Hưng Võ đế sau khi nghe được tin tức La Duy bị tổn thương tâm mạch, lúc này liền muốn hạ chỉ xử tử bốn kẻ hành hình kia.
“Bệ hạ.” La Tri Thu vội khuyên can: “Việc này vạn vạn không thể, bốn người kia phụng chỉ hành hình, không làm sai gì cả.”
“Chúng làm Duy nhi tổn thương tâm mạch, trẫm phải tha cho chúng sao?!” Hưng Võ đế thở hổn hển đến nỗi khó nói thành lời: “Duy nhi không phải ngươi sinh ra, ngươi mới nói như vậy có phải không!”
“Bệ hạ!” La Tri Thu quỳ xuống trước Hưng Võ đế: “Thần giờ phút này cũng hận không thể giết bốn người kia, nhưng bệ hạ, ngài làm như vậy là muốn đẩy La Duy đến con đường nào?”
“Ngươi có ý gì?!” Hưng Võ đế giận dữ hỏi.
“Thần biết La Duy là con bệ hạ, nhưng thế nhân không biết.” La Tri Thu nói: “Bệ hạ giết bốn người này, thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về La Duy?”
“Ngươi muốn nói cái gì với trẫm?” Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu: “Hay là ngươi lại nghe được điuè gì?”
“Bệ hạ ân sủng một thần tử như vậy, La Duy nay chưa có công danh, cũng chưa lập được một tấc công, khó tránh khỏi bị thế nhân suy đoán, xin bệ hạ cân nhắc.”
“Nó đã làm những chuyện gì, ngươi lại không biết ư?”
“Thần biết, nhưng thế nhân không biết. Bệ hạ muốn cho La Duy làm một hiền thần, thì đừng khiến nó phải gánh chịu cái danh nịnh thần. Thần khẩn cầu bệ hạ cân nhắc.”
“Ngươi hãy bình thân.” Hưng Võ đế suy sụp đỡ trán, ý La Tri Thu hắn hiểu. La Duy tự dưng được sủng, lâu dần sẽ bị người chỉ trích, qua miệng lưỡi thế gian, La Duy không phải nịnh thần cũng sẽ bị nói là nịnh thần. Đế vương ân sủng quá mức, đối thần tử mà nói, chính là tai hoạ, sẽ khiến người đố kỵ, để người sinh hận, mà ngài cũng không thể bảo hộ La Duy cả đời.
Quân thần thật lâu không nói gì.
Khi lò than tàn hết, Hưng Võ đế mở miệng nói với La Tri Thu: “Trẫm muốn nhận Duy nhi.”
Đây là câu nói La Tri Thu sợ phải nghe nhất, đúng lúc ông đang suy nghĩ xem phải làm sao để Hưng Võ đế bỏ ý định này, thì Triệu Phúc tiến vào bẩm thái tử Long Ngọc cầu kiến.
“Tuyên.” Hưng Võ đế nói.
“Thần cáo lui.” La Tri Thu dù là cữu cữu của Long Ngọc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể rời khỏi trướng.
Long Ngọc khi tiến vào nhìn thấy La Tri Thu lui ra, dừng bước, nhỏ giọng gọi La Tri Thu một tiếng: “Cữu cữu.”
“Điện hạ.” La Tri Thu hành lễ với Long Ngọc.
“Chuyện gì?” Hưng Võ đế chờ Long Ngọc hành lễ xong, nâng tay để Long Ngọc bình thân rồi hỏi.
“Khởi bẩm phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Nhi thần đã kiểm kê số con mồi đã săn được hôm nay, tổng cộng là…”
“Chuyện này ngươi cứ tự quyết định đi.” Hưng Võ đế không có tâm tình nghe mấy chuyện thê này: “Ngày mai là ngày săn bắn cuối cùng, cũng mặc cho Tín vương an bài đi.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Long Ngọc đáp.
“Ngươi còn có việc gì?” Hưng Võ đế thấy Long Ngọc chần chừ không đi, liền hỏi.
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Nhi thần vừa nhìn thấy đệ tử của Ngụy thái y bên ngoài trướng, có tin tức về bệnh tình của La Duy sao?”
“Không được tốt.” Hưng Võ đế nói.
Long Ngọc nói: “Nhi thần cũng nghe nói Tiểu Duy không thể chịu lạnh, bây giờ đang là lúc thời tiết lạnh nhất, Tiểu Duy nếu có thể tới phương nam thì thật hay.”
“Ngươi nói cái gì?” Hưng Võ đế lập tức cao giọng: “Ngươi muốn để nó rời thượng đô? Với bệnh tình hiện tại của nó, ngươi muốn để nó tới phương nam xa xôi sao?!” Hưng Võ đế vỗ mạnh mặt bàn: “Ngươi có dụng ý gì?!”
Long Ngọc thấy Hưng Võ đế nổi giận, vội vàng quỳ xuống.
