Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 93

“Nhân dịp hôm nay, 2 ta quyết định luôn sắp chữ và nội dung số báo cuối năm luôn đi.” Vân Hạo Dương lấy ra USB, mở phương án do các cán bộ cao cấp bước đầu định ra cho Phục Kỳ nhìn.

Phục Kỳ nghiêm túc mà nhìn từ đầu tới đuôi, suy tư nửa ngày mới nói nói: “Tôi cảm thấy màu chủ đạo là màu vàng khá được, thứ nhất, mình còn có 1 buổi tụ hội minh tinh, coi như là có ý tứ gợi về hoàng kim. Thứ hai, nếu là màu đỏ, sẽ lẫn với các tạp chí khác, phải biết hết năm rồi, hầu hết các tạp chí, ít nhất là trang bìa đều dùng màu đỏ thẫm.”

“Đúng.” Vân Hạo Dương đồng ý: “Bọn họ làm tạp chí lâu rồi, có đôi khi khó tránh khỏi không có ý nghĩ đột phá, cho rằng đến lễ mừng năm mới nên dùng màu đỏ. Nghĩ như vậy tôi liền thấy lúc chúng ta tuyển người không cần cường điệu cái gì kinh nghiệm làm việc, thu một ít người mới chưa bị đồng hoá, sẽ mang đến cho tạp chí sau cải cách rất nhiều ý tưởng mới.”

Phục Kỳ cười nói: “Mỗi lần tôi chỉ có thể nghĩ đến một chút, anh lại có thể từ đó phóng đại đến vô hạn.”

“Chờ cậu có nhiều kinh nghiệm làm việc, tất nhiên sẽ hiểu nhiều hơn tôi.”

“Kia còn phải nhờ Vân tổng chỉ điểm nhiều.”

Chú Lâm gõ cửa tiến vào, bưng một đĩa nho và 2 chén trà. Phục Kỳ nhanh chóng tiến lên nhận lấy. Chú Lâm cùng Vân Hạo Dương chào hỏi, cười nói: “Một người tôi không bê được nhiều hoa quả, chùm nho này tươi, 2 người ăn trước đi. ”

“Cám ơn chú Lâm. Chú không cần làm thế, đừng coi cháu là người ngoài. ”

Tranh thủ lúc Vân Hạo Dương cùng chú Lâm nói chuyện, Phục Kỳ chuyên tâm nhìn phương án. Trong danh sách các minh tinh được mời, bồi hồi hồi lâu trước 3 chữ “Mộ Dung Khanh”. Vân Hạo Dương nói, Thiện Diệu ngoại trừ cố kỵ cha mẹ Mộ Dung Khanh còn có chút coi trọng năng lực hút tiền của y.

Mà lần đầu hi cậu viết bản thảo cho tạp chí về Mộ Dung Khanh đã dùng con mắt chuyên nghiệp đánh giá thực lực của Mộ Dung Khanh rồi. Phục Kỳ cắn môi, gửi mail cho Adam.

“Còn có vấn đề gì không?” Tiễn bước Chú Lâm, Vân Hạo Dương ngồi lại bên người Phục Kỳ, đẩy đĩa nho lên trước, “Rất ngọt, ngọt hơn đồ siêu thị nhiều.”

Phục Kỳ ăn một quả: “Là quá ngọt.” Cậu muốn ăn chua cơ. Lôi cả chùm lên, tìm 1 quả còn xanh, nhét vào miệng, ừm, vẫn là chua ăn ngon hơn.

Vân Hạo Dương trừng lớn mắt, thật sự thật sự mang thai? Y chỉ sợ là không còn hy vọng gì rồi, y còn vọng tưởng có thể xuyên qua lần hợp tác này từ từ làm tốt quan hệ với Phục Kỳ, nếu trong lúc này phát hiện Phục Kỳ không thích Thiện Diệu, hoặc là Thiện Diệu có chỗ không tốt với Phục Kỳ, y sẽ khong cố kỵ gì mà đoạt Phục Kỳ tới tay. Chính là, cuối cùng vẫn không chạm được vào trái tim của Phục Kỳ.

Thở một hơi thật dài, thôi, hôm nay để ý nói rõ ràng đi, nếu không về sau liền thật sự không cơ hội nói.

“Phục Kỳ, còn nhớ rõ hai năm trước, chúng ta gặp nhau ở LK, còn nhớ chuyện tôi mời cậu đi ăn cơm không?”

Phục Kỳ nói quanh co: “À, nhớ rõ.”

Vân Hạo Dương tự giễu mà cười cười: “Tôi chưa hề nghĩ cậu sẽ đáp ứng hợp tác với tôi, cũng không nghĩ tới, năm nay lại gặp mặt, cậu có thể bình tĩnh như vậy mà đối mặt với tôi. Tôi nghĩ đại khái là cậu thật sự không hề yêu thích tôi 1 chút nào. ”

“Sao lai…” đột nhiên nói ra vụ này. Phục Kỳ xấu hổ mà nghiêng đầu đi.

“Hai năm trước tôi nói muốn cậu theo tôi, không phải có ý bao dưỡng gì, tôi là thật thích cậu. Từ lúc đầu cậu ở bên Thiện Diệu, tôi đã âm thầm quan sát cậu, tôi rất thích cậu vì người mình yêu, có thể bày ra tính cách mồm mép chanh chua, rất thích cậu vì hát cho hay 1 bài hát, cổ họng luyện đến tắt tiếng, cũng thích ánh nhìn của cậu với Thiện Diệu, giống như đó là toàn bộ thế giới của cậu vậy.”

“Lúc ấy tôi có một người bạn gái, từ đại học liền quen nhau. Tình cảm của chúng tôi thực bình thản, cô ấy sống của cô ấy, tôi sống của tôi, sinh hoạt của nhau đều không ai can thiệp. Cô ấy rất mạnh mẽ, hầu như không có yêu cần dựa vào tôi. Cứ 2 cuối tuần thì chúng tôi lại đến căn phòng cả 2 cùng mua, ở chung hai ngày, sau đó tách ra, một chút không nỡ cũng không có.”

Phục Kỳ cảm thán: “Là đời sống tình cảm của anh quá phai nhạt, cho nên mới sinh ra tò mò. Có lẽ anh không phải chân chính thích tôi đâu.”

“Phần lớn tình yêu đều là từ chú ý đặc biệt cùng hảo cảm mà bắt đầu, nếu cậu có thể dứt bỏ được Thiện Diệu, nói không chừng hai ta có thể quen nhau.”

“Nếu tôi dễ dàng buông tha cho Thiện Diệu, anh còn đặc biệt chú ý đến tôi không?” Phục Kỳ hỏi ngược lại.

Vân Hạo Dương cười cười, kết thúc đề tài này, tiếp tục đàm luận công chuyện.

Hai người đàm luận hơn hai giờ, di động Vân Hạo Dương vang lên.”Nhạc Nhạc… Anh không vội… Cái gì, em bị lạc trên đường quốc lộ sao, sao thế…chỗ nào…chờ anh, anh đi đón em… Đứng yên đừng nhúc nhích, mù đường đi lạc anh sẽ không đi tìm đâu.” (nhạc nhạc nào nhở, phùng nhạc nhạc =.=??)

“Bạn của anh à?” Phục Kỳ hỏi. Cậu còn có mấy vấn đề cần Vân Hạo Dương chỉ điểm đây.

Vân Hạo Dương lại lấy áo khoác, vội vã ném lại 1 câu: “Ừm, tôi có việc đi trước, quay về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Này ——” Phục Kỳ kêu không được, mới vừa đi xuống cầu thang, Vân Hạo Dương đã như cơn gió phóng ra cửa.

Mộ Dung Khanh còn đang ngồi trong phòng khách, Phục Kỳ sẽ không tiếp tục xuống lầu, quay đầu trở về phòng. Thu dọn tàm tạm, Thiện Diệu cũng nên trở về đón cậu đi dạo siêu thị rồi. Lễ mừng năm mới sắp đến, chuẩn bị thêm cho 2 con mấy thứ. Mua vài món đồ chơi cho tiểu Thần, hấp dẫn bớt lực chú ý của nó khỏi trò chơi điện tử. Thiện Sơ thì qua trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo tốt nhất, Thiện Sơ  đặc biệt chú ý ăn mặc.

Đang nghĩ tới đâu, di động báo tin nhắn.”Chuẩn bị về nhà.”

Một lát sau, lại tới một cái nữa.”Đèn đỏ, tầm 10’ nữa là về đến nhà.”

Phục Kỳ ăn mặc xong, lại thêm một cái: “Đến cổng tiểu khu, lập tức về nhà, mau ra đón anh.”

Phục Kỳ buồn cười, về phần gửi 3 tin nhắn? 1 cái cậu cũng không nhắn lại, lái xe còn nhắn tin, quá nguy hiểm. Cái tật xấu này, phải sửa. Phần tâm ý này thì giữ lại là được.

Thiện Diệu dừng xe trước cổng, ôm áo bành tô mới “thuận tay” mua về, vui rạo rực đi vào trong nhà. Vừa vào cửa, trước nhìn đến không phải là Phục Kỳ, mà là Mộ Dung Khanh. Tươi cười của Thiện Diệu nháy mắt tắt hẳn.

“Diệu, rốt cục anh cũng về, em chờ anh cả buổi chiều.” Mộ Dung Khanh cười tiến lên, muốn đón lấy đồ trong tay Thiện Diệu. Thiện Diệu đem túi áo to đặt ở sau người, cởi áo khoác âu phục của mình ra cho Mộ Dung Khanh treo lên.

“Sao cậu không gọi điện cho tôi lại tự chạy tới. Làm sao cậu biết tôi ở đây, ba tôi nói cho câu biết à?” Ba hắn để Mộ Dung Khanh tới đây là có ý gì? Thiện Diệu thay dép, định đi lên lầu kêu Phục Kỳ. Nói không chừng Phục Kỳ đang ngủ, đứng ở cửa kêu dễ khiến Phục Kỳ giật mình.

“Chú Thiện đã nói cho em lâu rồi. Chỉ là em vẫn ngại tới quấy rầy.”

“Vậy hôm nay?” Không phải ý của ba hắn là tốt rồi.

Mộ Dung Khanh lộ ra 1 nụ cười thẹn thùng, trở lại trên ghế sa lông lấy qua 1 hộp quà nhỏ bằng bàn tay.”Mấy hôm trước đi Pháp chụp diễn, lúc đi dạo phố thấy được chiếc đồng hồ này, cảm thấy rất xứng với anh.”

Thiện Diệu tiếp nhận, nhếch môi một cái: “Cám ơn. Còn có việc không? 1 lúc tôi còn phải ra ngoài có chuyện, nếu có việc thì nói với chú Lâm nhé. ”

Mộ Dung Khanh vốn định tặng quà xong lại đợi tới giờ cơm, Thiện Diệu về tình về lễ đều nên mời mình lại dùng cơm. Cơm nước xong, có thể ngủ lại thì càng đẹp.”Không có việc gì, em đi taxi tới, nếu anh muốn ra ngoài, vừa lúc cho em đi nhờ một đoạn đường. Chỗ nhà anh hẳn là rất khó bắt xe nhỉ.”

Thiện Diệu ngẩng đầu, thấy Phục Kỳ đứng ở trên lầu, khuỷu tay tỳ trên lan can khắc hoa màu trắng, tay chống má, cười như không cười, một bộ xem cuộc vui. Hắn trừng mắt một cái, có cái gì mà xem, còn không nhanh xuống lầu chạy lấy người, bắt hắn ở chỗ này cùng Mộ Dung Khanh vô nghĩa.

“Đi taxi quả thật không tiện. Trong nhà có xe, cậu cứ lấy mà đi. Nếu không muốn thì bảo chú Lâm chở cậu đi.” Nếu để Mộ Dung Khanh lên xe của mình, Phục Kỳ khẳng định sẽ khó chịu. Người yêu ghen gì đó, tuy rằng đẹp đấy, nhưng mấu chốt là hắn tiếc không muốn khiến Phục Kỳ khó chịu a.

Mộ Dung Khanh lựa chọn tự lái xe đi, nói y sẽ đem xe để ở công ty, sau đó lưu luyến mà đi mất. Lái xe của Thiện Diệu tới công ty, có thể cảnh cáo những kẻ có ý với Thiện Diệu nhỉ. Mộ Dung Khanh vẫn rất vui vẻ, lần này cũng không tính đến uổng.

Thiện Diệu lúc này mới rầu rĩ nói với cái kẻ vẫn đứng trên lâu xem cuộc vui, “Xem đủ chưa? Còn không xuống dưới, đợi lát nữa ăn cơm liền chậm trễ, đến lúc đó, cũng đừng kêu đói với anh.”

“Hừ, siêu thị với trung tâm mua sắm mà còn thiếu ăn?” Phục Kỳ cười tủm tỉm xuống lầu.

Thiện Diệu trong âm thầm thở phào 1 hơi, xem ra hắn biểu hiện cũng không tệ lắm. Đưa quà tặng chưa mở cho chú Lâm, “Chú cất hộ cháu.”

Phục Kỳ nhìn hắn hành động không chút để ý, tâm lại căng thẳng.

Thiện Diệu đem biến hoá thần sắc rất nhỏ của Phục Kỳ thu vào đáy mắt, lại không rõ Phục Kỳ vì sao lại thay đổi sắc mặt. Quà không mở, giao cho chú Lâm là cách xử lý tốt nhất còn gì, nếu ngay trước mặt Phục Kỳ mà mở ra, Phục Kỳ mới khó chịu chứ. Rốt cuộc là làm sao?

“Tiện đường mua cho em cái áo bành tô, mặc vào đi, bên ngoài có gió.”

“Tôi mặc xong rồi, đi thôi.” Phục Kỳ không có biểu tình mặc quần áo tử tế, dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài, không để ý tới cái tay đưa qua của Thiện Diệu.

Chú Lâm nói với Thiện Diệu: “Bởi vì Mộ Dung Khanh đến nhà cho nên giận đi, Mộ Dung Khanh sau khi vào cửa, còn đụng phải Phục Kỳ một chút, thiếu chút làm Phục Kỳ ngã, may mà có Hạo Dương đỡ được. A, đúng rồi, Hạo Dương ở trên lầu nói chuyện vơi Phục Kỳ cho tới trưa.” Chú Lâm không thích Mộ Dung Khanh, nếu Mộ Dung Khanh không cố ý đụng Phục Kỳ, chú còn nhớ chút tình cũ. Tiếp đón nhiệt tình cả buổi chiều chẳng qua là nể mặt mũi cha mẹ Mộ Dung Khanh.

Sắc mặt Thiện Diệu nháy mắt trở nên xanh mét. Phục Kỳ thiếu chút nữa bị ngã, bị ngã.

“Sao còn không ra, đã bốn giờ hơn.” Phục Kỳ lại đi vào thúc giục. Thiện Diệu cố nén tức giận, xoay người, treo lên một cái tươi cười ngọt ngào, vội vàng thay giày, đuổi theo Phục Kỳ.

Trạng thái thân thể hôm nay của Phục Kỳ cũng không tệ lắm, ước chừng đi dạo hai tiếng mới chuẩn bị về nhà. Tại siêu thị mua một đống lớn đồ ăn vặt, nói là muốn bồi thường cho Thiện Sơ, cậu ăn của Thiện Sơ  không ít đồ ăn vặt. Chẳng qua, Thiện Diệu lật ra thì thấy phần lớn đều là vị chua. Thêm vào đó, Phục Kỳ còn mua dầu muối tương dấm, toàn đồ dùng trong phòng bếp, trong đó dấm mua nhiều nhất, còn oán giận hai câu chú Lâm không cho nhiều dấm vào đồ ăn.

Tại siêu thị, lúc tính tiền cuối cùng, Phục Kỳ nói cái gì cũng không chịu cho Thiện Diệu trả. Giành trước quẹt thẻ, xem nhẹ bộ mặt đen sì của Thiện Diệu, đẩy đồ vào ngực Thiện Diệu: “Đi bảo người ta đưa hàng đến nhà, nhanh lên, tôi ra xe chờ anh.”

Chuyển qua trung tâm mua sắm, Phục Kỳ đi dạo nửa ngày ở khu trẻ em, Thiện Diệu mạnh mẽ lôi người ra, nhét vào khu nam trang, chọn vài bộ thùng thình cho Phục Kỳ, còn kêu Phục Kỳ cũng chọn cho hắn vài bộ.

Lúc tính tiền, Thiện Diệu liền có tâm tư quái lạ.

Quần áo của con, đồ chơi và quần áo của Phục Kỳ phải là hắn trả. Mà quần áo của hắn phải để Phục Kỳ mua. Thiện Diệu ỷ vào mình có thể chạy có thể chen, ngăn Phục Kỳ ở phía sau, quẹt thẻ trả tiền. Sau đó mang theo toàn bộ quần áo, còn có cả người quần áo còn chưa trả tiền của mình, tội nghiệp nhìn Phục Kỳ.

Phục Kỳ vốn cũng không nghĩ tiêu tiền của mình ở trung tâm mua sắm, đi 2 nơi, mỗi người trả 1 chỗ là khá công bằng, hiện tại cậu đã có tiền, không muốn chiếm tiện nghi của Thiện Diệu. Nhưng mà ở trung tâm mua sắm bị bắt lấy thiệt nhiều quần áo, tính ra, chỗ tiền tiêu ở siêu thị còn chưa bằng 1/10 nơi đây. Cũng nên tiêu chút tiền, vừa thoả mãn tâm tư nho nhỏ của Thiện Diệu, mình cũng không thẹn với tâm.

Nhưng mà mua đồ cho Thiện Diệu, Phục Kỳ vẫn có tâm kết khó có thể cởi bỏ. Cố ý phụng phịu nói: “Mua cho anh cũng được, nhưng nếu anh đạp hư tâm ý của tôi, về sau đừng hòng tôi vì anh tiêu phí một phân tiền.”

Thiện Diệu giống như đột nhiên nhớ ra cái gì.

“Sao lại không trả lời?” Phục Kỳ hỏi.

Thiện Diệu dùng sức gật đầu.”Đồ em mua, anh đương nhiên sẽ quý trọng.”

Phục Kỳ yên lặng nhìn Thiện Diệu một cái, lúc xoay người nói câu: “Chỉ mong là thế.”
Bình Luận (0)
Comment