Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 35

Lâm Dịch dẫn theo Tiêu Đậu Đậu bởi vì được ăn một nồi lẩu nên cả người cảm thấy mỹ mãn trở về khách sạn. Sau khi vào cửa, Tiêu Đậu Đậu liền như thể một con chó nhỏ đi tuần tra, kiểm tra cả căn phòng một lần, thế mà thật sự khiến cậu nhóc tìm ra được đồ. Lâm Dịch nhìn camera lỗ kim trong tay, khóe miệng nhếch lên.

Tiêu Đậu Đậu vỗ bụng nói: “Mấy thứ này đều đóng cả, người lắp đặt thứ này thường dùng để chụp trộm, chắc chắn đợi lúc anh ngủ hoặc là không chú ý sẽ chụp, sau đó coi thử có giá trị hay không. Bởi vì ở mấy khách sạn thế này đều không phải người bình thường, bọn hắn mèo mù vớ phải chuột chết, tóm được tên nào hay tên ấy.”

Lâm Dịch cười đến bên bàn máy tính, đặt thứ đồ nhỏ đó lên bàn, sau đó mười ngón tay thon dài ‘lách cách’ gõ chữ: Video kinh dị khủng bố nhất. Enter, tìm kiếm…

Sau khi tải mấy video kinh dị đến cả bản thân cũng không dám xem, Lâm Dịch thiết lập thành phát tuần hoàn, sau đó điều chỉnh đèn thành màu xanh lè, đừng nói xem video, chỉ với màu đèn này thì đã đủ sợ rồi.

Lâm Dịch làm xong thì cười híp mắt chuẩn bị trở về phòng tắm rửa đi ngủ. Bàn tay đang vỗ bụng của Tiêu Đậu Đậu đều không biết đặt đâu nữa, thằng nhóc thầm nuốt ngụm nước bọt, lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú có vẻ dịu dàng nọ, nhất thời cả người như thể bị đàn kiến bò qua, ngứa ran!

Tiêu Đậu Đậu đồng chí nhanh chóng trốn ra khỏi phòng của Lâm Dịch, vẻ mặt hoảng sợ, mẹ ơi! Đây tuyệt đối là thiên sứ rớt xuống trần gian, mặt thì đẹp nhưng tim lại đen!

Trong đầu viết cho ông chủ Lâm một bức hoành phi: Không thể đắc tội!

Lần này Lâm Dịch đến Thượng Hải có hai mục đích, một là buổi lễ trao giải, Lâm Dịch là khách quý đại biểu cho truyền thông Thiên Ý, phải trao giải cho nghệ sĩ. Chuyện khác là đến công ty con lượn một vòng, xem thử có gì cần phải thay đổi hay không.

Ở buổi lễ trao giải này Lâm Dịch không thể không đối mặt với hai người, một là cha của cậu Lâm Tự Đào, một người khác là Hạ Hướng Càn vừa bị cậu làm mất mặt.

Phương Húc Thần vì buổi lễ này đã kéo hết trợ lý của mình qua, tính trang điểm cho Lâm Dịch, khiến cậu ở trước ống kính nghiền ép vô số minh tinh nam. Để người khác nhìn chị dâu của hắn cao quý tao nhã đẹp trai xuất phàm thế nào, nhìn vào sẽ phun máu mũi. Hơn nữa mạnh mẽ yêu cầu cùng nhau đi thảm đỏ!

Lâm Dịch bị hắn chọc cười, “Cậu không đi cùng đoàn phim của mình à? Sao lại muốn đi cùng với tôi, cậu đừng quên hợp đồng của mình còn chưa chuyển xong đâu, cậu thế này bảo người ta phải làm sao?”

Phương Húc Thần giang tay, không cho là đúng nói: “Vậy thì thế nào chứ, em muốn đi đâu thì đi đó, muốn đi thảm đỏ với ai thì đi với người đó, em đây là đang ôm đùi của ông chủ trước, ông chủ là chị dâu của em, em đã lớn thế này, người khác không phục thì tới cắn em đi, dám cắn em sẽ gọi anh em!”