“Duy nhi cũng là biểu đệ
(em trai họ) của ngươi!” Hưng Võ đế nổi giận là vì nội tâm bất an, Long Ngọc là người thừa kế của hắn, là chủ nhân tương lai của thiên hạ này, nếu Long Ngọc không thích La Duy, vậy sau khi hắn trăm tuổi, La Duy phải làm thế nào đây? “Cứ coi như ngươi không thích biểu đệ này, nhưng cũng đừng ép nó phải đi!”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc dập đầu nói: “Nhi thần vẫn là huynh đệ thân thiết với Tiểu Duy, sao có thể ép buộc nó.”
“Vậy ngươi có ý gì?!”
Long Ngọc nói: “Nhi thần thật sự nghĩ cho thân thể Tiểu Duy.”
“Lời vô nghĩa này trẫm sẽ không tin.” Hưng Võ đế lớn tiếng nói: “Ngươi nói thật cho trẫm! Nói!”
Long Ngọc bị Hưng Võ đế ép hỏi, trái tim đập loạn, nói: “Nhi thần còn có suy tính khác.”
“Nói!”
“Liễu thị đã diệt tộc, Nhị đệ, Ngũ đệ cùng Tiểu Duy vì thế mà sinh lòng thù hận.” Long Ngọc nói: “Nay lại xảy ra chuyện Từ thị, nhi thần chỉ sợ bọn họ kết thù hận càng sâu, cho nên muốn để bọn họ tạm thời tránh mặt nhau. Huyền và Tường là thân đệ
(em trai ruột) của nhi thần, Tiểu Duy lại là biểu đệ, nhi thần thật sự không muốn giữa bọn họ xảy ra xung đột.”
Hưng Võ đế nghe Long Ngọc nói vậy, lửa giận trong lòng nguội đi chút ít: “Long Huyền mất hài tử, sau khi đợt săn bắn này kết thúc, trẫm liền cho nó rời kinh tẩy hối. Nó với Duy nhi sẽ không gặp mặt nhau.”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Sau khi Huyền rời kinh, Tiểu Duy còn ở thượng đô, nếu Huyền xảy ra chuyện gì, Tiểu Duy sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nhi thần chỉ sợ khúc mắc giữa hai người càng sâu đậm, tình trạng sẽ không thể vãn hồi.”
“Xem ra Long Huyền đã tìm ngươi xả giận rồi?” Hưng Võ đế hỏi.
“Đây là ý của nhi thần, không liên quan đến Huyền.”
“Vậy được, hôm nay trẫm nói cho ngươi biết, Duy nhi chưa từng nói xấu Long Huyền một câu nào trước mặt trẫm. Nhưng trẫm thấy, là Long Huyền và Long Tường không buông tha cho Duy nhi mới đúng!”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc vội hỏi: “Huyền chưa từng nói lời không phải về Tiểu Duy trước mặt nhi thần.”
“Đủ rồi.” Hưng Võ đế nén lửa giận trong lòng: “Khí hậu phương nam thích hợp cho Duy nhi tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ thân thể Duy nhi không thích hợp đi xa. Duy nhi cũng không phải là kẻ tiểu nhân ở phía sau gây thị phi, ngươi bảo Long Huyền cứ yên tâm, chỉ cần nó an phận, trẫm sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nó.”
Long Ngọc nhìn thái độ Hưng Võ đế, sợ là chỉ nói thêm một câu thôi, Hưng Võ đế sẽ ngay lập tức gọi Long Huyền đến răn dạy, chỉ có thể cáo lui.
Hưng Võ đế nhìn Long Ngọc rời khỏi trướng, không biết nên thấy may mắn khi có đứa con biết yêu thương anh em, hay là nên giận vì thái tử sống đến bây giờ còn không biết cách nhìn người.
“Bệ hạ dùng bữa chứ ạ?” Triệu Phúc ngập ngừng hỏi.
“Cút!” Hưng Võ đế tức giận.
Triệu Phúc vội vã chạy ra ngoài, Hưng Võ đế không truyền, gã không dám bước vào nữa.
La Tri Thu vẫn đứng trước cửa trướng, sau khi Long Ngọc đi ra, La Tri Thu liền đi theo phía sau Long Ngọc.
“Phụ hoàng con lớn tiếng như vậy, cữu cữu đều nghe được hết?” Long Ngọc cùng La Tri Thu trở về trướng của mình, bảo hạ nhân lui ra hết, rồi hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu nói: “Nghe được một chút, điện hạ muốn cho Tiểu Duy tới phương nam?”
“Cữu cữu không muốn sao?” Long Ngọc nói.
“Điện hạ.” La Tri Thu nói: “Thân thể Tiểu Duy hiện tại không thể đi xa, lần này nó thay Vũ Hiên cản mấy hình trượng, Ngụy thái y hồi báo, nó đã bị tổn thương tâm mạch.”
Long Ngọc hoảng sợ: “Nghiêm trọng đến thế ư?”
“Tiểu Duy và nhị điện hạ có mâu thuẫn.” La Tri Thu nói: “Nhưng điện hạ cũng nên xem Tiểu Duy nói như thế nào đã.”