La Duy chợt cảm thấy vô lực, trong giọng nói Long Huyền không hề mang theo trào phúng, nhưng đó lại là sự trào phúng lớn nhất. La Duy xoay người định đi, y bất mãn với thái tử, nhưng không muốn để Long Huyền nhìn ra mảy may. Mặc kệ thái tử tốt bụng như thế nào, chỉ cần hắn có thể leo lên đế vị, La gia của y sẽ vô cùng khoái nhạc, chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi.
“La Duy.” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, tiến lên vài bước, giữ chặt cổ tay trái La Duy.
“Điện hạ còn có việc gì?” La Duy hất tay Long Huyền ra, liên tiếp lui mấy bước, cứ như Long Huyền là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.
“Ngươi sợ ta như thế sao?” Long Huyền tiến sát La Duy hỏi.
“Điện hạ là long tử, La Duy chỉ là hạ thần, hạ thần sao dám không sợ?” La Duy vẫn lui về phía sau.
Long Huyền lại đưa tay bắt lấy cổ tay La Duy, kéo La Duy vào lòng.
Tựa trong lòng Long Huyền, La Duy cơ hồ không thở nổi. La Duy lúc này mới phát hiện, y vẫn rất sợ Long Huyền, người này luôn là cơn ác mộng của y, rất muốn quên chuyện cũ, nhưng trước mặt người này, y sẽ không tự chủ được mà nhớ lại.
“Vì cái gì ngươi lại mang họ La?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đáp: “Xin lỗi, điện hạ, thần từ nhỏ đã mang họ La rồi.”
Long Huyền xoay người, kéo La Duy đến dưới tán lá thông: “La Duy, ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn thứ gì, thì nhất định phải có được.”
“Giang sơn?”
“Không sai.”
“Hạ thần mỏi mắt mong chờ.”
“Nhưng ngươi lại chắn đường ta.”
“Điện hạ định nói với hạ thần, những kẻ ngáng đường đều phải chết?”
Long Huyền nâng cằm La Duy lên, nhìn khuôn mặt tinh xảo của La Duy: “Ta vẫn thích dáng vẻ trước kia của ngươi hơn.” Hắn nói với La Duy: “Trước kia ngươi chỉ cười với ta, không giống hiện tại. Trong mắt ngươi hiện tại là gì?” Ngón tay Long Huyền đặt trên mắt trái La Duy: “Ngươi hận ta?”
La Duy nhớ tới một màn hoan hỉ trong viện kia, Long Huyền nổi giận lôi đình, tự tay móc một con mắt của y: “Sao ạ?” La Duy hỏi Long Huyền: “Điện hạ muốn móc con măt này của thần sao?” Hỏi xong câu này, La Duy liền cảm thấy ngón tay đặt trên mắt trái mình không hề có lực.
“Nếu ngươi không mang họ La thì sẽ tốt biết bao…” Long Huyền gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt.
La Duy cười ha hả: “Điện hạ, cứ coi như sau này giang sơn nằm trong tay ngài, ngài cũng không thể can thiệp vào luân hồi chuyển thế. Huống chi, hiện tại trong tay điện hạ còn không có giang sơn!”
“Ta kỳ thật không muốn ngươi hận ta.” Long Huyền lại nói nói: “Tuyệt đối không muốn.”
“Ngươi đã đưa nhị ca ta vào chỗ chết!” La Duy rốt cục rốt cuộc nhịn không được, lòng tràn đầy phẫn nộ, lớn tiếng mắng Long Huyền: “Ngươi còn hy vọng ta đừng hận ngươi?! Ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả con mình…”
Long Huyền hôn lên môi La Duy, ngăn chặn lửa giận đang bốc lên trong lòng La Duy.
La Duy kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc rồi, liền dùng hết sức đẩy Long Huyền.
“Buông công tử nhà ta ra!” Mũi kiếm lạnh toát đặt sau gáy Long Huyền, Vệ Lam lạnh lùng nói.
Long Huyền buông La Duy, khi đầu lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng La Duy, đã bị La Duy cắn nát, một búng máu phun trên nền tuyết.
Vệ Lam chặn trước mặt La Duy, ánh mắt băng lãnh nhìn Long Huyền.
“Vệ Lam?” Long Huyền bật cười nhìn Vệ Lam: “Ngươi dám làm ta bị thương?”
“Vệ Lam có dám hay không, điện hạ hãy thử một lần xem sao.” Vệ Lam nói. Ảnh vệ Kỳ Lân là để người ta chơi đùa, nhưng cũng là vũ khí giết người lợi hại, Vệ Lam sớm không còn nhớ mình đã giết bao nhiêu người, chỉ là hắn chưa từng giết một hoàng tử, nhưng vì La Duy, hắn không ngại lấy thêm một mạng người.
Long Huyền lại không hề run sợ: “Ngươi giết ta, cả gia tộc công tử nhà ngươi đều phải đền mạng cho ta đấy.”
