Trong một ngôi nhà khá sang trọng, một người đàn ông tuấn mỹ mặc quần áo kiểu thường màu be chậm rãi đi tới phòng khách. Thẩm Vân nhìn người tới, đứng dậy khỏi sofa, “Tiêu tiên sinh, xin hỏi anh đây là có ý gì?” Cậu hơi kiên cường cố chống đỡ hỏi. Không thể trách cậu thấy căng thẳng, cậu bị cưỡng ép mang tới đây, điện thoại di động cũng không còn, vừa vào cửa đã bị ấn xuống ngồi trên sofa, hai người đưa cậu tới một trái một phải đứng kế bên cậu.
“Anh đây là bắt cóc! Anh dựa vào cái gì…” Âm thanh biến mất trong ánh mắt nhìn liếc qua của người đàn ông. Loại ánh mắt này, giống như đang nhìn một con kiến, không, ánh mắt đó như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy. Người này mỗi lần nhìn cậu, đều làm cậu run rẩy không hiểu vì sao.
Tiêu Vũ nheo mắt, nhiều người như vậy cư nhiên lại để Cát Sơn trốn thoát, tâm tình y hiện giờ cực kỳ nóng nảy, “Bắt cóc?” Y nở nụ cười, quét mắt nhìn bốn phía, “Rõ ràng là tôi mời Thẩm tiên sinh cậu đến làm khách, sao lại là bắt cóc chứ?” Y nhìn chằm chằm Thẩm Vân, đột nhiên hơi nâng tay, động tác nhẹ nhàng này làm Thẩm Vân hoảng sợ không thôi. Lập tức, có người rót cho Thẩm Vân một tách cà phê nóng.
Tiêu Vũ bước tới ngồi xuống chiếc sofa đối diện cậu, hai chân bắt chéo, bình thản tựa lưng lên sofa, “Tôi cho là mình đã, rất khách khí với Thẩm tiên sinh…hay là…Thẩm tiên sinh cảm thấy tôi chiêu đãi chưa đủ long trọng?”
Thẩm Vân rùng mình, chợt nghĩ tới những lời về kiếp trước kia của Cát Sơn, người trước mắt đã cho người tới “chiêu đãi” cậu thế nào.
Tiêu Vũ nhìn chăm chú vẻ mặt của cậu, một lúc sau thì nói, “Nga—Cát Sơn đã kể cho cậu nghe.” Y dùng một câu khẳng định.
“…Các người…các người…cái này quá hoang đường…” Thẩm Vân lắc đầu, cậu thật sự không thể tin những chuyện đó thật sự đã xảy ra, những ký ức đáng sợ kia cậu một chút cũng không có, nhưng người trước mắt, không phải Cát Sơn, y vô cùng trấn định ngồi đối diện mình, ngầm thừa nhận những lời điên cuồng của Cát Sơn.
“Nhìn dáng dấp cậu có vẻ sống cũng không tệ lắm, cái gì cũng không biết, sống rất vui vẻ nhỉ? A…” Tiêu Vũ có chút lãnh khốc nhìn cậu, “Nghe nói cậu đang quen một cô bạn gái?”
“Anh…Anh làm gì Tiểu Thụy? Vì…vì những chuyện giả dối hư ảo kia sao?” Thẩm Vân run giọng nói.
“Giả dối hư ảo…Hửm? Ân, không sai, những cái đó đều là suy nghĩ chủ quan của tên điên Cát Sơn kia, cậu có thể nghĩ được như vậy, rất tốt.”
“…” Thẩm Vân thật sự không thể hiểu rõ ý của y lắm, cậu hoàn toàn không có những cái gọi là ký ức đời trước, quả thật, chuyện đáng sợ tàn nhẫn như vậy, không nhớ rõ thì vẫn khá là hạnh phúc.
“Thế nhưng…Nếu cậu một ngày nào đó đột nhiên nhớ ra…thế thì tôi sẽ rất phiền.” Tiêu Vũ cau mày, một bộ dáng vẻ vô cùng đắn đo nhìn cậu, “Cậu nhìn Cát Sơn đi, gã không cách nào khống chế tốt tâm tình của mình được, cái bộ dáng như vậy, thật sự rất phiền phức.”
“Thế rốt cuộc anh muốn thế nào…tôi…tôi thật sự không biết gì cả…” Thẩm Vân run rẩy, người đàn ông đối diện luôn dùng loại ngữ khí hời hợt để nói, thế nhưng cậu lại cảm nhận được sát ý tỏa ra từ người đối phương. Cậu sẽ bị người xử lý như một thứ phiền toái sao? Lẽ nào chỉ vì những chuyện cậu hoàn toàn không biết, hoàn toàn không làm? Cậu cứ vậy dùng cái cách buồn cười kết thúc sinh mạng của mình sao?
Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, có một người bước vào, Thẩm Vân thấy rõ người tới thì nhất thời mở to mắt, là Tề Tuyên.
