La Duy cùng La Tắc sau khi vui đùa, liền hỏi La Tri Thu: “Cha, bệ hạ có nói gì về việc nhị điện hạ tới phương nam không?”
La Tri Thu nhìn Vệ Lam hai tay bưng chiếc bàn nhỏ ra ngoài, mới nói: “Chu Đại học sĩ dốc hết sức ngăn trở, bệ hạ bây giờ còn đang do dự.”
“Nhị điện hạ muốn tới phương nam?” La Tắc tiếp lời: “Vậy cứ để hắn đi, đỡ phải để hắn ở thượng đô khiến chúng ta đều không được yên ổn.”
La Duy lập tức lên tiếng: “Hắn vẫn ở đây thì tốt hơn, như vậy mặc kệ hắn làm cái gì, chúng ta đều có thể nhìn thấy, tới phương nam, ai biết nhị điện hạ sẽ làm ra chuyện gì?”
La Tri Thu hỏi lại: “Duy nhi, ngươi thật sự cảm giác nhị điện hạ ở lại thượng đô sẽ tốt hơn?”
La Duy đap: “Nếu như hắn tới phương nam không có lợi, vậy nhị điện hạ cần gì phải chủ động nói với thái tử rằng hắn muốn tới đó?”
La Tri Thu nói: “Còn chuyện thái tử bị hành thích, ngươi có ý gì không?”
La Duy nghĩ tới vấn đề này, nhưng thật sự không nghĩ ra: “Khâu tướng nói lão muốn điều tra.” Y nói với La Tri Thu và La Tắc: “Chi bằng chúng ta cứ chờ xem lão có thể tra được những gì.”
“Khâu Triệt?” La Tắc kêu lên: “Người này chẳng tốt đẹp gì!”
“Ngươi sợ cái gì?” La Tri Thu nói với La Tắc: “Trong mắt ngươi còn có người tốt sao?”
“Khâu tướng này tại sao không phải người tốt?” La Duy hỏi La Tắc.
La Tắc đè thấp giọng nói: “Mấy ngày ngươi bị bệnh, chuyện xảy ra bên ngoài chúng ta chưa nói cho ngươi nghe, Khâu Triệt này sau khi về kinh, không biết đã an bài bao nhiêu người của lão trong triều đình, cha cũng không thể nói lời nào.”
La Duy nghe vậy chỉ cười, Hưng Võ đế đương nhiên sẽ không để La gia nắm quyền, thế lực của Khâu Triệt là điều hoàng đế đã sớm đoán ra. Nghĩ đến Khâu Triệt, La Duy đột nhiên cảm thấy bất ổn, liền nói với La Tri Thu: “Phụ thân có phải rất muốn nhị điện hạ rời kinh tới phương nam không?”
La Tri Thu ngồi trước giường La Duy, ông sớm đã chán ghét mọi chuyện trên triều đình, chỉ là bây giờ chưa phải lúc ông có thể rời đi: “Duy nhi, ngươi phải biết là mộc tú vu lâm phong tất thôi chi
(nôm na là cây to đón gió lớn), thái tử điện hạ một mình nhận lấy hết sự thù địch, sẽ không tốt.”
La Tắc không hiểu ý tứ cha cho lắm, nhưng La Duy lại hiểu, ông muốn để Long Huyền đứng trên Long Ngọc, thay Long Ngọc chắn đi dục vọng đoạt ngôi của các hoàng tử khác, chuyện này rất có khả năng xảy ra.
“Duy nhi.” La Tri Thu nói: “Ngươi có sợ nhị điện hạ hay không?”
La Duy sửng sốt, y sợ Long Huyền?
“Ta nghĩ chuyện nhị điện hạ tớ phương nam, Khâu tướng cũng sẽ không đồng ý.” La Tri Thu hơi nhíu mày: “Chúng ta không cần làm cái gì cả. Thái tử điện hạ dù muốn hỗ trợ, nhưng nếu Chu Đại học sĩ dốc hết sức phản đối, thái tử cũng sẽ thay đổi ý định.”
“À này…” La Tắc lúc này không kiên nhẫn, chuyện tranh đế vị, hắn nghe tới phát phiền: “Tiểu Duy, ngươi biết không? Chu Đại học sĩ muốn nhận ngươi làm con rể!”
“Cái gì?” La Duy ngây người, chuyện gì đang xảy ra?
“Thất tiểu thư của Chu gia sẽ là vợ ngươi.” La Tắc cảm giác lúc này La Duy thoạt nhìn có điểm ngốc nghếch: “Cưới vợ, ngươi còn không cao hứng?”
La Duy lúc này mới phản ứng, Chu Trữ Văn đúng lúc này gả con gái đến đây: “Người này không biết thân thể con không tốt chứ?” Lập tức La Duy không còn sắc mặt hòa nhã: “Đem nữ nhi gả cho con? Lão ta nhìn trúng con, hay là nhìn trúng nhà chúng ta?”
