Hưng Võ đế nhắc đến tẩy hối, Long Huyền miệng xưng nhi thần lĩnh chỉ, nhưng ánh mắt lại quét về phía La Duy. La Duy chỉ tỏ vẻ cung kính đứng im, không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt tái nhợt khiến Long Huyền chau mày.
“Ngươi mau về chuẩn bị đi.” Hưng Võ đế nói.
“Phụ hoàng.” Long Huyền nói: “Trước khi nhi thần rời cung, có thể tới chào từ biệt mẫu phi được hay không?”
Hưng Võ đế đoán Liễu phi đã biết thân thế của La Duy, hắn sẽ không để Liễu phi gặp bất cứ kẻ nào, con trai của Liễu phi như Long Huyền cũng không được: “Mẫu phi hiện tại đang có bệnh, sau khi ngươi tẩy hối về rồi hãy tới.”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn gặp mẫu phi một lần.”
La Duy ở một bên nói: “Nhị điện hạ là người có hiếu, nhưng nhị điện hạ vừa mất con, chỉ sợ Liễu phi nương nương sau khi biết chuyện, sẽ ảnh hưởng đến người. Chi bằng nhị điện hạ cứ dập đầu ngoài điện Nga Anh mà từ biệt, như vậy cũng là làm tròn đạo hiếu.”
“Duy nhi nói không sai.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi nên từ biệt bên ngoài Nga Anh điện đi.”
“Bệ hạ.” La Duy khom người nói với Hưng Võ đế: “Lúc này đã là cuối năm, tiểu thần nghe nói du dân phương nam có không ít người muốn tới thượng đô, nhị điện hạ rời kinh, tiểu thần thấy nên mang theo nhiều thị vệ mới được.”
Long Huyền nói: “Ta có thị vệ của mình, việc này không cần Vân Khởi lo lắng.”
“Thị vệ hoàng gia ở thượng đô lâu ngày, không biết nhiều chuyện bên ngoài.” La Duy nói: “Lần này việc thái tử bị tập kích chính là một bài học, theo tiểu thần thấy, nhị điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn. Không thì không chỉ riêng tiểu thần lo lắng, mà bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương ở trong cung cũng không thể an tâm.”
“Vân Khởi nói đúng.” Long Huyền nói: “Xem ra ta chẳng những nên mang thêm nhiều người, mà trên đường đi còn phải liên hệ với nhiều doanh trại, để phòng khi bất trắc sẽ trở tay không kịp.”
“Bây giờ là cuối năm, các nơi đóng quân đã chuyển sang phòng ngự, tiểu thần sợ bọn họ bận rộn sẽ xảy ra sai lầm.” La Duy nói: “Điện hạ là hoàng tử, thân phận tôn quý, việc hộ vệ không thể qua loa được.”
Hưng Võ đế nói: “Duy nhi muốn như thế nào?”
“Trước khi tiểu thần vào cung, đã gặp Vệ quốc tướng quân Trần Đồ Nghiệp bên ngoài, nghe nói gã phải trở về nơi đã đóng quân, đường về Tầm Thành vừa hay cùng đường tới Nguyệt Châu.” La Duy nói: “Tiểu thần nghĩ, chi bằng để Trần tướng quân hộ tống nhị điện hạ tới Nguyệt Châu.”
Long Huyền âm thầm nghiến răng, Trần Đồ Nghiệp là em vợ của Khâu Triệt, La Duy tìm người này đến trông coi hắn, vừa khiến tên tuổi La gia trong sạch, lại có một người tuyệt đối không về phe hắn để trông coi chính hắn. Long Huyền không tin La Duy may mắn như vậy, gặp Trần Đồ Nghiệp ngay tại cửa cung, y tìm được người này, nhất định đã tốn một phen tâm tư.“Trần tướng quân sau khi về kinh báo cáo sẽ về lại nơi đóng quân.” Long Huyền nói: “Chuyện đóng quân liên quan đến sự thái bình của cả một vùng, để Trần tướng quân hộ tống ta sợ là không ổn.”
“Vốn cùng đường, Trần tướng quân mong còn chẳng được.” La Duy lộ vẻ khó hiểu: “Nhị điện hạ thấy không ổn chỗ nào?”
“Ta tới Nguyệt Châu là vì việc gia đình, Trần tướng quân về Tầm Thành là quốc sự.” Long Huyền nói: “Quốc sự gia sự sao có thể coi là một?”
La Duy lộ ra thần sắc xấu hổ, như hoảng hốt nhìn Hưng Võ đế một cái, sau đó mới nói: “Nhị điện hạ dạy phải, La Duy sai rồi.”
Long Huyền thấy La Duy như vậy, biết người này lại diễn trò, vừa định lên tiếng cùng y diễn tiếp, lại nghe Hưng Võ đế phía trên nói: “Duy nhi cũng là có ý tốt, Huyền, ngươi cũng đừng quá quan trọng, nếu Trần tướng quân cùng đường với ngươi, vậy cứ để gã đưa ngươi tới Nguyệt Châu là được rồi.”
“Phụ hoàng, lao sư động chúng (*) thế này, nhi thần không dám.”
