sinh con ra trước được không? Dù sao đây cũng là con anh mà, anh vì tốt cho nó, hoãn lại ít lâu được không.”
“Đồng Hoà Bình liên hệ em sao? Về sau đừng nhận điện thoại của nó.” Giọng nói đầu dây bên kia vô cùng phẫn nộ.
Phục Kỳ giống như được cổ vũ, truy vấn nói: “ANh có ý gì, sẽ đưa tôi đi nữa sao?”
“Đừng nghĩ lung tung, anh cùng cái thực nghiệm chó má gì đó của Đồng Hoà Bình không liên quan, sao anh lại đưa em đi làm thí nghiệm được. EM cứ bình tĩnh, nghĩ ngơi cho tốt, chuyện của nó anh sẽ xử lý. ” Nói đến cuối, giọng nói ôn nhu xuống.
Phục Kỳ không dám xác định: “Không phải anh chi tiền chó anh ta làm thí nghiệm sao?”
“Không có, anh nào có xuất tiền, anh chưa từng bảo muốn đầu tư. Đã bảo em đừng nghĩ lung tung mà lại, ngoan, anh sẽ không để cho em chịu bất cứ thương tổn gì.”
Phục Kỳ nước mắt tràn mi, trong lòng ấm áp giống như được mặt trời đầu đông sưởi ấm.”Thật sự?”
“Đương nhiên, anh thích em, sẽ vẫn luôn thích em, lần này sẽ không thay đổi.”
“Được, tôi chờ anh trở lại.”
“Ừ, uống chén sữa nóng rồi đi ngủ đi.”
Phục Kỳ lau khô nước mắt, gợi lên khóe môi. Có lẽ Thiện Diệu lần này là thật tình, có nên thử tin tưởng hắn lần nữa không. Cho dù lần này Thiện Diệu vẫn sẽ thay lòng đổi dạ, cậu cũng sẽ không yếu đuối giống trước kia, mặc người xử trí nữa. Cậu có lão gia tử cùng bọn nhỏ làm chỗ dựa vững chắc, có sự nghiệp cuả mình cùng bạn bè. Thiện Diệu thay lòng đổi dạ, cậu coi như là vấp ngã cùng 1 chỗ 2 lần, có gì đặc biệt hơn người, vỗ vỗ bùn đất lại tiếp tục đi con đường của mình.
Nghĩ đến đây, khúc mắc khai thông, Phục Kỳ đột nhiên cảm thấy tâm tình mâu thuẫn nhiều ngày như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thoáng chốc trời xanh mây trắng.
Đang chuẩn bị thỏa mãn đi ngủ, Vân Hạo Dương cố tình gọi điện thoại tới, để cậu phê duyệt sắp chữ của tạp chí. Cái này cậu không hiểu lắm, nhưng không hiểu mới phải học.
Phục Kỳ tâm tình tốt, người cũng có tinh thần, lấy notebook, chờ Vân Hạo Dương gửi văn kiện cần phê duyệt vào hòm mail của mình. Trong lúc chờ không có chuyện gì, máy tính này trên cơ bản đã thành máy tính chuyên dụng của cậu, vì thế cậu tính chỉnh lý văn kiện một chút, rồi khoá mật mã lại, phòng ngừa Thiện Diệu nhìn lén hoặc bị bọn nhỏ nghịch xoá hết.
Đột nhiên phát hiện có 1 văn kiện tên “Phục”. Phục Kỳ tò mò, thử ấn vào xem, nếu như là cơ mật thì sẽ tắt ngay, kết quả mới đọc 2 3 dòng, trái tim vừa mới ấm áp đã lại rơi vào hầm băng.