“Anh cậu có phải thường đánh cậu không? Còn muốn gọi anh cậu, không cho phép gọi chị dâu!”

Phương Húc Thần vẻ mặt thâm trầm, “Chị dâu ca, anh không biết rồi, anh em đã ác lên thì giống như không phải cùng một mẹ với em vậy, đại ca em không phải do mẹ em sinh, cũng không đánh em độc ác vậy đâu!”

Lâm Dịch bật cười, “Tôi cũng muốn đánh cậu, anh cậu đánh cậu chẳng oan chút nào!” Hơn nữa chị dâu ca là cái quỷ gì vậy?

“Anh lăn cùng một giường với anh em, tất nhiên sẽ thiên vị anh ấy.” Phương Húc Thần nói xong thì bị Lâm Dịch đạp cho một cái. Hắn lập tức gào lên: “Anh đá em? Trời ạ, chị dâu học xấu với anh em rồi, ngay cả tư thế đá em đều giống y hệt nhau!” Lại biến thành chị dâu rồi.

Lâm Dịch thở dài, người Phương gia đều không biết xấu hổ, giám định hoàn tất! Đột nhiên cậu tò mò hỏi: “Cậu nói đại ca cậu không phải ruột thịt?”

“Đúng đó, đại ca em là được mẹ em nhận nuôi, lúc tới nhà của em thì anh em đã 5 tuổi rồi, em vừa được 1 tuổi, đại ca em đã được 7 tuổi.”

Lâm Dịch lại không có dục vọng muốn nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác. Đã có con lại đi nhận nuôi một đứa con trai đúng là rất kỳ quái. Có điều nghe ý của Phương Húc Thần, vị đại ca này đối xử với cậu ta rất tốt, tính cách của hai anh em nhà cậu ta hình như đều là do đại ca cậu ta nuông chiều ra.

Buổi lễ trao giải 8h bắt đầu đi thảm đỏ. Lâm Dịch vừa ra khỏi khách sạn thì gặp được một người không mấy quen thuộc, cây rụng tiền của truyền thông Thiên Ý, Ngô Lỗi được xưng là lão đại của Thiên Ý, đồng thời trừ Phương Húc Nghiêu ra là cổ đông lớn nhất của Thiên Ý. Gia đình phú thương, làm về bất động sản. Trước khi Lâm Dịch sống lại, Ngô Lỗi đã rút lui khỏi giới giải trí, tiếp nhận công ty trong nhà, cho nên cậu không mấy hiểu biết về người này, cũng không có bình luận gì.

Tướng mạo của Ngô Lỗi tuấn mỹ, diễn xuất tinh xảo, mặc kệ vai người tốt hay người xấu, đều có thể diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Bản thân hắn nhìn có vẻ như nửa chính nửa tà, fan khắp thiên hạ. Lúc này hắn đứng nơi cửa chờ Lâm Dịch, khiến Lâm Dịch không biết đối phương đang nghĩ gì. Dù sao việc nghệ sĩ lại chạy tới chặn ông chủ của mình, còn chặn hiên ngang không sợ người khác bàn tán thế kia, đúng thật là hiếm thấy.

Ngô Lỗi thấy Lâm Dịch đi ra, như thể thân lắm vẫy vẫy tay, “Yo! Chào ông chủ!”