La Tắc vốn cao hứng, nghe La Duy nói như vậy, nét cười trên mặt tiêu thất: “Tiểu Duy, thân thể ngươi làm sao? Không khỏe? Ngươi hiện tại không được như ngày trước?”
“Chu Trữ Văn này không phải người tốt.” La Duy nói: “Cha, nhị ca, về sau hai người đừng giao du với những kẻ như thế nữa.”
La Tắc nói: “Chu Trữ Văn này đắc tội với ngươi?”
“Nếu nhà chúng ta có muội muội, huynh sẽ đem nó gả cho một con ma ốm đói chứ?” La Duy hỏi.
“Nói gì vậy?” La Tắc mất hứng: “Ngươi sao lại là con ma ốm đói? Ngươi không biết hiện tại có bao nhiêu tiểu thư ở thượng đô muốn gả cho ngươi đâu!”
“Nhị ca tự tìm được phu nhân cho mình, vì cái gì đệ lại không thể? Đệ cũng muốn tự tìm kiếm một người.”
“Ngươi không giống ta.”
“Không giống chỗ nào?”
“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu thấy hai huynh đệ sắp cãi nhau, liền mở miệng nói: “Không thích thì thôi, ta nói lại với Chu Đại học sĩ một tiếng là được.”
“Vậy ngươi thích người thế nào?” La Tắc chưa từ bỏ ý định, lại hỏi La Duy.
“Đệ….” La Duy cười, nửa là đứng đắn, nửa là vui đùa nói: “Đệ có lẽ không thích nữ nhân.”
“Không thích nữ nhân, ngươi thích nam nhân hay sao?” La Tắc lại nghĩ tới quá khứ, về lời đồn La Duy thích Long Huyền, hiện tại không ai dám nói La Duy thích Long Huyền nữa, nhưng chẳng lẽ tiểu tử này thật sự thích nam nhân?
“Sao nào?” La Duy hỏi La Tắc nói: “Nếu đệ thích nam tử, nhị ca còn nhận đệ đệ này hay không?”
“Ngươi…” La Tắc nhìn La Duy nửa ngày mới hỏi: “Ngươi thật sự thích nam tử?”
“Việc này về sau rồi nói.” La Duy đột nhiên lại cười: “Nhị ca thì ra chẳng biết đùa.”
“Việc này cũng có thể lấy ra vui đùa?!” Nếu không phải La Duy bây giờ còn bệnh, thì La Tắc phải giáo huấn đệ đệ này một phen.
Vệ Lam lúc này mới mang thuốc vào.
“Ngươi uống thuốc xong liền nghỉ ngơi đi.” La Tri Thu muốn cùng La Duy bàn chuyện thái tử, nhưng nhìn sắc mặt La Duy nhợt nhạt hơn ban ngày, đành tìm cơ hội khác.
La Duy gật đầu, y rất mệt, đầu óc nghĩ lung tung, nhưng thân thể lại la hét muốn ngủ.
“Thái tử làm sao ạ? Không còn cách khác?” Ra khỏi phòng ngủ La Duy, La Tắc nhịn không được hỏi La Tri Thu: “Bệ hạ phái ai điều tra việc này?”
“Nhẹ giọng một chút.” La Tri Thu vẫy tay với La Tắc: “Đừng phiền đến đệ đệ ngươi.”
La Tắc phải cùng La Tri Thu ra ngoài sân, rồi nhỏ giọng hỏi: “Phái ai đi? Việc này không thể cứ vậy mà xong được.”
“Chưa phái ai đi cả.” La Tri Thu đứng ở cửa nách, thấp giọng nói: “Không biết bệ hạ đang muốn làm gì. Ta nghĩ chờ sau khi Minh Viễn tỉnh lại, hỏi nó một chút.”
“Là chuyện riêng của thái tử?” La Tắc vội hỏi: “Còn có chuyện gì chúng ta không biết?”
“Phương nam đang lũ lụt…” La Tri Thu lắc đầu: “Tóm lại thực phiền toái, cứ chờ Minh Viễn tỉnh lại rồi nói sau.”
“Không được, con sẽ đi hỏi.” La Tắc lớn lên cùng thái tử Long Ngọc, quan hệ không thể so với người thường, nghe La Tri Thu nói vậy, lập tức phản đối: “Con sẽ tới hỏi, thái tử không thể không nói sự thật.”
“Ngươi hãy khuyên thái tử tránh xa nhị điện hạ xa một chút đi.” La Tri Thu nói: “Hơn nữa, giờ không phải lúc nói chuyện tình nghĩa huynh đệ đâu.”
“Con nói như vậy rất nhiều lần rồi.” La Tắc nói: “Hắn không nghe, con biết làm sao đây?”
La Tri Thu chỉ thấy đau đầu, thái tử Long Ngọc tâm tính khoan hậu, không thích cùng người tranh đấu, giống hệt La Tri Ý, nhưng tâm tính như vậy, sẽ chỉ làm khó cho những người đứng phía sau thái tử mà thôi.