Phương phu nhân kéo cánh tay con trai qua xoa xoa, nhìn vết bầm, sao đang tốt lành lại tự dưng bị xe tông chứ?
“Mẹ, con không sao.” Phương Húc Nghiêu nắm nắm quả đấm, chỉ bị thương ngoài da, nhưng phải điều tra tên tài xế gây chuyện kia. Nếu không phải hắn tránh đúng lúc, thì không phải chỉ là trầy da đơn giản vậy đâu, rốt cuộc là ai muốn hắn chết, nếu tra ra, hừ, chơi chết hắn! “Đúng rồi, vừa rồi…”
“Ừa ừa, không tệ không tệ, mẹ rất hài lòng, con yên tâm, mẹ tuyệt đối là hậu thuẫn kiên cố của con, sẽ làm trợ công mạnh mẽ thứ nhất, bắt được Lâm Dịch không nói chơi, còn Lâm gia à, nó tuyệt đối không trở về đâu, sau này nó chính là người Dịch gia, con tin mẹ, không sai đâu.”
“Mẹ được rồi đó, sao con thấy chuyện không dễ chút nào?” Chuyện liên quan đến hôn nhân trắc trở của nhị ca, Phương Húc Thần ham chơi cũng khá để ý, cách ở chung của hai người đâu có giống người yêu chứ, người ta bảo trì khoảng cách với nhị ca, ngay cả áo khoác đều không mặc, đừng nói ông anh yêu đơn phương đấy chứ? Vừa nãy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
“Có phải con đã làm chuyện gì khiến người ta chán ghét hay không, con phải biết nhanh nhất là bốn phút, đã có thể quyết định có thích một người hay không, tác dụng quyết định chủ yếu nằm ở ngôn ngữ thân thể, ngữ điệu và ngữ tốc của con, chứ không phải con rốt cuộc đã nói gì, cho nên mẹ hỏi con, có phải con đã làm gì hay không?”
Phương Húc Nghiêu tức giận nhìn hai mẹ con nhà này, “Có phải hai người đã hiểu lầm gì rồi hay không? Đây chỉ là một điều ngoài ý muộn.” Phương Húc Nghiêu nói lại tiền căn hậu quả một lần, từ lúc đổi valy đến lúc tới bệnh viện, đưa áo khoác cho Lâm Dịch chỉ vì quần áo của đối phương đều ở chỗ mình, hắn muốn nói dối đễ ổn định hai mẹ con nhà này, đỡ giúp thêm phiền cho mình, không ngờ hai mẹ con nhà này lại bày vẻ mặt không tin, “Đồ của anh chưa từng cho người khác mặc, có một nữ minh tinh bởi vì bị phóng viên đuổi theo, bắt lấy góc áo của anh, là ai chẳng coi truyền thông trước mặt ra gì trực tiếp cởi phăng ném thẳng vào trong thùng rác? Một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên, anh lại sợ người ta lạnh, anh lúc nào thì biết thương hương tiếc ngọc như vậy? Em thấy anh là yêu đơn phương rồi, anh không cần giải thích.” Phương Húc Thần nói móc anh trai chẳng giữ đường sống, phân tích rõ ràng mạch lạc.
Phương phu nhân cắt ngang chất vấn của con trai nhỏ, hứng thú hỏi thằng hai: “Con thấy bộ dáng Lâm Dịch có đẹp không?”
Phương Húc Nghiêu chẳng chút suy nghĩ đã nói thẳng: “Tất nhiên đẹp rồi!”
Phương Húc Thần: “…” Anh đúng là thành thật!
“Mắt không to không nhỏ, mũi cũng không tẹt, môi cũng không dày, cằm cũng không lệch, mặt cũng không bị rỗ, làn da cũng không đen, tính cách cũng tốt, sẽ không thấy con liền nhào lên người con, cũng không phải đồ ẻo lả, còn không phải là phụ nữ thích khóc, con nói có phải không?” Phương phu nhân tiếp tục truy vấn.