“Nơi này không có người bên ngoài.” Vệ Lam nói.
Long Huyền nhìn La Duy phía sau Vệ Lam: “Ta còn nghĩ ngươi coi trọng một người thông minh, thì ra lại ngu xuẩn đến vậy.”
“Chúng ta đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
“Nhưng ta không muốn để hắn đi!” Thanh kiếm bên hông Long Huyền đã cầm trong tay, thân kiếm trơn bóng như gương, so với thanh kiếm mỏng trong tay Vệ Lam, còn mỏng hơn vài phần. Long Huyền không đợi hai người phía trước kịp phản ứng, một kiếm hướng thẳng về phía La Duy.
Vệ Lam một tay đem La Duy đẩy ra, một tay cầm kiếm, chặn bảo kiếm của Long Huyền.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra một tiếng giòn vang.
Long Huyền và Vệ Lam cùng rút lui một bước. Thanh kiếm trong tay Vệ Lam là kiếm tốt mà La Duy tìm cho hắn, nhưng sau khi đấu với kiếm của Long Huyền, vẫn lộ nhiều khuyết điểm.
“Công phu không tồi.” Long Huyền nói rồi tiến lên phía trước, kiếm trong tay tựa linh xà, kiếm kiếm không rời, Vệ Lam yếu thế.
La Duy đứng ở một bên, muốn nhắc nhở Vệ Lam cẩn thận, lại sợ mình lên tiếng sẽ khiến Vệ Lam phân tâm. Vệ Lam võ nghệ không tồi, nhưng Long Huyền là người văn võ song toàn, so kiếm thuật với đại ca La Khải, hai người chẳng phân biệt được hơn thua, Vệ Lam có thể là đối thủ của Long Huyền sao?
Vệ Lam cùng Long Huyền giao chiến, liền biết hoàng tử này muốn giết hắn. Kiếm trong tay so ra kém đối phương, Vệ Lam chỉ có thể cẩn thận tránh đường kiếm của Long Huyền, ảnh vệ Kỳ Lân khinh công nổi danh thiên hạ, ỷ vào chút khinh công này, Vệ Lam mới có thể đánh với Long Huyền trong khoảng thời gian ngắn, ngang tài ngang sức.
Một thị vệ nhỏ nhoi, Long Huyền khinh thường mà động thủ, nhưng liếc mắt nhìn thấy một nửa miếng ngọc Uyên Ương giắt bên hông Vệ Lam, Long Huyền đột nhiên muốn giết người này. Uyên Ương thành đôi, nếu người này chết, các ngươi còn có thể nào thành đôi?
“Điện hạ?” Lúc này Phúc Vận mang theo người tìm đến, gã không biết nơi đây lại xảy ra chuyện gì, chỉ xa xa thấy Long Huyền cùng người động thủ, vội hô to, mang theo người chạy tới.
Long Huyền ngừng tay, người Phúc Vận mang theo không biết có phải là tai mắt của phụ hoàng hắn hay không, nhưng mạng của Vệ Lam hôm nay không thể lấy rồi.
Vệ Lam lắc mình đến trước mặt La Duy.
“Ngươi không sao chứ?” La Duy thân thiết hỏi.
“Không có việc gì.” Vệ Lam nhìn La Duy từ đầu đến chân, hắn sợ La Duy bị thương.
“Ta cũng không có việc gì.” La Duy nói: “Chúng ta đi thôi.”
“La Duy.” Long Huyền tra bảo kiếm vào vỏ, gọi La Duy một tiếng.
La Duy nhìn đám người Phúc Vận càng lúc càng chạy tới gần, hành lễ với Long Huyền, nói: “Hạ thần chúc điện hạ có thể rời khỏi thượng đô, tự tìm một mảnh trời riêng.”
Long Huyền khoát tay bảo Phúc Vận chờ, Phúc Vận và đám người chờ ở phía xa kia.
“Điện hạ nếu nhất định phải đoạt lấy giang sơn này.” La Duy áp chế lửa giận trong lòng, y đương nhiên cũng có thể nhìn ra, ngay cả Vệ Lam mà Long Huyền cũng muốn giết chết: “Chúng ta…” La Duy nhất thời tìm không ra từ thích hợp.
“Ngươi muốn như thế nào?” Long Huyền chắp tay sau lưng hỏi.
“Chúng ta hãy xem cuối cùng hươu chết vào tay ai
(ý là chưa biết ai thắng ai thua)” Núi rừng yên tĩnh, giọng nói La Duy trở nên âm lãnh lạ thường: “Điện hạ, hai chúng ta chỉ có thể không chết không ngừng!”
Long Huyền nhìn Vệ Lam đỡ La Duy đi xa, nhìn hai hàng dấu chân kề bên nhau hằn trên nền tuyết. Long Huyền hé miệng, vết thương nơi đầu lưỡi đã ngừng chảy máu, chỉ là bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Không chết không ngừng sao? Long Huyền im lặng nở nụ cười.