“Vẫn chưa giải quyết sao? Con mẹ nó cậu đúng là thừa lời, bảo cậu đi bắt người, mẹ nó không tóm được, tôi thấy nhà các cậu đều là một lũ nghiệp dư, mấy tên đó mỗi ngày đều ăn cơm khô!” Tề Tuyên bước nhanh tới, cả người đầy lửa giận.
“Tề…Tề tổng…ngài thả tôi đi…Tôi thật sự không làm gì cả…tôi sẽ không làm gì cả…tôi…tôi thề mà…”
Tề Tuyên đi tới trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, “Không làm gì cả? Không, cậu chỉ là không nhớ rõ tới cái gì cả thôi. Đó là cậu may mắn.” Hắn giơ một chân lên, đạp vào sofa bên cạnh Thẩm Vân, chậm rãi khom người xuống, “Có phải cậu có một thằng em không? A, còn quen một cô bạn gái?” Hắn thoáng dừng một chút rồi lại nói, “Thật đúng là quá tốt.”
Trong lòng Thẩm Vân chợt dâng lên cơn kinh hoảng cùng phẫn nộ tột cùng, cậu nhớ tới chiếc du thuyền mà Cát Sơn có nhắc tới kia, cái party đáng sợ như địa ngục đó, lẽ nào em trai cậu cũng bị đối đãi tàn nhẫn như vậy sao?
“Các người…sao có thể…cho dù…là tôi trước tiên…thì đó cũng là do Lý Hiền anh ta…là anh ta làm như thế với tôi trước…” Nói đến câu cuối cùng, cậu dường như có chút lo lắng, chỉ là vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống, “A!”
Tề Tuyên đột nhiên đứng lên, một tay bóp cổ Thẩm Vân thô bạo xách lên khỏi sofa, hắn để cậu ta tới trước mặt mình, mỗi một từ nói ra như rít ra từ kẽ răng, “Tôi không quan tâm mấy thứ đó, tôi chỉ nói cho cậu biết, người đó, không phải là người cậu có thể động vào.” Hắn nghiêng đầu, cẩn thận đánh gia cậu, “Bây giờ, cậu hiểu chưa? Hay là, tôi nghĩ ra vài cách, để cậu nhớ ra? Cậu thấy thế tốt không?”
“Không…không…xin ngài…xin các anh…tôi sẽ không nhớ tới…xin các người…tôi sẽ không…” Cậu hoàn toàn không muốn có những ký ức đó, dù chỉ là một chút. Bọn họ sợ rằng cậu sẽ có tâm tư muốn trả thù gì đó, nhưng chính cậu cũng sợ, chỉ nghe A Sơn miêu tả lại, cậu đã có thể tưởng tượng chuyện đó đáng sợ đến cỡ nào, nếu thật sự có lại những ký ức đó, cậu nghĩ, có lẽ mỗi đêm đều sẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng.
Tề Tuyên ném cậu lên sofa, “Nhớ kỹ những gì đã nói, thành thật sống cuộc sống của mình đi, nếu ngày nào đó cậu muốn đổi ý, thì nhớ tới kết cục đời trước của mình, còn có thằng em trai và cô bạn gái bé nhỏ của cậu.” Tề Tuyên chỉnh lý lại bộ âu phục trên người, “Trước khi bọn ta bắt được Cát Sơn, cậu không thể rời khỏi đây. Bây giờ cậu có thể cho bạn gái, nói với cô ta, gần đây cậu phải lên núi quay phim, sẽ không lâu lắm, trên núi không có tín hiệu nên không thể liên lạc được.” Hắn đưa di động của Thẩm Vân cho cậu, Thẩm Vân sợ hãi nhìn hắn, chỉ đành bất đắc dĩ làm theo.
Khi bọn họ rời đi, Tiêu Vũ quay đầu nói một câu với Thẩm Vân, “Đời trước, em trai cậu cùng trường học ra ngoài vẽ cảnh thực đi? Lúc đó Tề Tuyên không tìm được cậu ta, nên không có lên thuyền. Sau đó chờ khi tôi phát hiện con cá lọt lưới này thì cậu đã chết, Cát Sơn không có nói cho cậu đúng không? Gã không tận mắt nhìn thấy cậu chết, thế nhưng, cậu chắc chắn đã chết. Tôi tha cho em trai cậu, vận may của cậu ta không tệ. Hy vọng đời này cậu ta cũng may như thế.”
Mãi cho đến khi cửa đóng lại, Thẩm Vân vẫn cứ thế ngây ngốc nhìn hướng bọn họ rời đi, rất lâu.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:Đứa nhỏ Tiểu Thẩm này thật ra khá là xui xẻo, thấy A Hiền thành công ôm cái đùi lớn, nên liền muốn noi theo, kỳ thật…là một tên thẳng nam…Editor có lời muốn nói: A Nhị cũng ác quá =.,=|||