*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sáng hôm nay anh em tuyệt đối sẽ không đến công ty trước, anh ấy sẽ trực tiếp trở về nhà kéo em ra khỏi ổ chăn ấm áp rồi tính sổ với em, cho nên em đã trốn ra ngoài trước. Chị dâu à anh tuyệt đối đừng thấy chết không cứu nhé, anh em nghe lời của anh nhất, anh mau đi trấn áp anh ấy đi!” Phương Húc Thần bò lên xe của Lâm Dịch, vừa nói vừa móc hai cái bánh bao lớn trong túi ra, nhìn nó còn đang tỏa ra hơi nóng, hắn ta quan tâm hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”
Khóe miệng Lâm Dịch co giật gật đầu, hai anh em nhà này đều là trẻ con à?
Phương Húc Thần gặm bánh bao xong lau lau miệng, sau khi xuống xe vẫn là một nam thần chú ý hình tượng của mình, ngũ quan anh tuấn, giơ tay nhấc chân cực kỳ tiêu sái cool ngầu, hấp dẫn người qua đường liếc mắt liên tục, sau khi nhận ra là Phương Húc Thần, mắt đám con gái đều sáng rực cả lên, thật đẹp trai áu áu áu áu…
Phương Húc Thần theo Lâm Dịch tiến vào phòng làm việc, hắn như thể trở về nhà của mình, hỏi Mã Trí Viễn đang chuẩn bị làm việc, “Có thứ gì uống không? Cho một ly.”
Lâm Dịch bất đắc dĩ, “Pha một ly trà sữa cho cậu ta, nóng ấy.”
Phương Húc Thần cảm thấy mỹ mãn ngồi trên sofa, “Hôm nay em muốn trốn ở đây, nhị ca của em tuyệt đối không dám tới đây đánh em.”
Lâm Dịch nhớ lại biểu hiện sáng nay của Phương Húc Nghiêu, cảm thấy Phương Húc Nghiêu đã thất thường rồi, có thể sẽ không có thời gian tìm Phương Húc Thần tính sổ. Cậu cười đáp ứng: “Được, tôi sẽ chiêu đãi cậu ăn ngon uống ngon, cậu không có chuyện gì thì có thể trốn ở đây, chốc nữa tôi sẽ tìm cho cậu một cái máy tính, cậu có thể ngồi đây chơi.”
Phương Húc Thần nhấc cằm nhìn Lâm Dịch, “Chị dâu, anh coi em là con nít đấy à?”
Lâm Dịch vừa nghe chị dâu liền có chút không được tự nhiên, “Gọi anh, không cho gọi chị dâu.” Cậu xác định đã coi Phương Húc Thần là con nít, tuy rằng bây giờ hai người bằng tuổi nhau, nhưng cộng thêm tuổi tác của đời trước, cậu còn lớn hơn Phương Húc Nghiêu hai tuổi đấy.
“Được rồi, chị dâu, em là đứa trẻ lớn xác, trẻ con lớn thế này anh từng thấy chưa?” Phương Húc Thần khoa tay múa chân biểu thị chiều cao 1m8 của mình, bày tỏ anh không thể xem em như trẻ con được.
Lâm Dịch cười nhạt không nói chuyện, với hành vi trẻ con này cậu đúng thật là một đứa trẻ lớn xác.
“Hồi nãy em nhìn thấy một tên lùn biến thái bạo lực, lúc mua bánh bao ấy.” Phương Húc Thần nhận lấy trà sữa Mã Trí Viễn pha, nói câu cảm ơn xong nhanh chóng uống một ngụm, thỏa mãn dựa lên sofa nói tiếp: “Dáng vẻ của thằng nhóc đó hệt như con gái, cũng chỉ được 1m6, khuôn mặt con nít, đầu tóc dựng thẳng đứng, nhìn như thể học sinh cấp 3, em cảm thấy cậu ta vuốt tóc thẳng đứng vì để khiến bản thân nhìn cao hơn, hahahahaha…”
Phương Húc Thần mặt mày hớn hở kể chuyện trải qua lúc sáng của hắn, “Bọn em đi mua bánh bao, hai cái bánh nhân thịt cuối cùng ở lồng cao nhất bị em giành được, bởi vì cánh tay của em dài, trả tiền nhanh, hahahaha, cậu ta lại mặc vest nữa chứ, chị dâu anh nghĩ thử xem, cậu ta 1m6, mặc vest, ăn mặc như thể xã hội đen. Ai dô nhớ tới em lại cười đau đết cả bụng, em hỏi cậu ta nhóc được 1m6 chứ, cậu ta lại chỉ dùng một tay nhấc cái ghế bên đường lên đuổi theo đánh em, đừng nói chứ cậu ta còn chạy rất nhanh, nếu không phải em có kinh nghiệm luyện ra được nhờ trốn paparazi, tuyệt đối sẽ bị đánh, cũng có thể là cậu ta chân ngắn, hahahahaha…”
Lâm Dịch cạn lời, “Cậu lại dám đeo khẩu trang chen vào trong đám người mua bánh bao, không sợ bị người ta nhận ra à? Còn cố ý gây chuyện để bị người ta đuổi theo đánh?”
Phương Húc Thần nhún vai, “Sợ gì chứ, dù sao xảy ra chuyện thì có anh em thu dọn!”
Lâm Dịch bật cười, nhắc tới thì đứa trẻ kia quả thật rất buồn cười, có điều Phương Húc Thần bị anh cậu ta đánh cũng đáng, chẳng oan uổng cho cậu ta chút nào, biết gây chuyện quá rồi. “Đại ca của cậu làm gì?” Lâm Dịch biết Phương Húc Nghiêu có một đại ca, nhưng chưa từng được gặp.
“Đại ca của em là một nhiếp ảnh gia, thích chụp hình phong cảnh, chạy ra ngoài là cả một năm, có lúc năm mới còn không về nhà, ngay cả mẹ em đều không tìm được anh ấy ở đâu, bây giờ còn không biết đang ngồi xổm trong góc núi nào đó chụp khỉ rồi!”
Lâm Dịch →_→ Nếu tôi mà có một thằng em thế này, tôi cũng đánh nó mỗi ngày, sao nói chuyện một hồi lại chẳng dính dáng gì luôn vậy, có đứa nào nói anh trai như vậy à?
Lâm Dịch vừa mới chỉnh lý xong văn kiện cần cho buổi họp sáng nay, Mã Trí Viễn bèn nói: “Tổng giám đốc Lâm, lễ tân nói có hai người tìm ngài, một người tên Phương Đình Húc, một người tên Tiêu Đậu Đậu.”
“Hahaha Tiêu Đậu Đậu, em còn gọi là Ma Đại Đại đây.” Phương Húc Thần buồn cười, Lâm Dịch cũng buồn cười, Kiều Đậu Ma Đại*, Phương Húc Thần cũng thật xấu. Cậu chỉ di động trên bàn, bật cười nói: “Không cho phép quấy rối, cậu còn vậy nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh cậu, bảo anh ta tới đón cậu.”
*Câu này bắt nguồn từ tiếng nhật có nghĩa là: xin chờ một chút.“Đừng, em thành thật đây!” Phương Húc Thần móc một tờ giấy được gắp bốn từ trong túi ra, nhìn hình dáng có vẻ như là kịch bản, hắn bày tỏ bản thân không muốn trở về bị đánh, sẽ thành thật nghe lời.
Lâm Dịch bảo người mời Phương Đình Húc và Tiêu Đậu Đậu vào, đi ở phía trước là Phương Đình Húc, chiều cao của hắn thực ra cũng không cao lắm, cũng chỉ 1m7, nhưng Tiêu Đậu Đậu đứng ở phía sau hắn thế mà bị che đi. Khóe miệng Lâm Dịch giật giật, đây rốt cuộc là vệ sĩ gì chứ, sao chẳng có chút cảm giác tồn tại nào vậy? Kéo ra ngoài dọa được ai?
Sau khi Phương Đình Húc đi vào thì thấy một người ngồi trên sofa, cũng chỉ liếc mắt nhìn qua đã nhận ra Phương Húc Thần, dù sao Phương Húc Thần ở trong giới giải trí đã thuộc về tuyến đầu, gương mặt đó đặc biệt chói mắt. Phương Đình Húc không nói gì chỉ đứng đờ ở cửa, tình thế khó xử. Hắn không tiến vào không đại biểu người sau lưng hắn không muốn tiến vào, tên nhóc sau lưng đẩy nhẹ hắn một cái khiến Phương Đình Húc lảo đảo, Lâm Dịch thấy đối phương chen vào từ bên cửa, lại nhìn tướng mạo và cách ăn mặc, lập tức vui vẻ, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.
Đầu tóc dựng đứng của Tiêu Đậu Đậu cũng phải được 5cm, thế nhưng chiều cao đúng là tổn thương, cộng thêm gương mặt con nít của cậu nhóc, với tạo hình này còn cộng thêm bộ vest nên nhìn chẳng ra cái gì cả. Bản thân cậu ta lại chẳng biết, sau khi nhìn thấy Lâm Dịch thì mắt sáng lên, mắt đã lớn rồi giờ còn tròn hơn, giọng nói trong trẻo vẫn kèm theo chút âm điệu trẻ con: “Xin chào ông chủ Lâm, ông chủ Phương thuê tôi tới làm vệ sĩ của ngài, nói chỉ cần bảo vệ cho sự an toàn của ngài, mặc kệ là nam nữ già trẻ trai gái, chỉ cần là có sinh mệnh thì không thể có ý đồ không an phận gì với ngài, nhiệm vụ này rất tốt, mỗi tháng đều trả cho tôi một khoản tiền lớn.” Nói xong Tiêu Đậu Đậu còn móc từ trong túi ra một cái kính râm, “Tôi đã tự mình mang theo trang bị rồi đây.”
Lâm Dịch đỡ trán, Phương Húc Nghiêu tìm đâu ra đứa trẻ này vậy?
Phương Húc Thần vừa nghe được giọng nói của Tiêu Đậu Đậu, lập tức lên tinh thần, sau khi nhìn thấy đối phương thì hahaha cười lớn, tên lùn cướp bánh bao bởi vì cánh tay ngắn nên không cướp được đó lại tên là Tiêu Đậu Đậu, cái tên này quả đúng là thần, bởi vì tên là Đậu Đậu nên mới lùn như vậy à, “Xin chào, tôi tên là Ma Đại Đại, bánh bao lúc sáng ăn ngon chứ?”
Tiêu Đậu Đậu quay mặt thấy là Phương Húc Thần, giận đến mức nhe răng, “Tên khốn cướp bánh bao của tôi còn chế giễu tôi! Tôi muốn đánh anh thành bao tải!” Đừng nhìn sáng vẻ Tiêu Đậu Đậu nho nhỏ, thấp hơn Phương Húc Thần một cái đầu, sức lực lại không nhỏ, khom lưng hai tay nắm lấy phần dưới sofa, sofa da dài hơn 2m cộng thêm Phương Húc Thần cao 1m8 trực tiếp bị lật ngã nhào.
*Ma Đại nghĩa là bao tải Lâm Dịch nhíu mày vỗ bàn, “Hai người còn quậy nữa thì ra ngoài cho tôi!”
Phương Húc Thần bò dậy, hình tượng nam thần chẳng còn lại gì, tên lùn này trời sinh thần lực à, ông anh tìm đâu ra vậy?
Tiêu Đậu Đậu xấu hổ đỡ sofa dậy, xin lỗi rất chân thành, “Xin lỗi ông chủ Lâm, là do tôi mang theo tình cảm vào trong công việc, tôi nhận phạt.”
Lâm Dịch thở dài, “Phương Đình Húc, anh ngồi đó trước, chốc nữa tôi bảo người tới đón anh. Tiêu Đậu Đậu cậu cũng ngồi đi, Tiểu Mã pha cho cậu ấy một bình trà, tôi họp xong sẽ trở lại nói chuyện với các cậu.” Lâm Dịch cầm laptop của mình lên, đứng dậy nhìn Phương Húc Thần, “Nếu cậu còn quậy nữa tôi sẽ bảo anh cậu tới đón cậu, biết chưa?”
“Vâng chị dâu! Không phải, hiểu rồi thưa anh!” Phương Húc Thần thề son sắt vỗ ngực bảo đảm, Lâm Dịch chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn, cảm thấy hắn không còn nhỏ nữa, cho dù phía trên có hai ông anh nuông chiều cũng không thể coi trời bằng vung được. Sự thực chứng minh Lâm Dịch quá ngây thơ, có một loại trẻ con, gọi là tinh nghịch, có một loại hãm hại, gọi là hãm hại anh trai, có một loại hành vi, gọi là tìm đường chết, nối lại với nhau chính là trẻ con tinh nghịch chuyên hãm hại anh trai một trăm năm, không làm không chết luôn bị đánh cũng không phải không có lý do.
Lâm Dịch nhấc chân bước vào phòng họp, thấy mọi người đều mặt mày vui vẻ nhìn cậu, cười hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện vui gì à?”
Chị đại giám đốc nhân sự Lâm Bách Hân ngoắc ngoắc ngón tay, “Kẹo cưới đâu? Đã đeo cả nhẫn rồi, sao chẳng thấy kẹo đâu, keo kiệt vậy à, mau tới để chị dính chút không khí vui mừng, để chị cũng thoát FA.” Lão hủ nữa biểu thị, tuy rằng nam thần tìm được một nửa kia thì rất vui, nhưng là một thụ khống, mắt thấy thụ bị ăn thì trong lòng vẫn chua xót, cái loại cảm giác thụ toàn thế giới đều thuộc về chị đây cũng rất say.
Lâm Dịch nhìn tay của mình, cười gật đầu, không phải là kẹo à, chỗ cậu có, còn là vị hoa quả nữa.
Dịch lão gia tử tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Lâm Dịch thì dường như thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như trút được gánh nặng.
Vài nghệ sĩ Lâm Dịch coi trọng thì đã phái người đi bàn bạc với người đại diện của bọn họ, tổng thể thì cuộc đàm phán rất tốt, tay Lâm Dịch vô ý thức vuốt nhè nhẹ nút Enter, không đến 5 năm, dưới cờ Thiên Ý sẽ lại có thêm sáu vị ảnh đế ảnh hậu, đây đều là cây rụng tiền, còn có cổ phiếu cậu xem trọng, giờ đây đã thu mua được kha khá. Tuy bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, nhưng đều là cổ phiếu tiềm lực, dần dần cậu sẽ khống chế cả Thiên Ý trong phạm vi của mình.
Thông báo theo thông lệ cuộc họp vừa nói xong, Dịch lão liền nói với Lâm Dịch: “Cuối năm có một buổi lễ trao giải, cháu thay ông đi tham dự.”
Lâm Dịch nghi ngờ, “Không phải ông thời gian qua không tham gia lễ trao giải à?” Nói xong mới biết mình lại ngu rồi, ông ngoại là muốn cậu bạo lộ trước truyền thông, nghĩ rõ xong thì cậu không hỏi kỹ nữa, trực tiếp đáp ứng, “Ở đâu?”
“Thượng Hải, không phải qua một thời gian nữa cháu phải đi công tác à? Đúng lúc là cùng một nơi.” Dịch lão nói xong thì lạnh mặt rời đi, Lâm Dịch thở dài, vậy thì trong vòng ba ngày không thể trở về rồi, ít nhất phải một tuần.
Trở lại phòng làm việc, Lâm Dịch đẩy cửa ra thì thấy hơi thở âm trầm bên trong đập vào mặt, thấy tình huống bên trong Lâm Dịch liền đen mặt, tuy cậu không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng nếu chỗ của mình không sạch sẽ thì sẽ không thoải mái. Lại nói một điểm cậu chán ghét nhất chính là nơi làm việc lại vui đùa tranh đấu, chẳng có dáng vẻ nghiêm túc gì cả.
Mã Trí Viễn vừa nhìn thấy hỗn loạn, chẳng nói lời nào đã chạy nhanh đi thu dọn, Lâm Dịch đá văng cái ghế dưới chân, trầm mặt trở lại vị trí của mình. Phương Húc Thần lùi về sau hai bước, nhìn dáng vẻ như muốn trốn, gây họa xong liền bỏ chạy vẫn luôn là tác phong của hắn. Tiêu Đậu Đậu tức giận đến mức hận không thể đạp chết Phương Húc Thần, chưa từng nhìn thấy tên nào khốn nạn như vậy, lùn thì thế nào, cao hơn mình còn không phải vẫn bị mình đánh, nếu không phải là em trai của ông chủ thì hôm nay tuyệt đối đạp chết hắn.
“Phương Húc Thần, cậu muốn đi đâu hả?” Lâm Dịch chỉnh sửa bảng biểu trong tay, lấy ra một tờ để trước mắt, thấy Phương Húc Thần muốn chạy thì hừ một tiếng, tự mình làm còn không tự mình dọn, để người khác dọn thay cậu? “Tiểu Mã, cậu lấy kẹo trong ngăn kéo của tôi đi phát cho mấy cô gái bên phòng nhân sự. Húc Thần thu dọn nơi này sạch sẽ, dù sao là do hai người làm mà, thu dọn xong chúng ta lại nói chuyện khác.”
Phương Húc Thần lộ ra nụ cười nịnh nọt, xong rồi, lần này ông anh hắn đã không phải chỉ đánh hắn là có thể giải quyết được nữa, coi bộ chị dâu tức giận rồi, toàn thân đều đang tỏa ra khí tức hắc ám. Hắn thề, thật sự thật sự chỉ là khiêu khích vài câu, ai biết Tiêu Đậu Đậu lại để ý chiều cao của mình như vậy, cũng chỉ khiến ghế và bàn hơi lệch chút xíu, không làm gì khác nữa…
Lâm Dịch rút một cuốn kịch bản từ trong ngăn kéo ra, đặt ở trên bàn, cười hỏi Phương Đình Húc: “Có lẽ anh rất kinh ngạc tại sao tôi lại tìm đến anh, tại sao lại cho anh cơ hội, rốt cuộc nhìn trúng thứ gì ở anh? Nói thật tôi cũng không biết tôi nhìn trúng anh điểm gì, cho nên anh phải chứng minh cho tôi thấy đó, đoàn phim này vẫn còn thiếu một nhân vật, đạo diễn đã tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, anh có thể đi thử, nhân vật bên trong tuy không phải là vai quan trọng, nhưng rất đặc biệt, về sau thế nào thì phải nhìn bản thân anh rồi.”
Phương Đình Húc đi tới cầm kịch bản, tay đang run rẩy, hắn nhìn dáng vẻ của Lâm Dịch, xấu hổ cúi đầu. Phương Húc Thần liếc mắt nhìn, thật muốn nói một câu: chị dâu tôi quá chói mắt hay sao anh không dám nhìn, nhưng lại sợ chọc Lâm Dịch tức giận, khiến ông anh hắn đánh một trận no đòn, cho nên không dám lên tiếng.
“Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, tôi có thể.” Phương Đình Húc nắm chặt kịch bản, ánh mắt cực kỳ kiên định, Lâm Dịch cho mình cơ hội, bản thân tuyệt đối sẽ không để người khác nói Lâm Dịch chẳng biết nhìn người, hắn phải chứng minh để cho người khác thấy.
