Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 119

Tạ Ngữ được thủ hạ của Thái Tử đưa về La phủ, sốt cao hôn mê bất tỉnh.

Khi La Duy đi vào phòng Tạ Ngữ, thái y đang tại xem xét miệng vết thương trên bụng Tạ Ngữ.

“Thế nào?” La Duy hỏi thái y.

Thái y tắc luỡi nói: “Vết đao quá sâu.”

La Duy nhìn về phía thị vệ hộ tống Tạ Ngữ về phủ.

Thị vệ vội vàng nói cho La Duy, Tạ Ngữ sau khi trúng đao, ruột theo miệng vết thương lộ ra bên ngoài cơ thể.

La Duy hỏi thái y: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Thái y nói: “Miệng vết thương của Tạ công tử đã khép lại, tính mạng không còn nguy hiểm.”

La Duy thở dài: “Nhâm thái y, ở đây ta có không ít thuốc, lát nữa ngươi hãy tới xem, chỉ cần có thể cho Tạ công tử dùng, ngươi cứ lấy tự nhiên.”

Thái y vội gật đầu đồng ý.

La Duy lại hỏi thị vệ của thái tử: “Thái tử điện hạ bị thương thế như thế nào?”

Thị vệ đáp: “Thái tử điện hạ đã trở lại Đông cung, các thái y đang xem bệnh cho thái tử ạ.”

La Duy hỏi: “Cha ta đang ở Đông cung?”

Thị vệ nói: “Lúc tiểu nhân đến, tướng gia đang ở Đông cung.”

La Duy lại hỏi: “Bệ hạ thì sao? Cũng ở Đông cung chứ?”

Thị vệ trả lời: “Lúc tiểu nhân đến, bệ hạ chưa tới Đông cung”

La Duy không tới Đông cung, mà tới điện Trường Minh. Cho đến lúc này, La Duy mới phát hiện, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, y đều không có nhiều hảo cảm với Thái Tử Long Ngọc. Kiếp trước y giúp đỡ Long Huyền làm chuyện ác, nếu như khi đó Long Ngọc có điểm hữu dụng, có thể bảo trụ địa vị của mình, như vậy La gia cũng sẽ không cửa nát nhà tan. Còn kiếp này? La Duy nhếch môi cười lạnh, từ sau khi sống lại, đây là lần đầu y gặp lại vị thái tử này. Lũ lụt phía Nam đương nhiên phải tìm cách, chỉ có điều chuyện ở kinh sư chẳng lẽ lại bỏ qua?

Xe ngừng, La Duy thu hồi nụ cười lạnh nơi khóe miệng, đi vào đại nội hoàng cung mà nửa năm y chưa từng bước tới. Long Ngọc sống hay chết, một chút y cũng không quan tâm, La hậu sinh được ba người con trai, cho dù Long Ngọc chết, thì vẫn còn có hai vị hoàng tử, tùy tiện bảo vệ một người, địa vị La gia cũng sẽ không hao tổn.

Hưng Võ đế không ở điện Trường Minh, mà tới điện Phượng Nghi an ủi hoàng hậu bị kinh hách.

La Duy chỉ có thể đứng ngoài hành lang điện Trường Minh chờ.

Tuyết lại bắt đầu rơi, cả điện Trường Minh chìm trong sắc trắng. Dưới hành lang vài cánh hàn mai bay lượn, hương thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập trong không khí, chợt có chợt không. La Duy vươn tay, một đóa hoa mai rơi vào lòng bàn tay y.

Long Huyền vội vàng chạy đến, lại nhìn thấy La Duy đã lâu không gặp, thoáng sửng sốt, lẳng lặng dừng lại. Cách đó không xa, La Duy đưa đóa hoa đến gần mũi hít sâu, sau đó tiện tay ném đi, nhìn đóa hoa trắng ngần rơi trên nền tuyết. Long Huyền ngắm nhìn La Duy thật lâu, y gầy quá, bệnh nặng chưa lành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp.

La Duy xoay người, nhìn thấy Long Huyền, cũng sững sờ, trong thoáng chốc, y lại phảng phất nhìn thấy bầu trời bão tuyết ấy, Long Huyền nằm trong quan tài, tim ngừng đập, thân thể La Duy lay động, suýt nữa đứng không vững.

Liễu gia diệt môn, Liễu phi từ hàng phi giáng xuống hàng tần, bị Hưng Võ đế biếm lãnh cung, thái hậu thì triệt để mất đi tự do. Mới hơn nửa năm, những ngày ấy Long Huyền thật gian nan, giống như bỗng nhiên rơi xuống vũng bùn, nhân tình ấm lạnh, thế gian trăm vẻ, hơn nửa năm này, Long Huyền đã nhấm nháp đầy đủ. Vì vậy thiên chi kiêu tử Long Huyền học được cách ẩn nhẫn, học được cách cúi đầu.

“Nhị điện hạ.” La Duy hành lễ với Long Huyền, cung kính mà khiêm tốn.

“Thân thể ngươi như thế nào rồi?” Long Huyền chậm rãi đi về hướng La Duy, hỏi.

“Thân thể tiểu thần đã không có gì đáng ngại.” La Duy nói: “Làm phiền điện hạ để tâm, là tội của tiểu thần.”

Long Huyền gật đầu một cái.

Hai người cũng không có nhiều chuyện để nói, đứng chung một chỗ nhìn bông tuyết bay tán loạn. La Duy âm thầm kinh ngạc khi thấy ánh mắt Long Huyền là một mảnh trầm tĩnh, mà Long Huyền thì lại kinh ngạc khi trong mắt La Duy là một mảnh hoang vu.