Có thể nghe ra trong câu này chẳng có bao nhiêu tôn kính, như một lời trêu chọc thiện ý, Lâm Dịch hứng thú nhướng mày, người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Người đại diện của Ngô Lỗi đen mặt, rõ ràng hết cách với nghệ sĩ của mình rồi. Mã Trí Viễn lại biến thân thành fan não tàn, Ngô Lỗi sống sờ sờ! Sống đó! Thở sâu nào! Ồ ồ ồ ồ Ngô Lỗi Lỗi Lỗi Lỗi Lỗi, bứt một sợi tóc đều có thể bán lấy tiền~~~

Phương Húc Thần ôm tay cũng bắt chước giọng điệu của đối phương chào hỏi, “Yo! Đã lâu không gặp!” Cái tên công tử bột này, hắn phải nhanh chóng gởi tin nhắn cho ông anh. Không tốt rồi anh ơi, em phát hiện là con người đều có hứng thú với chị dâu, anh nhanh biến thân thành rồng phun lửa tiêu diệt bọn họ đi.

Lâm Dịch đi về phía trước mấy bước, cười nhạt nói: “Xin chào, tìm tôi có chuyện?”

“Có thể ngồi cùng một xe với cậu không? Lên xe nói.” Ngô Lỗi chỉ chỉ xe Lâm Dịch, vẻ mặt như hồ ly.

Lâm Dịch nhếch khóe miệng gật đầu, “Được.”

“Chị… Anh!” Tuy Phương Húc Thần bất mãn, nhưng cũng biết mình không có quyền phản bác, người ta một là ông chủ một là nghệ sĩ, đi cùng nhau rất bình thường. Hợp động của mình còn chưa ký đâu, mình đã chạy tới chen chúc với ông chủ mới là không bình thường.

Thế là Phương tiểu đệ chiếm trước tiên cơ, nhảy lên xe trước, chiếm vị trí có lợi, vì ông anh, liều mạng.

Tiêu Đậu Đậu lập tức đi theo phía sau Lâm Dịch, bảo vệ ông chủ chính là bảo vệ bát cơm của mình. Chờ lúc Lâm Dịch lên xe, phát hiện cậu mà ngồi vào nữa thì không còn chỗ cho Ngô Lỗi, thế là nói: “Đậu Đậu, cậu ngồi chiếc xe này nhé, tôi và ngài Ngô có vài chuyện cần bàn bạc.”

Tiêu Đậu Đậu nhíu mày, có chút lo lắng.

Lâm Dịch vỗ vai cậu nhóc, tỏ ý mình không có chuyện gì, lên một chiếc xe khác.

Thấy Ngô Lỗi ngồi ở bên cạnh mình, Lâm Dịch bình tĩnh hỏi đối phương: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi phải không? Có ý kiến với công ty thì có thể nói.”

Ngô Lỗi thấy dáng vẻ này của cậu, phì một tiếng bật cười, “Tôi nói cậu thật thú vị đó, sao cậu lại nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện công ty mà không phải vấn đề riêng tư chứ.”

Lâm Dịch nghiêng đầu, vấn đề riêng tư anh nói với tôi làm gì? Chúng ta lại không quen.

Phương Húc Thần ở chiếc xe phía sau nhanh chóng móc điện thoại, đăng nhập wechat, mở ra một nhóm chat, gởi tin nhắn: Con phát hiện có người nhìn trúng chị dâu, đang thực hiện kế hoạch dụ dỗ, cảnh báo nguy hiểm, cảnh báo!

Bà Phương đang chơi mạt chược với người ta, tivi trên tường đang phát trực tiếp buổi lễ trao giải. Chốc nữa phải cho các chị em xem, con trai Phương gia đứa nào cũng đẹp trai, con dâu cũng đẹp trai hơn con nhà người khác nhiều. Vừa nhìn avatar tiểu bảo Phương gia trên điện thoại nhấp nháy, Phương phu nhân ném ra một quân bài xong thì mở ra xem, lông mi run run, người của Phương gia ai dám lừa gạt?

Bà Phương lập tức nói trong nhóm chat, “Nhị bảo đâu? Nhanh chóng lên, đoạt vợ lại!”

Phương Húc Nghiêu vẫn luôn hoạt động mạnh trong nhóm chat bất ngờ không nói chuyện, bà Phương cảm thấy ngoài ý muốn, trực tiếp kêu gọi trong kênh chat: Đi đâu cả rồi? Người đâu?