Lâm Dịch cười, “Vậy thì tốt, người đón anh sắp tới rồi, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Tiễn Phương Đình Húc đi, Lâm Dịch nhìn Tiêu Đậu Đậu mặc vest, ở trong phòng còn đeo kính râm, nhìn chân nhỏ tay nhỏ của đối phương, cậu có chút không xác định hỏi: “Cậu thật sự tới để làm vệ sĩ?” Làm phục vụ người khác còn chê cậu lùn đó, có điều sức lực vừa nãy không nhỏ đâu.
Tiêu Đậu Đậu chỉ sợ người khác bởi vì dáng vóc mà hiểu lầm cậu, thế là cậu ta kích động, đứng trung bình tấn ngay tại chỗ, “Da!”
Lâm Dịch: “…”
“Hahahahahaha, khụ khụ.” Phương Húc Thần bị chọc cười, cười haha mấy tiếng nhìn qua thấy ánh mắt của Lâm Dịch thì lập tức ngừng, ngồi trên sofa thành thực xem kịch bản.
Sắc mặt Tiêu Đậu Đậu đỏ bừng, lại cộng thêm có hơi sốt ruột, sau khi thu lại tư thế cu cậu bèn nhanh chóng giải thích với Lâm Dịch: “Tôi tuyệt đối là một vệ sĩ hợp cách, đánh anh ta tuyệt đối không thành vấn đề, hay là tôi thử nhé?”
Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Tiêu Đậu Đậu: “Cậu trở về nhà trước, thay bộ đồ này đi, chẳng ai yêu cầu cậu mặc thế này cả, đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”
“22.”
Lâm Dịch trầm mặc mấy giây, vô lực nói: “Được rồi, tôi sẽ coi như cậu 22, cậu trở về trước, sáng ngày mai lại tới công ty tìm tôi, nhớ thay đồ nhé.”
“Vậy tôi phải mặc đồ gì?”
“Cậu cứ mặc đồ ngày thường hay mặc là được.”
“Chậc! Lần đầu tiên đi làm, tôi còn tưởng rằng các anh đều yêu cầu mặc thế này đó!” Tiêu Đậu Đậu nắm nắm tóc của mình, vui vẻ nói: “Vậy mai gặp nhé, thực ra tôi mặc thế này bản thân cũng không thoải mái, đi đứng đều không được tự nhiên, tiền lương thì ông chủ Phương đã trả rồi, ông chủ Lâm không cần trả nữa đâu, tạm biệt nhé.”
Tiễn Tiêu Đậu Đậu đi, Lâm Dịch lại nhìn Phương Húc Thần dáng vẻ tôi đã nhập diễn, đừng ai quấy rầy tôi. Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy, thằng nhóc này đúng là thiếu đánh, đã lớn già đầu rồi, người cũng thông minh thế mà chẳng nghiêm túc gì cả.
Trong phòng làm việc nhất thời trở nên yên tĩnh, Lâm Dịch chuyên chú nghiên cứu công việc của mình, Phương Húc Thần thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Lâm Dịch, tính chụp vài bức ảnh chị dâu đang làm việc, trở về lấy lòng ông anh, có lẽ có thể miễn được một trận đòn. Phương Húc Thần không ngờ được, chỉ là một ý nghĩ đơn thuần như vậy về sau lại chọc ra phiền phức lớn hơn cho bản thân, lúc đó hắn hối hận biết vậy chẳng làm, còn không bằng để ông anh đánh một trận còn dễ chịu hơn.
Ăn trưa xong thì Phương Húc Thần liền bỏ chạy, Lâm Dịch cũng không tìm hắn, dù sao cũng chẳng quen thuộc với Phương Húc Thần, thái độ của đối phương rõ ràng coi cậu là người nhà, cậu cũng coi đối phương như em trai, chạy thì chạy đi, dù sao cũng không biến mất được.
Còn chưa tan ca, Lâm Dịch đã nhận được tin nhắn của Phương Húc Nghiêu: Tối nay ăn gì?
Lâm Dịch nhớ tới đống đồ trong tủ lạnh, ăn gì cũng được cả, dù sao cậu không biết nấu. Cậu trả lời: Anh nấu gì thì tôi ăn đó, cứ tùy tiện đi.
Phương Húc Nghiêu liền trả lời một icon: (づ  ̄3 ̄) づ
Lâm Dịch cạn lời, thật sự phải nên nghiên cứu Phương Húc Nghiêu dùng loại phím gõ gì, người đã lớn thế kia rồi còn đi bán manh khắp nơi.
Thư ký của Phương Húc Nghiêu thấy ông chủ nhà mình cả ngày hôm nay đều đang ở trạng thái hưng phấn, tâm trạng tốt nhìn thấy ai cũng cười tủm tỉm, cả người hạnh phúc đến mức sắp bốc cả bong bóng hồng, hắn cảm thấy thật đáng sợ!
Rốt cuộc vào lúc hơn 4 giờ chiều, Phương Húc Nghiêu không thể ngồi yên sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Dịch. quyết định tan ca sớm, ngày đầu tiên sống chung, là một ông chồng săn sóc thì nhất định phải tự mình đi đón vợ trở về ngôi nhà thân yêu của bọn họ! Ừ, cứ vui vẻ quyết định vậy đi!
Thư ký thấy Phương Húc Nghiêu nhìn điện thoại chốc lát bèn tan ca trước giờ, bling phát lên tinh thần, cảm ơn sự hiến thân khẳng khái của bà chủ mới dời đi được tâm tư của boss, ai da! Boss yêu đương thì mỗi ngày đều đẹp trai!
So với Phương Húc Nghiêu cả ngày tinh thần phấn chấn, Lâm Dịch buổi sáng còn tốt, buổi chiều thì ỉu xìu, tối qua mất ngủ không được ngủ ngon, buổi chiều vẫn luôn ngáp, làm cho ánh mắt người khác nhìn cậu đều là lạ. Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn đang suy nghĩ cậu tối qua làm gì, nhất định đang nghĩ đến một vài thứ không khỏe mạnh, đám người nhàn rỗi này, phải nên gia tăng công việc.
Lâm Dịch vừa tới giờ tan tầm, điện thoại của Phương Húc Nghiêu liền gọi tới, Lâm Dịch nhìn thấy tên đối phương thì thở dài, sao Phương Húc Nghiêu cứ quấn lấy cậu vậy? Diễn hệt như thật ấy. Theo cậu thấy, Phương Húc Nghiêu giống hệt như một mặt trời nhỏ, không giây phút nào không tỏa ra nhiệt lượng, tỏ rõ sự tồn tại của bản thân.
Sau khi Lâm Dịch nghe máy, Phương Húc Nghiêu nói: “Tan ca?” Trong giọng nói kèm theo tiếng cười, có thể nghe ra được tâm trạng của đối phương không tệ, Lâm Dịch cũng cười trả lời ừm.
“Chờ tôi năm phút, tôi đến ngay đây.”
“Sao anh đến nhanh như vậy? Không phải anh về nhà nấu cơm rồi à?” Lâm Dịch thật sự không hiểu nổi đối phương lượn một vòng lớn chạy tới để làm gì.
“Đón em đó.” Lý do của Phương Húc Nghiêu còn rất đầy đủ, “Ngày đầu tiên sống chung, tất nhiên phải đến đón người yêu về nhà.”
Lâm Dịch chợt cảm thấy giữa bọn họ thật sự cần phải nói chuyện đàng hoàng rồi. Cậu để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Phương Húc Nghiêu, anh biết…”
“Tôi biết, em không cần phải làm gì cả, cứ tiếp thu sự tồn tại của tôi là được.” Lâm Dịch nghe được câu này thì trực tiếp trầm mặc, Phương Húc Nghiêu có ý gì? Cậu không tin tưởng tình yêu, nhưng không đại biểu cậu không biết yêu, Phương Húc Nghiêu quá ưu tú, kiểu trò chơi ôn nhu này cậu chơi không nổi.
Sau khi tan tầm thì Lâm Dịch vẫn luôn trầm mặc. Lý Hạ lái xe lặng lẽ thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn ra sau, lão phu nhân muốn hắn trở về báo cáo, tâm trạng của thiếu gia hôm nay thế nào, sao nhìn hình như không được tốt cho lắm?
Lâm Dịch đang đắm chìm trong mảnh trời đất nhỏ của mình, có một người đi tới bên cạnh, đang gõ gõ kính. Lâm Dịch phục hồi tinh thần, thấy đối phương cao 1m8, vóc người khôi ngô, đeo một chiếc kính râm che hết nửa khuôn mặt, trong ấn tượng của cậu chưa từng gặp người này, thế là khó hiểu hỏi: “Có chuyện?”
“Là ngài Lâm Dịch à?” Người tới nói chuyện coi như có lễ phép.
Lâm Dịch gật đầu, “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ông chủ của tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ngài, không biết ngài Lâm có thời gian hay không, nể mặt nhận lời ăn bữa cơm?”
Lâm Dịch nhíu mày, ngoái đầu qua bên trái nhìn về phía sau, thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở cách không xa, cửa kính xe đều đóng hết, hiển nhiên là đang đợi cậu, nhưng lại không muốn lộ mặt thật. Lâm Dịch quyết đoán từ chối: “Người không có thành ý như vậy, tôi không muốn bàn chuyện làm ăn với gã, xin mời trở về đi.” Ngay cả mặt đều không lộ ra, cũng không nói mình là ai, ai có tâm trạng ăn cơm với gã?
“Ngài Lâm, đây là số điện thoại của ông chủ tôi, nếu ngài đổi ý, có thể liên hệ với ngài ấy, tất nhiên ngài ấy sẽ còn tìm tới ngài nữa, tạm biệt.” Người đó nhét danh thiếp qua khe hở cửa sổ, đúng lúc này xe của Phương Húc Nghiêu lái tới, từ xa đã nhìn thấy có người khom lưng nói chuyện với Lâm Dịch, vẻ mặt “bỉ ổi”, Phương boss không vui rồi, khỉ hoang tử đâu ra vậy, dám dụ dỗ vợ của anh? Cho nên nói vợ quá đẹp cũng không thể yên tâm, không cẩn thận cái liền gặp phải lưu manh!
Phương boss tâm trạng không vui xông qua mà không hề giảm tốc, chợt đánh tay lái qua bên trái, đuôi sau xe trượt thẳng nằm song song với xe của Lâm Dịch, kẹp người kia vào giữa hai chiếc xe, hạ kính xuống bất mãn nhìn đối phương, “Phát tờ rơi?”
Người đó cũng bị dọa, còn tưởng rằng xe của Phương Húc Nghiêu mất tay lái sắp tông lên người gã rồi chứ, không ngờ đối phương vừa mở miệng lại là một câu có ý châm biếm như vậy, coi bộ chỉ là nhìn gã không vừa mắt. Người đó chỉ cười, chẳng nói gì cả, gật đầu với Lâm Dịch, đi thẳng. Gã phải trở lại báo cáo tình huống Phương Húc Nghiêu xuất hiện ở nơi này, nếu có Phương Húc Nghiêu quấy rầy, khả năng kế hoạch sẽ có biến.
Phương Húc Nghiêu thấy đối phương đi, cũng nhìn thấy chiếc xe ở đối diện, lập tức lấy điện thoại ra, không hề tị hiềm Lâm Dịch, nói thẳng: “Giúp tôi điều tra một người, biển số xe là xxxxxxx, đều tra rõ thân phận của chủ xe.”
Lâm Dịch bất đắc dĩ thở dài, sức quan sát của Phương Húc Nghiêu quá nhạy bén, chỉ liếc mắt đã nhìn ra không đúng. Cậu còn chưa kịp làm gì nữa thì đối phương đã ra tay rồi, trọng sinh trở lại thế mà cậu vẫn không phải là đối thủ của hắn, điều này bảo cậu phải sống thế nào?
Phương Húc Nghiêu nói xong thì duỗi duỗi cổ, úp sấp trên cửa sổ xe hỏi: “Nếu không mỗi ngay tôi đều đưa đón em đi làm nhé, đừng để tài xế đón em nữa.”
Lý Hạ trợn tròn mắt, đừng xem thường hắn chứ, hắn cũng có cảm giác tồn tại mà, hắn có thể bảo vệ thiếu gia nhà bọn hắn! Thật đó!
Lâm Dịch cảm thấy bản thân chẳng còn lời gì để nói nữa rồi, nhà của bọn họ nằm ở giữa hai công ty, mỗi người lái một chiếc xe đi làm thì vừa đẹp, tại sao phải đưa đón cậu? Sau khi bị Lâm Dịch bác bỏ đề nghị, Phương Húc Nghiêu không hề có vẻ mặt quá mất mác, hào hứng nói: “Lên xe tôi đi, đừng để tài xế phải chạy thêm một chuyến nữa.”
Lâm Dịch thở dài…
Lúc hai người trở về nhà thì Phương Húc Nghiêu mới hỏi, “Người vừa nãy đưa cho em gì vậy?”
“Nói là ông chủ của gã muốn bàn chuyện làm ăn với tôi, tôi từ chối rồi, cho nên cho tôi một tờ danh thiếp, bảo tôi nghĩ thông suốt thì liên hệ với gã.” Lâm Dịch lấy tấm danh thiếp đó ra, đưa cho Phương Húc Nghiêu, “Giải trí Hải Thiên.”
Phương Húc Nghiêu nhận lấy xem thử, ha một tiếng, giờ không cần tra nữa rồi, hắn nhận ra đối phương, “Ông chủ nhỏ của giải trí Hải Thiên, Hạ Hướng Càn, về sau ít tiếp xúc với gã đi, người này rắp tâm bất chính.” Sau khi vào cửa thì Phương Húc Nghiêu nhét thẳng danh thiếp vào thùng rác luôn, là thứ gì mà dám tới dụ dỗ vợ anh chứ, giải trí Hải Thiên rãnh quá rồi!
Lâm Dịch nghe đối phương nói vậy thì lại thấy tò mò, “Rắp tâm bất chính thế nào?”
Phương Húc Nghiêu nhíu mày suy nghĩ chốc lát, hình như không biết phải nói thế nào, lỡ như dạy xấu cho vợ thì làm sao bây giờ? Nhìn đôi mắt tràn đầy ham học hỏi của Lâm Dịch, cuối cùng Phương Húc Nghiêu nói một cách uyển chuyển: “Quy tắc ngầm trong giới, em cũng biết đúng không, chuyện thế này không tránh được, nhưng quy tắc ngầm tập thể thì lại khiến người cảm thấy buồn nôn.”
Lâm Dịch kinh ngạc hỏi: “Quy tắc ngầm tập thể? Vậy không phải là đàn p à?”
Phương Húc Nghiêu trợn mắt há mồm, sao lại cảm thấy tư tưởng của vợ còn xấu xa hơn cả mình nữa? Đây nhất định không phải lỗi của vợ, là lỗi của thế giới này, cũng không biết tên nào cằn nhằn bên tai vợ, để hắn biết được ai làm hư vợ tuyệt đối sẽ chơi chết nó!
Vì để uốn nắn lại tư tưởng cho vợ, Phương boss dùng lời lẽ nghiêm túc nói: “Đừng đoán mò, đàn p là cái gì, tôi hoàn toàn không biết, quy tắc ngầm tập thể mà tôi nói là bởi vì nội bộ công ty của bọn hắn có một danh sách, nghệ sĩ trên đó đều được trải qua lựa chọn kỹ càng, Hạ Hướng Càn không biết đã gieo họa cho bao nhiêu nghệ sĩ rồi, nam nữ đều ăn, chỉ cần có sắc đẹp lại muốn bò lên trên, tuyệt đối đều bị gã nhúng chàm, có sắc đẹp lại không muốn phối hợp thì kết cục đều không tốt lắm. Cho nên tôi nói em phải cách xa gã ra, tránh phải làm dơ chính mình.”
Nói đến đây Phương boss đột nhiên nhạy bén, vợ có nguy hiểm á! Tuổi tác của Dịch lão đã lớn, người có tâm tư tất nhiên sẽ không nghĩ đến ra tay ở phương diện đó, nhưng Lâm Dịch còn trẻ, muốn tướng mạo có tướng mạo, cần dáng người có dáng người, Phương boss nghĩ kỹ xong thì thấy rất sợ, lỡ như có người mượn cớ muốn bị quy tắc ngầm để tiếp cận với vợ, thấy thế nào cũng là hai người bọn họ chịu thiệt, vợ anh đẹp như vậy!
Lâm Dịch thấy sắc mặt Phương Húc Nghiêu thay đổi liên tục, không hiểu hỏi hắn: “Anh làm sao vậy? Khó chịu?”
“Đúng vậy, bây giờ trong lòng tôi đang rất khó chịu!”
“Tại sao?”
“Tôi sợ người khác quy tắc ngầm với em!”
Lâm Dịch: “…”
Phương Húc Nghiêu trở về phòng thay quần áo, hắn muốn nấu cơm, ăn no xong lại chơi mấy trò chơi mờ ám với vợ. Đối với Lâm Dịch, hắn có kiên nhẫn, càng có tự tin, trong trận chiến truy đuổi tình yêu này, bên thắng chắc chắn là mình.
Lâm Dịch cũng trở về phòng thay quần áo, ra ngoài thì thấy Phương Húc Nghiêu đang xắn tay áo tiến vào phòng bếp, với ý nghĩ giúp đỡ nên Lâm Dịch đi theo vào phòng bếp. Động tác của Phương Húc Nghiêu rất nhanh, tay chân rất nhanh nhẹn, Lâm Dịch kinh ngạc há hốc mồm, vốn cho rằng Phương Húc Nghiêu chỉ biết làm mấy thứ đồ ăn nhanh, không ngờ lại lưu loát như vậy.
Phương Húc Nghiêu vừa lấy rau vừa nói: “Có phải rất ngạc nhiên vì tôi lại biết nấu ăn hay không?”
Lâm Dịch gật đầu.
“Ba anh em nhà chúng tôi mỗi một người đều biết nấu cơm, ba mẹ tôi không biết nấu, nhưng mỗi ngày đều gọi thức ăn.” Trên mặt Phương Húc Nghiêu mang theo nụ cười thản nhiên, từ nụ cười của hắn cũng có thể đoán được hắn là một người đàn ông rất thích chăm lo cho gia đình, vừa nhắc đến người nhà thì nụ cười rất ấm áp.
“Mẹ tôi vẫn luôn nói, mặc kệ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, mặc kệ con có bao nhiêu vật chất để nâng cao chất lượng cuộc sống của mình thì vẫn không thể so được ấm áp về mặt tinh thần mà người nhà mang lại, dù sao làm việc quá mệt mỏi, cần phải thả lỏng. Cho nên nếu chúng tôi có thời gian, mỗi ngày đều sẽ rảnh rỗi tự mình nấu cơm, người cả nhà ngồi cùng nhau trò chuyện. Tất nhiên mẹ tôi là nữ vương trong nhà chúng tôi, bà ấy chẳng làm gì cả lại chỉ biết khoa tay múa chân bảo bọn tôi phải học, về sau lập gia đình thì nấu cho người yêu ăn.” Phương Húc Nghiêu như có điều ám chỉ liếc mắt nhìn Lâm Dịch, sắc mặc dịu dàng, “Vậy cả đời này tôi sẽ nấu cho em ăn, nể mặt chứ?”
“Tôi…” Lâm Dịch như thể bị chẹn họng, nhìn ánh mắt của Phương Húc Nghiêu, cậu dường như hiểu được gì đó, cậu không ngốc, ngược lại tâm tư thông suốt thì tất cả đều rõ ràng. Biểu hiện bây giờ của Phương Húc Nghiêu quá lộ liễu, khiến cậu muốn giả bộ đồ đồ cũng không được, cậu cảm thấy từ sau buổi tiệc tối hôm qua thì Phương Húc Nghiêu đã xé đi lớp ngụy trang, trực tiếp nói cho cậu biết, tôi vừa ý em rồi, em không thể vì tôi vừa ý em mà đòi ly hôn với tôi được.
Lâm Dịch không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào, cậu đành phải im lặng đứng nơi cửa lắng nghe, dùng tâm trạng khó có thể nói tên lĩnh hội loại sinh hoạt mà Phương Húc Nghiêu nói, đó là thứ mà cậu chưa từng được cảm nhận, ngay cả nghĩ đều chưa từng nghĩ đến.
Bây giờ nhìn Phương Húc Nghiêu đang thuần thục vo gạo rửa rau, mỗi một động tác đều ưu mỹ tiêu sái, vẻ mặt cũng rất thích ý, dường như có thể tự tay nấu cơm là một chuyện rất hạnh phúc.
Giờ đây cậu cảm nhận được tinh thần đang bị đánh sâu vào, lại nghe được Phương Húc Nghiêu nói hiện trạng của nhà bọn họ, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy mình không hợp với cuộc sống của người bình thường, lần đầu tiên có cảm giác tay chân rối bời.
Phương Húc Nghiêu cũng không hy vọng cậu nói gì, chỉ là nói cho cậu nghe, thuận tiện lén lút liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lâm Dịch, “Có muốn nấu cùng tôi không?”
Vẻ mặt của vợ rất hướng về, dụ dỗ vợ thì phải ra tay với phần tình cảm mà cậu đang khuyết thiếu, sở dĩ cậu không muốn tiếp xúc gia đình là vì cậu sợ hãi bị tổn thương, nói từ mặt trái thì cậu cực kỳ khát vọng loại tình thân này, bởi vì quá để ý cho nên mới trốn tránh. Cho nên bản boss quả nhiên là lanh trí, anh lanh trí rồi thì có thể miễu sát IQ của đám người phàm gấp tám lần.
Lâm Dịch à một tiếng, nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Tôi không biết…”
“Tôi dạy em.” Phương Húc Nghiêu ngoắc ngón tay với Lâm Dịch, “Bất cứ việc gì đều có lần đầu tiên, cứ thử xem sao.”
Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của Lâm Dịch cầm một bó cần tây xanh biếc, vụng về bóc từng lá một xuống, Phương Húc Nghiêu nhất thời nhìn có chút si mê, chưa từng nhìn thấy nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt Lâm Dịch lúc ở nhà, là thỏa mãn à?
Sau khi hai người bận rộn lúc lâu, Lâm Dịch ngạc nhiên phát hiện món ăn Phương Húc Nghiêu nấu thật sự ăn rất ngon, tài nghệ nấu nướng không hề thua kém má Ngô. Cậu thấy nếu còn tiếp tục thế này, nói không chừng cậu sẽ bị Phương Húc Nghiêu dạy quen, bởi vì lần đầu tiên cậu cảm thấy, trứng gà rán chấm đường hình như không được ngon cho lắm. Có thể sưu tập sách dạy nấu ăn cho Phương Húc Nghiêu, Lâm Dịch vẻ mặt nghiêm túc tự nói với mình.
Phương Húc Nghiêu hạnh phúc có chút muốn bay, vợ dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, nhất định cảm thấy anh không gì không làm được, chẳng qua bao lâu nữa sẽ yêu anh đến không thể tự kiềm chế được, tính phúc của anh đang vẫy tay với anh. ︿( ̄︶ ̄)︿
Ăn no xong Lâm Dịch chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa chén, Phương Húc Nghiêu cũng không tranh với cậu, biết cậu vẫn chưa thích ứng khi người khác đối tốt với cậu, cho nên mặc cho cậu giày vò.
Thế là Phương boss cảm thấy mỹ mãn vừa ngồi trên sofa mở ti vi thì đã nghe được trong phòng bếp vang lên một tiếng cạch, sau đó là một tiếng choang, sau đó nữa là choang choang choang!
Phương Húc Nghiêu: “…”
Lâm Dịch lúng túng nhìn đống đĩa rơi vỡ trên nền nhà, lúc ở nhà nhìn thấy má Ngô tay chân lưu loát, cậu cảm thấy mình cũng có thể chỉ dùng một đầu ngón tay là rửa sạch hết, thế nhưng không ngờ đĩa lại trơn như vậy, hơn nữa còn rất không chắc chắn, rớt trên đất cái đã vỡ thành bốn năm mảnh, âm thanh còn rất vang nữa…
Lâm Dịch -_- rốt cuộc là tại sao chứ?
Phương Húc Nghiêu đi tới nhìn, Lâm Dịch đang ngơ ngác nhìn hai tay của mình, biểu cảm có vẻ như đang thụ thương, bộ dáng khôn khéo tài giỏi lúc bình thường đã biến mất theo đống chén đĩa vỡ rồi. Phòng bếp trở thành một đống hỗn độn, thì ra vợ không nhận ra máy rửa bát, trực tiếp ngâm chén đĩa trong… Phương Húc Nghiêu đi qua nhìn thử, khóe miệng giật giật, cũng không biết trợ lý làm việc thế nào, để cả một thùng nước rửa chén ở nơi này, Lâm Dịch có thể biết thứ này để rửa chén, nhưng không biết dùng thế nào, trực tiếp đổ hết cả nửa thùng vào!
Phương Húc Nghiêu thở hắt ra, kéo tay Lâm Dịch rửa trong nước, vừa rửa vừa nói: “Đi tắm đi, nơi này để tôi.”
Lâm Dịch: ︶︿︶ rốt cuộc là tại sao chứ?
Phương Húc Nghiêu nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dịch dở khóc dở cười, vợ quả nhiên là thiên sứ rơi xuống nhân gian, loại việc nhà này sao có thể để vợ làm được, thế là Phương boss xắn xắn tay áo, ném toàn bộ chén đĩa vào trong thùng rác, rửa chén? Hắn cũng không biết.
Lâm Dịch cảm thấy bản thân quả là ngốc đến không nỡ nhìn thẳng, lúc đi học ở Đức tuy Lâm Tự Đào không cho cậu học phí, nhưng ông ngoại mỗi tháng đều cho cậu không ít tiền, nói thật thì cậu chưa từng phải chịu khổ, giờ nhìn một chuyện cực kỳ đơn giản như rửa chén thế mà cậu cũng không biết, lần đầu tiên Lâm Dịch phải hoài nghi, năng lực cân đối trên người mình rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra ngoài, Phương Húc Nghiêu đã về phòng, Lâm Dịch đi tới phòng bếp nhìn thử, Phương Húc Nghiêu chỉ xử lý đống chén đĩa còn hoàn chỉnh, mảnh vỡ còn thừa lại thì vẫn nằm nguyên trên đất. Lâm Dịch trầm mặc mười mấy giây, đi tới ngồi xổm xuống, thở dài, nhẹ nhàng nhặt mảnh vỡ lên ném vào trong thùng rác.
Phương Húc Nghiêu nghe được trong phòng khách vẫn còn tiếng động, lau tóc đi ra nhìn, Lâm Dịch đứng dậy quay người, theo bản năng nói: “Tôi đang… sao anh lại không mặc quần áo!!”
Phương Húc Nghiêu thấy mắt Lâm Dịch trợn cả lên rồi, vẫn luôn biết tướng mạo của Lâm Dịch rất đẹp, dáng người cũng rất được, chỉ là không ngờ cảnh sắc trước mắt lại khiến hắn dâng trào cảm xúc đến vậy.
Lâm Dịch vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ dài, hai cái chân nhỏ với đường cong đẹp đẽ, bàn chân trắng noãn mang đôi dép lê lộ ngón chân màu kaki, đầu khớp xương trên mắt cá chân cũng rất đẹp.
Trên eo Lâm Dịch buộc đai lưng, mặc kệ nhìn từ phương hướng nào eo vẫn thon cả, mông rất vểnh, bờ vai không rộng lắm, khớp xương không cẩn thận lộ ra nơi cổ áo đều rất đẹp mắt. Đặc biệt là bờ mông rất vểnh và hai cái chân thon dài, Phương Húc Nghiêu nuốt một ngụm nước miếng, trực tiếp cứng luôn rồi.
Nghe được Lâm Dịch kinh ngạc rống hắn, Phương Húc Nghiêu nhìn xuống người của mình, hắn quấn khăn tắm, chỉ để trần thân trên mà thôi, đúng vậy chính là để vợ nhìn dáng người của hắn tốt chừng nào!
Lâm Dịch thấy Phương Húc Nghiêu nhìn mình chằm chằm không nói chuyện, bất mãn hỏi: “Anh nhìn gì chứ?”
“Nhìn em đó, tôi cảm thấy dáng vẻ này của em đang dụ dỗ tôi phạm tội, em yêu à, tôi không phải là quân tử.” Ánh mắt của Phương Húc Nghiêu vẫn luôn dán chặt trên người Lâm Dịch, lúc nói chuyện chẳng thèm dịch ánh mắt đi, đây chính là quang minh chính đại đùa giỡn lưu manh, trực tiếp trêu ghẹo, nhìn phản ứng của Lâm Dịch.
Lâm Dịch làm như không nghe được lời của hắn, đơ mặt tiếp tục ngồi xổm xuống nhặt đĩa vỡ. Dáng vẻ này của Phương Húc Nghiêu, cậu quả thực không biết nên nói gì. Không ngờ mới nhặt được hai mảnh thì trước mắt đã xuất hiện hai cái chân dài, Lâm Dịch tức giận ngẩng đầu, “Anh làm gì…” Lời phía sau của Lâm Dịch trực tiếp bị nghẹn, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, cậu ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy cảnh sắc bên dưới khăn tắm của Phương Húc Nghiêu, Lâm Dịch cảm thấy tam quan của mình thật sự vỡ nát rồi, dưới khăn tắm thế mà chẳng mặc gì cả! Hơn nữa! Thứ đó đang đứng thẳng!
Nhất định là lúc tắm nghĩ tới thứ kỳ quái gì đó rồi!
Sắc mặt Lâm Dịch đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu, sống hai đời rồi chưa từng nhìn thấy người không biết xấu hổ như vậy, cậu vừa kích động thì tay run rẩy, bèn cảm thấy ngón tay đau nhức, theo ý thức nhìn tay mình, máu đỏ tươi đang thuận theo mảnh vỡ chảy xuống… không cẩn thận cắt phải tay rồi.
Phương Húc Nghiêu còn chưa kịp phản ứng Lâm Dịch xảy ra chuyện gì, hắn còn tưởng Lâm Dịch nhìn thấy nửa thân trên tinh xảo của hắn nên mới xấu hổ thành như vậy. Thấy tay Lâm Dịch bị cắt phải, Phương Húc Nghiêu lấy mảnh vỡ trong tay Lâm Dịch đi, tức giận nói: “Ngày mai tìm người tới thu dọn là được, ai bảo em làm chứ? Nhanh ra ngoài băng bó!”
Lâm Dịch cảm giác mình sắp điên rồi, người trước mắt không có tiết tháo chẳng có hạn cuối đã đến một mức độ nhất định, chẳng thèm mặc quần lót trần truồng chạy quanh phòng khách, thế mà còn bày vẻ nghiêm túc chăm chú giáo huấn mình. Lâm Dịch thấy mình cần phải hít thở sâu, bị Phương Húc Nghiêu kéo ra ngoài ấn ngồi trên sofa, Lâm Dịch ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng đối phương chạy đi tìm hòm thuốc, nhất thời chẳng có lời nào để nói.
Phương Húc Nghiêu đặt hòm thuốc lên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng, không được linh hoạt lấy bông gòn và nước thuốc ra, coi bộ chưa từng làm qua loại chuyện này, vừa băng tay cho Lâm Dịch, vừa nhắc cậu mãi: “Chưa từng làm thì không cần phải làm, cần gì phải miễn cưỡng bản thân chứ?”
Nước thuốc rơi lên miệng vết thương, có chút đau nhức, Lâm Dịch nhíu mày, phản xạ có điều kiện run ngón tay, trên ngón trỏ phải bị cắt một đường vết thương, da đều bị cuộn cả lại, động tác của Phương Húc Nghiêu rất cẩn thận, lúc lau thì sức lực rất nhẹ, sau khi lau hai lần thì ngẩng đầu hỏi: “Đau à?”Oimeoi chương này dài kinh khủng, gấp 4 chương bình thường luôn