Khi Trữ Ngu hầu Khâu Triệt đi tới, trông thấy Long Huyền cùng La Duy sóng vai đứng cạnh nhau, lập tức cảm thấy cảnh tượng này thật chói mắt. Lão có điểm bội phục hai người này, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng vẫn còn có thể lẳng lặng đứng bên nhau ngắm hoa mai như vậy, lão nên nghĩ hai người lòng dạ quá rộng rãi, hay là nên nói hai người này căn bản vô tâm?

Hưng Võ đế từ điện Phượng Nghi trở về, trông thấy La Duy đứng ngoài trời tuyết, đau lòng không thôi, rồi lại không muốn để Long Huyền và Khâu Triệt nhìn ra phần yêu thương này, nên đành nhịn không thể hiện ra ngay lúc đó.

Long Huyền hiện tại bị Hưng Võ đế phái đi sửa sách sử, hôm nay tới là để báo cáo tiến trình với Hưng Võ đế. Sau khi nói xong chính sự, Long Huyền liền thỉnh cầu Hưng Võ đế, muốn tới Đông cung thăm Thái Tử.

“Ngươi đi đi.” Hưng Võ đế gật đầu nói.

Long Huyền cúi đầu lui ra ngoài. Hắn biết rõ Long Ngọc là người dễ mềm lòng, hiện tại mình và Long Tường rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật sự chỉ có thể trông vào lòng tốt nhất thời của Long Ngọc. Ngôi vị hoàng đế chỉ có một, Long Huyền tạm thời không tranh, nhưng không có nghĩa là những hoàng tử khác không tranh, hắn sẽ cùng Long Tường đứng sau lưng Long Ngọc, nhìn những người khác tranh giành ngôi vị hoàng đế này. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Long Huyền biết rõ bây giờ mình chỉ có thể ngủ đông, ở ẩn, chờ đợi một thời cơ.

Khâu Triệt, hiện là hữu tướng Đại Chu, khi Long Huyền lui ra sau, bắt đầu lòng đầy căm phẫn nói lớn tiếng trước mặt Hưng Võ đế, rằng phải tìm mọi cách mắt hung thủ ám sát thải tử về quy án.

La Duy ở một bên nghe, thưởng thức hành động của Khâu Triệt. Người này hiện tại liều mạng trải đường cho Cửu hoàng tử Long Nghị, luôn ước gì Thái Tử chết sớm một chút, bênh vực Thái Tử là chuyện thật khó khăn với vị Hầu gia này. Nhìn Khâu Triệt diễn hồi lâu, La Duy đột nhiên nghĩ, nói không chừng đám thích khách ấy là do Khâu hầu phái đi.

“Duy nhi.” Hưng Võ đế mở miệng hỏi La Duy: “Ngươi thấy thế nào?”

La Duy nói: “Việc trọng đại, thần nghe bệ hạ chỉ bảo, không dám nói bừa.”

Khâu Triệt lên tiếng: “Thần cả gan thỉnh chỉ, tra rõ việc này, nhất định phải bắt kẻ xấu về quy án.”

Hưng Võ đế không trả lời, liếc mắt nhìn Khâu Triệt, nói với La Duy: “Duy nhi, cùng trẫm đi thăm Thái Tử đi.”

Khâu Triệt không thấy Hưng Võ đế gật đầu, biểu tình trên mặt cứng đờ, khi lão ngẩng đầu, đối diện ánh mắt không quá nhiều tâm tình của La Duy, lập tức sững sờ. Khi Liễu Song Sĩ đầu rơi xuống đất, từng kêu to La Duy giết lão! Nếu như không phải Liễu Song Sĩ trước khi chết hồ ngôn loạn ngữ, thì La Duy là người nhất định phải đề phòng.

Hưng Võ đế đuổi lên trước, nhìn La Duy từ đầu đến chân, thật sự không nỡ nhìn người bệnh chưa lành đi bộ dưới trời tuyết, nói với Triệu Phúc: “Mang một cái kiệu mềm đến.”

Triệu Phúc liếc mắt nhìn La Duy, lập tức hiểu rõ dụng ý của Hưng Võ đế, dẫn hai tiểu thái giám bước nhanh.

“Duy nhi thân thể không tốt.” Hưng Võ đế lại cầm hai tay La Duy, nhiệt độ đôi tay này khiến Hưng Võ đế âm thầm nhăn mặt, một chút ấm áp cũng không có: “Hay là ngươi đừng đi dưới tuyết nữa.”

La Duy vội hỏi: “Bệ hạ bảo Triệu công công đi lấy kiệu mềm, là vì tiểu thần? Tiểu thần sao dám ngồi kiệu trong cung? Kính xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Ai nói ngươi không thể ngồi kiệu trong cung?” Hưng Võ đế thấy Triệu Phúc mang theo kiệu mềm đến, liền nhét một cái ô vào tay La Duy: “Ngươi hiện tại chỉ cần diều dưỡng tốt thân thể, như thế là hơn cả, trẫm đồng ý cho ngươi ngồi kiệu, đừng nhiều lời.”

La Duy nhìn vẻ mặt Hưng Võ đế như không muốn y nói thêm gì nữa, đành phải lên kiệu, để hai tiểu thái giám khiêng, đi theo Hưng Võ đế tới Đông cung.
Bình Luận (0)
Comment