Một cái hình avatar bạch mã chạy nhanh nhấp nháy, gởi qua một dấu chấm hỏi, hiển nhiên chẳng hiểu gì về nội dung cuộc trò chuyện trước mắt.

Sau đó ông Phương trả lời một câu: Đã lên máy bay đuổi theo rồi, chẳng quản được nó.

Phương Húc Thần kinh ngạc đờ người, ông anh đuổi tới rồi?

Bà Phương hài lòng hừ một tiếng, tiếp tục xào mạt chược, chỉ duy lão đại Phương gia chẳng hiểu gì sất. Một người trẻ tuổi đeo balo du lịch ngồi xổm bên ngoài nhà bạt gặm đùi dê không hiểu gởi một dấu chấm hỏi, đôi mắt trên gương mặt thanh tú trừng lớn, mái tóc lộn xộn cao thấp không đều, thế mà còn học người Mông Cổ tết thành đuôi sam, trên khuôn mặt trắng nõn mọc mấy sợi râu dài chừng hai tấc còn không chịu cạo, hình như thế này có thể khiến bản thân tục tằng hơn đôi chút.

Hắn lại gởi tin nhắn: Ai có thể giải thích cho con một chút không, một năm này con không về nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng chẳng có tác dụng gì, không có ai để ý hắn. Bà Phương đã hạ lệnh, Phương Húc Dương không trở về nhà thì chẳng ai được để ý hắn, ai dám nói chuyện sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con. Ý chỉ này vừa được ban xuống, Phương Húc Thần chỉ có thể lực bất tòng tâm, ai bảo đại ca cứ thích chạy lung tung không lo về nhà, chẳng ai giúp được anh đâu.

Ở bên kia, Lâm Dịch vừa nghe Ngô Lỗi tìm cậu chẳng có chính sự gì, tự mình gật đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện. Ngô Lỗi nghi ngờ nhìn người bên cạnh. Một người nhìn có vẻ rất ôn hòa, thì ra lại khó tiếp xúc như vậy.

“Nếu như tôi không nói chuyện, cậu muốn lạnh mặt với tôi cho đến nơi phải không?” Ngô Lỗi cười hỏi.

Lâm Dịch gật đầu, đúng đó, tôi chẳng quen anh.

Ngô Lỗi bị chọc vui vẻ, “Cậu chẳng có bạn bè gì à?”

Lâm Dịch tiếp tục gật đầu, bạn bè có tác dụng gì? Cậu chẳng cần gì cả.

Ngô Lỗi trực tiếp bị nghẹn, thế mà có người không có bạn. Người có bề ngoài xinh đẹp, xuất thân tốt như vậy lại chẳng có nổi một người bạn, việc này quả thực không khoa học lắm.

Ngay lúc Ngô Lỗi hiếu kỳ, Lâm Dịch lên tiếng, “Tôi có một người bạn, chắc được tính là bạn, là một người Đức.” Ý là bạn của tôi rất ít, “Bây giờ cậu ta đang ở nhà nuôi bò!” Nhà Leo mở nông trường, đúng là nuôi bò!

Ngô Lỗi: “…”

Trầm mặc năm phút, Ngô Lỗi không nhịn được hỏi: “Cậu và chủ tịch Phương…”

“Ừ, bọn tôi kết hôn rồi, có điều vẫn chưa tổ chức hôn lễ!” Lâm Dịch thoáng cái tinh thần tỉnh táo, còn cho rằng Ngô Lỗi đang hoài nghi vấn đề hôn nhân của bọn họ, thế là mặt mày tươi tắn nghênh đón, rất ôn hòa giải thích cho đối phương: “Chắc anh quen biết với A Nghiêu nhỉ, dù sao hai nhà cũng làm ăn với nhau.”

Ngô Lỗi vẫn luôn biết ăn nói, lần này thật sự cứng họng, đây là bắt đầu hình thức khoe chồng? Nhiều vấn đề như vậy đều không nói được, hắn chỉ nói một câu chủ tịch Phương, người này đã cười xán lạn như thế, hắn còn có thể nói gì được?

Lâm Dịch thấy đối phương không nói chuyện, còn tưởng rằng đối phương đang nghiêm túc nghe, lập tức nói tiếp: “Con người A Nghiêu có hơi nhiều lời, nói chuyện không nặng không nhẹ, còn thích nói đùa, tất nhiên đôi khi có chút tùy hứng, anh phải bao dung nhiều hơn, ngày thường anh ấy chỉ có chút tật xấu này, người quen với anh ấy đều biết.”

Ngô Lỗi: “…” Hình thức khoe chồng chói mù mắt này khiến hắn chẳng thể nào hiểu nổi ý nghĩ bây giờ của Lâm Dịch. Theo hắn được biết, Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu gặp nhau lần đầu ở sân bay, hai người này liên hôn thì có tình cảm gì chứ?

Ngô Lỗi suy nghĩ xong thì chỉ cười, không muốn nói chuyện về Phương Húc Nghiêu nữa, lấy một chiếc USB từ trong túi tiền ra, đưa cho Lâm Dịch, “Nhớ kỹ nợ tôi một nhân tình.”

Lâm Dịch nhận lấy xong thì khó hiểu nhìn đối phương, có ý gì chứ?

“Đây là chứng cứ Bành Tĩnh Lôi hợp tác với Hải Thiên, nghệ sĩ nhỏ khoảng thời gian trước tự sát chính là bị bức hết cách.” Ngô Lỗi cười nói, “Tôi biết cậu đã phái người đi điều tra, nhưng có vài chuyện phải làm chuẩn bị trước mới được. Có phải cậu đắc tội người của Hải Thiên không?”

Lâm Dịch cười sáng tỏ, cậu đã nghe ra được ý của đối phương. Khẳng định là cậu không chịu phối hợp với Hạ Hướng Càn, đắc tội gã ta. Có điều Ngô Lỗi quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, thế mà biết cậu đang điều tra chuyện này, chỉ mới có thời gian một ngày một đêm mà thôi, đối phương đã biết cậu đang làm gì, hơn nữa còn đưa tài liệu trước cho cậu, chỉ vì để mình nợ hắn một nhân tình.

Lâm Dịch còn không biết, cậu không chỉ đắc tội Hạ Hướng Càn, cậu là trực tiếp cắt đứt con đường tiền tài của Hạ Hướng Càn. Rất nhiều chuyện không có sự giúp đỡ của Đường Quân Quán, Hạ Hướng Càn chẳng thể nào chơi được. Bởi vì quan hệ với Phương Húc Nghiêu nên Đường Quân Quán không muốn để người yêu của bạn có ấn tượng không tốt về mình, cho nên không chơi nữa.

Lại thêm Đường Quân Quán từ nhỏ đã thích đại ca Phương Húc Dương của Phương Húc Nghiêu. Vì có thể lôi kéo Phương Húc Dương từ Phương gia đi, từ nhỏ Đường Quân Quán đã bị Phương Húc Nghiêu đè một đầu, ngay cả đánh nhau cũng không dám nặng tay, chỉ sợ tên đệ khống Phương Húc Dương tức giận. Mấy năm nay Đường Quân Quán hệt như nửa con trai của Phương gia, sao có thể vì một cuộc làm ăn mà phá vỡ hình tượng của mình ở Phương gia được?

Lâm Dịch cầm USB, lại không hề cất đi, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc, “Anh giúp tôi vì điều gì? Có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu tôi không làm được, tôi sẽ không nhận thứ này.”