“Mẹ rốt cuộc muốn nói gì?” Sao lại đem toàn bộ lý do hắn từ chối đám đối tượng coi mắt đó ra? Sao có thể lấy Lâm Dịch so sánh với bọn họ? Lâm Dịch là người từ ngay ánh mắt đầu tiên đã khiến hắn như thể bị điện giật! Đây chính là cảm giác, chỉ cần có cảm giác, mới có thể yêu đương, tất nhiên không thể phủ nhận ánh mắt đầu tiên của hắn nhìn là mặt của Lâm Dịch!
“Để mẹ chỉ cho con một con đường sáng, hai nhà Phương Dịch liên hôn, lừa người về nhà trước sau đó con lại chậm rãi giày vò, như vậy mới gọi là bảo hiểm. Về sau con có thêm một người vợ tốt, Dịch gia cũng tìm được chỗ dựa vững chắc cho Lâm Dịch, dù sao thì hai ông bà tuổi tác đã không nhỏ nữa rồi, bọn họ chắc chắn sẽ rất vừa ý, con hiểu ý của mẹ chứ?” Mẹ Phương nói xong thì Phương Húc Nghiêu đã ngay ngẩn cả người, liên hôn? Với Lâm Dịch?
“Đúng rồi mẹ, cậu ấy họ Lâm, tại sao nói là hai nhà Phương Dịch, mà không phải hai nhà Phương Lâm?” Phương Húc Thần ngồi trên giường, vốn giường bệnh đã không lớn một mình Phương Húc Nghiêu nằm đã đủ nặng rồi, kết quả lại thêm một Phương Húc Thần không nhẹ, nó kháng nghị kêu két một tiếng, Phương Húc Nghiêu phục hồi tinh thần ghét bỏ nhìn em trai, sao mày nặng như vậy?
Phương Húc Thần: “…” Là anh trai ruột à?
Phương phu nhân giải thích: “Mẹ Lâm Dịch lúc đầu gả cho Lâm Tự Đào, đã nói trước về sau đứa con trai thứ nhất cho Dịch gia, đứa con trai thứ hai thì cho Lâm gia, các con có biết, mẹ Lâm Dịch là con gái một, chỉ là không ngờ sau khi sinh con thì thân thể Dịch Hân Nam càng ngày càng không tốt, đứa con thứ hai cũng không có hi vọng, Dịch gia vẫn luôn không nhắc đòi thằng bé lại, cho nên con cả mới theo họ Lâm, cũng chính là Lâm Dịch bây giờ.
Về sau thân thể của Dịch Hân Nam càng ngày càng kém, thẳng đến khi rời khỏi nhân thế, năm ấy mới 40 tuổi. Mẹ từng có duyên gặp mặt Dịch Hân Nam vài lần, người đó chính là một nữ cường nhân, có mưu tính, tính tình mạnh mẽ, nếu mấy năm đó không có vợ hiền như cô ấy, cũng không có Lâm gia của bây giờ.”
Phương Húc Nghiêu: “Cho nên?”
Phương phu nhân: “Cho nên Lâm Dịch tuyệt đối sẽ bị Dịch lão gia tử đòi về Dịch gia, lão gia tử cũng không phải đèn cạn dầu, điều này chắc con hiểu rõ, con có thể suy nghĩ đến việc liên hôn, dù sao con trai à, con cũng không còn nhỏ nữa.”
Trong đầu của Phương Húc Nghiêu xuất hiện dáng vẻ của Lâm Dịch, trước đây hắn cảm thấy cưới một người phụ nữ rất là phiền, không chỉ phải cùng cô ta đi dạo phố mua mỹ phẩm mua áo quần, còn phải suy đoán lúc miệng cô ta nói không muốn không muốn, thì trong lòng có phải đang thích muốn chết hay không, rõ là nhàm chán.
Loại sinh vật như phụ nữ ấy hả, mỗi tháng có 1/4 thời gian chảy máu không ngừng cũng không chết được, tuyệt đối là nhân vật khó dây dưa. Nhìn mẹ của hắn thì biết, một người chơi đùa bốn người đàn ông bọn họ, nhìn ông anh sáng suốt cỡ nào, bây giờ còn không biết trốn trong góc núi nào đâu, hai năm rồi cũng chả thèm về nhà.