(*)Xưa câu này là để chỉ việc dấy đại binh, nay chỉ việc điều động sử dụng lớn về nhân lực“Chỉ là việc nhỏ, sao lại nói lao sư động chúng.” Hưng Võ đế nghi La Duy sẽ gây phiền toái cho Long Huyền, nhưng chỉ để Trần Đồ Nghiệp đi cùng đường, sẽ không có tai họa gì đâu, cho nên Hưng Võ đế vui vẻ đồng ý với La Duy: “Ngươi đi chuẩn bị đi, nhớ từ biệt mẫu hậu ngươi, đừng khiến nàng lo lắng.”
Long Huyền lĩnh chỉ.
La Duy nhìn Long Huyền rời khỏi điện, ánh mắt hai người không gặp nhau, nhưng cả hai đều hiểu rõ tâm tư của đối phương.
“Duy nhi.” Sau khi Long Huyền đi, Hưng Võ đế bảo La Duy ngồi xuống rồi nói: “Một mình Trần Đồ Nghiệp có thể gây phiền toái cho Long Huyền không?”
La Duy chuyển ánh nhìn.
Hưng Võ đế nói: “Ngươi phải đề phòng trẫm như vậy sao?”
“Nhị điện hạ là người ưa sạch sẽ, Trần Đồ Nghiệp lại là người thô thiển, La Duy nghe nói người này vài tháng cũng không tắm rửa.”
“Vậy tại sao ngươi để người thô thiển này đi cùng với Long Huyền?”
“Trần Đồ Nghiệp võ nghệ cao cường.” La Duy nói càng ngày càng nhỏ: “Tiểu thần nghĩ vậy.” Cho đến tận khi không thể nghe thấy.
Hưng Võ đế nở nụ cười: “Cứ nghĩ ngươi già trước tuổi, thì ra tính tình vẫn trẻ con!”
Khi người ta thiên vị một ai đó, thường thường không nhận ra chân tướng đối phương, Hưng Võ đế chính là như vậy. Cứ coi như ngài biết là La Duy bày mưu diệt toàn tộc Liễu thị, cũng là La Duy tìm thấy đống sổ sách kia, khiến quan trường Úc Châu máu chảy thành sông, nhưng Hưng Võ đế đều chỉ cho rằng đó là trùng hợp, không phải La Duy cố ý tính toán. La Duy trong lòng Hưng Võ đế, vẫn là một thiếu niên biết yêu quý người nhà, kính trọng người trên, thông minh đơn thuần. Hưng Võ đế nghĩ La Duy chẳng có chỗ nào không tốt.
La Duy cũng hợp thời mà bày ra thần tình của một đứa trẻ, trong lòng lại suy nghĩ, nếu để Trần Đồ Nghiệp cùng đi với Long Huyền, sau khi Long Huyền đến Nguyệt Châu, y phải an bài ra sao đây? Tri phủ Nguyệt Châu là đệ tử của Liễu Song Sĩ, y không thể nhúng tay vào. Có lẽ Khâu Triệt có biện pháp của lão, nhưng đem hy vọng đặt vào người khác, La Duy không thể yên tâm.
Hưng Võ đế lệnh cho Triệu Phúc gọi Ngụy thái y, để Ngụy thái y xem mạch cho La Duy trước mặt ngài một lần nữa.
Chẳng bao lâu Ngụy thái y đã đến, nhìn thấy La Duy, không khỏi rớt tròng mắt. Rõ ràng ông đã dặn dò vị công tử này đừng ra khỏi phủ, phải ở trong phủ nghỉ ngơi, tại sao ông vừa hồi cung, người này cũng đến đây rồi?
La Duy vội cười với Ngụy thái y: “Không ngờ ta và Ngụy thái y gặp lại sớm như vậy.”
Ngụy thái y nén giận hành lễ với Hưng Võ đế, nghe Hưng Võ đế lệnh ông bắt mạch cho La Duy, vội tới trước mặt La Duy, một tay đặt trên cổ tay La Duy, một bên hỏi y: “Ngực công tử ngực còn khó chịu không?”
Trước mặt Hưng Võ đế, La Duy chỉ có thể nói hết thảy đều ổn.
Ngụy thái y xem mạch thấy mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy, vừa định nói, liền thấy La Duy trưng ra ánh mắt cầu xin nhìn mình, rồi khe khẽ lắc đầu. Ngụy thái y lúc này mới hiểu, La Tam công tử không muốn để Hoàng đế biết bản thân bệnh nặng. Ngụy thái y không dám khi quân, nhưng thuận theo ý La Duy, liền nói với Hưng Võ đế là mạch tượng La Duy không tốt, nhưng chưa nói ra ba chữ “Cực không ổn”.
Cùng lúc đó, Long Huyền một mình đứng bên ngoài điện Nga Anh.
Vỏn vẹn một năm mà thôi, nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Trong gió lạnh, Long Huyền nhìn thấy mấy cành cây khô héo đung đưa trên tường điện Nga Anh. Ngói lưu ly vỡ vụn, lộ ra mảng tường đầy bụi bặm, không có một bóng người canh cửa điện, nơi này đã là một tòa lãnh cung.
Long Huyền quỳ gối trên nền tuyết không người dọn dẹp, hướng về phía điện Nga Anh dập đầu ba cái. La Duy, ngươi nói chúng ta không chết không ngừng, Long Huyền thầm nhớ lại lời La Duy nói trước điện Trường Minh, ta muốn có giang sơn, ngươi nói đây là dã tâm của ta, phải, đây là dã tâm của ta, nhưng đây cũng là khát vọng của ta, cũng là con đường sống duy nhất của ba mẹ con ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu?