Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 1


Lam Thiên : " Không khụ..khụ làm ơn....!xin các người...!hãy tha cho bọn họ...khụ làm ơn...!"
Tiếng kêu gào thảm thiết của cậu thanh niên trẻ tuổi vang vọng khắp nơi, làm người nghe không khỏi mềm lòng, ấy thế chẳng ai lên tiếng dám nói đỡ giúp cậu.
Vào 5 năm trước, khi một dịch bệnh kì lạ bùng nổ, mọi người ráo riết tìm nơi an toàn, dự trữ lương thực.

Người dân tưởng chỉ cần an an ổn ổn đợi chính phủ giải quyết thì mọi chuyện sẽ quay về trật tự vốn có.

Ấy thế mà trớ trêu thay, thứ bệnh dịch chết người ấy lại là nghiên cứu phi đạo đức của đám chính phủ xảo trá.
Trong phòng nghiên cứu, nhầm nâng cao tuổi thọ và thể lực cho loài người.

Họ liền tiến hành tiêm các chất hóa học vào cơ thể đám trẻ mồ côi không người quan tâm.

Chúng ngon ngọt dụ dỗ, nói được cống hiến cho khoa học là một dạng vinh hạnh cao quý.

Đám trẻ ngây thơ lần đầu được coi trọng tất nhiên đồng ý, cứ thế giao tặng thể xác miễn phí cho quỷ dữ.

Không ngờ kết quả cuộc nghiên cứu chẳng đem lại thứ họ mong muốn mà còn đi xa hơn, tạo nên những thứ gớm ghiếc đói khát.

Không lí trí, không biết đau đớn, cơ thể như xác chết theo thời gian mà phân hủy nhưng vẫn có thể cử động.
Cách giết duy nhất là phá hủy bộ não, người bị cắn hoặc bị đám thây ma này làm bị thương sẽ bị nhiễm virus thây ma.

Sau 3 ngày liền thành tang thi, mất hết nhân tính.

Sau sự cố không may xảy ra, đám thây ma trốn thoát ra ngoài, thế là dịch bệnh bùng nổ khắp thế giới.


Số lượng người nhiễm bệnh ngày càng tăng theo cấp số nhân, cuối cùng con người liền thất thế, bị thây ma cắn nuốt dẫn đến gần như diệt vong.
Một năm sau khi dịch bệnh xảy ra liền có những điều đặc biệt xuất hiện.

Con người bình thường liền có sức mạnh vượt trội họ được gọi là dị năng giả.

Cơ thể họ bộc lộ sức mạnh đáng kinh ngạc như điều khiển lửa, gió, nước, đất.

Ngoài bốn nguyên tố cơ bản còn xuất hiện một vài sức mạnh đột biến như lôi, băng, tốc độ,...!Cay nghiệt thay ngoài con người ra loài tang thi cũng có sự đột biến khiến cuộc sống khó khăn càng thêm bão táp.
Không trông chờ vào chính phủ, những dị năng giả quyết định lập thành căn cứ riêng nhầm giúp đỡ người thường.

Tạo thành một nhóm đông cùng nhau sống, nương tựa lẫn nhau trong thời điểm khốc liệt này.
Lam Thiên khi thế giới bình thường thì tham gia nhóm võ nên khi tận thế đến, cậu cũng gắng gượng với một vài người sống khác mà may mắn trụ được một năm.

Một năm sau tận thế, sau một trận sốt cao bán sống bán chết, cậu liền thức tỉnh dị năng hệ lửa.

Từ đó cậu cùng bốn dị năng giả khác lập thành một nhóm nhỏ, cùng cố gắng vượt qua khó khăn.

Bon họ xem nhau như người trong nhà, đôi khi không tiếc hi sinh cả tính mạng nhầm cứu thành viên khác trong nhóm.
Nhóm năm người bọn họ lưu lạc tới căn cứ B1, ở đó liền bị bọn người lãnh đạo cấp cao chèn ép.

Bốc lột sức lao động, mà vật tư nhận được lại ít đến đáng thương.

Cả đám quyết vùng lên, kể hết mọi chuyện bất nhân do bọn người này làm nhưng người dân có vẻ kiên kị nên chẳng ai lên tiếng ủng hộ bọn họ.
- Sao hả ? Hồi nãy mày nói hay lắm mà.


Nói bọn tao bốc lột bọn mày, còn vật tư trao đổi lại nghèo nàn.

Ai làm chứng cho bọn mày, hả hả.
Triết Minh : " Bớt phí lời với lũ sói trắng này, căn cứ thu nhận các người, cho các người chỗ ở, nơi an toàn mà còn dám nói thế, đúng là...ta thật thất vọng với các người."
( Sói trắng : Chỉ người vong ơn phụ nghĩa, lấy oán báo ơn )
- Vâng Triết lão đại.
Tên Triết Minh hai mặt kia, ban đầu nói lời ngon ngọt dụ dỗ bọn họ, giờ lại là người đưa họ vào chỗ chết.

Còn cặp mắt biến thái đầy hứng thú kia nữa, đúng vậy, hắn rất phấn khích khi thấy chúng tôi phải bỏ mạng sau một năm cống hiến không lợi nhuận cho căn cứ.

Giờ không lợi dụng được thì bị đạp đỗ như bức tượng bị rạn nứt sau biết bao phong ba bão táp.
Lam Thiên cắn chặt răng, ánh mắt chứa đầy tơ máu, giăng tầng tầng lớp lớp sự căm phẫn mà nhìn bọn khốn nạn đó.