Ngô Lỗi cảm thấy rất bất ngờ. Con người Lâm Dịch nói từ mọi phương diện đều khiến người không nhịn được muốn nghiên cứu. Cái kiểu hành vi vừa vào đã muốn phủi sạch quan hệ với người khác này cũng khiến Ngô Lỗi cảm thấy buồn cười, “Tôi chẳng có yêu cầu gì cả, chỉ muốn kết bạn với cậu, cậu là fan của tôi mà đúng không?”

Lâm Dịch cạn lời, tờ thiếp có chữ ký đó bị cậu thuận tay ném đâu mất quên rồi, cậu thật sự không có hâm mộ minh tinh đâu. Nếu người ta đã nói như vậy thì Lâm Dịch không thể thoái thác nữa, cứ coi như về sau có thêm một đối tượng hợp tác. “Tôi nhận thứ này, cảm ơn anh, có vấn đề gì cứ nói thẳng với tôi, nếu muốn rút khỏi giới giải trí thì tôi sẽ giúp.”

Ngô Lỗi cười ha hả nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch lại biết mình muốn rút lui khỏi giới, hơn nữa chẳng ngỏ lời giữ lại luôn, điều này cũng chứng tỏ con người Lâm Dịch không hề khó tiếp xúc như hắn vừa nói. Ít nhất cậu đối với người khác rất tôn trọng, không hề vì tiền mà cưỡng ép người khác làm chuyện họ không thích. Ví dụ như hắn muốn rút lui khỏi giới, Thiên Ý khẳng định sẽ có tổn thất, mà Lâm Dịch lại chẳng thèm chớp mắt, trực tiếp đồng ý.

Từ tổng thể thì đã tiện nghi cho Phương Húc Nghiêu rồi.

Chỉ nháy mắt đã đến cửa nơi tổ chức buổi lễ trao giải, mấy người Lâm Dịch đổi qua xe riêng của ban tổ chức. Phương Húc Thần bất mãn nhìn Ngô Lỗi, công tử bột cút xa ra, đây là người của Phương gia bọn tôi!

Tiêu Đậu Đậu không thể tiến vào, ở bên cạnh xe còn dặn dò Phương Húc Thần, “Anh chơi game thua, công việc vệ sĩ sẽ giao cho anh, bảo vệ bát cơm của tôi, cảm ơn nhá Ma Đại!”

Phương Húc Thần cũng vui, còn trêu ghẹo lại, “Yên tâm đi, Tiêu Đậu, đại boss sắp ra sân rồi!”

Lâm Dịch thở dài, hai tên quỷ ấu trĩ!

Lâm Dịch và Phương Húc Thần cùng nhau xuất hiện, truyền thông như thể mò được tin tức lớn, chỉ chớp mắt toàn bộ ống kính đều tập trung tới, không ngờ theo sát phía sau hai người còn có Ngô Lỗi, ba người một chiếc xe, điều này khiến mọi người cảm thấy rất mới mẻ.

Phương Húc Nghiêu xuống máy bay bèn nhìn truyền hình trực tiếp, hung hăng xé nát tờ thiếp ký tên trong tay. Tên tiểu tiện nhân Ngô Lỗi này, nếu không phải nhìn thấy tờ thiếp này, hắn còn không biết lại có nhiều người nhớ thương vợ hắn như vậy! Cho nên Phương boss từ Bình Châu giết đến Thượng Hải, nhất định phải giẫm nát con giáp thứ mười ba Ngô Lỗi này! Lại đạp chết tên biến thái Hạ Hướng Càn, thuận tiện đấu một trận với cha vợ dám ném đá giấu tay vợ hắn!

Sát khí trên người hắn khiến tài xế taxi có xung động muốn báo cảnh sát. Lại nhìn thư ký và trợ lý kính trọng nhưng không gần gũi với ông chủ bên cạnh Phương Húc Nghiêu, tài xế taxi cảm thấy có khả năng mình đã kéo phải ông trùm xã hội đen, lúc đạp cần ga chân đều có chút run rẩy.