Nhưng nếu nói đàn ông, hắn vẫn không có cảm giác quá lớn, nghệ sĩ người mẫu muốn bò lên giường hắn đâu đâu cũng cũng có, mà hứng thú để hắn lăn giường một đêm với đối phương cũng chả có. Nói trắng ra là người hắn không nhìn trúng thì tuyệt đối sẽ không chạm đến một đầu ngón tay, sợ bẩn mình.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Dịch, trái tim Phương boss đã bắt đầu đập nhanh, đây là người đầu tiên khiến trái tim của hắn đập nhanh, sinh ra dục vọng muốn bảo vệ, quỷ dị nhất là bây giờ hắn rất muốn cướp người về ném lên giường lột sạch, chỉ cần liếc mắt cái đã có thể não bổ ra vô số cảnh XX, điên cuồng chịch hai tiếng cũng tuyệt đối không thở gấp. Nghĩ đến đó Phương Húc Nghiêu đỡ trán, mình điên chắc rồi! Không có tiết tháo là một loại bệnh, quá mất thân phận của mình rồi, phải trị!
Phương Húc Thần thấy hai mẹ con nhà này vẻ mặt trầm tư tự suy ngẫm, nhịn không được ho một tiếng, “Hai người có từng nghĩ có lẽ người ta chướng mắt nhị ca không…”
Phương phu nhân: “Tại sao lại chướng mắt con ta?”
Phương Húc Nghiêu: “Dựa vào cái gì mà chướng mắt anh?”
Phương Húc Thần: “…” Ba và đại ca ơi, nhanh về quản bọn họ, hai mẹ con nhà này điên rồi, là tầng dưới chót trong chuỗi thức ăn của cả nhà, tiểu nhân con thực sự chịu không nổi nữa.
Lâm Dịch đã về tới Dịch gia chẳng chút báo trước hắt xì một cái, việc này khiến bà Dịch đau lòng hỏng mất, nhanh chóng gọi: “Má Ngô, nhanh nấu chén canh gừng xua hàn khí cho thiếu gia. Bảo cháu mặc áo khoác vào mà không chịu nghe lời, bị cảm thì làm sao bây giờ?”
Lâm Dịch bật cười, đã đến mùa uống canh gừng rồi à?
“Tiểu Dịch à, cháu thật sự không đi nữa chứ?” Dịch lão phu nhân vẫn chưa tin được, chỉ sợ thanh niên trẻ tuổi tính tình không ổn định, ở trên đường đã hỏi rất nhiều lần, về thấu nhà còn muốn xác nhận một lần nữa.
“Thật sự thật sự không đi nữa!” Lâm Dịch đổi dép đi đến bên sofa thuận thế ngã người nằm lên trên, cả người nhìn khá lười biếng. “Cháu thích sofa nhà bà ngoại nhất, bởi vì chân có thể gác ở nơi này.” Lâm Dịch lắc lắc chân gác ở trên tay vịn sofa, “Đặc biệt là chỗ lõm này, rất thoải mái.” Thả lỏng ra mới biết, toàn thân mệt lữ, vị trí này tốt thật.
Dịch lão phu nhân cưng chiều mắng: “Nói đùa gì vậy chứ? Thằng nhóc xấu xa!”
Bị bức uống một chén canh gừng, Lâm Dịch suýt nữa thì nôn, vị gừng tươi này thực không tả nổi, nhưng cũng khiến toàn thân cậu ấm áp. Ăn bát mỳ cán do má Ngô nấu, Lâm Dịch vỗ bụng nằm trên sofa, chẳng mấy chốc đã bắt đầu mơ mơ màng màng.
“Tiểu Dịch à, cháu và A Nghiêu quen biết lúc nào vậy?”
Mơ mơ màng màng nghe Dịch lão phu nhân hỏi gì đó, lời của Lâm Dịch chẳng đi qua não đã ừm một tiếng, cũng chẳng nghe rõ đối phương nói gì, đã thiêm thiếp ngủ mất.
Dịch lão phu nhân thở dài, yêu thương bảo người lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên cho cậu, ngồi ở bên người cháu ngoại, cẩn thận nhìn khuôn mặt của cậu, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười.
Chốc lát sau, Dịch lão trở về thấy Lâm Dịch đang ngủ ngon trên sofa, cười hỏi bạn già: “Hài lòng rồi chứ?”
“Đúng vậy, trở về thì tốt, nhưng mà ông à, hôm nay tôi thấy Phương phu nhân…”