Cậu giờ cũng sức cùng lực kiệt, dị năng dùng đến cạn kiệt để chiến đấu với đám ác nhân, kết quả bị gãy chân trái, con mắt phải bị móc ra giờ vẫn còn ẩn ẩn đau nhức.
Bốn thành viên khác trong đội cậu cũng chẳng khấm khá hơn, người bị đạn bắn chảy máu giờ vẫn hôn mê.

Người bị phỏng nặng bởi dị năng giả hệ lửa của căn cứ này.

Hai người còn lại bị đánh gảy xương sườn, chỉ việc hít thở cũng là tra tấn tận cùng.
Lam Thiên thấy một tên dị năng trong căn cứ B1 tiến gần tới họ, linh cảm chẳng lành cứ thế bộc phát.

Cậu cắn răng cố chạy đến bảo vệ đồng đội nhưng một tên khác phía sau liền giữ cậu lại.


Lam Thiên trán nổi lên đầy gân xanh, sát khí cứ thế tỏa ra ngập trời, ánh mắt phản phất như quỷ tu la từ địa ngục mà xuất hiện.

Cơ thể chứa sát khí nồng đậm sau biết bao trận chiến nguy hiểm cùng lũ tang thi, được hình thành trong 5 năm của tận thế.
Lam Thiên : " Khônggg...đừng mà...tha cho bọn tao đi...khụ...làm ơn...!cầu xin các người...!"
Tên phía trước bình chân như vại, thậm chí còn chẳng để lời thành khẩn ấy vào trong mắt.

Hắn ta tiến đến bốn người bọn họ, dùng dị năng hệ băng tra tấn họ đến chết.

Hắn cho họ nếm trọn nỗi đau của sự lạnh lẽo, khí lạnh cắt da cắt thịt khiến họ thân thể vừa run rẩy, miệng lại thổ huyết đầy máu.

Cảnh tượng chẳng khác địa ngục, đám quỷ ghê rợn tra tấn họ chẳng chút gượng gạo mà đầy phấn khích.
Triết Minh đứng cạnh cậu, ánh mắt quan sát cảnh tượng phía trước có vẻ đầy vui vẻ, môi mỏng còn nhếch lên một độ cong dễ quan sát : " Lam Thiên, mày nhìn đi, phản bội, nói lời sai trái nhằm hạ bệ căn cứ sẽ có kết quả cục như thế.

Tao cho mày chết cuối cùng không phải ưu ái mày.

Người chết cuối cùng mới là kẻ bất hạnh nhất.

"
Chí Hạo - Một thành viên năng nổ trong nhóm cậu lên tiếng, trên miệng đầy huyết nhục đỏ tươi : " Lam..Thiên..có lẽ tôi đây chỉ đồng hành với cậu tới..

đây thôi...tôi mệt quá rồi khụ....tạm biệt cậu...!"
Lam Thiên cảm nhận mắt trái chứa đầy nước không tự chủ mà rớt xuống, nỗi bất lực lẫn sự hận thù dằn xéo trong cậu : " Chí Hạo....Chí Hạo....vất vả rồi.

"
Chí Hạo cười một tiếng như lời vĩnh biệt nói ra là di ngôn cuối cùng của anh đã hoàn thành, anh liền nhắm mắt ra đi, tình cảnh đau đớn nhưng trên mặt chứ đầy sự bình thản.
Ba người còn lại chỉ nhìn anh, nụ cười chứa đầy sự hối tiếc xong họ cũng gục ngã như bức tượng bị bọn vô nhân tính đạp xuống hạ bệ.


Cùng đi tới đây, niềm tiếc nuối vẫn quá nhiều nhưng được chết chung với nhau có vẻ không tệ.
Lam Thiên nước mắt lưng tròng, đồng đội vào sinh ra tử cùng anh bị bọn chúng bức đến chết.

Triết Minh nhìn cục diện trước mắt cười đến rạng rỡ, còn người dân trong căn cứ chỉ biết cúi gầm mặt không nói gì.

Họ biết đám người căn cứ bốc lột tàn nhẫn song họ cần bọn chúng bảo vệ nên phải nhẫn nhịn, làm việc trái lương tâm cũng chấp nhận.
Triết Minh : " Lam Thiên à, còn mình mày thôi nhỉ ? Tao sẽ cho mày đoàn tụ với chúng nó nhanh thôi ha ha ha."
Tên dị năng hệ băng bước đến trước mắt tôi, hắn biến băng thành mười mũi tên nhọn hoắt.

Từng mũi từng mũi cứ cắm sâu vào da thịt.

Sự lạnh lẽo của mũi tên nhanh chóng bị bao phủ bởi huyết nhục ấm nóng.

Tôi cảm thấy đau đớn tột cùng, vừa lạnh cắt da cắt thịt lại đau đớn như xương tủy bị rộc ra thành từng miếng.
Lam Thiên đau đớn, trừng đôi mắt nhìn bọn vô nhân tính, giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục cứ thế vang lên : " Bọn người chúng bây cứ...chờ đấy, nếu có kiếp sau...!tao nhất định băm bây thành trăm mảnh....khiến bây đau đớn đến...!chết.

"
Lời nguyền rủa thốt lên cũng là câu nói cuối cùng cậu cất tiếng.

Nó vừa là lời di ngôn vừa là lời báo thù.
" Cơ Hàn, em có thể gặp anh rồi, lần cuối hai ta nói chuyện là bốn năm trước rồi nhỉ ? Em thực sự rất muốn được nghe giọng nói ấm áp của anh "
Gương mặt đầy phẫn nộ lại dần dịu lại, môi cậu nhẹ cong lên.

Có lẽ trước khi chết con người ta thường nhớ đến những điều bản thân hoài niệm nhất.

Tạm biệt thế giới thối nát.

Bình Luận (0)
Comment