Còn không biết Phương Húc Nghiêu bởi vì một tình địch không có chứng cớ từ Bình Châu đuổi tới, Lâm Dịch được sự dẫn dắt của nhân viên công tác, ngồi xuống vị trí được chỉ định. Nghệ sĩ xung quanh có vài người là dưới cờ truyền thông Thiên Ý, đối diện bắn tới rất nhiều nụ cười thân thiện, Lâm Dịch chỉ gật đầu, coi như chào hỏi, không muốn nói chuyện với bọn họ. Nhiều ống kính nhắm vào thế này, rất có thể sẽ nhảy ra tin tức cậu và nghệ sĩ có scandal gì đó, không ngoại trừ tự bản thân nghệ sĩ mời người viết ra tin tức này. Vì nổi tiếng, có vài người không đi theo con đường chính thống, cũng rất liều mạng.

Lâm Dịch xuất hiện ở nơi này đã khiến mọi người có một nhận thức mới với thân phận của cậu. Ban tổ chức không biết có mục đích gì, lại đi sắp xếp Lâm Dịch và Lâm Tự Đào cùng nhau, chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, điều này đã khiến rất nhiều ống kính lặng lẽ chú ý toàn bộ hành động của bọn họ, có thể nào xuất hiện tin tức bùng nổ gì không? Tốt nhất là hai cha con cãi nhau một trận thậm chí ra tay đánh nhau, lúc đó viết tin tức mới bán chạy được. Có ống kính trực tiếp nhắm về phía vẻ mặt của hai cha con, chỉ để quay được cảnh hai người mất tự nhiên.

Nhưng vào lúc Lâm Tự Đào tới thì Lâm Dịch tự giác cúi đầu, móc điện thoại, chẳng hề tỏ thái độ gì với việc này.

Sau khi Lâm Tự Đào tới thấy Lâm Dịch thì hơi ngẩn người, ngồi xuống xong thì mày nhíu chặt lo lắng nói một câu: “Tiểu Dịch, lát nữa có thời gian không, chúng ta nói chuyện nhé.”

Giây phút này Lâm Tự Đào nhìn giống hệt như một người cha đáng thương cố gắng tu bổ tình cảm rạn nứt giữa hai cha con, dáng vẻ thâm tình đó, dưới đáy mắt là cưng chiều và hối hận, khiến Lâm Dịch không nhịn được cười lạnh trong lòng, vờ vịt! Ở với Lưu Uyển Quân lâu quá, biết cả diễn xuất luôn.

“Tôi không có thời gian.” Lâm Dịch chẳng thèm ngẩng đầu nói.

Lâm Tự Đào không nói gì nữa, Lâm Dịch đã không muốn tiếp lời. Lâm Tự Đào cũng sẽ không tự tìm mất mặt. Buổi lễ trao giải tiếp tục tiến hành. Đến lúc Phương Húc Thần lên bục, Lâm Dịch giơ điện thoại trong tay, nhếch khóe miệng chụp lại màn Phương Húc Thần nhận thưởng. Phương Húc Thần còn cố ý quay mặt chính diện hoàn mỹ cho Lâm Dịch chụp, giống hệt Phương Húc Nghiêu, đã tự luyến rồi thì như thể toàn thế giới anh đây đẹp trai nhất.

Hành động này của Lâm Dịch cũng khiến truyền thông nhanh chóng tranh giành nhau chụp lại. Mọi người đoán, Lâm Dịch ở Phương gia rất được hoan nghênh, quan hệ với lão tam rất tốt. Lâm Dịch vừa tiếp nhận Thiên Ý, Phương Húc Thần bèn chuyển công ty, lúc tới còn ngồi chung một chiếc xe, Phương Húc Thần lại không đi cùng với đoàn phim lại đi cùng với Lâm Dịch, quan hệ tốt có thể thấy được.
Bình Luận (0)
Comment