Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 40


Chuyện có hai thế giới song song, một là Trái Đất, hai là Thiết Đại Lục.
Cố Trung, một tiến sĩ thiên tài tạo ra người máy tên An Nhiên.

Ông có người em tên Cố Uyên.

Cố Uyên là một nhà khoa học điên, ông điều chế một loại thuốc giúp con người gia tăng tuổi thọ, sức mạnh nhưng tác dụng của thuốc lại khiến con người trở thành tang thi.
Cố Uyên dùng máu bản thân làm chất dẫn, dùng nguyên vật liệu ở Thiết Đại Lục làm nguyên liệu điều chế thuốc.

Do trong cơ thể tang thi có máu của ông, nên chúng nghe theo ông.

Dù là kẻ điên nhưng ông cũng là thiên tài, thêm vài mánh khóe nhỏ, ông thành công khống chế tang thi.
Ông giết anh của mình, tức là Cố Trung.

Khi đang tiến hành cuộc thí nghiệm.

Bầu trời đầy mây đen, hiện tại kì lạ xảy ra dịch chuyển ông đến thế giới song song - Trái Đất.


May thay trước khi đi, ông đã lấy theo nhiều lọ dung dịch.
Ông đóng giả thành Cố Trung, người anh quá cố của mình.

Tuy nơi đây không biết gì về ông nhưng để nhanh chóng vào được căn cứ nghiên cứu cần bằng cấp.

Ông lấy bằng nghiên cứu của Cố Trung cho mọi người xem, nhanh chóng trở thành tiến sĩ nơi đó.

Cố Trung ( giả ) tiếp tục công cuộc điều chế thuốc tang thi, hòng thống trị thế giới.

Khiến thế giới xuất hiện thực vật, động vật đột biến.

Còn có dị năng giả ( Có nghĩa đây là thế giới đầu tiên Lam Thiên sống, khi anh còn có dị năng hệ lửa )
Sống lại tới kiếp hai, mọi chuyện ban đầu xảy ra tương tự nhưng không xuất hiện dị năng giả.

Chúng ta biết tới An Nhiên cùng An Khuyên.

An Nhiên cũng dịch chuyển sang Trái Đất cùng lúc với Cố Uyên, nhưng cô lại trong hình hài trẻ nhỏ.

Tức là hình dạng bản thân còn nhỏ dù trí lực đã 18, 19 tuổi.
Từ nhỏ, cô hay bệnh vặt do pin năng lượng trong cơ thể không được sạc bằng điện mà chỉ có thể tiếp thu ánh sáng Mặt Trời.

Tuy đủ dùng nhưng vẫn không tốt bằng năng lượng điện, khiến cô cứ mệt mỏi, ho khan.
Lam Thiên sống được lần hai, có dị năng không gian, đồng hành cùng với An Nhiên, An Khuyên cùng các người trong căn cứ quân sự A.
An Khuyên cùng Lệ Tuyết - Đội phó khu quân sự A bị nhiễm lan đột biến.

Tới nay An Khuyên mất tích sau khi đốt cháy căn cứ.

Lệ Tuyết phỏng nặng đang trong phòng cấp cứu.
Toàn Bảo, một bác sĩ tài năng với cách nói chuyện đặt biệt đã biết một phần nhỏ chân tướng là Cố Trung ( Giả ) là kẻ đứng sau mọi chuyện.

Anh lấy ống nghiệm chứa virus tang thi cùng máu của ông ta nhằm điều chế ra thuốc giải.


Dây chuyền, chính là dây chuyền của An Nhiên.

Thứ vật liệu làm bằng nó không hề tồn tại trên Trái Đất.

Nhưng thành phần của nó lại có trong lọ dung dịch chứa virus.

An Nhiên đưa dây chuyền cho Toàn Bảo, tức là một vật liệu có thể điều chế thành thuốc giải, mong cậu mau chóng ngăn chặn dịch bệnh.
Cơ Hàn thấy tấm ảnh trong dây chuyền, nói : " Đây giống Cố Trung, nhưng thật sự không phải.

Cố Trung có nốt ruồi bên phải mắt, nhưng đây là nốt ruồi dưới lỗ tai mà."
An Nhiên nghe giải thích thì cũng kể rõ thân phận rằng cô không sinh ra ở thế giới này mà là Thiết Đại Lục.

Sợ mọi người nghĩ cô điên khùng hoặc coi cô là kẻ ngoại lai nên vẫn không dám nói.
Giờ họ đã biết Cố Trung thật sự đã chết, kẻ tạo nên dịch bệnh có thể là em trai song sinh của ông, Cố Uyên.

Người mà An Nhiên thỉnh thoảng nhìn thấy khi còn nhỏ.

Đôi khi cô còn tưởng hắn là cha mình nếu không thấy cha (thật sự) mình đang dọn dẹp đồ chơi trong phòng của cô.

Cả hai thật sự quá giống nhau.
Tác giả : " Ây dà, nói chung kết quả vẫn là HE thui, mọi chuyện sẽ ổn.


Nhưng tui giải thích phần cốt truyện cũng chứng minh tôi một bước muốn đi vào drop truyện.

Trước khi drop muốn những đọc giả đi tới tận đây được hiểu rõ cố truyện ra sao.

Dù sao truyện cũng theo hướng vũ trụ song song, có thể sẽ khó khăn để hiểu.

Sau chương này, mọi người không thấy tui đăng thêm chương là hiểu vì...tui đang viết truyện mới đầu tư hơn thui, hì hì."
Dù sao truyện cũng có nhiều lúc thăng trầm, được nhiều lượt xem hoặc bị flop.

Nhưng qua lượt tim, bình luận được thông báo.

Mình đã thấy vài độc giả đã theo dõi truyện từ đầu đến cuối, đi chung với mình trong suốt hành trình dài.(Mặc dù mình viết dở như shit ).

Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã đi cùng mình trong hành trình dài này với mấy chương truyện nhạt nhẽo mình viết ra.

Sau chương này tui còn ra chương mới hay không thì hên xui nhe.

Bình Luận (0)
Comment